Nghe thấy giọng của Thế Trường, Minh Châu thoáng giật mình.

Cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ quay lại tìm mình.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó Minh Châu đã giấu chuỗi hạt mình vừa tìm được vào túi quần, hiện giờ trời đã tối đen, mắt cô đã không còn nhìn thấy gì, lỡ như chuỗi hạt bị Thế Trường cướp lấy rồi vứt đi một lần nữa, cô cũng không biết nó rơi ở đâu mà tìm.

Thế Trường không hề chú ý tới hành động lén lút của Minh Châu, bởi vì trời đã bắt đầu nổi gió lớn, từng hạt mưa tí tách rơi xuống đầu anh, mắt thấy trời sắp đổ mưa to, anh dứt khoát nắm tay cô kéo đi.

Thế nhưng cánh tay của anh bị ghì lại, anh cau mày nhìn cô, hỏi:

“Sao không đi?”

“Xin... xin lỗi, em vị trật chân rồi.”

Minh Châu cắn môi, vành mắt đỏ lên giống hệt một con thỏ nhỏ bị dọa sợ. Thế Trường vừa bực vừa tức, quát mắng:

“Tôi đã kêu cô đừng tìm món đồ rác rưởi kia rồi mà cô vẫn tìm, bây giờ thì hay rồi ha?”

Dứt câu Thế Trường cúi người xuống bế Minh Châu lên, cô hoảng hốt giãy giụa theo bản năng, bên tai bỗng vang lên giọng nói hung ác của anh:

“Cô còn dám lộn xộn nữa là tôi ném cô xuống đấy.”

Gió càng lúc càng lớn, sấm chớp rền trời, Minh Châu sợ hãi ôm lấy cổ của Thế Trường, anh thấy vậy cười nhạo:

“Tôi còn tưởng cô kiên cường lắm, hóa ra cũng sợ sấm sét.”

Minh Châu cắn môi cãi lại:

“Sợ sấm sét rất bình thường mà, đàn ông cũng sợ đó thôi.”

Ầm!

Một tiếng sấm rất lớn lại vang lên, Minh Châu lập tức vùi đầu vào trong ngực Thế Trường, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, khóe môi anh không khỏi cong cong.

Mưa bắt đầu nặng hạt, Thế Trường không suy nghĩ miên man nữa mà chạy nhanh về phía trước, đợi đến khi ngồi vào trong xe được thì quần áo đầu tóc của cả đều đều dính một ít nước mưa.

Trong xe không có quần áo sẵn để thay ra, Thế Trường trực tiếp cởi áo vest ra, may mắn áo sơ mi bên trong của anh không bị ướt.

Tuy nhiên tình trạng của Minh Châu thì không quá khả quan, vì tham dự tiệc nên cô mặc một chiếc váy liền thanh lịch, mặc dù sau lưng không dính nước mưa nhưng trước ngực đã sớm ướt đẫm.

Thế Trường nhíu mày, người phụ nữ này quá yếu ớt, nói không chừng mắc mưa trận này sẽ lại phát sốt cho mà xem. Vì thế anh không hề nghĩ nhiều đã chồm người qua lột đồ trên người cô ra.

“Anh làm gì vậy? Không được đâu!”

Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng Minh Châu có thể cảm nhận được anh đang cởi váy của mình ra, trong lòng lập tức căng thẳng.

Tuy rằng lúc này trời đất tối om, mưa gió bão bùng nhưng dù sao hai người cũng đang ở bên ngoài, sao anh có thể làm như vậy chứ?

Thế Trường vẫn tiếp túc động tác cởi đồ của mình, anh nói:

“Cô cởi đồ ra nhanh đi.”

“Không... tuyệt đối không được!”

“Cô ướt hết rồi.”

“Em... em chịu ướt được.”

Thế Trường nhíu mày, nhìn vẻ mặt hoảng hốt khiếp đảm của cô, rốt cuộc anh cũng hiểu ra cô đang sợ cái gì rồi.

“Cô đang cho rằng tôi sẽ muốn cô ở chỗ này à?”

Minh Châu nghe vậy mặt lập tức đỏ ửng, sau đó cả vành tai và cổ cũng đỏ theo, Thế Trường nhìn mà cổ họng ngứa ngáy.

Thật ra... Làm ở chỗ này... cũng được.

Thế Trường đột nhiên nhào qua đè Minh Châu dưới thân, tiếp đến phủ kín đôi môi mềm mại của cô.

“Thế Trường, đừng như vậy... ưm...”

Minh Châu đẩy Thế Trường ra, nhưng anh quá nặng, cô chưa kịp nói hết câu anh đã lấp kín miệng của cô một lần nữa rồi.

Thế Trường cắn nhẹ vào cánh môi của Minh Châu, đầu lưỡi mềm mại luồng lách vào bên trong khoang miệng của cô rồi dùng sức múc vào, không ngừng trằn trọc. Nó cuốn lấy đầu lưỡi của cô, hai người triền miên dính chặt vào nhau không tách rời.

Minh Châu bị hôn một hồi toàn thân dần mất hết sức lực, mũi không ngừng hít thở không khí, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Bàn tay nóng bỏng của Thế Trường di chuyển trên từng tấc da thịt của cô, sau đó chậm rãi dời xuống phía dưới đùa giỡn cô bé yếu ớt khiến nó run rẩy theo từng cái động chạm của anh.

Thế Trướng cắn nhẹ vào vành tai của cô, sau đó thủ thỉ:

“Sẽ hơi đau đấy.”

Không đợi Minh Châu kịp phản ứng, anh đã đẩy mạnh vào bên trong cơ thể của cô.

Một cuộc chiến dã ngoại kịch liệt xảy ra giữa đêm mưa gió.

Mây mưa xong, toàn thân Minh Châu bủn rủn ngã dựa lên thành ghế, khoái cảm và thẹn thùng vẫn cứ đánh nhau loạn xạ khiến cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Cô... vừa mới làm tình với Thế Trường ở trong xe!

Trời ạ, sao cô có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này chứ?

Thế Trường phóng thích xong vẫn chưa đã thèm mà tiếp tục ôm hôn cô, nhìn cô như vậy, trái tim anh vô cùng ngứa ngáy.

Anh trở người ôm cô vào trong ngực, kết quả cơ thể của cô đột nhiên trở nên cứng đờ giống hệt như những lần làm tình lúc trước vậy.

Thế Trường hơi nhíu mày, bá đạo nói:

“Không được sợ tôi.”

Minh Châu mím môi, thật ra cô không còn sợ làm tình với anh nữa, hiện tại chỉ cảm thấy mắc cỡ mà thôi.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Thế Trường vang lên, phía trên màn hình hiển thị hai chữ “Minh Ngọc“.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện