Hồ Tiểu Thiên vẫn đang duy trì tư thế ngửa ra sau, song chưởng nhắm ngay bả vai Bảo Bảo nhẹ nhàng đánh tới, lập tức hóa giải được thế tấn công của Bảo Bảo, sau đó lập tức biến chưởng thành trảo, hai tay tựa như quỷ mị từ giữa trung môn mở ra của Bảo Bảo, chụp thẳng lên ngực nàng, bàn tay rơi trên hai đỉnh núi một cách chuẩn xác. Thích chơi thích xem thì đến đây... Huyền minh âm phong trảo, về phương diện này Hồ Tiểu Thiên thật đã khổ công không ít.
Bảo Bảo tấn công liên tiếp nên động đến vết thương, đau đến mức động tác thiếu chuẩn xác, thân thể suýt nữa ngã nhào, nếu không phải nhờ đôi móng vuốt của Hồ Tiểu Thiên chống đỡ, nhất định nàng ta đã ngã xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên cũng hạ thủ lưu tình, trảo xuất ra không thật sự tàn độc, khẽ đẩy một cái, đẩy Bảo Bảo qua một bên, còn mình thì lùi về sau hai bước, một tay đặt sau lưng, một tay nắm lấy chuôi kiếm, chĩa về phía trước nói:
- Cô đừng hiểu lầm, ban nãy ta chỉ lấy thanh đoản kiếm này ra mà thôi.
Bảo Bảo vừa so với hắn mấy chiêu đều ở thế hạ phong, biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ của Hồ Tiểu Thiên, đành nhẫn nhịn cắn môi nói:
- Tên dâm tặc nhà ngươi dám ức hiếp ta...
Hồ Tiểu Thiên không ngừng kêu khổ nói:
- Có trời đất chứng giám, một thái giám như ta lấy đâu ra tâm tư đó, đừng nói là cô, cho dù là mỹ nhân tuyệt đại vô song thoát y nằm trước mặt ta, ta cũng chẳng có cảm giác gì.
- Ngươi... thái giám... hạ lưu vô sỉ!
Bảo Bảo mắng xong mới cảm thấy trong lòng nguôi giận một chút.
Hồ Tiểu Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra chút lợi ít của việc làm thái giám, công khai chấm mút mà cũng có thể lý lẽ hùng hồn như vậy.
]Bảo Bảo chỉ vào thanh đoản kiếm nói:
- Trả thanh đoản kiếm lại cho ta!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tốt hơn hết là để ta cất giúp cô, tránh để cô ngộ thương người khác.
Hắn liếc nhìn về phía chiếc chăn:
- Bảo Bảo cô nương. Tốt hơn là cô mau thay bộ y phục đó đi, ta đưa cô hồi cung.
Bảo Bảo tuy muốn đoạt lại thanh đoản kiếm, nhưng căn cứ vào tình cảnh ra tay ban nãy của Hồ Tiểu Thiên mà nói, nàng chắc chắn không có cơ may chiến thắng, nên chỉ đành tạm thời đè nén ý định này lại, hung hăng gật đầu nói:
- Ngươi ra ngoài đi!
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Ta không an tâm về Bảo Bảo cô nương, cô cứ núp sau thùng rượu thay y phục là được.
Bảo Bảo thực hết cách với hắn, đành nhặt lấy y phục trên mặt đất, núp sau một thùng rượu ở đằng xa thay quần áo. Không biết tại sao nàng hết sức đề cao cảnh giác với gã thái giám này, lo ngại lúc thay y phục gã sẽ đột nhiên chạy lại. Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy ý nghĩ này thất đáng buồn cười. Nàng tức tốc thay y phục, trông thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn đứng đợi ở đằng xa, nàng cắn môi nói:
- Ngươi thật sự để ta đi sao? Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu cô thật sự không muốn đi, ta cũng không phiền nhốt cô luôn trong hầm rượu này đâu.
Bảo Bảo xì một tiếng khinh miệt, nàng đi về phía bậc thang, đi được mấy bước liền quay đầu lại:
- Viên thuốc lúc nãy ngươi cho ta uống là loại độc gì?
- Nói tóm lại là thuốc độc, cô không cần phải hỏi rõ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta ắt sẽ giao thuốc giải cho cô theo định kỳ.
Hai người một trước một sau đi đến trước cổng hầm rượu.
Lúc này trời đã sập tối, bên ngoài sao giăng đầy trời. Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử vẫn làm phận sự canh gác, thật thà đứng trấn thủ ngoài cổng, thấy hai người Hồ Tiểu Thiên vào trong lâu vậy mới trở ra. May mà hai người họ một là cung nữ một là thái giám, nếu không lâu như vậy, chuyện gì cũng xảy ra cả rồi. Có điều cho dù là cung nữ và thái giám, trong cung cũng sẽ có không ít chuyện đồn thổi, Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử ở trong cung đã lâu, vẻ mặt hai người đều có chút kỳ lạ.
Hồ Tiểu Thiên khóa cửa hầm rượu lại, sai hai người họ đưa Bảo Bảo về Lăng Ngọc điện. Lúc rời đi còn không quên đưa cho Bảo Bảo một vò rượu dương mai, rồi lại dặn dò hai tiểu thái giám, nếu trên đường bị khám xét, chỉ cần nói Bảo Bảo không cẩn thận té ngã làm bẩn y phục, nên mới mượn y phục thái giám để thay. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên nói vậy là vì thấy Bảo Bảo tuy mặc trang phục thái giám nhưng thân thể mềm mại yểu điệu, đặc biệt là hai đỉnh xuân phong nhô lên, vừa liếc mắt đã nhận ra là nữ tử. Bảo Bảo ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi thầm kinh ngạc. Hồ Tiểu Thiên quả nhiên tâm tư tỉ mỉ, những tình tiết nhỏ nhặt đều đã được hắn suy nghĩ cả rồi.
Sau khi đưa Bảo Bảo đi, dùng cơm xong, Hồ Tiểu Thiên vác xẻng trở lại hầm rượu một lần nữa. Thi thể Vương Đức Thắng còn chưa xử lý, bên cạnh thi thể còn sót lại một chiếc hộp gỗ. Bảo Bảo vội vã bỏ đi, để quên kim sang dược và mặc ngọc sinh cơ cao ở lại. Hắn tìm một thùng rỗng bỏ thi thể của Vương Đức Thắng vào, sao đó mượn ánh sáng tỏa ra từ đèn, lấy tấm địa đồ mò được trên người Vương Đức Thắng ra, lại phát hiện thấy hình vẽ trên địa đồ dường như có liên quan đến hầm ngầm. Lại liên tưởng đến việc dù Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử vẫn luôn ở bên ngoài gác cửa, Vương Đức Thắng không thể nào vào được từ cửa chính, cũng tức là, trong hầm rượu này có lẽ có mật đạo. Bảo Bảo hai lần mượn rượu dương mai làm cớ đến đây có lẽ cũng vì mục đích này
Hồ Tiểu Thiên quan sát tỉ mỉ tấm địa đồ, cuối cùng cũng nhìn ra được chút đầu mối trong mớ kí hiệu chằng chịt. Hắn tìm vị trí thùng rượu có khả năng được đánh dấu trên địa đồ, phát hiện thấy thùng rượu đó có dấu hiệu xê dịch. Hồ Tiểu Thiên kéo thùng rượu ra, dùng chuôi đoản kiếm gõ vào phiến đá xanh bên dưới, phát ra âm thanh trống rỗng. Nếu không có tấm địa đồ, nhất định khó mà tìm ra được bí mật này bên dưới hàng ngàn thùng rượu. Hồ Tiểu Thiên mừng thầm trong lòng, giắt thanh đoản kiếm trở lại bên hông, ra sức kéo phiến đá xanh ra, bên dưới để lộ một cửa động đường kính khoảng hai tấc, không cần hỏi, Vương Đức Thắng ắt hẳn đã trèo lên từ cửa động này.
Trước giờ Hồ Tiểu Thiên chưa từng nghĩ tới việc dưới hầm rượu lại có một cái động khác, hắn giơ chiếc đèn lồng xuống dưới xem thử, tin chắc động không sâu mới an tâm bò xuống. Cửa động hẹp chỉ đủ cho một người chui lọt, lúc đầu nhất định phải khom người bò vào, sau khi bò được chừng hơn mười trượng mới có thể cúi đầu đi về phía trước, lại đi thêm hơn mười trượng nữa, hang động đã trở nên rộng rãi hơn nhiều, dáng người như Hồ Tiểu Thiên cũng có thể đứng thẳng mà tiến vào.
Đi chừng hơn một dặm trong đường hầm quanh co khúc khuỷu, thổ động biến thành thạch động, xung quanh cũng từ khô ráo dần trở nên ẩm ướt. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy nên tiếp tục đi. Phía trước xuất hiện ba cửa động khác nhau, Hồ Tiểu Thiên dừng bước, lại lấy tấm địa đồ ra xem xét, bên trái có vẻ như thông đến một hồ nước. Công bằng mà nói, khả năng vẽ tranh của Vương Đức Thắng đúng là vụng về hết sức, nếu phía trên không vẽ thêm mấy con cá nhỏ, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn chẳng nhận ra nổi cái vòng tròn tròn này là hồ nước.
Lòng hiếu kì mạnh mẽ thúc giục Hồ Tiểu Thiên tiếp tục tiến về phía trước thăm dò. Trước khi tiến vào cửa động, hắn đã đặc biệt dùng chủy thủ để lại kí hiệu trên bức tường đá bên ngoài, tránh lúc quay về lại không tìm thấy đường ra. Hắn bắt đầu đi men theo cửa động bên trái, càng đi càng ẩm ướt, đi hơn một dặm, bên dưới đã bắt đầu ngập nước. Hồ Tiểu Thiên giơ đèn lồng rọi sáng phía trước mặt, lại thấy hơn mười trượng phía trước đã là đường cùng, mặt đường đều ngập nước. Nhưng nhìn trên địa đồ, không những có hồ nước mà còn có cả nhà ở, sao lại khác nhau như vậy?
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, lẽ nào trong nước còn ẩn giấu lối ra? Hắn quyết định lặn xuống nước thăm dò, cởi hết y phục đặt qua một bên, treo đèn lồng lên thành động, mặc quần cộc, trong tay chỉ cầm một thanh chủy thủ lội vào trong dòng nước, vừa mới đi hơn hai trượng, nước đã ngập đến ngực hắn.
Hồ Tiểu Thiên bơi đến cuối lối đi, sờ sờ vào bức tường đá, hít sâu một hơi rồi lặn xuống dưới, giống như hắn nghĩ, lặn xuống nước khoảng một trượng thì phát hiện ra một cửa động, tiến vào trong cửa động, lại bơi thêm khoảng một trượng thì trông thấy một thủy động. Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bơi lên trên, ngay lúc đầu hắn lộ ra khỏi mặt nước, đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong một cái hồ nhỏ, trên đầu là bầu trời đầy sao, màn đêm thâm trầm tựa như sắc lông thiên nga đen, sương mù như có như không lượn lờ trên mặt nước. Nơi Hồ Tiểu Thiên đang có mặt có không ít hoa sen, hoa đã tàn, lá trong nước đa số đã héo rũ, xa xa là trường kiều tựa như cầu vồng vắt ngang mặt hồ, xung quanh hồ, dọc theo hành lang uốn khúc và cung điện là những ngọn đèn.
Trong hoàng cung chỉ có duy nhất một thủy vực rộng lớn như vậy, đó chính là Dao Trì ở phía Bắc hoàng cung. Xa xa giữa hồ còn có một tòa Hồ Tâm Sơn, nửa bên dưới đã bị khuất trong sương mù và đêm đen, đình đài lâu tạ xây dựng dọc theo thế núi, đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo văng vẳng vang lên, xa xa nhìn lại tựa như tiên cung.
Hồ Tiểu Thiên phân biệt phương hướng trong bóng đêm, nơi đó có lẽ là Phiêu Miểu sơn, nghe nói là nơi cao nhất hoàng thành. Trên núi còn có Linh Tiêu trì. Tòa Phiêu Miểu Sơn này còn là cấm địa của hoàng cung, dù là hoàng thất thông thường cũng không được phép tiến vào khu vực này.
Xa xa truyền đến tiếng khua nước chèo thuyền, Hồ Tiểu Thiên nhìn theo tiếng động, thì thấy một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt hồ, chuỗi đèn treo đầu thuyền đung đưa theo làn gió.
Hồ Tiểu Thiên không dám lên tiếng, giấu mình trong đám sen khô không hề động đậy, không lâu sau liền thấy chiếc thuyền đó trôi đến trước mặt. Hắn lúc này đã nhìn rõ, có hai nữ tử ngồi trên thuyền, cả hai đều là quốc sắc thiên hương, một trong số đó lại là người đã bị thương trong hầm rượu hôm nay - Bảo Bảo.
Hồ Tiểu Thiên thầm thở dài, đúng là hữu duyên thiên lý lai tương ngộ, không ngờ xoay một vòng lại gặp nhau tại đây.
Bảo Bảo đã đổi về y phục cung nữ, sắc mặt ngồi trên mũi thuyền rõ ràng hơi tái nhợt, người đang chèo thuyền kia lại mặc trang phục quý phi. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hết sức hiếu kỳ, không phải mình nhìn lầm đấy chứ, rốt cuộc ai là chủ nhân ai là nô tỳ, sao có thể đảo ngược vị trí như vậy.
Bảo Bảo khẽ thở dài, mỹ nữ mặc cung trang đang chèo thuyền phía sau chợt dừng lại, bưng một bình trà từ chiếc bàn nhỏ bên trong thuyền rót ra ly, hai tay dâng lên trước mặt Bảo Bảo, dịu dàng nói:
- Muội muội, muội cảm thấy sao rồi?
Bảo Bảo đón lấy ly trà uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao:
- Tỷ tỷ, tính ra muội cũng đã theo tỷ vào cung được hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào.
Hồ Tiểu Thiên vốn rất hiếu kỳ về mục đích của Bảo Bảo, hôm nay không hỏi được đáp án, nhưng không ngờ trời xui đất khiến thế nào, bản thân hắn lại từ dưới động chui lên đây bắt gặp hai người họ đang lén lút tâm sự. Không cần hỏi cũng biết mỹ nữ bên cạnh Bảo Bảo ắt hẳn là Lâm Uyển sủng phi của hoàng thượng.
Lâm Uyển nói:
- Nghĩa phụ chỉ nói hoàng cung ẩn chứa mật đạo, nhưng hoàng cung lớn như vậy, chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây? Thời gian rồi những nơi có thể tìm được đều đã tìm cả rồi, nhưng vẫn chưa đến một phần mười của hoàng cung, với năng lực của chị em ta chỉ có thể làm đến thế mà thôi.
Bảo Bảo tấn công liên tiếp nên động đến vết thương, đau đến mức động tác thiếu chuẩn xác, thân thể suýt nữa ngã nhào, nếu không phải nhờ đôi móng vuốt của Hồ Tiểu Thiên chống đỡ, nhất định nàng ta đã ngã xuống đất.
Hồ Tiểu Thiên cũng hạ thủ lưu tình, trảo xuất ra không thật sự tàn độc, khẽ đẩy một cái, đẩy Bảo Bảo qua một bên, còn mình thì lùi về sau hai bước, một tay đặt sau lưng, một tay nắm lấy chuôi kiếm, chĩa về phía trước nói:
- Cô đừng hiểu lầm, ban nãy ta chỉ lấy thanh đoản kiếm này ra mà thôi.
Bảo Bảo vừa so với hắn mấy chiêu đều ở thế hạ phong, biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ của Hồ Tiểu Thiên, đành nhẫn nhịn cắn môi nói:
- Tên dâm tặc nhà ngươi dám ức hiếp ta...
Hồ Tiểu Thiên không ngừng kêu khổ nói:
- Có trời đất chứng giám, một thái giám như ta lấy đâu ra tâm tư đó, đừng nói là cô, cho dù là mỹ nhân tuyệt đại vô song thoát y nằm trước mặt ta, ta cũng chẳng có cảm giác gì.
- Ngươi... thái giám... hạ lưu vô sỉ!
Bảo Bảo mắng xong mới cảm thấy trong lòng nguôi giận một chút.
Hồ Tiểu Thiên cuối cùng cũng phát hiện ra chút lợi ít của việc làm thái giám, công khai chấm mút mà cũng có thể lý lẽ hùng hồn như vậy.
]Bảo Bảo chỉ vào thanh đoản kiếm nói:
- Trả thanh đoản kiếm lại cho ta!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tốt hơn hết là để ta cất giúp cô, tránh để cô ngộ thương người khác.
Hắn liếc nhìn về phía chiếc chăn:
- Bảo Bảo cô nương. Tốt hơn là cô mau thay bộ y phục đó đi, ta đưa cô hồi cung.
Bảo Bảo tuy muốn đoạt lại thanh đoản kiếm, nhưng căn cứ vào tình cảnh ra tay ban nãy của Hồ Tiểu Thiên mà nói, nàng chắc chắn không có cơ may chiến thắng, nên chỉ đành tạm thời đè nén ý định này lại, hung hăng gật đầu nói:
- Ngươi ra ngoài đi!
Hồ Tiểu Thiên lại nói:
- Ta không an tâm về Bảo Bảo cô nương, cô cứ núp sau thùng rượu thay y phục là được.
Bảo Bảo thực hết cách với hắn, đành nhặt lấy y phục trên mặt đất, núp sau một thùng rượu ở đằng xa thay quần áo. Không biết tại sao nàng hết sức đề cao cảnh giác với gã thái giám này, lo ngại lúc thay y phục gã sẽ đột nhiên chạy lại. Ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy ý nghĩ này thất đáng buồn cười. Nàng tức tốc thay y phục, trông thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn đứng đợi ở đằng xa, nàng cắn môi nói:
- Ngươi thật sự để ta đi sao? Hồ Tiểu Thiên nói:
- Nếu cô thật sự không muốn đi, ta cũng không phiền nhốt cô luôn trong hầm rượu này đâu.
Bảo Bảo xì một tiếng khinh miệt, nàng đi về phía bậc thang, đi được mấy bước liền quay đầu lại:
- Viên thuốc lúc nãy ngươi cho ta uống là loại độc gì?
- Nói tóm lại là thuốc độc, cô không cần phải hỏi rõ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta ắt sẽ giao thuốc giải cho cô theo định kỳ.
Hai người một trước một sau đi đến trước cổng hầm rượu.
Lúc này trời đã sập tối, bên ngoài sao giăng đầy trời. Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử vẫn làm phận sự canh gác, thật thà đứng trấn thủ ngoài cổng, thấy hai người Hồ Tiểu Thiên vào trong lâu vậy mới trở ra. May mà hai người họ một là cung nữ một là thái giám, nếu không lâu như vậy, chuyện gì cũng xảy ra cả rồi. Có điều cho dù là cung nữ và thái giám, trong cung cũng sẽ có không ít chuyện đồn thổi, Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử ở trong cung đã lâu, vẻ mặt hai người đều có chút kỳ lạ.
Hồ Tiểu Thiên khóa cửa hầm rượu lại, sai hai người họ đưa Bảo Bảo về Lăng Ngọc điện. Lúc rời đi còn không quên đưa cho Bảo Bảo một vò rượu dương mai, rồi lại dặn dò hai tiểu thái giám, nếu trên đường bị khám xét, chỉ cần nói Bảo Bảo không cẩn thận té ngã làm bẩn y phục, nên mới mượn y phục thái giám để thay. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên nói vậy là vì thấy Bảo Bảo tuy mặc trang phục thái giám nhưng thân thể mềm mại yểu điệu, đặc biệt là hai đỉnh xuân phong nhô lên, vừa liếc mắt đã nhận ra là nữ tử. Bảo Bảo ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi thầm kinh ngạc. Hồ Tiểu Thiên quả nhiên tâm tư tỉ mỉ, những tình tiết nhỏ nhặt đều đã được hắn suy nghĩ cả rồi.
Sau khi đưa Bảo Bảo đi, dùng cơm xong, Hồ Tiểu Thiên vác xẻng trở lại hầm rượu một lần nữa. Thi thể Vương Đức Thắng còn chưa xử lý, bên cạnh thi thể còn sót lại một chiếc hộp gỗ. Bảo Bảo vội vã bỏ đi, để quên kim sang dược và mặc ngọc sinh cơ cao ở lại. Hắn tìm một thùng rỗng bỏ thi thể của Vương Đức Thắng vào, sao đó mượn ánh sáng tỏa ra từ đèn, lấy tấm địa đồ mò được trên người Vương Đức Thắng ra, lại phát hiện thấy hình vẽ trên địa đồ dường như có liên quan đến hầm ngầm. Lại liên tưởng đến việc dù Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử vẫn luôn ở bên ngoài gác cửa, Vương Đức Thắng không thể nào vào được từ cửa chính, cũng tức là, trong hầm rượu này có lẽ có mật đạo. Bảo Bảo hai lần mượn rượu dương mai làm cớ đến đây có lẽ cũng vì mục đích này
Hồ Tiểu Thiên quan sát tỉ mỉ tấm địa đồ, cuối cùng cũng nhìn ra được chút đầu mối trong mớ kí hiệu chằng chịt. Hắn tìm vị trí thùng rượu có khả năng được đánh dấu trên địa đồ, phát hiện thấy thùng rượu đó có dấu hiệu xê dịch. Hồ Tiểu Thiên kéo thùng rượu ra, dùng chuôi đoản kiếm gõ vào phiến đá xanh bên dưới, phát ra âm thanh trống rỗng. Nếu không có tấm địa đồ, nhất định khó mà tìm ra được bí mật này bên dưới hàng ngàn thùng rượu. Hồ Tiểu Thiên mừng thầm trong lòng, giắt thanh đoản kiếm trở lại bên hông, ra sức kéo phiến đá xanh ra, bên dưới để lộ một cửa động đường kính khoảng hai tấc, không cần hỏi, Vương Đức Thắng ắt hẳn đã trèo lên từ cửa động này.
Trước giờ Hồ Tiểu Thiên chưa từng nghĩ tới việc dưới hầm rượu lại có một cái động khác, hắn giơ chiếc đèn lồng xuống dưới xem thử, tin chắc động không sâu mới an tâm bò xuống. Cửa động hẹp chỉ đủ cho một người chui lọt, lúc đầu nhất định phải khom người bò vào, sau khi bò được chừng hơn mười trượng mới có thể cúi đầu đi về phía trước, lại đi thêm hơn mười trượng nữa, hang động đã trở nên rộng rãi hơn nhiều, dáng người như Hồ Tiểu Thiên cũng có thể đứng thẳng mà tiến vào.
Đi chừng hơn một dặm trong đường hầm quanh co khúc khuỷu, thổ động biến thành thạch động, xung quanh cũng từ khô ráo dần trở nên ẩm ướt. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy nên tiếp tục đi. Phía trước xuất hiện ba cửa động khác nhau, Hồ Tiểu Thiên dừng bước, lại lấy tấm địa đồ ra xem xét, bên trái có vẻ như thông đến một hồ nước. Công bằng mà nói, khả năng vẽ tranh của Vương Đức Thắng đúng là vụng về hết sức, nếu phía trên không vẽ thêm mấy con cá nhỏ, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn chẳng nhận ra nổi cái vòng tròn tròn này là hồ nước.
Lòng hiếu kì mạnh mẽ thúc giục Hồ Tiểu Thiên tiếp tục tiến về phía trước thăm dò. Trước khi tiến vào cửa động, hắn đã đặc biệt dùng chủy thủ để lại kí hiệu trên bức tường đá bên ngoài, tránh lúc quay về lại không tìm thấy đường ra. Hắn bắt đầu đi men theo cửa động bên trái, càng đi càng ẩm ướt, đi hơn một dặm, bên dưới đã bắt đầu ngập nước. Hồ Tiểu Thiên giơ đèn lồng rọi sáng phía trước mặt, lại thấy hơn mười trượng phía trước đã là đường cùng, mặt đường đều ngập nước. Nhưng nhìn trên địa đồ, không những có hồ nước mà còn có cả nhà ở, sao lại khác nhau như vậy?
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, lẽ nào trong nước còn ẩn giấu lối ra? Hắn quyết định lặn xuống nước thăm dò, cởi hết y phục đặt qua một bên, treo đèn lồng lên thành động, mặc quần cộc, trong tay chỉ cầm một thanh chủy thủ lội vào trong dòng nước, vừa mới đi hơn hai trượng, nước đã ngập đến ngực hắn.
Hồ Tiểu Thiên bơi đến cuối lối đi, sờ sờ vào bức tường đá, hít sâu một hơi rồi lặn xuống dưới, giống như hắn nghĩ, lặn xuống nước khoảng một trượng thì phát hiện ra một cửa động, tiến vào trong cửa động, lại bơi thêm khoảng một trượng thì trông thấy một thủy động. Hồ Tiểu Thiên chậm rãi bơi lên trên, ngay lúc đầu hắn lộ ra khỏi mặt nước, đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong một cái hồ nhỏ, trên đầu là bầu trời đầy sao, màn đêm thâm trầm tựa như sắc lông thiên nga đen, sương mù như có như không lượn lờ trên mặt nước. Nơi Hồ Tiểu Thiên đang có mặt có không ít hoa sen, hoa đã tàn, lá trong nước đa số đã héo rũ, xa xa là trường kiều tựa như cầu vồng vắt ngang mặt hồ, xung quanh hồ, dọc theo hành lang uốn khúc và cung điện là những ngọn đèn.
Trong hoàng cung chỉ có duy nhất một thủy vực rộng lớn như vậy, đó chính là Dao Trì ở phía Bắc hoàng cung. Xa xa giữa hồ còn có một tòa Hồ Tâm Sơn, nửa bên dưới đã bị khuất trong sương mù và đêm đen, đình đài lâu tạ xây dựng dọc theo thế núi, đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo văng vẳng vang lên, xa xa nhìn lại tựa như tiên cung.
Hồ Tiểu Thiên phân biệt phương hướng trong bóng đêm, nơi đó có lẽ là Phiêu Miểu sơn, nghe nói là nơi cao nhất hoàng thành. Trên núi còn có Linh Tiêu trì. Tòa Phiêu Miểu Sơn này còn là cấm địa của hoàng cung, dù là hoàng thất thông thường cũng không được phép tiến vào khu vực này.
Xa xa truyền đến tiếng khua nước chèo thuyền, Hồ Tiểu Thiên nhìn theo tiếng động, thì thấy một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt hồ, chuỗi đèn treo đầu thuyền đung đưa theo làn gió.
Hồ Tiểu Thiên không dám lên tiếng, giấu mình trong đám sen khô không hề động đậy, không lâu sau liền thấy chiếc thuyền đó trôi đến trước mặt. Hắn lúc này đã nhìn rõ, có hai nữ tử ngồi trên thuyền, cả hai đều là quốc sắc thiên hương, một trong số đó lại là người đã bị thương trong hầm rượu hôm nay - Bảo Bảo.
Hồ Tiểu Thiên thầm thở dài, đúng là hữu duyên thiên lý lai tương ngộ, không ngờ xoay một vòng lại gặp nhau tại đây.
Bảo Bảo đã đổi về y phục cung nữ, sắc mặt ngồi trên mũi thuyền rõ ràng hơi tái nhợt, người đang chèo thuyền kia lại mặc trang phục quý phi. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thấy hết sức hiếu kỳ, không phải mình nhìn lầm đấy chứ, rốt cuộc ai là chủ nhân ai là nô tỳ, sao có thể đảo ngược vị trí như vậy.
Bảo Bảo khẽ thở dài, mỹ nữ mặc cung trang đang chèo thuyền phía sau chợt dừng lại, bưng một bình trà từ chiếc bàn nhỏ bên trong thuyền rót ra ly, hai tay dâng lên trước mặt Bảo Bảo, dịu dàng nói:
- Muội muội, muội cảm thấy sao rồi?
Bảo Bảo đón lấy ly trà uống một ngụm, đôi mắt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao:
- Tỷ tỷ, tính ra muội cũng đã theo tỷ vào cung được hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào.
Hồ Tiểu Thiên vốn rất hiếu kỳ về mục đích của Bảo Bảo, hôm nay không hỏi được đáp án, nhưng không ngờ trời xui đất khiến thế nào, bản thân hắn lại từ dưới động chui lên đây bắt gặp hai người họ đang lén lút tâm sự. Không cần hỏi cũng biết mỹ nữ bên cạnh Bảo Bảo ắt hẳn là Lâm Uyển sủng phi của hoàng thượng.
Lâm Uyển nói:
- Nghĩa phụ chỉ nói hoàng cung ẩn chứa mật đạo, nhưng hoàng cung lớn như vậy, chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây? Thời gian rồi những nơi có thể tìm được đều đã tìm cả rồi, nhưng vẫn chưa đến một phần mười của hoàng cung, với năng lực của chị em ta chỉ có thể làm đến thế mà thôi.
Danh sách chương