Giang Tiểu Lâu đi xuyên qua cầu đá, dọc theo rừng cây rậm rạp từ từ đi vào trong viện.

Hoài An đang chờ ở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vội nghênh đón: “Công tử đang đợi tiểu thư.”

Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, lướt qua hắn đẩy cửa bước vào.

Tạ Liên Thành ngồi trước bàn, dường như vừa tắm rửa xong, đôi mắt long lanh, trên người tỏa ra mùi hương thơm ngát, nhưng cũng khó che giấu được một mùi máu tanh nhàn nhạt như có như không. Giờ khắc này sắc mặt hắn đã khôi phục như thường, bên môi mang theo nụ cười nhạt: “Về rồi à.”

Hắn dường như đã đoán được nàng đi đâu, làm gì. Người này đúng là quá thông minh, đến mức khiến người ta phải sợ.

Trên mặt Giang Tiểu Lâu vẫn bình thản: “Công tử đỡ hơn chưa?”

Ánh mắt Tạ Liên Thành nổi lên biểu hiện phức tạp: “Ta cũng không có gì đáng ngại, là bọn họ quá lo lắng thôi. Mẫu thân… có khỏe không?”

Giang Tiểu Lâu cười: “Tịnh Không sư thái rất bình an, bà ấy nhờ ta hỏi thăm huynh.”

Tạ Liên Thành hít sâu một hơi: “Chắc nàng đã đoán được tại sao những người kia muốn giết ta.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu nhảy lên một cái, khẽ thở dài: “Không biết, Tịnh Không sư thái cho rằng vì huynh tham gia vào chuyện của ta, phá đi lời thề của mình.”

Nàng không biết mình đang âm thầm mong đợi cái gì, nhưng trái tim nàng đang không ngừng nhảy nhót, mang đến một cảm giác khác thường.

Tạ Liên Thành nhìn kỹ nàng, đôi mắt gợn sóng rồi lại yên tĩnh: “Những người kia tìm đến ta là chuyện sớm muộn thôi, không liên quan đến nàng, đừng để trong lòng.”

“Nếu không liên quan thì Tịnh Không sư thái sẽ không nói vậy, bà ấy sẽ không vô cớ đổ lỗi cho ai. Công tử giúp ta như vậy, có đáng không?” Nghi vấn như vậy vây lấy nàng bao lâu nay, rõ ràng nàng muốn nghe câu trả lời, nhưng lại không dám hỏi rõ. Nghi vấn đó cứ lắng đọng trong huyết dịch, làm cho nàng không ngừng run rẩy. Nhưng mà bất kể suy nghĩ trong lòng như thế nào, gương mặt nàng vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt.

Tạ Liên Thành hiểu được tâm ý của nàng, vẻ mặt vẫn bình thản: “Có đáng hay không là do ta tự cân nhắc, không cần người khác bình luận.”

Giang Tiểu Lâu không nói ra được cảm giác tràn ngập trong lòng rốt cuộc là thất vọng hay là cái gì, chỉ là một ý nghĩ lóe qua, vốn dĩ rất muốn biết lý do lại đột nhiên cảm thấy không quan trọng nữa. Công tử tuấn mỹ vô song, từ lần đầu tiên biết hắn, hắn đã cứu nàng ba lần, nhưng chưa bao giờ cần nàng báo đáp. Giang Tiểu Lâu đã quen tính toán, khi nàng cho đi cái gì, sau đó phải có được nhiều hơn, đó là giao dịch lợi ích. Mà khi một người không nói gì với nàng, thậm chí che giấu hành vi của mình, nàng đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Người này, rốt cuộc đang nghĩ gì? Bí mật hắn luôn che giấu là gì? Sáng hôm sau, khi Giang Tiểu Lâu đến thăm Tạ Liên Thành thì phòng đã không một bóng người, ngay cả Hoài An cũng không thấy đâu. Thái Vô tiên sinh đến, tiếc nuối nói: “Tạ công tử đã đi rồi.”

"Đi rồi, huynh ấy đi đâu?"

“Chuyện này…” Thái Vô tiên sinh hô khó xử, tựa hồ do dự: “Ta khuyên hắn nên dưỡng thương cho tốt, nhưng hắn không chịu, không biết là có việc gấp gì khiến hắn phải lập tức rời đi như vậy. Haizz, đứa nhỏ này ta càng nhìn càng không hiểu.”

Giang Tiểu Lâu cẩn thận suy nghĩ chốc lát, thở dài một hơi, nếu như hắn muốn thoát khỏi những chuyện phức tạp này, nàng hy vọng từ nay về sau hắn sẽ có cuộc sống bình an, không bị liên lụy gì nữa.

Thế là, nàng thật nhẹ giọng nói: “Tiên sinh vất vả rồi.” Trịnh trọng cảm tạ Thái Vô tiên sinh một cái, nàng liền không chút do dự đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa mộc mạc đang dừng trước cửa hoàng cung, Hoài An thò đầu ra nhìn đám hộ vệ được trang bị vũ khí đầy đủ, lại quay đầu nhìn Tạ Liên Thành, do dự nói: “Công tử, người thật sự muốn làm vậy sao?”

Tạ Liên Thành cười nhạt, âm thanh trầm tĩnh: “Số mệnh thì không thể tránh né, ta phải đối mặt với cuộc đời của mình, bất kể phía trước là cái gì.”

Hoài An hoảng loạn, theo bản năng xoa xoa tay, mãi đến khi hai bàn tay nóng lên: “Nhưng mà công tử, chúng ta tránh né bao lâu nay, bây giờ đột nhiên chạy đến trước cửa cung, lỡ bị người có ý đồ nhìn thấy thì sẽ rất nguy hiểm.”

Nghe hắn nói vậy, Tạ Liên Thành cười càng sâu, biểu hiện lại càng thêm bình tĩnh, một tay lấy ra một mảnh ngọc hình rồng đưa cho hắn, con rồng ngọc này toàn thân bích lục, đầu như đầu ngựa, sừng rồng như bờm ngựa, hai mắt lấp lánh có thần, bụng như bụng rắn, toàn thân khắc hoa văn hỏa vân, có vẻ độc đáo đặc sắc. Đầu rồng có đục một cái lỗ nhỏ, trước kia hắn dùng dây xuyên qua đây rồi đeo trên cổ.

Hoài An nắm con rồng ngọc trong tay, bất đắc dĩ xuống xe ngựa, từng bước đi về hướng Ngự lâm quân. Khi hắn tới cửa cung, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của quân lính, bàn tay cầm ngọc đưa ra, lạnh lùng nói: “Công tử nhà ta cầu kiến bệ hạ.”

Ngự lâm quân liếc mắt nhìn nhau, tưởng như thiếu niên này điên rồi, nhưng khi họ nhìn thấy hàng chữ phía sau con rồng: “Phụng chỉ chế tạo năm Bảo Bình thứ mười” thì vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

Trong hoàng cung, hoàng đế nhìn thấy con rồng ngọc kia, kích động đến cả người đều run rẩy: “Là nó, là nó, để nó vào.”

Hoàng đế nhìn người xuất hiện ở ngoài cửa, nhất thời kích động đến nghẹn ngào, không dám tin tưởng mà đứng dậy: “Giống, giống, thật là quá giống.”

Trí nhớ của hắn nháy mắt quay trở lại nhiều năm trước, đó là một đêm vô cùng rét lạnh, hắn đi vào một tiểu viện hoang vắng. Cửa khéo hờ, hắn đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng đi vào. Trong phòng một mảnh đen tối, không có chậu than sưởi ấm, cũng không có cung nữ hầu hạ. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy nhói đau, nhưng vẫn từng bước đi đến bên giường. Người trên giường đang nằm cuộn mình, hơi thở nặng nề.

Hắn ngửi được một mùi vị rất khó hình dung, như là không khí ướt lạnh, lại giống như ngọn nến đã cháy tàn, không, đây là hơi thở của người chết. Hắn không nói một lời mà chỉ đứng trước giường, cũng không biết nên nói gì.

Người trên giường đang nằm đưa lưng ra ngoài, đột nhiên phát hiện ra cái gì, cố sức xoay người lại.

Trong bóng rối, hắn đối mặt với người từng khuynh đảo thiên hạ đó.

Trong chớp mắt như có sóng to gió lớn ập đến trong lòng hắn, khiến hắn chỉ muốn bỏ chạy.

Đối phương chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếng cười như khinh bỉ: “Thì ra là ngài.”

Âm thanh kia khàn khàn uể oải, nhưng lại khắc sâu tận xương cốt, trong nháy mắt hắn không thể nói gì, phảng phất bản thân mình chỉ là một kẻ không quan trọng, một kẻ đáng tội nghiệp. Hắn cắn răng trừng mắt nhìn cái người gầy mòn xơ xác kia, rõ ràng là một người sắp chết, sao mình lại sợ hãi như vậy.

“Ngài đúng là một hoàng đế tốt.” Không chờ hắn khó xử, người trên giường đã lên tiếng, sau đó bắt đầu ho khan, gương mặt trắng bệch trở nên đỏ hồng.

Nghĩ đến vô số lần nằm mơ về quá khứ, trong mắt hoàng đế lóe qua một tia u tối. Hắn nhìn người đang từ từ đi đến trước mặt, trái tim cứ như đang bị ngâm trong dầu nóng, hai mắt cũng trở nên đau nhức…

“Con đến rồi, ta biết có một ngày con sẽ quay về mà.” Hoàng đế nghe thấy mình nói như vậy, âm thanh cực kỳ mênh mông, kéo dài, cứ như không phải phát ra từ cổ họng của mình.

Khánh Vương phủ.

Hách Liên Thắng lạnh lùng ngồi ở phòng khách, sắc mặt âm trầm. Hắn lấy lý do bận rộn công vụ mà ở lại nha môn, nhưng hôm đó gương đồng trong phòng đột nhiên bị vỡ, hắn mơ hồ phát hiện không phải điềm lành, quả nhiên lập tức có người nhà đến bẩm báo, nói Thuận di nương rơi vào hố phân mà chết. Vội vã chạy về phủ, còn chưa vào cửa đã gặp được Thanh Nguyên quận vương Hách Liên Thái, bị hắn cười nhạo. Trái tim Hách Liên Thắng như bị bóp chặt, đau đến không thở nỗi.

Trốn tránh không gặp, bởi vì chuyện này nhất định phải bình tĩnh xử lý, càng cầu xin càng hỏng, vốn định qua một thời gian nữa hắn sẽ cầu xin cho Thuận di nương, không không ngờ bà ấy lại chết không rõ ràng như vậy.

Đúng lúc Tả Tuyên tiến vào phòng khách, nhìn thấy hắn đang ngồi đó, bất giác sắc mặt hơi trầm xuống, đi lướt qua hắn.

“Đứng lại, ngươi đi đâu?”

Hách Liên Thắng vừa mở miệng, Tả Tuyên liền dừng bước. Quay đầu nhìn hắn, nàng như cười mà không cười: “Mấy ngày nữa là đại thọ năm mươi của Vương gia, ta phụng lệnh Vương phi phải chuẩn bị tiệc chúc thọ.”

“Mẫu thân vừa chết, ngươi còn có tâm tư đi giúp người khác chuẩn bị tiệc chúc thọ, ngươi đúng là rảnh rỗi quá.” Gương mặt tuấn tú của Hách Liên Thắng tái nhợt, từng câu từng chữ như vọt ra từ kẽ răng.

Trong lòng Tả Tuyên như có luồng khí nóng dâng lên, muốn lập tức nổi giận, nhưng nhớ đến lời dặn của Giang Tiểu Lâu, nàng cố gắng đè nén, chỉ cong môi lên: “Trong vương phủ chỉ có một Vương phi, mẹ chồng chân chính của ta cũng chỉ có một, bây giờ Vương phi đang rất khỏe mạnh, ta khuyên phu quân nên ăn nói cẩn thận, đừng để bị phán tội danh nguyền rủa đích mẫu.”

Tức giận của Hách Liên Thắng không thể kềm chế, đột nhiên vỗ bàn một cái làm cho chén trà rung lên: “Tả Tuyên, đừng có cố ý đánh trống lảng, ngươi biết rõ người ta nói là Thuận di nương.”

“Hả, thì ra là nói Thuận di nương, phu quân không thể gọi bà ta là mẫu thân được, vương phủ là nơi có quy củ, nếu để người ta nghe được sẽ cười phu quân không biết nặng nhẹ. Sống chết của một nô tì thì có gì quan trọng, không lẽ chúng ta phải để tang cho bà ta sao?” Từng câu từng chữ của Tả Tuyên đều hời hợt, ẩn chứa hàm ý trào phúng.

“Ngươi câm miệng.” Hách Liên Thắng nổi gân xanh trên trán, bỗng nhiên đứng lên, giơ tay lên như muốn đánh xuống.

Tả Tuyên hất mặt lên nhìn hắn, đôi mắt tỏa sáng, âm thanh không hề sợ hãi: “Đánh đi, đánh vào mặt đi. Một cái tát này của ngươi sẽ là lý do để ta về nói chuyện với phụ mẫu.”

Ngón tay Hách Liên Thắng nắm thành quyền, khớp xương gồ lên, mơ hồ phát sinh tiếng vang lách cách, ánh mắt thâm hiểm nhìn nàng chằm chằm: “Ta nhắc ngươi một câu, phu thê đứng cùng một cành, khi có nạn không lẽ ngươi có thể bay đi một mình? Ngươi đã là An Hoa quận vương phi, bất kể đi đến đâu cũng đừng quên thân phận của mình.”

Hắn nói không sai, Tả Tuyên là An Hoa quận vương phi, sự thật này không thể thay đổi. Tả Tuyên nhướng mày: “Phu quân à, chỉ cần nhìn thấy ngươi bị xui xẻo, bị đau khổ, cho dù không có cơm ăn không có nước uống ta cũng sẽ rất vui vẻ.”

Nghe thấy lời này, Hách Liên Thắng đột nhiên cười khằng khặc rất quái dị, mặt mũi hắn vốn vô cùng đẹp trai, nhưng khi nụ cười quái dị này xuất hiện, lập tức khiến nó trở nên âm u khủng bố. Dựa vào tướng mạo và tài hoa của hắn, hao tốn hết tâm tư cưới một nữ tử có khiếm khuyết, vậy là có ý gì? Còn không phải nhắm đến địa vị Tả gia, quyền thế của Tả học sĩ sao? Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này, ở trong triều ai cũng nghĩ hắn là con thứ, ỷ vào mẹ ruột được sủng ái, được cất nhắc một chút đã không biết cao thấp là gì. Bây giờ những người kia biết Thuận phi thất thế, trong thời gian ngắn khắp nơi đều xôn xao bàn tán, những kẻ nịnh hót đều thay đổi thái độ, ai cũng trước mặt thì an ủi, sau lưng thì chê cười. Những kẻ ngày thường không ưa hắn thì càng ra sức đạp thêm mấy cái. Thê tử lẽ ra phải giúp hắn, cũng càng mong ước được giẫm lên vết thương của hắn, không phải chê cười chính là cau có, rốt cuộc hắn đã cưới phải kiểu người gì rồi, sao lại phải sống khổ sở như vậy. Lúc này Hách Liên Thắng hoàn toàn không nghĩ đến trước đây hắn đối xử với Tả Tuyên thế nào, chỉ đẩy hết tội lỗi lên người đối phương.

Anh mắt của hắn hết sức hung ác: “Ngươi lập tức quay về phủ Học sĩ, nói với phụ thân và đại ca ngươi, nếu còn xúi giục người sỉ nhục ta, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

“Phụ thân và đại ca ta chỉ thấy bất bình cho ta thôi, huống chi nếu ngươi làm người chính trực thì còn sợ ai sỉ nhục ngươi?” Cứ cách vài ngày Tả Tuyên lại quay về nhà khóc lóc tố cáo, khiến người nhà họ Tả hết sức tức giận, thường xuyên đi cảnh cáo Hách Liên Thắng, rõ ràng là đang nhắm thẳng vào hắn, đúng là nhỏ mọn.

Mặt mày Hách Liên Thắng tái nhợt, như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Tả Tuyên, nhưng mà dầm dần vẻ mặt hắn thay đổi, giọng nói cũng mềm nhũn ra: “Tuyên Nhi, chúng ta là phu thê, bây giờ tình hình của ta không tốt, nàng không thể bỏ qua thành kiến trước kia mà nghĩ cho ta sao? Tính cách Giang Tiểu Lâu giả dối, hiểu nhất là nắm bắt tâm tư người khác, ả tốt với nàng là vì lợi dụng nàng, muốn ly gián tình cảm phu thê chúng ta, để đối phó ta. Nàng nghĩ lại đi, nếu ta ngã xuống thì nàng phải làm sao? Nàng là thiên kim phủ Học sĩ, phụ thân nàng là người gàn bướng cũng sẽ không để cho nàng tái giá, nàng phải cố gắng bảo vệ ta, chỉ khi nào ta thành công thì nàng mới có thể được hưởng tôn vinh. Phải, trước kia là ta không đúng, ta quá sủng ái hai tiện tì kia mới chọc cho nàng nổi giận, từ nay ta chắc chắn sẽ hối cải, chỉ yêu thương một mình nàng thôi.”

Tả Tuyên lấy làm kinh hãi, nàng chưa bao giờ thấy Hách Liên Thắng mềm mỏng, càng chưa từng thấy hắn cúi đầu với mình, bất cứ lúc nào hắn cũng ngông cuồng tự đại, cứ như chuyện cưới mình là ban ơn cho mình vậy.

Thấy đối phương không lên tiếng, biểu hiện khác thường, Hách Liên Thắng cảm thấy có cơ hội, rầm một tiếng trực tiếp quỳ xuống đất, nhìn chằm chằm Tả Tuyên, sắc mặt trịnh trọng: “Ái thê, là ta quên mất lời hứa hẹn với nàng, quên tình nghĩa phu thê, càng lúc càng trở nên vô năng, làm xằng làm bậy, khiến phu thê bất hòa, tình cảm xa cách. Là ta tội nghiệt nặng nề, ta không có nhân tính, bây giờ ta chỉ xin nàng cho ta một cơ hội ăn năn, đừng bỏ mặc ta như vậy.”

Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, ngón tay không ngừng run rẩy, âm thanh cũng mang theo vẻ nghẹn ngào. Tả Tuyên theo bản năng lùi lại một bước, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, hai hàng lệ chảy xuống, bộ dáng vô cùng tha thiết: “Chỉ cần nàng giúp ta vượt qua cửa ải này, từ nay về sau mọi chuyện ta đều nghe lời nàng.”

Tả Tuyên nhìn hắn một lúc lâu vẫn không nói gì, Hách Liên Thắng càng khóc dữ dội, dáng vẻ vô cùng đau đớn khiến người ta không thể không tin. Trong lòng nàng khẽ động, trên mặt có chút không đành lòng: “Huynh đứng lên trước đi.”

“Không, nếu nàng không chịu tha thứ thì ta sẽ quỳ mãi không đứng lên.”

Gương mặt Tả Tuyên hơi tái, máu huyết toàn thân như xông thẳng lên đầu, một lúc lâu mới từ từ nói: “Được, ta tha thứ cho huynh, đứng lên trước đi.”

Lúc này Hách Liên Thắng mới ôm Tả Tuyên vào lòng, khi dựa vào người đối phương, hắn vô tình chạm vào khối u của nàng, không kềm được cảm giác buồn nôn, nhưng nụ cười trên mặt hắn càng ôn nhu hơn: “Nàng chịu tha thứ cho ta là tốt rồi, phu thê chúng ta đồng tâm hiệp lực, còn sợ không làm được việc sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện