CHƯƠNG 9: TÌNH CỜ GẶP GỠ

Khi trời tờ mờ sáng, rốt cuộc mưa cũng tạnh, Kim Vệ đứng cả đêm trên đầu thuyền cũng không chờ được chủ nhân của mình trở về, trong mắt hắn ta lấp đầy tơ máu đỏ tươi, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm Vương gia.

Sáng sớm sau cơn mưa, toàn bộ đất trời dường như được gột rửa hết tất cả bụi bặm, ngay cả trong bầu không khí trong lành cũng mơ hồ tản ra hương thơm của hoa mai.

Chỉ tiếc, Tần Thanh La tỉnh lại bên bờ sông không có tâm trạng thưởng thức thời khắc tươi đẹp này, đôi mắt cô phủ đầy mông lung, ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời xanh thẳm, ánh sáng buổi sớm bao phủ khắp nơi.

Cô, còn sống!

Tần Thanh La cười ngây dại, buông gỗ nổi trong ngực ra, bởi vì có khúc gỗ nổi này, cô mới có thể tiếp tục sống sót.

Cố hết sức ôm gỗ nổi trong thời gian dài, tay của cô bởi vì ôm chặt quá lâu mà hơi run rẩy, cô cắn chặt răng, nhặt một nhánh cây trên mặt đất, khó khăn nhưng kiên trì bước từng bước về phía trước.

Đói mệt lạnh lẽo đi hết một giờ, chút sức lực cuối cùng của cô sắp không thể chống đỡ nổi nữa, bỗng nhiên trông thấy một cây lê dại ở nơi xa, cô lập tức vứt nhánh cây rồi xông đến, tiện tay hái hai quả lê, cũng mặc kệ chua chát, cô vẫn cứ ăn ngon lành.

“Khụ khụ”, ăn hơi gấp gáp, cô bị sặc mấy lần, nhưng dù vậy, cô vẫn ăn như hổ đói.

Một hơi ăn mười mấy quả lê dại, cô mới ợ một cái rồi dừng lại.

“Lê khó ăn như vậy mà ngươi cũng ăn được, kiếp trước ngươi là heo à?”

Bỗng nhiên vang lên tiếng chế giễu của người nam nhân khiến Tần Thanh La giật nảy mình, cô ngây ra, lúc này mới phát hiện có một người đang dựa vào phía bên kia cây lê.

Cô đi vòng qua cây lê, nhìn thấy rõ khuôn mặt người nam nhân đang ngồi dưới đất, không nhịn được mà sợ hãi, sắc mặt người này đen sì, hai gò má sưng vù, căn bản không nhìn ra vẻ mặt ban đầu, vừa nhìn đã biết là trúng kịch độc.

Nhưng mà, là ảo giác của cô sao? Cô nhìn ánh mắt người nam nhân này lại có cảm giác quen thuộc?

“Nhìn gì vậy? Chưa thấy người trúng độc bao giờ sao?” Ánh mắt tựa như đao của Phó Lãnh Quyết rơi lên trên mặt Tần Thanh La , giọng điệu lại tàn nhẫn lạnh lùng không gì sánh nổi.

Trong khoảnh khắc nữ nhân này xuất hiện, hắn đã nhận ra cô, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút sức nào. Kim Vệ tìm kiếm nhiều lần đều không được, vậy mà hắn lại gặp cô ở nơi này.

Chỉ là tình cờ gặp gỡ này lại rất không đúng lúc, hắn thảm hại như vậy, tuyệt sẽ không để cho người khác nhìn thấy chuyện cười của hắn!

Tần Thanh La chẳng hiểu vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, tự dưng phải nhận lấy cơn tức cửa hắn, tất nhiên giọng điệu cũng không tốt: “Núi sâu rừng thẳm thế này, ngươi một tên sắp bị độc chết, khó khăn lắm mới gặp được ta, không cầu xin ta cứu giúp thì thôi, còn dữ dằn như vậy, ngươi thật sự không muốn sống rồi sao?”

“Chỉ dựa vào ngươi? Cứu được ta?” Phó Lãnh Quyết hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang một bên, ngay cả ánh mắt khinh bỉ cũng chẳng thèm cho cô.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lời này quả nhiên không sai, Tần Thanh La lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, cô không phải Thánh nhân, đối với loại người này, cô cũng không có hứng thú làm cho hắn cái gì.

Nhưng mà vừa đi được hai bước cô lại dừng lại, ánh mắt rơi xuống ngọc bội bên hông Phó Lãnh Quyết , hai mắt chợt sáng lên.

“Nếu như ta cứu được ngươi, ngươi muốn báo đáp ta thế nào?” Tần Thanh La quay trở về, ngồi xổm xuống trước ngực Phó Lãnh Quyết , khuôn mặt xích lại gần hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười như hồ ly.

Trong giây phút đó, hơi thở Phó Lãnh Quyết chợt dừng thoáng chốc, nữ nhân này, khi nói chuyện nhất định phải áp sát như vậy sao?

“Muốn gì thì cứ nói thẳng, hà cớ gì bảo ta lên tiếng?” Trên mặt của cô tràn đầy mưu tính, Phó Lãnh Quyết thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra chứ.

Tần Thanh La giơ ngón cái với hắn: “Xem ra ngươi không phải người bình thường, biết đoán lòng người như vậy, ta cũng không lãng phí thời gian nữa, ta muốn ngọc bội bên hông ngươi.”

Trong người cô không có đồng nào, cho dù ra khỏi khu rừng này, cũng chưa chắc có thể ăn no mặc ấm, nếu như có một miếng ngọc bội giá trị không nhỏ, đổi bạc, cuộc sống mới của cô sẽ thoải mái hơn nhiều.

Cô không phải là người tự cho mình là thanh cao, đứng trước xã hội tàn khốc, bản lĩnh trước giờ thế nào không quan trọng, quan trọng là nghĩ cách để mình sống thoải mái hơn, tốt hơn.

Đồng tử Phó Lãnh Quyết co rúm lại, hồi lâu sau, hắn cười giễu cợt: “Ngươi biết ngọc bội bên hông ta giá trị bao nhiêu tiền không?”

“Ta không cần phải biết, ta chỉ cần biết, ít nhất nó không phải là vật không đáng tiền là đủ rồi, còn giá trị bao nhiêu, thiếu đi ta không thiệt thòi, nhiều hơn coi như ta may mắn.” Tần Thanh La thẳng thắn, đưa tay muốn lấy ngọc bội bên hông hắn.

Mặc dù võ công của Phó Lãnh Quyết đã biến mất hoàn toàn, sức lực cũng trôi mất quá nửa, nhưng ngăn lại động tác của cô vẫn dễ như trở bàn tay: “Ngươi còn chưa cứu sống ta đâu, đã không kịp chờ đợi muốn cầm ngọc bội của ta đi rồi?”

Cách một lớp quần áo, bàn tay của hắn vẫn nóng rực, Tần Thanh La giật tay mình lại, nhún nhún vai: “Được rồi, trước nói cho ta biết ngươi trúng độc gì?”

Khi Tần Thanh La hỏi câu này, trên mặt Phó Lãnh Quyết không tự chủ nở một nụ cười sâu xa, nụ cười này, dưới ánh bình minh còn sót lại càng lộ vẻ sâu không lường được.

Chẳng biết tại sao, trong phút chốc, Tần Thanh La lại hơi hối hận vì quyết định của mình.

Quả nhiên, ngay sau đó, Phó Lãnh Quyết nhàn nhạt lên tiếng: “Độc rắn! Giải độc cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi hút phần lớn độc trong miệng vết thương của ta, độc còn sót lại ta có thể tự ép ra.”

người nam nhân này đem lại cho Tần Thanh La cảm giác quá đen tối, dựa vào trực giác, cô dám khẳng định, chuyện chắc chắn không đơn giản như hắn nói: “Vậy… miệng vết thương của ngươi ở đâu?”

Phó Lãnh Quyết im lặng một lát, dường như đang thưởng thức biểu cảm thấp thỏm không yên của cô, trong khe hở nhành cây, một tia sáng ấm áp chiếu xuống, nụ cười nơi khóe miệng hắn lại càng sâu hơn, sau đó thản nhiên phun ra hai chữ: “Ở mông.”

“Cái gì?” Tần Thanh La cho là mình nghe nhầm, nhưng biểu cảm của Phó Lãnh Quyết lại vô cùng nghiêm túc.

“Vì vậy, ta nói, ngươi không cứu ta được. Bây giờ, ngươi có thể cút khỏi tầm mắt ta rồi!” Trong mắt Phó Lãnh Quyết chợt lóe một tia mất mát rồi tức thì biến mất, ngay sau đó là giọng điệu tràn đầy hơi thở lạnh lẽo.

Bầu không khí bất chợt trở nên yên tĩnh kỳ lạ, Tần Thanh La và Phó Lãnh Quyết cứ giằng co như vậy, một lúc lâu sau, ai cũng không nói gì.

Một tia sáng chiếu xuống, xiên ngang giữa hai người, chỉ để lại bụi bặm đang nhảy múa trong tia sáng, chứng minh thời gian đang dần trôi qua.

Vừa nghĩ đến phải li3m mông cho một người nam nhân, không, là hút độc rắn trên mông, gân xanh trên trán Tần Thanh La không nhịn được hằn ra, con rắn này thành tinh rồi sao, chỗ nào không cắn, lại đi cắn vào vị trí ái muội như vậy.

Cô không phải thầy thuốc, không thể làm được việc trong mắt chỉ có bệnh tật không có ái muội bẩn thỉu, nhưng mà, nếu như là thầy thuốc, cho dù vết thương ở vị trí nào, đều sẽ không có lựa chọn nào khác…

Hoặc là, nhìn người xa lạ chết trước mặt mình, hoặc là, vứt hết liêm sỉ hút độc rắn cứu mạng hắn, sau đó, lấy được một miếng ngọc bội có giá trị. Hai lựa chọn, đối với cô mà nói, dường như cái trước không được chút lợi ích nào.

“Cởi qu@n!” Cuối cùng, Tần Thanh La siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm hô lên hai chữ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện