Khả Phương nén giận trừng mắt nhìn Minh Châu, thấy toàn thân cô dơ bẩn chật vật, thậm chí trên đầu còn dính một cọng rau cải trông không khác gì kẻ hề thì trong lòng vô cùng khoái chí, ngoài mặt cũng càn rỡ cười to.
Nhưng Minh Châu không thèm nhìn Khả Phương lấy một cái, tầm mắt của cô luôn đặt trên người Thế Trường.
Dù nhìn thấy cô bị sỉ nhục thảm hại đến mức nào thì anh cũng dửng dưng như chuyện không liên quan tới mình, có lẽ anh còn không tự giác phát hiện chính anh mới là nguồn cơn cho đau khổ của cô đi.
Trong lòng Minh Châu vô cùng chua xót, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
Mà Thế Trường cũng nhìn thấy ánh mắt này của cô, trái tim hơi thắt lại một chút.
Cô thất vọng cái gì? Thất vọng anh không ra mặt cho cô sao?
Hừ, cô đúng là đứa ngu, anh ghét cô còn không kịp sao cô lại hy vọng anh bênh vực cô chứ?
Bầu không khí nhất thời căng thẳng đến cực điểm, quản gia liếc xéo Khả Phương một cái, sau đó quay sang nói với Minh Châu:
“Tôi đưa cô đi rửa sạch.”
Dứt câu ông ấy lôi kéo cô đi một mạch, mắt thấy hai người sắp đi xa, Khả Phương nóng nảy cầm đĩa đồ xào lên muốn ném về phía trước.
Tuy nhiên cô tay của cô ta bỗng bị túm chặt, cô ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn Thế Trường.
“Anh làm gì vậy?”
Cổ tay truyền tới cơn đau đớn khiến Khả Phương nhăn nhó mặt mày.
Thế Trường hất văng tay của cô ta, quát lớn:
“Đủ rồi!”
Anh trừng mắt nhìn Khả Phương một cái sau đó rời khỏi phòng ăn, hiện trường chỉ còn lại một mình cô ta, người giúp việc nhanh chóng tiến vào dọn dẹp, hoàn toàn không để ý cô ta đang tức giận đến run người.
Quản gia dẫn Minh Châu tới trước phòng tắm rồi nói:
“Cô Minh Châu, cô vào trong tắm rửa một cái đi.”
Sau đó ông ấy đưa một bộ quần áo sạch sẽ cho cô rồi đóng cửa lại.
Bên kia cánh cửa, Minh Châu lên tiếng:
“Cảm ơn chú nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo, đây là điều tôi nên làm mà. Cũng đâu thể để người ngoài bắt nạt nữ chủ nhân của nhà chúng ta.”
Minh Châu không nói gì, trong lòng vô cùng chua xót.
Nữ chủ nhân sao? Ai công nhận chứ?
Nhưng dù gì thì cô cũng thật sự rất cảm kích quản gia, ông ấy dám bênh vực cô trước mặt Thế Trường đã là một điều vô cùng đáng quý.
Bên trong phòng khách.
Thế Trường ngồi trên sô pha, mặt mày cau có không vui, trong đầu toàn là ánh mắt khổ sở thất vọng của Minh Châu khi nhìn mình.
Anh bị làm sao vậy? Nhẫn tâm một chút thì đã sao? Cần gì bị dáng vẻ giả dối của cô mê hoặc chứ?
Khả Phương thấy Thế Trường khó chịu, cô ta cũng buồn bực không kém.
Vốn cho rằng diễn kịch với Thế Trường để nhìn thấy Minh Châu khổ sở chật vật là một chuyện vô cùng vui vẻ, nào ngờ người ăn phải phân chó lại là cô ta.
Rõ ràng ở hôn lễ Thế Trường rất ghét Minh Châu, hận không thể khiến cô chết ngay lập tức, nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn thôi tâm trí của anh đều hướng về cô rồi.
Khó khăn lắm mới tiễn con nhỏ Minh Ngọc kia ra nước ngoài, bây giờ lại mọc ra thêm con nhỏ Minh Châu này, sao ai cũng muốn giành Thế Trường với cô ta vậy?
Khi Minh Châu bước ra khỏi phòng tắm thì đã đụng phải Khả Phương đang ngồi chễm chệ trên giường của mình, cô ta cười nhạo:
“Bây giờ thì trông giống con người rồi nè.”
Minh Châu không ngờ Khả Phương lại dám tiến vào phòng của cô để gây sự, vì thế tức giận quát lớn:
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Nhưng Minh Châu không thèm nhìn Khả Phương lấy một cái, tầm mắt của cô luôn đặt trên người Thế Trường.
Dù nhìn thấy cô bị sỉ nhục thảm hại đến mức nào thì anh cũng dửng dưng như chuyện không liên quan tới mình, có lẽ anh còn không tự giác phát hiện chính anh mới là nguồn cơn cho đau khổ của cô đi.
Trong lòng Minh Châu vô cùng chua xót, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
Mà Thế Trường cũng nhìn thấy ánh mắt này của cô, trái tim hơi thắt lại một chút.
Cô thất vọng cái gì? Thất vọng anh không ra mặt cho cô sao?
Hừ, cô đúng là đứa ngu, anh ghét cô còn không kịp sao cô lại hy vọng anh bênh vực cô chứ?
Bầu không khí nhất thời căng thẳng đến cực điểm, quản gia liếc xéo Khả Phương một cái, sau đó quay sang nói với Minh Châu:
“Tôi đưa cô đi rửa sạch.”
Dứt câu ông ấy lôi kéo cô đi một mạch, mắt thấy hai người sắp đi xa, Khả Phương nóng nảy cầm đĩa đồ xào lên muốn ném về phía trước.
Tuy nhiên cô tay của cô ta bỗng bị túm chặt, cô ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn Thế Trường.
“Anh làm gì vậy?”
Cổ tay truyền tới cơn đau đớn khiến Khả Phương nhăn nhó mặt mày.
Thế Trường hất văng tay của cô ta, quát lớn:
“Đủ rồi!”
Anh trừng mắt nhìn Khả Phương một cái sau đó rời khỏi phòng ăn, hiện trường chỉ còn lại một mình cô ta, người giúp việc nhanh chóng tiến vào dọn dẹp, hoàn toàn không để ý cô ta đang tức giận đến run người.
Quản gia dẫn Minh Châu tới trước phòng tắm rồi nói:
“Cô Minh Châu, cô vào trong tắm rửa một cái đi.”
Sau đó ông ấy đưa một bộ quần áo sạch sẽ cho cô rồi đóng cửa lại.
Bên kia cánh cửa, Minh Châu lên tiếng:
“Cảm ơn chú nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo, đây là điều tôi nên làm mà. Cũng đâu thể để người ngoài bắt nạt nữ chủ nhân của nhà chúng ta.”
Minh Châu không nói gì, trong lòng vô cùng chua xót.
Nữ chủ nhân sao? Ai công nhận chứ?
Nhưng dù gì thì cô cũng thật sự rất cảm kích quản gia, ông ấy dám bênh vực cô trước mặt Thế Trường đã là một điều vô cùng đáng quý.
Bên trong phòng khách.
Thế Trường ngồi trên sô pha, mặt mày cau có không vui, trong đầu toàn là ánh mắt khổ sở thất vọng của Minh Châu khi nhìn mình.
Anh bị làm sao vậy? Nhẫn tâm một chút thì đã sao? Cần gì bị dáng vẻ giả dối của cô mê hoặc chứ?
Khả Phương thấy Thế Trường khó chịu, cô ta cũng buồn bực không kém.
Vốn cho rằng diễn kịch với Thế Trường để nhìn thấy Minh Châu khổ sở chật vật là một chuyện vô cùng vui vẻ, nào ngờ người ăn phải phân chó lại là cô ta.
Rõ ràng ở hôn lễ Thế Trường rất ghét Minh Châu, hận không thể khiến cô chết ngay lập tức, nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn thôi tâm trí của anh đều hướng về cô rồi.
Khó khăn lắm mới tiễn con nhỏ Minh Ngọc kia ra nước ngoài, bây giờ lại mọc ra thêm con nhỏ Minh Châu này, sao ai cũng muốn giành Thế Trường với cô ta vậy?
Khi Minh Châu bước ra khỏi phòng tắm thì đã đụng phải Khả Phương đang ngồi chễm chệ trên giường của mình, cô ta cười nhạo:
“Bây giờ thì trông giống con người rồi nè.”
Minh Châu không ngờ Khả Phương lại dám tiến vào phòng của cô để gây sự, vì thế tức giận quát lớn:
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Danh sách chương