Phương Diệu Tuyên vẫn luôn cho rằng, lúc ấy Quý Khinh Chu thật sự thích anh ta, bằng không sao cậu lại giấu Sở Thành lén lút ở cùng với anh ta, thế nhưng giờ đây Quý Khinh Chu lại nói, cậu chỉ lợi dụng anh ta, xem anh ta như một tấm ván bắc cầu để đến với Sở Thành mà thôi, Phương Diệu Tuyên không thể tin được, “Em nói lại lần nữa xem!”
“Đừng như vậy, không phải tôi và anh cũng chỉ theo nhu cầu thôi sao? Anh cảm thấy tôi và La Dư Tân giống nhau, muốn xem tôi như một thế thân, còn tôi, tuy lúc ấy tôi thiếu tiền phải ở bên cạnh Sở Thành, nhưng anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi, cho nên tôi mới phối hợp với anh diễn một tuồng kịch, bây giờ anh bày ra bộ dáng như thế này là để làm gì? Chẳng lẽ không phải anh đã chủ động tiếp cận tôi, muốn xem tôi như một thế thân sao? Tôi chỉ là tương kế tựu kế mà thôi, từ đầu đến cuối, không phải anh là người bắt đầu trước sao?”
Phương Diệu Tuyên vươn tay muốn nắm lấy bờ vai của cậu, thế nhưng Quý Khinh Chu vẫn luôn chú ý quan sát, ngay lúc anh ta đến gần, cậu liền tránh né gạt tay anh ta ra, đạp vào bụng anh ta một cái, Phương Diệu Tuyên phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng, Quý Khinh Chu lập tức lui trở lại bên cạnh Chu Thành Phong.
Tôn Oánh không rõ sao hai người đang nói chuyện mà giờ đã chuyển sang đánh nhau rồi, vội vàng chạy đến đỡ Phương Diệu Tuyên, cô nổi giận nói, “Quý Khinh Chu, cậu làm cái gì vậy?”
“Sao cô không hỏi xem vừa rồi anh ta muốn làm gì tôi?” Quý Khinh Chu trả lời.
Chu Thành Phong không muốn dây dưa nhiều lời với Phương Diệu Tuyên nữa, anh bảo Tiểu Tiền dẫn Quý Khinh Chu về xe bảo mẫu, Phương Diệu Tuyên thấy thế liền chuẩn bị đuổi theo, nhưng lại bị Chu Thành Phong ngăn cản, “Phương Diệu Tuyên, cậu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, thì Quý Khinh Chu sẽ không quay bộ phim này nữa đâu.”
“Nếu có thể không quay được, thì đã không quay từ sớm rồi, nào chờ đến bây giờ?”
“Phương Diệu Tuyên, cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với Quý Khinh Chu, thì hãy dựa theo phương thức của cậu ấy mà đến, học tôn trọng cậu ấy trước, cậu cứ đuổi theo cậu ấy như này, cậu cảm thấy cậu ấy có phản ứng cậu hay không? Cậu ấy không quan tâm đến cậu, thì cậu đuổi theo có ích gì.”
Phương Diệu Tuyên nghe vậy, bèn dừng chân lại, anh ta nhìn Chu Thành Phong, không nói gì.
Tình cảm của anh ta dành cho Quý Khinh Chu rất phức tạp, ban đầu là thích, là chấp nhất cầu mà không được, sau đó chính là phẫn nộ như vừa rồi, làm thế nào anh ta cũng không thể tiếp thu được rằng, lúc ấy Quý Khinh Chu không thật sự thích anh ta, cố ý lợi dụng anh ta, đổi lấy sự chú ý của Sở Thành. Vậy mà anh ta vẫn cứ luôn nghĩ, sau đợt tranh chấp của anh ta và Sở Thành phát sinh ở bệnh viện lần đó, Quý Khinh Chu mới dứt khoát rời khỏi anh ta, chuyển sang vòng tay của Sở Thành.
Trước đó, anh ta nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, vì sao Quý Khinh Chu nói cắt là cắt ngay được, vì sao đột nhiên Quý Khinh Chu lại xem anh ta như hồng thủy mãnh thú, thiếu điều chỉ lo tránh né. Nhưng hiện tại, nếu theo những lời Quý Khinh Chu vừa mới nói, anh ta chỉ là công cụ để cậu tiếp cận Sở Thành, vậy thì sau trận ở bệnh viện hôm đó, Quý Khinh Chu đã thấy được địa vị của cậu trong lòng Sở Thành như thế nào, nên cậu quyết định không muốn tiếp tục diễn kịch với anh ta nữa, bắt đầu lật mặt với anh ta.
Phương Diệu Tuyên vô thức nắm chặt tay, được lắm, Quý Khinh Chu, cậu được lắm, chưa từng có người nào dám lợi dụng tôi như vậy cả, cậu dám xem tôi như một tấm ván bắc cầu. Được, nếu cậu bất nhân, thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tình cảm của tôi, sao có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy! Phương Diệu Tuyên nắm chặt tay, xoay người đi về khu nghỉ ngơi của anh ta.
Chu Thành Phong thấy anh ta đi rồi, lúc này mới đi tìm Quý Khinh Chu, anh nhắc nhở, “Cậu đừng có luôn chọc giận cậu ta như vậy nữa, nói chuyện khách khí một chút đi, tôi chưa từng thấy cậu nói chuyện không khách khí như vậy với ai bao giờ, sao vừa mới gặp cậu ta, là cậu liền biến thành cây pháo nhỏ vậy, lúc nào cũng muốn bùng nổ, nổ đau cậu ta cũng thôi đi, cậu không sợ làm đau chính mình à.”
“Thấy mặt anh ta là tôi khó chịu,” Quý Khinh Chu thẳng thắn thành thật nói, “Anh ta là một, La Dư Tân là hai, chỉ nhìn thôi tôi cũng thấy nóng giận trong người, không muốn gặp mặt chút nào, nếu bọn họ cứ cố tình lảng vảng ở trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ không cho bọn họ vẻ mặt nào tốt.”
Chu Thành Phong không biết nên nói gì, anh đành yên lặng an ủi chính mình, hầy cái tính tình gì thế này, Quý Khinh Chu nhìn Phương Diệu Tuyên không thuận mắt, muốn dỗi thì cứ cho cậu dỗi đi. Tuy đã chia tay, nhưng nếu Quý Khinh Chu gặp phải chuyện gì, dựa theo tính cách của Sở Thành mà nói, nhất định Sở Thành sẽ không mặc kệ bỏ qua. Thôi, anh quản không được cơn giận của Quý Khinh Chu với Phương Diệu Tuyên, vậy thì đến lúc đó, để cho Sở Thành quản đi.
Hai người cứ nhìn nhau không thuận mắt như vậy quay được mấy ngày, thì chú của Phương Diệu Tuyên, cũng chính là nhà đầu tư của đoàn phim – Phương Triết, đến thăm trường quay để xem tiến độ bộ phim, tối đến, ông ta ngỏ lời, mời những thành viên chủ chốt trong đoàn ăn một bữa cơm. Vốn dĩ Quý Khinh Chu không muốn đi, nhưng Chu Thành Phong khuyên cậu, “Nên đi, cậu là diễn viên chính, ông ta là nhà đầu tư, cậu không đi, không phải là đang vả vào mặt ông ta sao? Cho dù cậu có mâu thuẫn với Phương Diệu Tuyên hay không, thì cậu cũng phải nể mặt Phương Triết.”
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải đi cùng với Chu Thành Phong.
Phương Triết mặc một bộ tây trang màu xám đậm, mang một chiếc mắt kính màu tơ vàng, nhân mô cẩu dạng ngồi ở chủ vị, phát biểu cảm nghĩ về bộ phim điện ảnh đang quay lần này, nhà làm phim lên tiếng nịnh nọt vài câu, Phương Triết cười càng lúc càng thêm xán lạn.
Khi tham gia bữa tiệc, sẽ không bao giờ thiếu mời rượu, đồ ăn có thể không ăn, nhưng rượu không thể không uống, không được bao lâu, mọi người liền bắt đầu lục tục kính rượu, Quý Khinh Chu không uống rượu được, Chu Thành Phong biết, vì vậy anh kính Phương Triết một ly trước, anh lễ phép nói, “Khinh Chu không uống rượu được, cho nên ly này tôi thay cậu ấy kính ngài, lát nữa lại bảo Khinh Chu lấy trà thay rượu, kính ngài thêm hai ly.”
Phương Triết tỏ vẻ không hài lòng, “Sao lại thế này? Đâu có chuyện ăn cơm mà không uống rượu được, không nể mặt tôi gì cả.”
“Đương nhiên không phải, Khinh Chu không uống rượu được, vừa uống liền say, ngày mai còn có cảnh quay, nên mới đành lấy trà thay rượu kính ngài.”
“Tôi còn tưởng chuyện gì?” Phương Triết nói xong, quay đầu nhìn về phía Ngô Huy, “Đạo diễn Ngô, cảnh diễn ngày mai của Quý Khinh Chu dời lại đi, ngày mốt quay cũng được.” Sau đó ông ta nhìn về phía Chu Thành Phong, “Cậu xem, không phải đã giải quyết xong rồi sao?”
Chu Thành Phong:……
Chu Thành Phong thầm mắng trong lòng, nhưng mặt vẫn trưng nụ cười lễ phép, anh khách khí từ chối, “Thật sự không được, hay để tôi kính ngài thêm hai ly?”
“Tôi cần cậu kính làm gì?” Phương Triết lạnh lùng cười một tiếng, ông ta nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Cậu ta là nhân vật quý giá thế nào, mà ngay cả rượu cũng không thể uống một ly vậy, trong cái giới này nào có ai không biết uống rượu, chỉ một ly thôi cũng chẳng thể giết được cậu ta.”
Quý Khinh Chu nhìn ánh mắt khinh miệt của ông ta, không nói gì, giao chuyện này lại cho Chu Thành Phong xử lý. Cậu biết tửu lượng của cậu thế nào, cũng biết nếu cậu uống một ly kia, thì kế đó cậu sẽ không thể từ chối nhà làm phim mời rượu, hay đạo diễn mời rượu được. Cậu không muốn uống say ở bên ngoài, cậu đã đáp ứng Sở Thành là sẽ không uống rượu ở trước mặt những người khác, cậu không muốn vì Phương Triết mà thất hứa.
Tuy Chu Thành Phong không biết tửu lượng của Quý Khinh Chu thế nào, nhưng anh cũng biết một khi đã uống ly đầu tiên, thì sẽ không thể từ chối những ly tiếp theo được, vì vậy anh đơn giản nói thẳng: “Phương tổng, không phải tôi không cho cậu ấy uống, mà là chuyện Khinh Chu không được uống rượu là do Sở tổng phân phó, tôi cũng chỉ là nhân viên làm công cho Sở tổng mà thôi, bảo Khinh Chu bồi ngài uống rượu thì dễ rồi, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai Sở tổng, tôi không thể nào giải thích với ngài ấy được.”
Phương Triết thấy anh lấy Sở Tín ra làm cớ, liền bật cười trào phúng, “Sở Tín làm gì quản đến chuyện uống rượu của các nghệ sĩ đâu chứ, Tây Ngu có nhiều nghệ sĩ như vậy, cậu ấy có thể quản được hết sao?”
Chu Thành Phong nghe vậy, vô cùng bình tĩnh nói, “Nếu ngài không tin, ngài có thể gọi điện hỏi Sở tổng, xem thử điều tôi nói có phải là sự thật hay không, nếu không phải, đừng nói một ly, cho dù ngài muốn cậu ấy uống bao nhiêu ly, cậu ấy cũng sẽ uống bấy nhiêu ly.”
Quý Khinh Chu có chút kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ điều gì, cậu khẽ quay đầu nhìn về phía Chu Thành Phong, cậu tưởng Sở tổng mà Chu Thành Phong vừa mới nói là chỉ Sở Thành, nhưng không ngờ thế mà lại nói Sở Tín. Từ lúc cậu xuyên qua đến giờ, cậu chưa từng gặp người đàn ông mà ngay cả trong tiểu thuyết gốc cũng chỉ mô tả vài ba câu ít ỏi này, nên đương nhiên cậu chẳng có giao tình gì với Sở Tín, lúc này nghe Chu Thành Phong nói như vậy, không khỏi có chút chột dạ.
Phương Triết bị Chu Thành Phong đánh đố như vậy, chợt cảm giác có hơi “đã leo lên lưng cọp khó mà bước xuống”. Ông ta và Quý Khinh Chu đã giằng co với nhau một trận, nếu lúc này ông ta vì những lời của Chu Thành Phong mà bỏ qua chuyện này, khoan nói đến chuyện mất hết mặt mũi, mọi người ở đây đều sẽ đồng loạt cho rằng ông ta đang quan ngại Sở Tín; nhưng nếu ông ta gọi điện thoại qua đó, mọi chuyện xác thật như những lời Chu Thành Phong nói, rằng đây là yêu cầu của Sở Tín, thì ông ta cũng không thể cưỡng ép được nữa, chuyện sẽ chẳng còn gì thú vị.
Ngô Huy và nhà sản xuất nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, đành mở miệng khuyên nhủ, “Nếu đã là yêu cầu của Sở tổng, thì Phương tổng ngài xem, hay là bỏ qua đi, ngày mai Khinh Chu còn phải quay phim, nếu uống say quá, thì cũng không thích hợp.”
“Đúng vậy đúng vậy, Phương tổng à, tôi uống rượu với ngài nha, Khinh Chu vẫn còn non trẻ, phỏng chừng là không thể uống được đâu, ngài uống với cậu ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì, để tôi uống cùng với ngài đi, hôm nay chúng ta, không say không về.”
Chu Thành Phong mới vừa cảm thấy tình hình có chút chuyển biến tốt đẹp, thì chợt nghe thấy Phương Diệu Tuyên cười nhạo nói, “Khinh Chu đúng là có bản lĩnh nha, anh tưởng em chỉ quen biết, có chút giao tình với Sở Thành mà thôi, không ngờ em cũng có quan hệ không tồi cùng với Sở Tín, không ngờ ngài ấy lại đi quản chuyện uống rượu của em, anh nhớ Liên Cảnh Hành cũng uống rượu mà, xem ra, Liên Cảnh Hành không quan trọng bằng em rồi.”
Chu Thành Phong liền thay đổi sắc mặt, “Cảnh Hành uống rượu hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến chuyện của Khinh Chu.”
“Tôi chỉ cảm thán một chút mà thôi, Liên Cảnh Hành là vương bài mấy năm nay của Tây Ngu mà cũng chưa hưởng được đãi ngộ này, vậy mà Khinh Chu đã được hưởng trước rồi, quả nhiên, Khinh Chu thật sự rất lợi hại.”
Quý Khinh Chu nghe lời nói âm dương quái khí của anh ta, cậu lạnh nhạt nói, “Không phải chuyện của anh.”
Lúc này Phương Triết liền suy nghĩ thấu đáo, ông ta biết Liên Cảnh Hành, đồng thời cũng biết địa vị của Liên Cảnh Hành ở Tây Ngu như thế nào, Liên Cảnh Hành không có được đãi ngộ này, sao Quý Khinh Chu có thể có được, đơn giản là Chu Thành Phong đang chơi trò cáo mượn oai hùm với ông ta mà thôi. Phương Triết cười cười, ông ta cố ý nói, “Xem ra Khinh Chu mới là tương lai hy vọng của Tây Ngu nha, chà, như vầy càng khiến tôi muốn uống một ly với Khinh Chu đó, không được, tôi nhất định phải nói chuyện này với A Tín mới được, thanh niên trẻ tuổi, không thể nói không uống rượu được, chẳng giống với lứa tuổi bây giờ chút nào cả, đúng không.”
Ông ta nói xong, liền cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi cho Sở Tín. Quý Khinh Chu liền có chút khẩn trương, cậu nhìn Chu Thành Phong, Chu Thành Phong vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, thoạt nhìn không hề có một tia lo lắng.
Sở Tín vừa mới tan ca, anh đang cất bước đi về phía hầm gửi xe, thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nhìn thử, là Phương Triết gọi đến. Sở Tín bắt máy, tiếp tục đi về phía xe của anh.
“A Tín à, là tôi đây,” Phương Triết cười cười nhìn Quý Khinh Chu, “Tôi nói này, sao cậu quản lý nghệ sĩ của cậu nghiêm ngặt thế hã, sao người ta muốn uống rượu mà cậu cũng không cho vậy?”
Sở Tín thầm nghĩ, nói cái gì vậy, anh có bao giờ quản lý mấy chuyện uống rượu của nghệ sĩ nhà anh đâu, nhưng anh khác với Phương Triết, anh rất giỏi che giấu tâm tư, nghe vậy cũng chỉ thờ ơ nói, “Phương tổng đang ở cùng với ai vậy?”
“Đang ở cùng nghệ sĩ công ty của cậu này, Quý Khinh Chu đó, hiện tại tôi là nhà đầu tư của bộ phim cậu ấy đang quay, hôm nay đến mời các nhân vật chủ chốt trong đoàn ăn một bữa cơm, cậu nói xem, mọi người ai cũng uống rượu, nhưng chỉ vì một câu của cậu, mà nghệ sĩ nhà cậu không dám uống đây này, không uống rượu gì, chẳng giống với giới trẻ bây giờ chút nào cả, sao cậu quản nhiều thế hử.”
===================
“Đừng như vậy, không phải tôi và anh cũng chỉ theo nhu cầu thôi sao? Anh cảm thấy tôi và La Dư Tân giống nhau, muốn xem tôi như một thế thân, còn tôi, tuy lúc ấy tôi thiếu tiền phải ở bên cạnh Sở Thành, nhưng anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi, cho nên tôi mới phối hợp với anh diễn một tuồng kịch, bây giờ anh bày ra bộ dáng như thế này là để làm gì? Chẳng lẽ không phải anh đã chủ động tiếp cận tôi, muốn xem tôi như một thế thân sao? Tôi chỉ là tương kế tựu kế mà thôi, từ đầu đến cuối, không phải anh là người bắt đầu trước sao?”
Phương Diệu Tuyên vươn tay muốn nắm lấy bờ vai của cậu, thế nhưng Quý Khinh Chu vẫn luôn chú ý quan sát, ngay lúc anh ta đến gần, cậu liền tránh né gạt tay anh ta ra, đạp vào bụng anh ta một cái, Phương Diệu Tuyên phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng, Quý Khinh Chu lập tức lui trở lại bên cạnh Chu Thành Phong.
Tôn Oánh không rõ sao hai người đang nói chuyện mà giờ đã chuyển sang đánh nhau rồi, vội vàng chạy đến đỡ Phương Diệu Tuyên, cô nổi giận nói, “Quý Khinh Chu, cậu làm cái gì vậy?”
“Sao cô không hỏi xem vừa rồi anh ta muốn làm gì tôi?” Quý Khinh Chu trả lời.
Chu Thành Phong không muốn dây dưa nhiều lời với Phương Diệu Tuyên nữa, anh bảo Tiểu Tiền dẫn Quý Khinh Chu về xe bảo mẫu, Phương Diệu Tuyên thấy thế liền chuẩn bị đuổi theo, nhưng lại bị Chu Thành Phong ngăn cản, “Phương Diệu Tuyên, cậu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, thì Quý Khinh Chu sẽ không quay bộ phim này nữa đâu.”
“Nếu có thể không quay được, thì đã không quay từ sớm rồi, nào chờ đến bây giờ?”
“Phương Diệu Tuyên, cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với Quý Khinh Chu, thì hãy dựa theo phương thức của cậu ấy mà đến, học tôn trọng cậu ấy trước, cậu cứ đuổi theo cậu ấy như này, cậu cảm thấy cậu ấy có phản ứng cậu hay không? Cậu ấy không quan tâm đến cậu, thì cậu đuổi theo có ích gì.”
Phương Diệu Tuyên nghe vậy, bèn dừng chân lại, anh ta nhìn Chu Thành Phong, không nói gì.
Tình cảm của anh ta dành cho Quý Khinh Chu rất phức tạp, ban đầu là thích, là chấp nhất cầu mà không được, sau đó chính là phẫn nộ như vừa rồi, làm thế nào anh ta cũng không thể tiếp thu được rằng, lúc ấy Quý Khinh Chu không thật sự thích anh ta, cố ý lợi dụng anh ta, đổi lấy sự chú ý của Sở Thành. Vậy mà anh ta vẫn cứ luôn nghĩ, sau đợt tranh chấp của anh ta và Sở Thành phát sinh ở bệnh viện lần đó, Quý Khinh Chu mới dứt khoát rời khỏi anh ta, chuyển sang vòng tay của Sở Thành.
Trước đó, anh ta nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, vì sao Quý Khinh Chu nói cắt là cắt ngay được, vì sao đột nhiên Quý Khinh Chu lại xem anh ta như hồng thủy mãnh thú, thiếu điều chỉ lo tránh né. Nhưng hiện tại, nếu theo những lời Quý Khinh Chu vừa mới nói, anh ta chỉ là công cụ để cậu tiếp cận Sở Thành, vậy thì sau trận ở bệnh viện hôm đó, Quý Khinh Chu đã thấy được địa vị của cậu trong lòng Sở Thành như thế nào, nên cậu quyết định không muốn tiếp tục diễn kịch với anh ta nữa, bắt đầu lật mặt với anh ta.
Phương Diệu Tuyên vô thức nắm chặt tay, được lắm, Quý Khinh Chu, cậu được lắm, chưa từng có người nào dám lợi dụng tôi như vậy cả, cậu dám xem tôi như một tấm ván bắc cầu. Được, nếu cậu bất nhân, thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tình cảm của tôi, sao có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng như vậy! Phương Diệu Tuyên nắm chặt tay, xoay người đi về khu nghỉ ngơi của anh ta.
Chu Thành Phong thấy anh ta đi rồi, lúc này mới đi tìm Quý Khinh Chu, anh nhắc nhở, “Cậu đừng có luôn chọc giận cậu ta như vậy nữa, nói chuyện khách khí một chút đi, tôi chưa từng thấy cậu nói chuyện không khách khí như vậy với ai bao giờ, sao vừa mới gặp cậu ta, là cậu liền biến thành cây pháo nhỏ vậy, lúc nào cũng muốn bùng nổ, nổ đau cậu ta cũng thôi đi, cậu không sợ làm đau chính mình à.”
“Thấy mặt anh ta là tôi khó chịu,” Quý Khinh Chu thẳng thắn thành thật nói, “Anh ta là một, La Dư Tân là hai, chỉ nhìn thôi tôi cũng thấy nóng giận trong người, không muốn gặp mặt chút nào, nếu bọn họ cứ cố tình lảng vảng ở trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ không cho bọn họ vẻ mặt nào tốt.”
Chu Thành Phong không biết nên nói gì, anh đành yên lặng an ủi chính mình, hầy cái tính tình gì thế này, Quý Khinh Chu nhìn Phương Diệu Tuyên không thuận mắt, muốn dỗi thì cứ cho cậu dỗi đi. Tuy đã chia tay, nhưng nếu Quý Khinh Chu gặp phải chuyện gì, dựa theo tính cách của Sở Thành mà nói, nhất định Sở Thành sẽ không mặc kệ bỏ qua. Thôi, anh quản không được cơn giận của Quý Khinh Chu với Phương Diệu Tuyên, vậy thì đến lúc đó, để cho Sở Thành quản đi.
Hai người cứ nhìn nhau không thuận mắt như vậy quay được mấy ngày, thì chú của Phương Diệu Tuyên, cũng chính là nhà đầu tư của đoàn phim – Phương Triết, đến thăm trường quay để xem tiến độ bộ phim, tối đến, ông ta ngỏ lời, mời những thành viên chủ chốt trong đoàn ăn một bữa cơm. Vốn dĩ Quý Khinh Chu không muốn đi, nhưng Chu Thành Phong khuyên cậu, “Nên đi, cậu là diễn viên chính, ông ta là nhà đầu tư, cậu không đi, không phải là đang vả vào mặt ông ta sao? Cho dù cậu có mâu thuẫn với Phương Diệu Tuyên hay không, thì cậu cũng phải nể mặt Phương Triết.”
Quý Khinh Chu hết cách, đành phải đi cùng với Chu Thành Phong.
Phương Triết mặc một bộ tây trang màu xám đậm, mang một chiếc mắt kính màu tơ vàng, nhân mô cẩu dạng ngồi ở chủ vị, phát biểu cảm nghĩ về bộ phim điện ảnh đang quay lần này, nhà làm phim lên tiếng nịnh nọt vài câu, Phương Triết cười càng lúc càng thêm xán lạn.
Khi tham gia bữa tiệc, sẽ không bao giờ thiếu mời rượu, đồ ăn có thể không ăn, nhưng rượu không thể không uống, không được bao lâu, mọi người liền bắt đầu lục tục kính rượu, Quý Khinh Chu không uống rượu được, Chu Thành Phong biết, vì vậy anh kính Phương Triết một ly trước, anh lễ phép nói, “Khinh Chu không uống rượu được, cho nên ly này tôi thay cậu ấy kính ngài, lát nữa lại bảo Khinh Chu lấy trà thay rượu, kính ngài thêm hai ly.”
Phương Triết tỏ vẻ không hài lòng, “Sao lại thế này? Đâu có chuyện ăn cơm mà không uống rượu được, không nể mặt tôi gì cả.”
“Đương nhiên không phải, Khinh Chu không uống rượu được, vừa uống liền say, ngày mai còn có cảnh quay, nên mới đành lấy trà thay rượu kính ngài.”
“Tôi còn tưởng chuyện gì?” Phương Triết nói xong, quay đầu nhìn về phía Ngô Huy, “Đạo diễn Ngô, cảnh diễn ngày mai của Quý Khinh Chu dời lại đi, ngày mốt quay cũng được.” Sau đó ông ta nhìn về phía Chu Thành Phong, “Cậu xem, không phải đã giải quyết xong rồi sao?”
Chu Thành Phong:……
Chu Thành Phong thầm mắng trong lòng, nhưng mặt vẫn trưng nụ cười lễ phép, anh khách khí từ chối, “Thật sự không được, hay để tôi kính ngài thêm hai ly?”
“Tôi cần cậu kính làm gì?” Phương Triết lạnh lùng cười một tiếng, ông ta nhìn về phía Quý Khinh Chu, “Cậu ta là nhân vật quý giá thế nào, mà ngay cả rượu cũng không thể uống một ly vậy, trong cái giới này nào có ai không biết uống rượu, chỉ một ly thôi cũng chẳng thể giết được cậu ta.”
Quý Khinh Chu nhìn ánh mắt khinh miệt của ông ta, không nói gì, giao chuyện này lại cho Chu Thành Phong xử lý. Cậu biết tửu lượng của cậu thế nào, cũng biết nếu cậu uống một ly kia, thì kế đó cậu sẽ không thể từ chối nhà làm phim mời rượu, hay đạo diễn mời rượu được. Cậu không muốn uống say ở bên ngoài, cậu đã đáp ứng Sở Thành là sẽ không uống rượu ở trước mặt những người khác, cậu không muốn vì Phương Triết mà thất hứa.
Tuy Chu Thành Phong không biết tửu lượng của Quý Khinh Chu thế nào, nhưng anh cũng biết một khi đã uống ly đầu tiên, thì sẽ không thể từ chối những ly tiếp theo được, vì vậy anh đơn giản nói thẳng: “Phương tổng, không phải tôi không cho cậu ấy uống, mà là chuyện Khinh Chu không được uống rượu là do Sở tổng phân phó, tôi cũng chỉ là nhân viên làm công cho Sở tổng mà thôi, bảo Khinh Chu bồi ngài uống rượu thì dễ rồi, nhưng nếu chuyện này truyền đến tai Sở tổng, tôi không thể nào giải thích với ngài ấy được.”
Phương Triết thấy anh lấy Sở Tín ra làm cớ, liền bật cười trào phúng, “Sở Tín làm gì quản đến chuyện uống rượu của các nghệ sĩ đâu chứ, Tây Ngu có nhiều nghệ sĩ như vậy, cậu ấy có thể quản được hết sao?”
Chu Thành Phong nghe vậy, vô cùng bình tĩnh nói, “Nếu ngài không tin, ngài có thể gọi điện hỏi Sở tổng, xem thử điều tôi nói có phải là sự thật hay không, nếu không phải, đừng nói một ly, cho dù ngài muốn cậu ấy uống bao nhiêu ly, cậu ấy cũng sẽ uống bấy nhiêu ly.”
Quý Khinh Chu có chút kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ điều gì, cậu khẽ quay đầu nhìn về phía Chu Thành Phong, cậu tưởng Sở tổng mà Chu Thành Phong vừa mới nói là chỉ Sở Thành, nhưng không ngờ thế mà lại nói Sở Tín. Từ lúc cậu xuyên qua đến giờ, cậu chưa từng gặp người đàn ông mà ngay cả trong tiểu thuyết gốc cũng chỉ mô tả vài ba câu ít ỏi này, nên đương nhiên cậu chẳng có giao tình gì với Sở Tín, lúc này nghe Chu Thành Phong nói như vậy, không khỏi có chút chột dạ.
Phương Triết bị Chu Thành Phong đánh đố như vậy, chợt cảm giác có hơi “đã leo lên lưng cọp khó mà bước xuống”. Ông ta và Quý Khinh Chu đã giằng co với nhau một trận, nếu lúc này ông ta vì những lời của Chu Thành Phong mà bỏ qua chuyện này, khoan nói đến chuyện mất hết mặt mũi, mọi người ở đây đều sẽ đồng loạt cho rằng ông ta đang quan ngại Sở Tín; nhưng nếu ông ta gọi điện thoại qua đó, mọi chuyện xác thật như những lời Chu Thành Phong nói, rằng đây là yêu cầu của Sở Tín, thì ông ta cũng không thể cưỡng ép được nữa, chuyện sẽ chẳng còn gì thú vị.
Ngô Huy và nhà sản xuất nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, đành mở miệng khuyên nhủ, “Nếu đã là yêu cầu của Sở tổng, thì Phương tổng ngài xem, hay là bỏ qua đi, ngày mai Khinh Chu còn phải quay phim, nếu uống say quá, thì cũng không thích hợp.”
“Đúng vậy đúng vậy, Phương tổng à, tôi uống rượu với ngài nha, Khinh Chu vẫn còn non trẻ, phỏng chừng là không thể uống được đâu, ngài uống với cậu ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì, để tôi uống cùng với ngài đi, hôm nay chúng ta, không say không về.”
Chu Thành Phong mới vừa cảm thấy tình hình có chút chuyển biến tốt đẹp, thì chợt nghe thấy Phương Diệu Tuyên cười nhạo nói, “Khinh Chu đúng là có bản lĩnh nha, anh tưởng em chỉ quen biết, có chút giao tình với Sở Thành mà thôi, không ngờ em cũng có quan hệ không tồi cùng với Sở Tín, không ngờ ngài ấy lại đi quản chuyện uống rượu của em, anh nhớ Liên Cảnh Hành cũng uống rượu mà, xem ra, Liên Cảnh Hành không quan trọng bằng em rồi.”
Chu Thành Phong liền thay đổi sắc mặt, “Cảnh Hành uống rượu hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến chuyện của Khinh Chu.”
“Tôi chỉ cảm thán một chút mà thôi, Liên Cảnh Hành là vương bài mấy năm nay của Tây Ngu mà cũng chưa hưởng được đãi ngộ này, vậy mà Khinh Chu đã được hưởng trước rồi, quả nhiên, Khinh Chu thật sự rất lợi hại.”
Quý Khinh Chu nghe lời nói âm dương quái khí của anh ta, cậu lạnh nhạt nói, “Không phải chuyện của anh.”
Lúc này Phương Triết liền suy nghĩ thấu đáo, ông ta biết Liên Cảnh Hành, đồng thời cũng biết địa vị của Liên Cảnh Hành ở Tây Ngu như thế nào, Liên Cảnh Hành không có được đãi ngộ này, sao Quý Khinh Chu có thể có được, đơn giản là Chu Thành Phong đang chơi trò cáo mượn oai hùm với ông ta mà thôi. Phương Triết cười cười, ông ta cố ý nói, “Xem ra Khinh Chu mới là tương lai hy vọng của Tây Ngu nha, chà, như vầy càng khiến tôi muốn uống một ly với Khinh Chu đó, không được, tôi nhất định phải nói chuyện này với A Tín mới được, thanh niên trẻ tuổi, không thể nói không uống rượu được, chẳng giống với lứa tuổi bây giờ chút nào cả, đúng không.”
Ông ta nói xong, liền cầm điện thoại di động trên bàn lên, gọi cho Sở Tín. Quý Khinh Chu liền có chút khẩn trương, cậu nhìn Chu Thành Phong, Chu Thành Phong vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, thoạt nhìn không hề có một tia lo lắng.
Sở Tín vừa mới tan ca, anh đang cất bước đi về phía hầm gửi xe, thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh lấy ra nhìn thử, là Phương Triết gọi đến. Sở Tín bắt máy, tiếp tục đi về phía xe của anh.
“A Tín à, là tôi đây,” Phương Triết cười cười nhìn Quý Khinh Chu, “Tôi nói này, sao cậu quản lý nghệ sĩ của cậu nghiêm ngặt thế hã, sao người ta muốn uống rượu mà cậu cũng không cho vậy?”
Sở Tín thầm nghĩ, nói cái gì vậy, anh có bao giờ quản lý mấy chuyện uống rượu của nghệ sĩ nhà anh đâu, nhưng anh khác với Phương Triết, anh rất giỏi che giấu tâm tư, nghe vậy cũng chỉ thờ ơ nói, “Phương tổng đang ở cùng với ai vậy?”
“Đang ở cùng nghệ sĩ công ty của cậu này, Quý Khinh Chu đó, hiện tại tôi là nhà đầu tư của bộ phim cậu ấy đang quay, hôm nay đến mời các nhân vật chủ chốt trong đoàn ăn một bữa cơm, cậu nói xem, mọi người ai cũng uống rượu, nhưng chỉ vì một câu của cậu, mà nghệ sĩ nhà cậu không dám uống đây này, không uống rượu gì, chẳng giống với giới trẻ bây giờ chút nào cả, sao cậu quản nhiều thế hử.”
===================
Danh sách chương