“Em nói gì vậy?”

Thế Trường ngạc nhiên không thể tin vào tai mình.

Minh Ngọc đơn thuần trong sáng sao lại đưa ra yêu cầu này?

Ngay lúc anh chưa kịp hiểu ý đồ của Minh Ngọc thì chuông điện thoại vang lên, là quản gia gọi tới.

“Cậu chủ, cô Minh Châu biến mất rồi.”

Vừa nghe quản gia nói xong, trái tim của Thế Trường lập tức thắt lại, sau đó hét to:

“Không phải tôi đã kêu chú trông chừng cô ta sao?”

“Tôi đã làm theo lời cậu, nhưng tôi vừa mới xoay người một chút cô ấy đã biến mất.”

Quản gia bên kia sắp khóc tới nơi, ông ấy gấp gáp nói:

“Tôi nhặt được di động của cô Minh Châu ở dưới đất, cô ấy không mang theo thứ gì cả, túi xách cũng ném trong phòng, chúng ta phải làm sao mới tìm được cô ấy đây?”

Thế Trường siết chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, trong lòng dâng lên sự khủng hoảng cùng cực.

“Chú đi tìm cô ta ngay, chắc chắn cô ta chưa đi xa đâu.”

“Cậu chủ, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm rồi, nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì cả!”

Thế Trường hét to vào điện thoại:

“Bây giờ chú đang ở đâu? Tôi tới ngay.”

Bên kia quản gia nói địa chỉ cho Thế Trường nghe, anh lập tức cúp máy xoay người muốn đi, tuy nhiên vừa nhấc chân lên đã bị Minh Ngọc giữ chặt.

“Anh Thế Trường, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giờ phút này lòng dạ của Thế Trường đã nóng như lửa đốt làm gì còn thời gian giải thích với Minh Ngọc, vì thế anh nói qua loa:

“Minh Ngọc, anh có việc quan trong phải ra ngoài một chuyến, anh đã sắp xếp người giúp việc nấu cơm cho em rồi, em ăn trước đi đừng đợi anh.”

Nói xong Thế Trường dứt khoát rời đi, nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng Minh Ngọc ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành.

Rốt cuộc anh đã nghe được gì từ người vừa gọi đến mà vứt bỏ cô ta để chạy ra ngoài vội vàng như thế?

Quản gia nhìn thấy Thế Trường đến như níu được sợi rơm cứu mạng, ông ấy vội lên tiếng:

“Cậu chủ, cậu tới rồi.”

Thế Trường mệt thở không ra hơi, anh đặt tay lên vai quản gia thở hổn hển hỏi:

“Đã tìm được Minh Châu chưa?”

Quản gia bất lực lắc đầu đáp:

“Chúng tôi đã tìm khắp khu vực xung quanh rồi.”

“Vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm ra! Nhân lực có đủ không? Không đủ thì điều thêm người tới.”

Hiện tại mặt mày của Thế Trường đã xanh mét. Rốt cuộc Minh Châu đã đi đâu?

Cô thích anh như vậy chắc chắn sẽ không rời khỏi anh, trừ phi...

Trái tim của Thế Trường đột nhiên đập loạn, trong đầu anh hiện lên một suy đoán khủng khiếp.

Anh vội lắc đầu cố giũ bỏ suy nghĩ này ra khỏi đại não của mình, nhưng quản gia bên cạnh trực tiếp nói ra điều anh sợ nhất.

“Cậu chủ, có khi nào cô Minh Châu gặp phải tai nạn, sở dĩ chúng ta không tìm thấy cô ấy là vì cô ấy đã được đưa vào bệnh viện hay không?”

“Không thể nào! Chú đừng nói bậy!”

Quản gia bị tiếng rống của Thế Trường dọa sợ, ông ấy chưa bao giờ thấy cậu chủ khủng bố như thế cả, ngay cả khi cô Minh Ngọc bị ép đưa ra nước ngoài, anh cũng không điên cuồng như vậy.

Hạt mưa lộp bộp rơi xuống sau đó dần hóa thành một trận mưa to. Màn nước làm nhòe cả tầm nhìn, trong lòng Thế Trường càng thêm sợ hãi.

Ngay cả điện thoại Minh Châu cũng không mang theo, anh nên tìm cô ở đâu đây?

...

Minh Châu thẫn thờ đi lang thang trong mưa, cô không biết mình muốn đi đâu, đôi chân như mất hết cảm giác mà tiến về phía trước.

Hiện tại trong đầu cô đều là hình ảnh Thế Trường và Minh Ngọc ôm nhau. Trái tim của cô đau quá...

Thảo nào khi kêu người dọn dẹp phòng trống anh lại vui đến vậy. Chỉ cần Minh Ngọc trở về, anh không hề kiệt sỉ mà dành cho cô ta những gì tốt nhất.

Suy cho cùng người mà anh yêu hiện tại là Minh Ngọc chứ đâu phải cô.

Minh Châu bỗng nhớ đến đêm đầu tiên sau khi kết hôn, Thế Trường đã bắt cô ngủ ổ chó, đối lập rõ rệt như thế càng khiến cô trông thật buồn cười biết bao.

Ấy vậy mà cô vẫn chờ đợi anh khôi phục trí nhớ, cô tin rằng anh sẽ lại yêu mình như trước kia, chung quy là do cô quá cố chấp thôi.

Có lẽ khi anh nhớ lại tất cả, anh vẫn sẽ chọn yêu Minh Ngọc đi.

Nước mắt hòa với nước mưa, Minh Châu ngồi xổm trên đường ôm lấy đầu mình khóc nức nở.

“Tại sao lần nào tôi nhìn thấy cô thì cô cũng rơi vào tình trạng đáng thương thế này vậy?”

Một giọng nam trầm ấm vang lên, nước mưa cũng dừng xối xuống đỉnh đầu của Minh Châu.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang che dù cho mình, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy sự hoang mang.

“Túc Mạch, sao anh lại tới đây?”

“Tôi trùng hợp lái xe ngang qua mà thôi.”

Túc Mạch cong môi trêu đùa Minh Châu:

“Còn cô thì sao? Sao lại ngồi đây khóc? Chẳng lẽ cô đi lạc đường rồi?”

Minh Châu cắn môi cúi đầu mãi không chịu lên tiếng, cô không muốn nói về chuyện của mình, cuối cùng cô chỉ có thể lí nhí mở miệng:

“Xin lỗi... tôi...”

“Ha ha.”

Túc Mạch đột nhiên bật cười sờ đầu cô nói:

“Đồ ngốc, cô xin lỗi tôi làm gì? Tôi chỉ đang nói đùa với cô thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện