“Minh Châu, cô nằm mơ!”
Thế Trường dùng sức bóp chặt cổ của Minh Châu, mãi cho đến khi mặt của cô đỏ lên rồi chuyển dần sang tím tái, anh mới mạnh bạo ném cô xuống sàn nhà.
“Có phải cô cho rằng mình đã quyến rũ được thằng Túc Mạch nên không sợ tôi nữa? Cô đã quên dáng vẻ hèn mọn của mình khi cầu xin tôi cưới cô rồi sao? Bây giờ cô muốn rời khỏi tôi thì đã muộn rồi!”
Minh Châu bị Thế Trường ném khỏi giường, cổ họng và lưng vô cùng đau đớn khiến cô không nói nên lời.
Thấy cô như vậy, anh lại cho rằng cô chột dạ không thể phản bác lời anh nói, vì thế tóm lấy cổ áo của cô kéo lên.
Nhìn cô mặc quần áo của người đàn ông khác, cơn ghen trong anh càng thêm bành trướng, anh trực tiếp xé rách đồ trên người cô ném vào thùng rác rồi nói:
“Minh Châu, hôm nay tôi sẽ cho cô nhớ kỹ cô là người của ai!”
Dứt câu anh đè Minh Châu xuống giường, sau đó thô bạo tiến vào bên trong cô.
Thế Trường biến thành một con dã thú chỉ biết phát tiết dục vọng và cơn phẫn nộ của mình chứ không hề nghĩ đến cảm nhận của Minh Châu. Nước mắt làm nhòe cả gương mặt của cô, thứ mà cô có thể làm bây giờ chính là nhắm mắt chịu trận đợi anh hành hạ mình đến khi nào thỏa thích thì thôi.
Đau đớn trên da thịt chẳng bằng một phần mười so với nỗi đau trong tim cô. Nước mắt tuôn rơi thấm ướt cả gối.
Thế Trường lạnh lùng nhìn Minh Châu, cơn giận trong lòng đã không thể át, anh nhếch môi hỏi:
“Sao nào? Tôi không thể thỏa mãn được cô nên cô mới sà vào lòng Túc Mạch đúng không?”
Minh Châu giơ tay lên che đi đôi mắt của mình, cô nghẹn ngào nói:
“Thế Trường, anh hỏi tôi câu này vậy trong lòng anh có vị trí nào dành cho tôi hay không? Đúng vậy, tôi thích anh nên bất chấp tất cả để được gả cho anh, nhưng anh đã đối xử với tôi như thế nào? Anh có từng coi tôi là một con người sao? Tình cảm tôi dành cho anh luôn bị anh đạp dưới chân, anh đã ghét tôi đến vậy thì tại sao không để tôi đi chứ?”
Thế Trường nghe vậy trong lòng thoáng ngạc nhiên, Minh Châu vừa khóc vừa nói tiếp:
“Tôi và Túc Mạch không hề có gì với nhau cả, tôi cũng không nuôi ý định bước vào nhà anh ấy. Anh cho rằng tôi vì tiền của nhà anh nên mới gả cho anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm!”
“Tôi ở lại bên cạnh anh là vì tôi thích anh, dù bị anh ngược đãi tra tấn cũng không chịu rời đi. Nhưng khi Minh Ngọc vừa trở về anh đã tiễn tôi đi, anh coi tôi là thú cưng của anh kêu đến thì đến đuổi đi thì đi à?”
“Thế Trường, anh buông tha cho tôi đi, tôi không chịu đựng nổi nữa rồi. Tôi không muốn sống cuộc sống đau khổ thế này nữa.”
Giọng nói của Minh Châu tràn ngập thống khổ bi ai, nước mắt như thủy triều rơi xuống, Thế Trường nhìn cô thế này mà chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Anh chưa từng đặt mình vào vị trí của Minh Châu mà suy nghĩ, từ trước đến giờ anh luôn làm theo ý mình mà thôi.
Đơn giản là bởi vì ngay từ đầu anh đã hận Minh Châu đến tận xương tủy.
Sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe, Minh Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh Thế Trường chăm sóc anh, không hề ghét bỏ đôi chân của anh đã bị thương nặng. Vì thế khi cô ta nói anh và cô ta là người yêu của nhau đã mấy năm, anh lập tức tin tưởng không hề nghi ngờ.
Anh từng thề với trời đất sẽ không bao giờ phản bội Minh Ngọc, nhưng rồi Minh Châu lại xuất hiện.
Minh Ngọc nói cô là chị của cô ta nhưng cứ mãi tranh giành anh với cô ta, mà cô ta là con riêng nên phải cúi đầu nhường tình yêu cho chị của mình.
Ngay cả ông nội của anh cũng ghét bỏ thân phận của Minh Ngọc rồi tống cô ta ra nước ngoài, sau đó ép anh kết hôn với cô.
Thế Trường đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Minh Châu. Anh cho rằng nếu cô không mặt dày bám riết lấy anh thì sao ông nội sẽ ép Minh Ngọc ra nước ngoài. Tất cả đều tại cô, vậy nên anh trả thù cô không hề quá đáng một chút nào.
Sau đó anh đã làm những gì để trả thù cô?
Tại hôn lễ của hai người, anh mắng cô là đồ vô sỉ khiến cô trở thành trò cười trước bàn dân thiên hạ.
Ở hộp đêm, anh ép cô phải múa thoát y để sỉ nhục cô.
Thậm chí hợp tác với Khả Phương diễn kịch giường chiếu để làm cô đau khổ.
Thế Trường nhớ hết, Minh Châu càng khổ sở thì anh càng vui vẻ. Anh cưỡng ép cô quan hệ đến mức dưới thân cô bị thương chảy máu, anh cứ tưởng mình đã trả được thù, nhưng tại sao chính anh cũng đau đớn đến vậy?
Hiện tại nhìn dáng vẻ tuyệt vọng cùng cực của cô, nghe cô gào thét nói hết suy nghĩ trong lòng mình, lòng anh lại như bị dao nhọn đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Hóa ra một trái tim nóng bỏng khi bị vùi xuống hầm băng lạnh giá nó cũng sẽ chậm rãi nguội lạnh, cuối cùng kết thằng một khối băng không còn cảm xúc.
Thế Trường dùng sức bóp chặt cổ của Minh Châu, mãi cho đến khi mặt của cô đỏ lên rồi chuyển dần sang tím tái, anh mới mạnh bạo ném cô xuống sàn nhà.
“Có phải cô cho rằng mình đã quyến rũ được thằng Túc Mạch nên không sợ tôi nữa? Cô đã quên dáng vẻ hèn mọn của mình khi cầu xin tôi cưới cô rồi sao? Bây giờ cô muốn rời khỏi tôi thì đã muộn rồi!”
Minh Châu bị Thế Trường ném khỏi giường, cổ họng và lưng vô cùng đau đớn khiến cô không nói nên lời.
Thấy cô như vậy, anh lại cho rằng cô chột dạ không thể phản bác lời anh nói, vì thế tóm lấy cổ áo của cô kéo lên.
Nhìn cô mặc quần áo của người đàn ông khác, cơn ghen trong anh càng thêm bành trướng, anh trực tiếp xé rách đồ trên người cô ném vào thùng rác rồi nói:
“Minh Châu, hôm nay tôi sẽ cho cô nhớ kỹ cô là người của ai!”
Dứt câu anh đè Minh Châu xuống giường, sau đó thô bạo tiến vào bên trong cô.
Thế Trường biến thành một con dã thú chỉ biết phát tiết dục vọng và cơn phẫn nộ của mình chứ không hề nghĩ đến cảm nhận của Minh Châu. Nước mắt làm nhòe cả gương mặt của cô, thứ mà cô có thể làm bây giờ chính là nhắm mắt chịu trận đợi anh hành hạ mình đến khi nào thỏa thích thì thôi.
Đau đớn trên da thịt chẳng bằng một phần mười so với nỗi đau trong tim cô. Nước mắt tuôn rơi thấm ướt cả gối.
Thế Trường lạnh lùng nhìn Minh Châu, cơn giận trong lòng đã không thể át, anh nhếch môi hỏi:
“Sao nào? Tôi không thể thỏa mãn được cô nên cô mới sà vào lòng Túc Mạch đúng không?”
Minh Châu giơ tay lên che đi đôi mắt của mình, cô nghẹn ngào nói:
“Thế Trường, anh hỏi tôi câu này vậy trong lòng anh có vị trí nào dành cho tôi hay không? Đúng vậy, tôi thích anh nên bất chấp tất cả để được gả cho anh, nhưng anh đã đối xử với tôi như thế nào? Anh có từng coi tôi là một con người sao? Tình cảm tôi dành cho anh luôn bị anh đạp dưới chân, anh đã ghét tôi đến vậy thì tại sao không để tôi đi chứ?”
Thế Trường nghe vậy trong lòng thoáng ngạc nhiên, Minh Châu vừa khóc vừa nói tiếp:
“Tôi và Túc Mạch không hề có gì với nhau cả, tôi cũng không nuôi ý định bước vào nhà anh ấy. Anh cho rằng tôi vì tiền của nhà anh nên mới gả cho anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không thèm!”
“Tôi ở lại bên cạnh anh là vì tôi thích anh, dù bị anh ngược đãi tra tấn cũng không chịu rời đi. Nhưng khi Minh Ngọc vừa trở về anh đã tiễn tôi đi, anh coi tôi là thú cưng của anh kêu đến thì đến đuổi đi thì đi à?”
“Thế Trường, anh buông tha cho tôi đi, tôi không chịu đựng nổi nữa rồi. Tôi không muốn sống cuộc sống đau khổ thế này nữa.”
Giọng nói của Minh Châu tràn ngập thống khổ bi ai, nước mắt như thủy triều rơi xuống, Thế Trường nhìn cô thế này mà chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
Anh chưa từng đặt mình vào vị trí của Minh Châu mà suy nghĩ, từ trước đến giờ anh luôn làm theo ý mình mà thôi.
Đơn giản là bởi vì ngay từ đầu anh đã hận Minh Châu đến tận xương tủy.
Sau khi tỉnh lại từ tai nạn xe, Minh Ngọc vẫn luôn ở bên cạnh Thế Trường chăm sóc anh, không hề ghét bỏ đôi chân của anh đã bị thương nặng. Vì thế khi cô ta nói anh và cô ta là người yêu của nhau đã mấy năm, anh lập tức tin tưởng không hề nghi ngờ.
Anh từng thề với trời đất sẽ không bao giờ phản bội Minh Ngọc, nhưng rồi Minh Châu lại xuất hiện.
Minh Ngọc nói cô là chị của cô ta nhưng cứ mãi tranh giành anh với cô ta, mà cô ta là con riêng nên phải cúi đầu nhường tình yêu cho chị của mình.
Ngay cả ông nội của anh cũng ghét bỏ thân phận của Minh Ngọc rồi tống cô ta ra nước ngoài, sau đó ép anh kết hôn với cô.
Thế Trường đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Minh Châu. Anh cho rằng nếu cô không mặt dày bám riết lấy anh thì sao ông nội sẽ ép Minh Ngọc ra nước ngoài. Tất cả đều tại cô, vậy nên anh trả thù cô không hề quá đáng một chút nào.
Sau đó anh đã làm những gì để trả thù cô?
Tại hôn lễ của hai người, anh mắng cô là đồ vô sỉ khiến cô trở thành trò cười trước bàn dân thiên hạ.
Ở hộp đêm, anh ép cô phải múa thoát y để sỉ nhục cô.
Thậm chí hợp tác với Khả Phương diễn kịch giường chiếu để làm cô đau khổ.
Thế Trường nhớ hết, Minh Châu càng khổ sở thì anh càng vui vẻ. Anh cưỡng ép cô quan hệ đến mức dưới thân cô bị thương chảy máu, anh cứ tưởng mình đã trả được thù, nhưng tại sao chính anh cũng đau đớn đến vậy?
Hiện tại nhìn dáng vẻ tuyệt vọng cùng cực của cô, nghe cô gào thét nói hết suy nghĩ trong lòng mình, lòng anh lại như bị dao nhọn đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Hóa ra một trái tim nóng bỏng khi bị vùi xuống hầm băng lạnh giá nó cũng sẽ chậm rãi nguội lạnh, cuối cùng kết thằng một khối băng không còn cảm xúc.
Danh sách chương