Bạch Diệc Phi vừa bước vào bước chân liền đông cứng. Sự tình trước mắt làm hắn kinh hoảng vô pháp tin tưởng đây là sự thật.



Thiếu nữ cả người trần trụi hàm răng cắn đến môi trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng, mỹ lệ khuôn mặt nước mắt loang lổ, tròn trịa tuyết trắng nhũ hoa lưu lại hồng hồng vết cắn phủ lên trắng mịn da thịt, vết hằn xanh tím ở cổ tay chứng minh vừa rồi bị cỡ nào thô bạo đối đãi, cả giường tràn đầy vết tích ô uế, nàng toàn thân giống như búp bê vải rách vô lực bị người chà đạp. Mỹ lệ thiếu nữ ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nhẫn nhục không nháo làm người nhìn liền cắt tâm đau.



"Tiểu Diễm" bước chân cứng đờ tiến nhanh đến, cởi áo choàng trên người bao bọc thật cẩn thận cho cô. "Sao lại thế này? Là ai?"



Tân Mai không có sức lực, mãi hồi lâu đôi mắt trống rỗng mới dần có tiêu cự nhìn Bạch Diệc Phi lắc đầu . "Muội bị cướp! Cướp rất thê thảm!" không biết cô nghĩ đến điều gì, hoảng loạn níu lấy hắn như tìm một cọng rươm cứu mạng: "Ca...muội phải làm sao đây? Không còn, không còn gì cả..."



Nghe cô nói tâm can hắn giống như chịu một búa hung hăng đánh vào đau đớn truyền đến, lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ nát: "Tiểu Diễm không sao đâu, dù thế nào muội vẫn là tiểu công chúa tôn quý nhất của huyết tộc. Trong lòng ta vĩnh viễn là muội muội thuần khiết mà ta yêu thương nhất. Sẽ không ai dám khi dễ muội." những kẻ đắc tội với muội ta sẽ khiến hắn trả giá đại giới.



Bạch Diệc Phi ánh mắt xanh thẩm tràn ngập một loại hận ý, hận đến muốn lột da rút gân kẻ tổn thương nàng, tuyệt đối không dung tha một ai động vào nàng.



Tân Mai căng cứng cả người, cảm nhận vòng tay ấm áp bao phủ, cô chợt thấy tủi thân, nước mắt bỗng nhiên rơi tí tách ướt cả ngực hắn. Như một vòi nước phun trào, khóc đến không ngừng.



Tiểu công chúa trong ngực khóc thảm, Bạch Diệc Phi trái tim như bị người một phen nhéo, ngực hắn bị đè nén, yết hầu lên men phát khổ, nhịn không được nắm chặt nắm tay, xương cằm căng chặt, nghiến răng nghiến lợi nói:



"Mặc kệ là ai. Ta cũng sẽ điều tra ra, lấy lại công bằng cho muội." hắn cổ họng một trận chua xót, thanh âm quanh năm ít nói băng lạnh mang theo một tia nghèn nghẹn rạn vỡ.



"Là do muội vô dụng. . .đến bản thân cũng không có khả năng bảo vệ cho tốt. Là do muội lười biếng đến năng lực phòng thân cũng tồi, mới gánh chịu mặc người chà đạp."



"Không, do ta không chăm sóc muội chu toàn. Ta vô năng ngu xuẩn cực điểm mới để muội lâm vào tình thế nguy hiểm một mình." hắn tự trách nâng tay gạt nước mắt cho Tân Mai. Không chê cô nước mắt nước mũi tèm nhem khuôn mặt mà hôn hôn lên.



"Tiểu Diễm thật bẩn." cô đẩy hắn ra, tự ghét bỏ thân xác này cùng chính bản thân nhu nhược.



"Không bẩn, tiểu công chúa là sạch sẽ nhất trên đời này."



"Tuyết đã vấy bẩn thì sẽ không còn trong sạch." Cô nhìn ra bên ngoài cười nhạt.



Hắn thấy cô tâm trạng bất ổn lúc cười lúc khóc bèn dỗ dành cô như khi còn là bé con nghịch cát bị bẩn năm ấy: "Muội xem."



ngón tay thon dài nhẹ nhàng trên không trung, kết tạo ra đoá hoa tuyết sáu cánh to lớn luân phiên chuyển đổi màu sắc từ trắng rồi đen, đỏ, xanh tím, trắng. Như được hiệu ứng đèn nê ông nhiều màu vô cùng bắt mắt.



"Chúng ta tẩy đi thay đổi y phục liền sạch." Đại ý của hắn là đáp lại câu hỏi tuyết trắng hoá đen nếu muốn vẫn trở lại làm tuyết trắng được.



Cô bật cười nhìn hắn nén xuống u buồn, thấp giọng nói: "Ca...muội không còn nhỏ nữa. Không ngờ vương huynh của muội chẳng những biết nói chuyện còn sẽ biết an ủi nữ tử."

Chuyện đã xảy ra có cay cú khóc chết vẫn không vãn hồi thế cục, cô nín khóc muốn rời giường đi tẩy rửa.



Hắn không buông, ôm cô thật chặt như muốn khảm vào xương tuỷ. Cuối cùng cô hết cách đành để ca ca đích thân bế cô đi tẩy rửa một lần, hầu hạ tắm cho cô sạch sẽ từ trong ra ngoài.



Hắn vớt cô ra khỏi nước lau đến cẩn thận tỉ mỉ. Tiểu công chúa của hắn không một mảnh vải che thân, ngọc thể ngang dọc nằm trong vòng tay hắn, lại nhìn đến đôi mắt ôn nhu vô hạn đột nhiên cô có chút đắm chìm trong đó.



Lưu luyến thoát ra.



Cô biết bản thân tiếp cận hắn là nhiệm vụ nhưng lại sinh ra tình cảm vượt ngoài một chút tình thân.



Tân Mai đột nhiên làm càn câu lấy cổ hắn, gương mặt phóng đại hôn ở môi hắn một cách cuồng nhiệt. Tay lần mò vào vạt áo lộ ra xương quai xanh tinh xảo của hắn, cô càn rỡ một chút thử thăm dò mò mẫn vòm ngực rắn chắc. Hắn dung túng mặc tình cô muốn bao nhiêu cũng vô hạn cưng chiều, phản ứng có chút luống cuống bối rối nhưng mau chóng phối hợp tuỳ ý cô.



Nghe nói con người ai cũng có tồn tại một ác quỷ ẩn trong thân thể, chỉ là chúng ngủ sâu hay thức tỉnh mà thôi.



cô nghĩ bản thân mình thật tiện vừa bị người khác khai phá thân thể mà đã trở nên hư hỏng như vậy, lần này sắc tâm mãnh liệt như thế với Bạch Diệc Phi.



Cô thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, có chút ngoài ý muốn. Dù gì họ cũng là huynh muội ruột, vẫn phải chịu trối buột huyết thống. Nhớ đến chỉ mới vừa rồi mất đi trong sạch lòng cô lại quặn đau như một đống tro tàn.



Tình dục lập tức tan biến dù đối trước người cô thích, Tân Mai cũng thấy ghê tởm bản thân.



Lợi dụng nam chính ngây thơ lừa gạt người ta. Làm hắn không phân được đâu là tình thân đâu là tình yêu. Cô thật tội lỗi!



Cô thoát khỏi người Bạch Diệc Phi, hắn khó hiểu giương mắt nhìn thiếu nữ đột nhiên mặc nhanh y phục chạy như bay đóng cửa "rầm" một tiếng biến mất.



...



Tuy chuyện xấu không đồn ra nhưng trải qua việc đó cô không có đủ tự tin để ở bên ca ca, cô rất thích hắn, sợ bản thân làm bẩn hắn. Đành một đao chặt đứt suy nghĩ không đạo đức này.

Không còn đôi mắt như thấy ngàn sao khi nhìn hắn chỉ có một khuôn mặt gượng gạo cười, quan hệ giống như tầng băng ngăn cách thi thoảng xa cách đến khiến Bạch Diệc Phi không thể đến gần. Mấy lần liên tiếp hắn hoàn toàn không thể hiểu được chỉ có thể quy tội toàn bộ đều do kẻ đáng chết đó gây ra.



Năm tháng không lâu sau đó Vua Vu Phần vẫn chết bất đắc kỳ tử, theo thánh ý trước đó Bạch Hoả Diễm dưới sự ủng hộ đại đa số của thân vương, trưởng lão cô đăng cơ Nữ vương.



Điều luật được Mục Khắc thân vương sửa đổi, cho phép nữ vương được lập hậu cung. Nhầm nhét nam sủng vào. Khống chế tân nữ hoàng, các đại gia tộc, Trưởng lão cũng tán thành. Lúc đó cô chỉ có thể tiếu lý tàng đao(***) thu nhận dàn mỹ nam.



Trước làm địch lơ là xem nhẹ, chờ đợi thời cơ chín muồi, Tân Mai âm thầm rút quyền của phe phái chống đối cô. Suy yếu thế lực của gia tộc Nãi Tư Phác. Nhờ hào quang nam chính ca ca trợ giúp Tân Mai đấu trí thành công với bọn cáo già huyết tộc. Yên tâm ngồi trên ngai vị.



Nhưng không bao lâu sau.



Tân nữ vương ngồi chưa ấm mông liền thoái vị, nhường ngôi cho Bạch Diệc Phi.



Bạch Diệc Phi ngang bướng vẫn tôn cô nữ vương khiến cô vô cùng đau đầu, nghĩ đủ biện pháp ép hắn.



Khuất phục trước dâm uy của muội muội, hắn buộc phải đăng cơ xưng Vương huyết tộc.



Quỹ đạo thế giới diễn biến không sai biệt lắm Nhĩ Lập Nhiên được tuyển chọn làm người phối ngẫu của tân vương, nam chính ca ca từ chối lập hậu.



Tân Mai hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến vẫn chưa ý định rời khỏi thế giới này.



