Edit: Tiêu Tiêu
"Độ chính xác của thông tin này là bao nhiêu?" Bạch Nhan tỉnh táo lại, nghiêm túc hỏi.
Nếu như năm đó Lam Nguyệt sinh một tử thai, vậy nàng thì sao? "Sở Nương cũng là vô tình quen biết bà đỡ kia, từ trong miệng bà ta lấy được tin này, nhưng mà... sau đó bà đỡ kia vội sửa lời, nói năm đó Lam Nguyệt phu nhân sinh hạ một song bào thai, trong đó một đứa đã chết, Lam Nguyệt vì không muốn làm người thương tâm, mới len lút đem chôn tử thai kia."
Hoa La nhìn Bạch Nhan, tiếp tục nói: "Nhưng ta nghi ngờ, năm đó Lam Nguyệt phu nhân không sinh hạ song bào thai, nếu không, Bạch Chấn Tường không thể không biết chuyện có tử thai."
"Ngươi nói, Bạch Chấn Tường không hề biết chuyện năm đó nương ta sinh một tử thai sao?" Mắt đen Bạch Nhan lóe lên một tia sáng, trầm giọng hỏi.
"Chuyện này, ngoại trừ bà đỡ kia ra, không còn ai biết."
Chủ tử nhà mình là một người ưu tú như thế, làm sao có cái dạng phu thân cặn bã như vậy được chứ? Nếu như cặn bã kia không phải phụ thân thân sinh, thì có thể hiểu được...
Bạch Nhan trầm mặt nửa ngày, nói tiếp: "Trước mắt ngươi đừng để lộ chuyện này, nhất là với Tiêu Nhi, còn nữa, để Sở Nương tiếp tục điều tra chuyện này cho ta!"
"Dạ." Hoa La cung kính đáp, khóe môi câu lên độ cong đầy yêu mị.
"Chủ tử, về phía Bạch gia..."
"Trước khi chuyện này chưa điều tra rõ ràng, tạm thời không thể đánh rắn động cỏ! Dù sao ngoại trừ chúng ta ra, vẫn có người muốn đối phó với Bạch Chấn Tường."
Đáy lòng Bạch Nhan hơi rối rắm, nếu như nàng không phải nữ nhi của Bạch Chấn Tường và Lam Nguyệt, vậy thì Bạch Tiêu và Lam gia cũng không còn là thân nhân có chung dòng máu nữa, nếu Tiêu Nhi biết được chuyện này có lẽ sẽ không chịu nổi...
"Được."
Gương mặt Hoa La hiện lên ý cười, chính Bạch gia tìm đường chết, vậy bọn họ cũng không cần nhúng tay.
Bạch Nhan ngừng một chút, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Nhưng mà, Bạch gia trả lại đồ cưới, trong lòng nhất định sẽ khó chịu, việc bọn họ có thể làm bây giờ là kéo theo dư luận, vì thế, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường."
Vẻ mặt Hoa La trầm xuống: "Thuộc hạ nên làm như thế nào?"
"Ngươi tuyên bố với mọi người rằng Vu Dung đã dùng hết đồ cưới của nương ta, đồng thời bức bách hạ nhân gia tộc kiếm tiền, còn nữa, dưới trướng nàng ta có mấy người muốn đầu nhập vào Lam gia, ngươi để bọn hắn đứng ra làm nhân chứng."
Khóe miệng Bạch Nhan ngậm nụ cười âm hiểm.
Nàng sẽ không để chính mình rơi vào thế bị động, vì vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
...
Đương nhiên, chuyện ở cổ trạch, Bạch Chấn Tường không biết chút gì.
Hắn phẫn nộ về Bạch gia, mông ngồi còn chưa ấm chỗ, Vu Dung đã vội vã tới.
Nàng thấy Bạch Chấn Tường trắng tay, cũng không thấy đồ cưới đã bị mang đi, trong lòng lộp bộp một chút: "Tướng công, trước đó không phải chúng ta đã nói, dùng thân phận hoa khôi Phượng Lâu để bức ép Bạch Nhan hay sao? Vì sao số đồ cưới kia không mang về? Chẳng lẽ tướng công còn để ý tình nghĩa cha con hay sao?"
Vu Dung chưa hề nghĩ đến sẽ trả lại đồ cưới, chỉ làm cho Đế Thương nhìn mà thôi, vốn cho rằng có chuyện này để uy hiếp Bạch Nhan, khiến Bạch Nhan không muốn giữ lại đồ cưới của Lam Nguyệt nữa, thật không ngờ, nàng thế mà giữ lại!
Sắc mặt Bạch Chấn Tường rất khó coi: "Ai nói với ngươi ta và cái nghịch nữ kia còn nhớ tới tình nghĩa cha con hả? Nha đầu thối kia chẳng những không sợ uy hiếp, mà còn ném ta ra khỏi phủ!"
Nghĩ tới chuyện này, Bạch Chấn Tường tức tới nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tóe lên lửa giận.
Vu Dung ngẩn người: "Nàng không sợ chúng ta nói ra thân phận hoa khôi hả?"
"Độ chính xác của thông tin này là bao nhiêu?" Bạch Nhan tỉnh táo lại, nghiêm túc hỏi.
Nếu như năm đó Lam Nguyệt sinh một tử thai, vậy nàng thì sao? "Sở Nương cũng là vô tình quen biết bà đỡ kia, từ trong miệng bà ta lấy được tin này, nhưng mà... sau đó bà đỡ kia vội sửa lời, nói năm đó Lam Nguyệt phu nhân sinh hạ một song bào thai, trong đó một đứa đã chết, Lam Nguyệt vì không muốn làm người thương tâm, mới len lút đem chôn tử thai kia."
Hoa La nhìn Bạch Nhan, tiếp tục nói: "Nhưng ta nghi ngờ, năm đó Lam Nguyệt phu nhân không sinh hạ song bào thai, nếu không, Bạch Chấn Tường không thể không biết chuyện có tử thai."
"Ngươi nói, Bạch Chấn Tường không hề biết chuyện năm đó nương ta sinh một tử thai sao?" Mắt đen Bạch Nhan lóe lên một tia sáng, trầm giọng hỏi.
"Chuyện này, ngoại trừ bà đỡ kia ra, không còn ai biết."
Chủ tử nhà mình là một người ưu tú như thế, làm sao có cái dạng phu thân cặn bã như vậy được chứ? Nếu như cặn bã kia không phải phụ thân thân sinh, thì có thể hiểu được...
Bạch Nhan trầm mặt nửa ngày, nói tiếp: "Trước mắt ngươi đừng để lộ chuyện này, nhất là với Tiêu Nhi, còn nữa, để Sở Nương tiếp tục điều tra chuyện này cho ta!"
"Dạ." Hoa La cung kính đáp, khóe môi câu lên độ cong đầy yêu mị.
"Chủ tử, về phía Bạch gia..."
"Trước khi chuyện này chưa điều tra rõ ràng, tạm thời không thể đánh rắn động cỏ! Dù sao ngoại trừ chúng ta ra, vẫn có người muốn đối phó với Bạch Chấn Tường."
Đáy lòng Bạch Nhan hơi rối rắm, nếu như nàng không phải nữ nhi của Bạch Chấn Tường và Lam Nguyệt, vậy thì Bạch Tiêu và Lam gia cũng không còn là thân nhân có chung dòng máu nữa, nếu Tiêu Nhi biết được chuyện này có lẽ sẽ không chịu nổi...
"Được."
Gương mặt Hoa La hiện lên ý cười, chính Bạch gia tìm đường chết, vậy bọn họ cũng không cần nhúng tay.
Bạch Nhan ngừng một chút, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Nhưng mà, Bạch gia trả lại đồ cưới, trong lòng nhất định sẽ khó chịu, việc bọn họ có thể làm bây giờ là kéo theo dư luận, vì thế, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường."
Vẻ mặt Hoa La trầm xuống: "Thuộc hạ nên làm như thế nào?"
"Ngươi tuyên bố với mọi người rằng Vu Dung đã dùng hết đồ cưới của nương ta, đồng thời bức bách hạ nhân gia tộc kiếm tiền, còn nữa, dưới trướng nàng ta có mấy người muốn đầu nhập vào Lam gia, ngươi để bọn hắn đứng ra làm nhân chứng."
Khóe miệng Bạch Nhan ngậm nụ cười âm hiểm.
Nàng sẽ không để chính mình rơi vào thế bị động, vì vậy nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
...
Đương nhiên, chuyện ở cổ trạch, Bạch Chấn Tường không biết chút gì.
Hắn phẫn nộ về Bạch gia, mông ngồi còn chưa ấm chỗ, Vu Dung đã vội vã tới.
Nàng thấy Bạch Chấn Tường trắng tay, cũng không thấy đồ cưới đã bị mang đi, trong lòng lộp bộp một chút: "Tướng công, trước đó không phải chúng ta đã nói, dùng thân phận hoa khôi Phượng Lâu để bức ép Bạch Nhan hay sao? Vì sao số đồ cưới kia không mang về? Chẳng lẽ tướng công còn để ý tình nghĩa cha con hay sao?"
Vu Dung chưa hề nghĩ đến sẽ trả lại đồ cưới, chỉ làm cho Đế Thương nhìn mà thôi, vốn cho rằng có chuyện này để uy hiếp Bạch Nhan, khiến Bạch Nhan không muốn giữ lại đồ cưới của Lam Nguyệt nữa, thật không ngờ, nàng thế mà giữ lại!
Sắc mặt Bạch Chấn Tường rất khó coi: "Ai nói với ngươi ta và cái nghịch nữ kia còn nhớ tới tình nghĩa cha con hả? Nha đầu thối kia chẳng những không sợ uy hiếp, mà còn ném ta ra khỏi phủ!"
Nghĩ tới chuyện này, Bạch Chấn Tường tức tới nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tóe lên lửa giận.
Vu Dung ngẩn người: "Nàng không sợ chúng ta nói ra thân phận hoa khôi hả?"
Danh sách chương