Bệnh đến như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ, Minh Châu cứ nóng sốt không ngừng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Không hiểu sao nhìn cô như vậy, trong lòng Thế Trường lại bồn chồn bất an.
Thể chất của người phụ nữ này cũng quá kém rồi.
Thế Trường đặt bàn tay của mình lên trán Minh Châu, nhiệt độ ấm nóng lập tức truyền vào da thịt của anh. Anh cứ thế ngẩn ngơ nhìn cô, bệnh mấy ngày nay khiến cô gầy đi trông thấy, vốn cơ thể của cô đã ốm yếu nay còn mong manh hơn.
Đột nhiên Minh Châu trở mình ôm lấy bàn tay của anh áp lên mặt mình, khóe miệng của cô còn lộ ra nụ cười mềm mại ngọt ngào.
Thế Trường nhìn cô như vậy, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Cô thế này... cũng không đáng ghét lắm.
Anh biết cô xinh đẹp, nhưng bây giờ mới có cơ hội ngắm cô thật gần.
Lông mi của Minh Châu vừa dài vừa rậm, làn da vì bị bệnh mà càng thêm trong suốt, cánh môi hơi mở ra trông có vẻ hơi khô khóc.
Thế Trường cúi xuống hôn lên môi Minh Châu một cái, khóe miệng cong lên giống như một đứa trẻ đắc ý vì vừa lén làm chuyện xấu.
Ngay lúc anh định hôn thêm cái nữa thì cửa đột nhiên mở ra, quản gia lên tiếng:
“Cậu chủ, trời cũng khuya rồi, cậu nên...”
Nói được một nửa quản gia lập tức ngậm miệng. Bởi vì ông ấy nhìn thấy Thế Trường đang trộm hôn Minh Châu, mặt già nhanh chóng đỏ lên.
“Xin lỗi, tôi làm phiền rồi.”
Sau đó “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.
Thế Trường cũng rất xấu hổ, không còn tâm trạng trộm hôn Minh Châu nữa, đồng thời trong lòng anh thầm nghĩ có phải anh uống lộn thuốc rồi hay không? Tại sao cứ bị cô thu hút thế này?
Anh thở hắt ra một hơi, có lẽ anh nên cách xa cô một chút, nói không chừng bệnh lạ này sẽ mau khỏi thôi.
Ai ngờ Thế Trường vừa định rút tay ra định đứng dậy thì chợt nghe Minh Châu lẩm bẩm:
“Anh Thế Trường...”
Thế Trường hơi nhíu mày, cô lại gọi anh là anh Thế Trường nữa rồi?
Hiện tại anh đã không còn tức giận khi nghe cô gọi mình như vậy giống lần đầu tiên, bởi vì trong lúc ngủ mơ cô cũng gọi thế này chứng tỏ đây là thói quen chứ không phải học theo Minh Ngọc lấy lòng anh.
Thế Trường ngồi lại giường, nắm lấy một lọn tóc của Minh Châu mà đùa nghịch.
“Anh Thế Trường...”
Minh Châu hơi cọ cọ mặt vào tay anh như đang làm nũng, trong lúc nhất thời, trái tim anh khẽ bị chạm một chút, cảm giác rung động ập tới nhanh đến mức khiến anh không kịp phòng bị.
Thế Trường mím chặt môi, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng cô rất xinh đẹp, tại sao lòng dạ lại xấu xa như vậy?
Anh không hề quên Minh Ngọc đã nói Minh Châu là kẻ đê tiện ích kỷ nhiều lần bắt nạt cô ta, nếu cô không độc ác như thế thì tốt rồi, anh có thể thử chung sống với cô.
Tâm trạng của Thế Trường trở nên bực bội, anh nghĩ có lẽ cô đang giả vờ đáng thương thôi, anh tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không bao nhiêu uất ức mà Minh Ngọc phải chịu biết tìm ai đòi đây?
Thế Trường đứng dậy dứt khoát xoay người rời đi, tuy nhiên chưa kịp nhấc chân đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non truyền từ phía sau tới.
“Anh Thế Trường...”
“Đừng đi mà...”
“Đừng bỏ rơi em, hu hu... đừng bỏ rơi em...”
Thế Trường quay đầu lại, thấy nước mắt đã phủ đầy gương mặt xinh đẹp của Minh Châu thì trong lòng đau đớn không thôi.
“Hầy, phục cô rồi.”
Cuối cùng Thế Trường cũng không rời đi, anh nằm xuống giường sau đó kéo Minh Châu vào trong ngực mình. Có lẽ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên cô không hề khóc lóc giãy giụa nữa mà dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Thế Trường bất đắc dĩ bật cười, anh khẽ vuốt mũi của cô một cái, nhẹ giọng hỏi:
“Rốt cuộc vừa rồi cô đã mơ thấy ác mộng gì vậy?”
Minh Châu nhắm nghiền mắt không đáp lời anh, mà anh cũng không mong cô trả lời mình, anh cúi người xuống ngậm lấy cánh môi của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Vừa hôn Thế Trường vừa tự thôi miên bản thân:
“Môi của cô ta quá khô, mình chỉ đang giúp cô ta làm ẩm môi mà thôi.”
Sau mấy ngày điều trị, sức khỏe của Minh Châu đã khá hơn, nhưng cơ thể cũng gầy gò hơn trước rất nhiều.
Điều đáng nói hơn hết chính là sau trận bệnh này, Thế Trường đã không còn ghét cô như lúc trước nữa, điều này khiến cô cảm thấy rất vui.
Có phải anh đã nhớ lại chuyện gì đó của quá khứ nên mới thay đổi thái độ hay không?
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Minh Châu đã cảm thấy đủ, anh và cô cứ chậm rãi tiến về phía trước thôi.
Hôm nay Minh Châu đi theo Thế Trường đến dự tiệc sinh nhật khách hàng của anh.
Thật ra Thế Trường cũng không muốn dẫn theo Minh Châu, nhưng vị khách hàng kia một hai bắt anh phải mang vợ đến, vì dự án lớn sắp tới, bất đắc dĩ anh đành phải đồng ý.
Thế Trường và Minh Châu vừa tới, chủ nhân của bữa tiệc là Túc Mạch niềm nở chạy ra đón:
“Thế Trường đến rồi.”
Không hiểu sao nhìn cô như vậy, trong lòng Thế Trường lại bồn chồn bất an.
Thể chất của người phụ nữ này cũng quá kém rồi.
Thế Trường đặt bàn tay của mình lên trán Minh Châu, nhiệt độ ấm nóng lập tức truyền vào da thịt của anh. Anh cứ thế ngẩn ngơ nhìn cô, bệnh mấy ngày nay khiến cô gầy đi trông thấy, vốn cơ thể của cô đã ốm yếu nay còn mong manh hơn.
Đột nhiên Minh Châu trở mình ôm lấy bàn tay của anh áp lên mặt mình, khóe miệng của cô còn lộ ra nụ cười mềm mại ngọt ngào.
Thế Trường nhìn cô như vậy, nhịp tim đột nhiên tăng tốc.
Cô thế này... cũng không đáng ghét lắm.
Anh biết cô xinh đẹp, nhưng bây giờ mới có cơ hội ngắm cô thật gần.
Lông mi của Minh Châu vừa dài vừa rậm, làn da vì bị bệnh mà càng thêm trong suốt, cánh môi hơi mở ra trông có vẻ hơi khô khóc.
Thế Trường cúi xuống hôn lên môi Minh Châu một cái, khóe miệng cong lên giống như một đứa trẻ đắc ý vì vừa lén làm chuyện xấu.
Ngay lúc anh định hôn thêm cái nữa thì cửa đột nhiên mở ra, quản gia lên tiếng:
“Cậu chủ, trời cũng khuya rồi, cậu nên...”
Nói được một nửa quản gia lập tức ngậm miệng. Bởi vì ông ấy nhìn thấy Thế Trường đang trộm hôn Minh Châu, mặt già nhanh chóng đỏ lên.
“Xin lỗi, tôi làm phiền rồi.”
Sau đó “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.
Thế Trường cũng rất xấu hổ, không còn tâm trạng trộm hôn Minh Châu nữa, đồng thời trong lòng anh thầm nghĩ có phải anh uống lộn thuốc rồi hay không? Tại sao cứ bị cô thu hút thế này?
Anh thở hắt ra một hơi, có lẽ anh nên cách xa cô một chút, nói không chừng bệnh lạ này sẽ mau khỏi thôi.
Ai ngờ Thế Trường vừa định rút tay ra định đứng dậy thì chợt nghe Minh Châu lẩm bẩm:
“Anh Thế Trường...”
Thế Trường hơi nhíu mày, cô lại gọi anh là anh Thế Trường nữa rồi?
Hiện tại anh đã không còn tức giận khi nghe cô gọi mình như vậy giống lần đầu tiên, bởi vì trong lúc ngủ mơ cô cũng gọi thế này chứng tỏ đây là thói quen chứ không phải học theo Minh Ngọc lấy lòng anh.
Thế Trường ngồi lại giường, nắm lấy một lọn tóc của Minh Châu mà đùa nghịch.
“Anh Thế Trường...”
Minh Châu hơi cọ cọ mặt vào tay anh như đang làm nũng, trong lúc nhất thời, trái tim anh khẽ bị chạm một chút, cảm giác rung động ập tới nhanh đến mức khiến anh không kịp phòng bị.
Thế Trường mím chặt môi, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng cô rất xinh đẹp, tại sao lòng dạ lại xấu xa như vậy?
Anh không hề quên Minh Ngọc đã nói Minh Châu là kẻ đê tiện ích kỷ nhiều lần bắt nạt cô ta, nếu cô không độc ác như thế thì tốt rồi, anh có thể thử chung sống với cô.
Tâm trạng của Thế Trường trở nên bực bội, anh nghĩ có lẽ cô đang giả vờ đáng thương thôi, anh tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không bao nhiêu uất ức mà Minh Ngọc phải chịu biết tìm ai đòi đây?
Thế Trường đứng dậy dứt khoát xoay người rời đi, tuy nhiên chưa kịp nhấc chân đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non truyền từ phía sau tới.
“Anh Thế Trường...”
“Đừng đi mà...”
“Đừng bỏ rơi em, hu hu... đừng bỏ rơi em...”
Thế Trường quay đầu lại, thấy nước mắt đã phủ đầy gương mặt xinh đẹp của Minh Châu thì trong lòng đau đớn không thôi.
“Hầy, phục cô rồi.”
Cuối cùng Thế Trường cũng không rời đi, anh nằm xuống giường sau đó kéo Minh Châu vào trong ngực mình. Có lẽ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên cô không hề khóc lóc giãy giụa nữa mà dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Thế Trường bất đắc dĩ bật cười, anh khẽ vuốt mũi của cô một cái, nhẹ giọng hỏi:
“Rốt cuộc vừa rồi cô đã mơ thấy ác mộng gì vậy?”
Minh Châu nhắm nghiền mắt không đáp lời anh, mà anh cũng không mong cô trả lời mình, anh cúi người xuống ngậm lấy cánh môi của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
Vừa hôn Thế Trường vừa tự thôi miên bản thân:
“Môi của cô ta quá khô, mình chỉ đang giúp cô ta làm ẩm môi mà thôi.”
Sau mấy ngày điều trị, sức khỏe của Minh Châu đã khá hơn, nhưng cơ thể cũng gầy gò hơn trước rất nhiều.
Điều đáng nói hơn hết chính là sau trận bệnh này, Thế Trường đã không còn ghét cô như lúc trước nữa, điều này khiến cô cảm thấy rất vui.
Có phải anh đã nhớ lại chuyện gì đó của quá khứ nên mới thay đổi thái độ hay không?
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Minh Châu đã cảm thấy đủ, anh và cô cứ chậm rãi tiến về phía trước thôi.
Hôm nay Minh Châu đi theo Thế Trường đến dự tiệc sinh nhật khách hàng của anh.
Thật ra Thế Trường cũng không muốn dẫn theo Minh Châu, nhưng vị khách hàng kia một hai bắt anh phải mang vợ đến, vì dự án lớn sắp tới, bất đắc dĩ anh đành phải đồng ý.
Thế Trường và Minh Châu vừa tới, chủ nhân của bữa tiệc là Túc Mạch niềm nở chạy ra đón:
“Thế Trường đến rồi.”
Danh sách chương