Ngày giải tán hậu cung nam sủng có người quen mắt cực điểm. Khiến cô liếc mắt liền có thể nhận ra ngay.



Người đối diện lễ độ cười, ngữ điệu lại mang theo vài phần công kích: "Vốn tưởng mau tái kiến, không ngờ nữ vương bệ hạ vẫn là không quên được ta, đến nam sủng nhiều vô số cũng không triệu kiến người nào."



"Tuy bây giờ nàng trở lại làm công chúa nhưng ta có thể suy xét làm phò mã của nàng, thoả mãn luyến tiếc của nàng đối với thân thể ta." hắn ý tứ quét một vòng trên cơ thể thiếu nữ muốn nhìn một mặt phẫn nộ của cô.



"Bớt ảo tưởng đi, ngươi sống thật phí không khí, bệnh vô căn chỉ có Diêm vương mới chữa được đi xuống dưới mà điểm danh." Tân Mai khoé mắt nheo lại, ánh mắt hiện lên âm lệ, nàng móng tay màu đen dài ra, bỗng nhiên thấy hư không một luồng lạnh băng ánh sáng bắn nhanh đến làm người xung quanh đều lạnh run lên.



"Bái kiến bệ hạ" thị vệ hầu nữ đồng loạt khom người cung kính hành lễ trước Tân vương.



"Không phải đang có chính sự giải quyết sao?"



"Chuyện của muội chính là chính sự."Bạch Diệc Phi thu hồi hàn khí quanh thân, ánh mắt rét lạnh đến có thể kết bănh nhìn nam nhân khi nãy trúng chiêu bị bao vây trong vô số tầng lớp cọc băng.



Tân Mai liếc đến hắc y nhân bị lưỡi băng cắt đầy thương kia chỉ muốn thọc thêm vài nhát "Vương huynh, muội muốn giết chết hắn."



Bạch Diệc Phi nắm lấy tay cô ngăn lại : "Để ta, không thể dơ tay muội."



"Cẩn thận một chút."



Đứng trong trận pháp nghe nam nữ ngươi một câu, ta một câu, bàn bạc nên thế nào giết hắn, tâm tình bình tĩnh liền có chút phức tạp.



Nam Phương Vực hiện tại rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn kiêu ngạo miệt thị cười phá đám: "Khá khen cho tình huynh muội, đáng tiếc hôm nay khiến hai người thất vọng rồi."



Cá nằm trên thớt không phải tác phong của hắn.



Lời vừa dứt rễ cây khổng lồ nơi lòng đất đột nhiên phá đất chui lên cuốn quanh thân hắn, bảo hộ hắn an toàn công kích thoát ra ngoài.



Thời gian qua truy tìm thợ săn huyết tộc cưỡng bách Bạch Hoả Diễm luôn là chuyện lửa nóng treo trên đỉnh đầu Bạch Diệc Phi, hắn muốn mau chóng tra xét lại gặp biến cố Huyết tộc nội bộ xâu xé làm trì hoãn.



Cuối cùng muốn kết thúc lại là một hồi đại chiến...



Nam Phương Vực là cố ý vờn trước mặt cô, muốn mượn dựng trận huyết đấu này đưa ra dấu chấm cho huyết tộc.



Tứ phía tràn ra một luồng khí đen kịt khó xua tan hình thành sương mù lượn lờ, dần dần sương mù càng ngày càng dày, lan tràn khắp nơi trong lâu đài, bất ngờ tập kích không kịp trở tay, khiến không một ai trốn thoát tránh khỏi, sương mù thế lực thật khủng bố đi đến đâu liền như ma dược rót vào ăn mòn ý chí chiến đấu, tốc độ tấn công kháng địch suy giảm nghiêm trọng.



Tình thế trước mắt toàn lâu đài đều bị dị rễ khống chế, duy chỉ Bạch Diệc Phi hào quang phi thường mạnh mẽ che chở hắn, thù mới hận cũ càng đánh càng hăng với hắc y nhân.



Kết tầng băng dày bảo hộ Tân Mai khỏi ngoại giới bên ngoài, cô bất an đi tới đi lui ở bên trong. Nhìn thấy như thế huyết tinh một màn quái vật rễ cây tàn sát con dân Huyết tộc, nhịn không được lòng trào dâng hận ý ngập trời.



Huỷ hoại ta, còn giết tộc ta...Ngươi ác độc cực điểm thao túng quỹ đạo nơi này nhưng thiên đạo lại không cho sét đánh chết ngươi còn nhìn ngươi nhởn nhơ tạo sát nghiệp.



Huyết tộc chẳng nhẽ phải diệt tộc? Họ không phải sinh mạng sao? Nếu đúng thật đáng chết vậy ngay từ đầu còn cho ta tới đây cứu chữa thế giới này làm gì?



~~Mei~~



(*)Thực tuỷ tri vị: (食髓知味): đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.



(**)Nhân chi thường tình(人之常情): thói thường của con người



(***) Tiếu Lý Tàng Đao:(笑裡藏刀): Miệng cười dấu dao, dường như vô hại khiến đối phương đánh giá sai về mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện