Quý Khinh Chu nhìn bụng của Phương Diệu Tuyên, canh chuẩn thời cơ chạy về phía cửa, mở cửa ra chạy ra ngoài. Cậu chạy một mạch đến trước cửa phòng Chu Thành Phong, liều mạng gõ cửa.

Chu Thành Phong đang gọi điện thoại, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, anh vừa mở cửa ra, thì chợt thấy Quý Khinh Chu đang sắc mặt trắng bệch đứng ở trước cửa phòng anh.

Anh còn chưa kịp hỏi, Quý Khinh Chu đã mở miệng nói, “Tôi đâm Phương Diệu Tuyên, hai chúng tôi đánh nhau, tôi đâm anh ta một nhát, hẳn là không có gì nghiêm trọng đâu, anh ta đang ở phòng của tôi, anh qua đó xem thử đi, tôi gọi 120.”

Cậu nói rõ ràng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh khiến người nghe cũng thấy sợ hãi, cậu lại nói tiếp, “Đừng nói cho Sở Thành biết, nhất định không được nói với Sở Thành, bằng không, tôi sẽ xin công ty đổi người đại diện khác.”

Chu Thành Phong nghe lời này xong lập tức liền kinh ngạc, anh sửng sốt một chút, sau đó mới nói, “Tôi qua đó xem thử, cậu khoan gọi 120 đã, cậu cứ ở trong phòng đợi tôi, không phải sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Quý Khinh Chu gật đầu, nhưng sau đó cậu vẫn nhấn mạnh, “Đừng nói cho Sở Thành biết, chúng ta sẽ tự giải quyết chuyện này, đừng để anh ấy phiền lòng.”

Chu Thành Phong đang sốt ruột muốn đi xem tình trạng của Phương Diệu Tuyên, anh liền gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Quý Khinh Chu yên lặng vào phòng Chu Thành Phong, cậu ngồi xuống ghế sô pha, hít thật sâu hai cái, để bản thân duy trì sự bình tĩnh, và nỗ lực phân tích tình huống hiện tại. Phương Diệu Tuyên sẽ không chết, tuy cậu đâm anh ta một nhát, nhưng con dao của cậu chỉ là một con dao nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu gây thương tích cho một người, tay có chút run, nên căn bản vẫn không đâm sâu được bao nhiêu, hơn nữa cậu cũng tránh không đâm vào chỗ quan trọng, cậu chỉ phòng vệ nên mới ra tay mà thôi, cậu không muốn giết Phương Diệu Tuyên, cho nên Phương Diệu Tuyên sẽ không có chuyện gì lớn.

Thế nhưng Phương Diệu Tuyên có thể sẽ lấy chuyện này ra làm điều kiện, ngay từ đầu anh ta đã không muốn buông tha cho cậu, thì lúc này đây anh ta càng có lý do để làm điều đó, trên pháp luật, ranh giới giữa phòng vệ chính đáng và phòng vệ không chính đáng rất mơ hồ, chỉ cần anh ta dùng chút thủ đoạn, cậu có thể bị phán là phòng vệ không chính đáng.

Nhưng hiện tại chuyện cấp bách đó là, chuyện này không thể bị truyền ra ngoài, bằng không mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cậu cũng sẽ vì chuyện này mà bị bôi đen, trước tiên cần phải liên hệ với bên quan hệ công chúng, để bảo đảm chuyện này không thể xuất hiện trên bất cứ kênh truyền thông nào.

Quý Khinh Chu nghĩ như vậy, liền bắt đầu tìm điện thoại di động, thế nhưng cậu tìm khắp người cũng chẳng thấy đâu, lúc này cậu mới nhớ tới, vừa rồi trong lúc đánh nhau, điện thoại của cậu đã bị đánh văng đâu mất rồi.

Quý Khinh Chu đứng lên, chuẩn bị dùng điện thoại bàn của khách sạn để gọi, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, tâm cậu liền nhảy dựng lên, ngay sau đó liền nghe thấy ngoài cửa, là thanh âm của Tiểu Tiền, “Anh Quý, là em đây, anh Chu bảo em đến xem anh.”

Lúc này Quý Khinh Chu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu đi qua mở cửa.

Tiểu Tiền vừa nghe Chu Thành Phong nói qua loa một chút về chuyện vừa rồi, cậu rất lo lắng cho Quý Khinh Chu, lúc này gặp được, phát hiện trạng thái của Quý Khinh Chu cũng xem như là ổn định, cậu mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu bước vào phòng, đưa điện thoại cho Quý Khinh Chu, “Điện thoại của anh nè, anh Chu bảo em mang sang cho anh, anh ấy bảo anh là đừng lo lắng gì hết, mọi chuyện cứ để anh ấy xử lý, trước hết anh đừng làm gì cả.”

Quý Khinh Chu gật đầu, nhận lấy điện thoại.

Lúc này Tiểu Tiền mới chú ý đến hai má của Quý Khinh Chu có chút đo đỏ, “Vừa rồi anh ở cùng với Phương Diệu Tuyên sao?”

“Đánh nhau một trận.” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, thậm chí cậu còn cười cười, giọng nói vô cùng bình thản, “Tôi thắng.”

Tiểu Tiền gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Cậu ngồi xuống sô pha cùng Quý Khinh Chu, đoạn nói lời an ủi, “Anh Chu đã liên hệ với bên quan hệ công chúng rồi, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài, anh yên tâm đi.”

Quý Khinh Chu lên tiếng đáp lại, vậy thì cậu cũng không cần phải gọi điện thoại nữa. Cậu đặt điện thoại lên trên bàn trà trước mặt, tâm dần dần thả lỏng, cậu vô thức xỏ tay vào túi quần, theo bản năng sờ sờ khối ngọc bên trong.

Mấy ngày nay bởi vì đóng phim, nên cậu phải tháo khối ngọc này xuống, thế nhưng tháo xuống rồi cậu cũng không bỏ lại vào hộp, mà là vẫn luôn xem như vật tùy thân bỏ vào trong túi của mình. Cậu lẳng lặng nắm lấy khối ngọc trong tay, không suy nghĩ, cũng không làm bất cứ hành động gì nữa, yên lặng ngồi đó, yên tĩnh đến mức Tiểu Tiền cũng cảm thấy sợ hãi.

Không được bao lâu Chu Thành Phong đã quay trở lại, Tiểu Tiền chạy ra mở cửa, Quý Khinh Chu giương mắt nhìn về phía anh.

Sắc mặt Chu Thành Phong không tốt lắm, anh nhìn Quý Khinh Chu, nói rõ ràng từng chữ một, “Phương Diệu Tuyên đã được đưa đến bệnh viện rồi, tin tức tốt là thương thế không nặng, Phương Diệu Tuyên đồng ý giải quyết riêng, hiện tại đã phong tỏa tin tức rồi, tạm thời chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài.”

“Tạm thời?” Quý Khinh Chu mẫn cảm nắm bắt từ ngữ mấu chốt.

Chu Thành Phong gật đầu, ngữ khí có chút trầm trọng, anh nói, “Tôn Oánh muốn làm lớn chuyện, cô ta không muốn một điều nhịn và chín điều lành, nhưng Phương Diệu Tuyên che chở cho cậu, cậu ta ngăn Tôn Oánh lại, cho nên Tôn Oánh mới không truyền tin tức ra ngoài.”

“Điều kiện của anh ta là gì?” Quý Khinh Chu bình tĩnh nói, “Anh ta sẽ không có lòng tốt như vậy đâu đúng không?”

“Đương nhiên là có điều kiện, thứ nhất, cậu phải xin lỗi cậu ta; thứ hai, cậu gây thương tích cho cậu ta, nên trong khoảng thời gian cậu ta vẫn đang bị thương này, cậu cần phải chăm sóc cho cậu ta; thứ ba, cậu ta muốn trực tiếp giáp mặt nói chuyện với cậu. Phương Diệu Tuyên nói, cậu có quyền không đồng ý, nhưng cậu ta cũng có quyền khởi tố cậu, một khi cậu từ chối, cậu ta sẽ không chút do dự tố cáo cậu ngay.”

Quý Khinh Chu bật cười, “Vậy cứ để anh ta tố cáo đi, tôi sẽ không xin lỗi anh ta đâu, cũng sẽ không chăm sóc cho anh ta, chăm sóc cho anh ta ư? Có mà tôi đâm anh ta thêm một nhát nữa thì có!”

Chu Thành Phong thở dài, “Khinh Chu, cậu cũng biết, Phương Diệu Tuyên có thể hô mưa gọi gió trong cái giới này nhiều năm như vậy, ngoại trừ là nhờ gương mặt của cậu ta ra, thì tất cả còn là nhờ có nhà họ Phương đứng ở phía sau chống lưng cho cậu ta. Nếu cậu ta muốn tố cáo cậu, thì cho dù vết thương này không lớn, cho dù lý do của cậu là vì phòng vệ đi chăng nữa, thì chỉ cần cậu ta dùng chút thủ đoạn, thì có khả năng cậu sẽ bị tống vào chốn lao ngục, quả thật không đáng.”

“Cho nên anh muốn tôi phải đi xin lỗi Phương Diệu Tuyên sao?”

“Đương nhiên không phải.” Chu Thành Phong cảm thấy vô cùng mỏi mệt, anh nói, “Nói cho Sở Thành biết đi, giải quyết một minh tinh như Phương Diệu Tuyên, tôi có thể giúp cậu xử lý được, nhưng nếu phải giải quyết nhà họ Phương đứng ở phía sau Phương Diệu Tuyên, thì tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có Sở Thành, chỉ cần Sở Thành nhúng tay vào chuyện này, vậy thì hết thảy sẽ không còn vấn đề gì nữa, nói cho ngài ấy biết đi.”

Quý Khinh Chu vô thức nắm chặt khối ngọc trong tay hơn, cậu nhìn Chu Thành Phong, cậu biết Chu Thành Phong nói đúng, Phương Diệu Tuyên là dạng người thế nào cậu rất rõ ràng, trong tiểu thuyết, anh ta dựa vào nhà họ Phương chống lưng cho anh ta, cho nên mỗi một người trêu chọc đến người của anh ta đều không có kết cục nào tốt. Thế nhưng, Quý Khinh Chu cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trong tay, cậu nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc kia, từ từ lắc đầu.

“Không được nói cho anh ấy biết, nếu chúng tôi còn ở bên nhau, nếu tôi không tự giải quyết được chuyện của tôi, tự nhiên tôi sẽ nói với anh ấy, bởi vì anh ấy là người thân cận nhất của tôi. Thế nhưng chúng tôi đã chia tay rồi, tôi không thể cứ thế mà đi làm phiền anh ấy mãi được, cứ ỷ lại vào anh ấy dần dần sẽ trở thành thói quen, tôi không nên có thói quen này, bằng không, sau này tôi không thể nào tự mình bước đi về phía trước được nữa.”

“Nhưng nếu không nói chuyện này cho Sở Thành biết, thì cậu phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải đi xin lỗi Phương Diệu Tuyên, chăm sóc cho cậu ta sao?” Chu Thành Phong cảm thấy cậu sẽ không làm vậy, và cũng không nên làm vậy, anh hiểu rõ tính tình của Quý Khinh Chu như thế nào, cậu chán ghét Phương Diệu Tuyên nhưng cũng chỉ ngoài miệng mắng vài đôi câu, căn bản sẽ không động thủ, có thể ép cậu đến mức rút dao ra đâm người, có thể thấy được Phương Diệu Tuyên đã ép cậu đến bước đường cùng, không lý nào Quý Khinh Chu sẽ đi xin lỗi! Huống hồ, vết thương của Phương Diệu Tuyên cũng không có gì nghiêm trọng đến mức Quý Khinh Chu phải đi chăm sóc cả! Quý Khinh Chu trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó cậu bình tĩnh mở miệng, “Có cách rồi, tôi biết một người có thể giải quyết được chuyện này,” cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Thành Phong, nói rõ từng chữ một, “Dư An Nghi.”

Dư An Nghi đang ngủ, cô vừa mới đóng máy một bộ phim và về nhà nghỉ ngơi vào mấy ngày trước, cho nên mấy ngày nay cô đều ngủ rất sớm, bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, Dư An Nghi mơ mơ màng màng trở mình, cô bắt máy, giọng điệu vô cùng uể oải, “Nghe.”

“An Nghi, là tôi đây, tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ,” Quý Khinh Chu khẽ nói, “Chuyện này có lẽ sẽ có chút phiền toái, nhưng cậu có thể đáp ứng tôi trước là sẽ không nói cho Sở Thành biết chuyện này được không?”

Dư An Nghi vẫn chưa tỉnh ngủ, cô vẫn đang nhắm mắt, ý thức mơ hồ hỏi cậu, “Sao lại không được nói cho anh Thành biết vậy?”

“Cậu đáp ứng tôi trước đi.” Quý Khinh Chu nói.

“Không,” Dư An Nghi trở mình, miễn cưỡng mở mắt, “Cậu nói tôi nghe trước đi? Hai người cãi nhau à?”

Quý Khinh Chu trầm mặc một chút, sau đó cậu nói nhỏ: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Nháy mắt Dư An Nghi liền tỉnh ngủ, “Cậu nói cái gì? Hai người chia tay rồi? Chia tay hồi nào vậy? Sao lại chia tay? Sao tôi chỉ mới đi quay một bộ phim mà hai người đã chia tay rồi? Chuyện này nghe thôi cũng thấy đáng sợ quá đi.”

“Chia tay từ hồi tháng chín, chia tay trong hoà bình. An Nghi, tôi và Sở Thành chia tay rồi, chúng ta có còn được xem là bạn bè của nhau nữa không?”

“Còn chứ.” Dư An Nghi gật đầu nói, “Đương nhiên chúng ta vẫn là bạn bè, cậu gặp phải chuyện gì, cần tôi giúp ư?”

“Cậu có thể đáp ứng tôi, không nói cho Sở Thành biết được không?”

Dư An Nghi thầm nói, sao mà được, cô và Sở Thành chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, nhưng cho dù Quý Khinh Chu và Sở Thành đã chia tay rồi, thì cậu cũng là bạn trai cũ của Sở Thành, chuyện của cậu, sao cô có thể không nói cho Sở Thành biết được? Hơn nữa, cô cũng không biết nguyên nhân chia tay của hai người, lỡ như hai người chỉ nhất thời chia tay, sau này có thể hợp lại, vậy thì chuyện dối gạt nhau này chẳng phải sẽ gây bất lợi đến tình cảm phát triển giữa hai người bọn họ sao.

Dư An Nghi đang chuẩn bị từ chối, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, chợt cảm thấy, đúng vậy, cô có thể không nói cho Sở Thành biết mà, chỉ cần cô không nói trực tiếp với Sở Thành là được. Việc cấp bách bây giờ đó là, phải biết được Quý Khinh Chu đang gặp phải chuyện gì, sao đã trễ thế này rồi mà lại gọi điện thoại cho cô.

“Được, tôi sẽ không nói cho anh Thành biết, cậu nói đi, cậu làm sao vậy?”

“Cậu thề đi, cậu tuyệt đối không được nói với Sở Thành.”

Dư An Nghi cạn lời, “Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho anh Thành biết, nếu tôi nói chuyện này với anh Thành, cả đời này tôi sẽ không gả đi được, được chưa.”

“Cảm ơn.” Quý Khinh Chu nhẹ nhàng nói.

“Vậy nên cậu gặp phải chuyện gì? Mà phải cần tôi ra tay hỗ trợ?”

Quý Khinh Chu yên tĩnh một hồi, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đã đâm Phương Diệu Tuyên một nhát, vết thương không nặng, nhưng anh ta muốn vì vết thương này mà tố cáo tôi, cậu cũng biết đó, nếu Phương Diệu Tuyên muốn tố cáo tôi, tôi sẽ không có phần thắng.”

“Cậu đâm anh ta một nhát á!” Dư An Nghi khiếp sợ, “Sao cậu lại đâm anh ta? Anh ta đã làm gì cậu? Anh ta ức hiếp cậu ư? Không đúng, hai người gặp nhau ở đâu?”

“Hai chúng tôi đóng chung một bộ phim. An Nghi, tôi không muốn làm lớn chuyện này, tôi sẵn sàng cùng anh ta tiến hành thủ tục pháp lý, nhưng đó phải là một quy trình pháp lý bình thường.”

“Thủ tục pháp lý gì nữa, anh ta ức hiếp cậu trước chẳng lẽ anh ta còn có lý sao? Cậu cũng nói vết thương không nặng, đó là tự anh ta chuốc lấy, ai bảo anh ta xâm phạm cậu trước, bằng không sao cậu lại động thủ với anh ta làm gì. Cậu đừng làm gì hết, cứ giao chuyện này lại cho tôi, để tôi xem anh ta có dám tố cáo cậu hay không.”

“Cảm ơn cậu.”

===========================
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện