CHƯƠNG 38: MỘT MẶT ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Phó Lãnh Quyết hừ lạnh một tiếng, mới duỗi tay đẩy một cái, ném cô xuống lưng ngựa.

Tần Thanh La loạng choạng hai bước mới đứng vững, không để ý sự chật vật của mình, lập tức lao đến cạnh Dực Sinh, kiểm tra cẩn thận vết thương của nó: “Là ai làm đệ bị thương?”

Dực Sinh nhìn về phía Phó Lãnh Quyết, ánh mắt u ám, lại lắc đầu, không nói gì.

“Đừng sợ, tỷ sẽ không để đệ chịu thiệt!” Nói ra lời này, ngay cả chính Tần Thanh La cũng cảm thấy không có sức thuyết phục, nhưng trước mặt Dực Sinh, cô vẫn lựa chọn kiên cường chống đỡ đến cùng. Nếu cả cô cũng không tự tin, trong lòng đứa trẻ này không phải càng không có hy vọng sao?

Thấy Dực Sinh vẫn không nói gì như cũ, Tần Thanh La hơi sốt ruột, đứa trẻ này dù còn nhỏ, nhưng lại hiểu chuyện đến lạ, cô biết, nó chỉ lo lắng sẽ gây phiền phức cho cô thôi.

Cô sờ đầu nó, nhẹ nhàng nói: “Dực Sinh, tỷ nói cho đệ nhé, dù cho phiền phức thế nào, tỷ cũng sẽ đứng phía trước đệ, trừ phi tỷ chết đi, không che chở cho đệ được nữa, còn không, nhất định tỷ sẽ không để đệ chịu thiệt.”

“Đừng chết.” Dực Sinh sợ hãi ôm lấy cô, đôi tay nhỏ bé mềm mại níu lấy hông cô.

Cảm giác ấm áp khiến trong lòng cô dâng lên sự ngọt ngào, cô vòng tay ôm lấy nó, vỗ lưng nó nhè nhẹ như đang an ủi.

Một màn tỷ đệ tình thâm này lọt vào đôi mắt thâm thúy của Phó Lãnh Quyết, bỗng nhiên khiến hắn bật cười, có điều trong giọng cười rõ ràng mang theo ý chế giễu.

Hắn thúc ngựa chạy vào viện, lập tức có người tiến lên đón, hắn chỉ Dực Sinh ngoài cửa, hỏi: “Ai đánh?”

Mấy người ăn mặc như thị vệ nhìn nhau, nhưng tất cả đều tận lực cúi thấp đầu không dám nói.

Phó Lãnh Quyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã không nói, vậy đều là tòng phạm. Người đâu, lôi những kẻ không tuân thủ quy tắc này ra, bẻ mỗi người một tay một chân!”

Trong viện rõ ràng ngoại trừ mấy người ăn mặc như thị vệ này ra thì chẳng có bóng dáng người nào khác, nhưng lúc Phó Lãnh Quyết vừa hạ lệnh, không biết từ đâu lại xuất hiện mấy binh lính, những người đó không đợi giải thích đã ấn chặt những tên thị vệ kia.

“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, xin ngài nể mặt đại tiểu thư mà tha cho chúng tôi lần này.” Có một tên thị vệ mở miệng xin tha, những tên khác đều ra sức phụ họa theo.

Chẳng qua là nói bọn hắn là thị vệ của Tiêu đại tiểu thư, cũng chỉ nhận lệnh làm việc, chủ tử bị hoảng sợ, trong lòng tức giận, đương nhiên sẽ tìm người trút giận, trong viện này, người thích hợp nhất để mang ra trút giận, không phải chính là Dực Sinh, đồ con hoang thấp kém này sao?

Tần Thanh La ôm Dực Sinh vừa đi đến gần cửa viện thì nghe thấy những lời này, tức giận ngùn ngụt, thấy mấy tên thị vệ bị người khác ấn chặt, cô không hề nghĩ ngợi đã nhặt một cục đá trên đất rồi xông qua.

Cái gọi là đàn bà đánh nhau, chẳng qua cũng thế này thôi.

Chỉ thấy Tần Thanh La tay cầm cục đá, xuống tay cay độc quyết đoán, liều mạng đập lên người mấy tên thị vệ kia, sức lực đó, quả thực khiến binh lính trong viện đều co rút khóe môi, sinh ra sợ hãi.

Phó Lãnh Quyết cũng sững sờ trước một Tần Thanh La đanh đá thế này, thoáng chốc đã quên mất ngăn cản, hắn không lên tiếng, những binh lính đang ấn chặt đám thị vệ kia cũng sẽ không buông tay, vậy nên, chỉ một lát sau, những tên thị vệ kia đều đầm đìa máu tươi.

Đánh mệt rồi, Tần Thanh La cảm thấy cổ tay hơi đau, lúc này mới bực bội quăng cục đá trong tay đi.

Trong chớp mắt cục đá rơi xuống đất, bỗng nhiên lưng cô cứng đờ, đột nhiên nhận ra bản thân đã làm gì, cô nuốt nước miếng, cứng nhắc quay đầu nhìn Phó Lãnh Quyết, lắp bắp nói: “Chuyện, chuyện đó, ta manh động rồi…”

“Đúng là hơi dã man, có điều… là nữ nhân của bổn vương, vẫn nên to gan một chút mới được.” Phó Lãnh Quyết nói một câu như vậy, sau đó đi đến trước mặt mấy tên thị vệ kia: “Về nói với chủ tử nhà ngươi, nếu đã sợ, thì an phận một chút. Còn mấy ngày nữa là đã hồi kinh, trước khi hồi kinh nếu vẫn không an phận, bổn vương cũng không thể đảm bảo nàng ta nhất định sẽ an toàn.”

Trong lời nói đã hơi có ý bất mãn.

Mấy tên thị vệ nghe xong, làm sao dám chậm trễ, lập tức bò lăn bò càng đi đến viện của Tiêu Ngữ Yên .

Tần Thanh La chuẩn bị dẫn Dực Sinh về phòng xử lý vết thương, còn chưa cất bước, đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Phó Lãnh Quyết lia tới: “Ngươi đừng quên, ngươi là nha đầu làm ấm giường của bổn vương, đêm đã khuya rồi, bổn vương phải nghỉ ngơi.”

Hắn nói mấy chữ nha đầu làm ấm giường rất cường điệu, rất rõ ràng

Trước mặt Dực Sinh, Tần Thanh La bị gọi là một nha đầu làm ấm giường, lòng tự tôn của cô hơi bị tổn thương, da mặt cũng bất giác đỏ lên, cô muốn xem phản ứng của Dực Sinh, lại thấy Dực Sinh cúi đầu, dường như không nghe hiểu ý nghĩa của mấy chữ này, lúc này mới mới yên tâm hơn chút.

‘Dực Sinh, đệ về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tỷ sẽ về.” Tần Thanh La nhẹ nhàng nói.

Dực Sinh không ngẩng đầu, lại nắm lấy tay cô không chịu buông, đầu nó cúi rất thấp, che đi sự căm hận và không phục, nó tuyệt đối sẽ không để cô biết, thực ra nó nghe hiểu lời Phó Lãnh Quyết nói, nó biết nha đầu làm ấm giường nghĩa là gì.

Nó tuyệt đối sẽ không nói với cô, trước kia lúc nó bị bán vào một gia đình quý tộc, lão gia kia ngày ngày làm nhục nha đầu làm ấm giường trong phòng, nó đã tận mắt thấy có mấy nha đầu làm ấm giường cuối cùng nhẫn nhục không nổi đã nhảy giếng.

“Yên tâm đi, lát nữa tỷ sẽ về.” Tần Thanh La rút tay khỏi bàn tay nhỏ nhắn của nó, đẩy nó vào phòng mới xoay người đi theo Phó Lãnh Quyết.

Bốn góc phòng đều thắp nến, ánh nến lung linh phác họa đường nét mơ hồ của bóng dáng hai người một trước một sau đi vào phòng.

Một chậu than đỏ đặt ngay giữa phòng, cửa sổ để mở, lúc gió lạnh lùa vào, cục than đỏ kia dường như càng đỏ hơn. “Làm ấm giường .” Phó Lãnh Quyết đứng bên chậu than cời lửa, nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

Tần Thanh La nghiến răng, cởi giày tất rồi định trèo lên giường, mẹ nó, mấy người quyền quý đúng là bi3n thái, trời mùa đông đặt cái phích ấm trong chăn không phải là ấm rồi sao, nhưng bọn họ lại mốn dùng nhiệt độ cơ thể người làm ấm giường, hơn nữa nghe nói có vài người khá cầu kỳ, còn muốn dùng cơ thể của trinh nữ làm ấm giường.

Không phải chỉ là tăng nhiệt độ cho chăn thôi sao, nhiệt độ cơ thể trinh nữ và nhiệt độ cơ thể nữ nhân khác còn có thể không giống nhau sao?

“Ngươi cứ như vậy rồi lên giường? Dùng quần áo dơ của ngươi làm dơ giường của bổn vương?” Phó Lãnh Quyết cau mày, tầm mắt lại liếc nhìn đôi bàn chân ngọc ngà, trắng bóc mềm mại của cô.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tần Thanh La nghiến răng hỏi.

Ánh mắt Phó Lãnh Quyết thâm trầm, nói một chữ: “Cởi!”

Cởi?

Cởi em gái ngươi!

Còn có thể độc đoán hơn không?

Tần Thanh La tức đến nghiến răng nghiến lợi, thực sự không còn gì để nói với cái thói lưu manh của người nào đó, nhưng, cô còn cách phản kháng khác sao?

“Vương gia, ta…” Tần Thanh La nuốt nước miếng, bình tĩnh vạch váy ra, rồi kéo kéo xuống: “Kinh nguyệt của ta đến rồi, nếu c ởi đồ ra mới làm dơ giường của ngài.”

“Ồ?” Ánh mắt của Phó Lãnh Quyết càng thêm sâu sắc, hắn từng bước đến gần bên cô, ý cười nơi khóe môi khiến người ta có chút sợ hãi kỳ lạ: “Kinh nguyệt này, đến trùng hợp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện