Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trương Thiết Sơn, nàng đã bị bề ngoài cùng vẻ nam tính của hắn hấp dẫn, nhưng khi đó chỉ đơn thuần là thưởng thức người phù hợp thẩm mỹ của mình.
Chỉ là sau đó Trương Thiết Sơn nhìn ra thân phận thật sự của nàng, hết lần này đến lần khác đối tốt với nàng, nhất quyết không buông tay, làm tâm phòng bị của nàng cũng từng chút một lặng lẽ hòa tan.
Nàng không phải thánh nhân, cũng không phải người có ý chí sắt đá, nàng cũng chỉ là nữ hài bình thường chưa từng nói chuyện yêu đương, đối với một mỹ nam nhân phù hợp với thẩm mỹ của mình kiên trì theo đuổi không dứt, thật sự nàng thờ ơ không được. Nhưng mà vấn đề của nguyên chủ quá nhiều, khiến nàng có quá nhiều băn khoăn, cho nên nàng không thể không đè xuống xúc động trong lòng, kiên định cự tuyệt hắn, một lần lại một lần.
Lý Hà Hoa che lại đôi mắt, tâm thực loạn.
Lúc này cửa lại vang lên một hồi tiếng đập, đánh gãy suy nghĩ của Lý Hà Hoa.
Tiếng đập cửa thật nhẹ từng cái từng cái, tổng cộng vang lên ba cái thì không vang nữa, Lý Hà Hoa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, kết quả sau đó tại vang tên ba cái.
Tiếng đập cửa này không giống như Trương Lâm thị gõ, mà Trương Thanh Sơn cũng sẽ không vào lúc này mà tới gõ cửa phòng nàng, nhưng càng không thể là Trương Thiết Sơn vì hắn còn chưa thể động đâu, vậy sẽ là ai?
Lý Hà Hoa nghi hoặc vừa rời giường vừa hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa không trả lời, chỉ lại vang lên ba tiếng gõ.
Lý Hà Hoa mở cửa, tầm mắt nhìn qua mặt đất liền thấy một tiểu đậu đinh chỉ cao tới đùi nàng chớp chớp đôi mắt nhìn nàng, không phải Thư Lâm thì là ai.
"Sao vậy Thư Lâm? Sao lại kéo nương? Con muốn dẫn nương đi đâu?"
Tay nhỏ của tiểu hài tử chỉ chỉ ngoài cửa, một tay khác vẫn kéo nàng đi ra ngoài như cũ.
Lý Hà Hoa không cách nào đành đi theo lực đạo của cậu nhóc này, sau đó nàng bị kéo đến phòng Trương Thiết Sơn, trong phòng không có bóng dáng Trương Thanh Sơn chỉ có Trương Thiết Sơn ở trên giường mỉm cười nhìn nàng, mặt mày ôn nhu. Lý Hà Hoa: "..." Vì chuyện tình cảm đến nhi tử cũng lợi dụng.
Thư Lâm lập tức kéo Hà Hoa đến bên giường, trước tiên bò lên giường sau đó dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng, vỗ vỗ mép giường, ý bảo nàng ngồi.
Thư Lâm chớp chớp mắt, lăn lông lốc một cái liền bò vào ngực nàng, sau đó chôn mặt cọ vào nàng. Lý Hà Hoa vừa ôm Thư Lâm vừa hỏi Trương Thiết Sơn: "Đã trễ thế này ngươi bảo Thư Lâm tìm ta đến là có việc gì thế?"
Trương Thiết Sơn một chút cũng không chột dạ, cười nói: "Ăn cơm chiều xong thì không nhìn thấy nàng nữa, cho nên muốn gặp nàng." Kỳ thật hắn nói với Thư Lâm nương ngủ một mình sẽ sợ, kêu nhóc gọi nương tới, sau đó tiểu hài tử liền tung ta tung tăng đi gọi người.
Người này ..... Lý Hà Hoa lại cảm thấy bản thân không khống chế được mà nóng bừng mặt, may mắn bây giờ là buổi tối, ánh đèn tối nếu không sẽ thấy mặt mình đỏ bừng, nàng tức giận trừng hắn: "Ngươi cái người này, nếu còn không nói chuyện đàng hoàng ta sẽ đi đấy." Nói xong liền muốn đứng lên trở về ngủ.
Trương Thiết Sơn nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng nắm lấy tay Lý Hà Hoa không cho đi, nhưng vì động tác quá nhanh động đến vết thương, hắn bị đau nên nhíu mày lại, nhưng tay nắm tay Lý Hà Hoa lại gắt gao không buông. Lập tức Lý Hà Hoa không dám động, vội vàng hỏi hắn: "Ngươi sao rồi? Không động đến miệng vết thương chứ?"