Nam nữ chính ở cùng một chỗ, hoàn cảnh thật là to đầu a!



Tân Mai đã sớm tắt đi đèn pin, cô rối rắm không biết cách nào để chuồn êm về ổ một cách thần không biết quỷ không hay.



Nơi đồng cỏ hoang vắng người ta hẹn hò cô đi theo rình coi làm quái gì?



Mà vì đâu cô vẫn phải ngồi yên chỗ tối làm cái người cuồng đi theo dõi nam nữ chính chứ?



Cô tủi thân nha! băng rừng vượt tường ngàn dặm tầm huynh, vẫn không bù cho vận may bản thân, nữ phụ đúng là...



Ha hả



Cho nên thấy được Lão Cẩu đùa quá trớn, nữ chính giả cái con khỉ!



Hmm, thật muốn thử cảm giác có hào quang toả sáng quá.



Tân Mai héo héo ngồi một góc vẽ vòng tròn trên đất, chỉ thấy Tề Niệm nhấp môi nói gì đó mà không nghe rõ.



Bỗng nhiên khí đêm thổi đến từng luồng gió lạnh âm trầm rợn người, mặt đất lan toả sương giá cô vuốt vuốt làn da nổi đầy da gà, chưa kịp phản ứng chân liền hỏng đất, khó khăn hít thở, cổ căng thẳng đến mức không thở được, một bàn tay lạnh lẽo không hề có thân nhiệt bóp chặt chiếc cổ nàng.



"Chán sống." Bạch Diệc Phi cánh môi đỏ như máu khẽ xốc, không thương tiếc xiết chặt cần cổ nàng chỉ cần hắn mạnh tay hơn chút nữa nàng liền sẽ chết.



"Ca Ca......là...Diễm..." cô nấc ra từng tiếng, khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt vô tội nhìn chăm chú hắn, nước mắt sinh lý rơi xuống bàn tay thon dài làm hắn thoáng run lên theo bản năng chợt thả lỏng tay, nữ hài liền ngã rạp xuống đất.



Như hòn đá ném xuống nổi lên tầng tầng gợn sóng trong lòng, ánh mắt băng lạnh dần thay đổi như hồ nước thu lóng lánh.



Tân Mai liên tục hít không khí nạp vào phổi, nhức nhối xoa lấy cổ, khuôn mặt nhỏ lên án trừng hắn: "Bạch Diệc Phi có phải ta trở về chậm một chút liền quên hẹn ước?"



Tân Mai nhìn hắn phản ứng chậm chạp áo choàng che đi khuôn mặt không rõ biểu cảm nơi đáy mắt, liền dỗi:

"Ngơ ngác đứng đực ra đó làm gì? Còn không tới dìu muội." Tân Mai đảo đảo con ngươi được dịp ăn vạ.



"Tiểu Diễm?" Bạch Diệc Phi đỡ lấy cô, không dám xác định đây không phải hắn nằm mộng, người con gái trước mặt có ký ức nhưng dung mạo ngữ khí đều khác xưa, mặc dù vậy hắn khẳng định chỉ có thể là cô.



"Ai, Bãi bể nương dâu."



"Phồn hoa là nàng, huynh đã làm rất tốt." Tân Mai cười như không cười thoáng nhìn Tề Niệm rồi vỗ vai hắn.



  "Đừng nghĩ lung tung." Bạch Diệc Phi ôn hoà chậm rãi nhả một câu: "Phồn hoa mỹ thế. Duy Diễm lưu tâm.*"



*Dịch tạm: phồn hoa thế gian cho là đẹp, chỉ có nàng (Diễm là tên đại ý diễm lệ) duy độc tâm ta.



Tân Mai suýt thì sặc nước miếng. Cô không phá CP nam nữ chính!



Không biết nam chính thần kinh gì đột nhiên bên tai nàng cất giọng gọi "Diễm."



"Vương huynh à, ban nãy muội thật không ngờ tới, đường đường anh minh thần võ ca ca mà đến em gái ruột cũng nhận không ra...Chậc chậc.. Đừng nói là ca ca nghĩ cô ta mới là chuyển thế của muội nhé!" Tân Mai suy đoán cho cái nhìn ngu xuẩn chê cười Bạch Diệc Phi, không nghĩ hắn không phản bác mà im thinh thít.



Bộ dáng này thực giống như cô đoán đúng rồi.



"Thực sự sao?" Tân Mai sửng sốt kéo mũ trùm đầu của hắn xuống. Lộ ra dung nhan tuất dật ngàn năm không đổi, duy chỉ đôi mắt tựa hồ quạnh quẽ trầm kha.



Bạch Diệc Phi không giấu khẽ gật đầu, dường như sợ cô tức giận chạy mất, đột nhiên gắt gao xiết cô vào lòng, thấp giọng nói: "Không, ta chỉ là muốn hiến tế cô ấy, dùng máu thức tỉnh muội."



"A, vậy ca định bao giờ hiến tế muội, để hồi sinh muội quy về thân xác cũ."



"Muội muốn như vậy ?" Bạch Diệc Phi dò hỏi.



"Ha, trông muội giống đầu sắp mộc nấm sao?" Tân Mai vốn dĩ bùng lời hẹn, nhưng là kiếp nhân sinh cách ngàn năm vẫn còn có thể tái kiến. Liền tính cô không lừa gạt hắn. Vậy mà suýt nữa bị hắn lấy lãi cắt cổ, bồi luôn cái mạng.



"Ta không có ý đó với muội." biết mình sai hắn lập tức sửa lời.



"Vì sao?" Tân Mai đẩy hắn ra tầm mắt giao nhau chuyên chú.



"Muội khác." Tề Niệm thân thể chí âm khí tức trên người có phần rất giống Bạch Hoả Diễm, loại trực thuộc làm hắn thà nhận tri sai lệch cũng không muốn bỏ qua cơ hội nào.



"Có phải muội vẫn luôn đi tìm ta không? Là ca ca không tốt thiệt thòi muội."



"Ký ức hồi phục đủ liền muốn trở về Huyết tộc ngay, xa nhau nhiều năm ca không cần tự trách mình, vì muội ban nãy cũng thiếu tự tin không đủ dũng khí tiến gần ca đâu."



Đồng tử màu lam sáng ngời hơi động đậy. "Đừng rời xa ta nữa, có được không?" gặp lại cô cõi lòng thiếu thốn hư không của hắn như được lấp đầy.



Hắn đợi cô, đợi rất vất vả, rất lâu rồi thân thuộc cảm giác mới làm dịu đi sự cô tịch thấu xương ấy.



Tân Mai bướng bỉnh lầu bầu: "Ca Ca là đồ mặt lạnh đáng ghét! Ai thèm bầu bạn với huynh." Cô tủm ta tủm tỉm cười gian trá: "Người ta chỉ hẹn gặp thôi, giờ liền tính hoàn thành rồi."



"Cho nên?" ánh mắt hắn chăm chú như xuyên qua thể xác cô nhìn đến sâu thẳm nơi linh hồn.



Cô không biết sao hơi chột dạ, nhưng mà không thể thua người thua luôn khí thế, làm kiêu nói: "Cho nên muốn đi hay ở do muội quyết."



"Ta không trách muội lúc đó tự ý thay ta quyết định toàn bộ, bây giờ ngược lại là lỗi của ta?" hắn nhéo cái mũi nhỏ của cô cưng chiều nói: "Được sủng sinh kiêu."



Cô ngưỡng cao cổ hừ hừ nói: "Kiêu ngạo thì sao nào." cổ thiên nga xinh đẹp có một vết hằn đỏ chói mắt lại không mấy giảm đi mỹ cảm.



"Đau không?" Bạch Diệc Phi nhíu khẩn đuôi mày, vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh, nhẹ giọng hỏi cô.



"Hay vương huynh để cho muội bóp cổ ca một cái trải nghiệm xem."



Lão Cẩu khen Tân Mai một cái, não con nít miệng mồm chanh chua không biết học ai. Nhưng xem ra không phải dùng duy nhất trên người ông.



"Ý kiến không tồi." Bạch Diệc Phi nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên yết hầu của hắn. Biểu tình mất mà tìm lại trân quý bảo vật, phảng phất chan chứa vô hạn yêu chiều dung túng.



Tân Mai hoài nghi bây giờ cô kêu hắn hái sao trên trời, hắn cũng không nề hà lập tức hái xuống mất.



Cô mất tự nhiên rút tay về, lái mắt sang nữ chính.



Tề Niệm cho là bản thân đang xem phim thần tượng huyền huyễn nhìn không khí hoà hợp huynh huynh muội muội của họ cô ta đã hiểu đại khái. Đây là cặp đôi yêu nhau mà phải vì nguyên do nào đó tử biệt ước hẹn trùng phùng.



Lão Cẩu liền sub cho Tân Mai ánh mắt quái dị kia của Tề Niệm.



"Oh No No. Nữ...à Tề Niệm cô." mắc gì giải thích nhỉ??? Tân Mai ngậm miệng cảm thấy logic nữ chính nghĩ có vẻ hơi giống.



Bây giờ cô không chung huyết thống với Bạch Diệc Phi rồi. Tuy nhiên Ký ức là chướng ngại tâm lý a, thôi kệ để hắn bên cạnh ngắm cũng được.



Nhìn Tân Mai đấu tranh tâm lý từ hưng phấn thành ỉu xìu rồi giống như vui vẻ cam chịu.



Bạch Diệc Phi chợt hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"



"Không có gì." Tân Mai nhìn sang Tề Niệm "Cái tên trẻ lạc nhà cô mất tích nữa à?"



Tề Niệm lắc đầu nguầy nguậy sau đó lại gật lia lịa, tự cho là hiểu ý Tân Mai thân thiện cười: "À hai người tiếp tục đi, đừng để ý tôi."



Sau đó Tề Niệm liền lặng đi mất.



"Ca đợi muội một lúc nhé!" Tân Mai thấy thời buổi hiện đại nhưng hắn xưng hô tối cổ đã quen miệng nên đành chịu, tuy hơi sến!



Hắn nhìn cô không nói, đi theo sau lưng cô, Tân Mai liếc xéo hắn: "Vương huynh theo ta làm gì? Muội đi tiểu tiện cũng muốn đi cùng?"



Bạch Diệc Phi ánh mắt luôn là sủng nịch, bàn tay duỗi đến đón lấy lọn tóc cô hôn nhẹ: "Vậy ta ở đây chờ muội, mau một chút đừng để ta đợi lâu."



"Ừ ừ" Tân Mai bỏ qua không khí chứa đầy màu hường, cười trừ rời đi.



Tân Mai tìm thấy Tề Niệm ngồi trên bụi cỏ khô không xa lắm.



"Tề Niệm cô ngồi chỗ này đờ người làm gì?"



"À à tôi nhớ Tề Mộ thôi." Tề Niệm hồi thần ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô.



Tân Mai ngồi kế bên chòm hổm kém thục nữ, tò mò hỏi: "Chị em cô như thế nào lại tách ra nữa vậy?" đây là kịch bản mấu chốt trong tư liệu, cô rất lấy làm khó hiểu khi có sự xuất hiện của Tề Mộ và cô sẽ đi theo hướng nào.



Tề Niệm chần chừ hỏi cô: "Tôi cũng có chuyện thắc mắc, Ninh tiểu thư chúng ta tâm sự được sao?"



Cô chống cằm nhìn Tề Niệm thấy cũng có chút hạp mắt mỉm cười gật đầu: "Có thể, gọi chị em nhé! Dù sao chị cũng lớn hơn tôi, không cần phải cứ gọi Ninh tiểu thư."



Tề Niệm: "Vậy tôi...à chị gọi em là A Ninh được không?"



"Được, nhưng chị có thể trả lời câu hỏi trước đó không?"



"Chị biết lần đó là Tề Mộ không đúng. Khi đó...bla bla..." Tề Niệm dịu thanh nền nã kể lại, Tân Mai tóm tắt cốt truyện đại khái.



Sau lần Tề Niệm sinh mạng mỏng manh như đèn trước gió, bàn tay vàng của nữ chính lập tức triển khai lên sóng phát huy.



Tề Mộ trên đường quay về căn cứ thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xác sống tập kích quá đông khiến đoàn người thương vong nghiêm trọng, thời điểm hỗn loạn Tề Mộ chỉ có thể bảo vệ cõng Tề Niệm thoát thân, dị năng của hắn gần nhất đều khó khống chế.



Lúc đi qua cây cầu gãy lớn ở gần đó đánh nhau làm rơi Tề Niệm xuống nước, trùng khớp cốt truyện ban đầu Tề Niệm liền trôi nổi đến mạch nguồn Huyết tộc nơi tách biệt thế giới bên ngoài.



Cô ta nuốt được huyết thạch thụ mà năm ấy máu của Tân Mai lưu tại suối nguồn ở phục sinh trì, tỉnh lại liền đi theo Bạch Diệc Phi.



"A Ninh vì sao rời khỏi căn cứ phiêu bạc vậy? Em vì tìm kiếm người đàn ông kia sao?" Tề Niệm thanh âm có chút nhỏ dần, lúi cúi rụt cổ không dám ngẩng lên nữa, y như có thứ khiến cô ta sợ hãi.



Tân Mai nhìn đến dưới chân đôi giày da màu đen, nhấc mắt lên liền đối diện tuấn nhan uy áp băng hàn kia.



"Đúng vậy. Hay là vương huynh đưa chị Tề về căn cứ B đi." Câu sau là Tân Mai nói với Bạch Diệc Phi.



"Được" Bạch Diệc Phi gọi một tiếng, con xác sống cấp 5 cùng một con vàng kim cấp 4 núp trong tối đi ra đến.



Tân Mai mắt chữ A mồm chữ O.



Đối diện Tề Niệm bủn rủn chân tay đang cố thu người trốn sau lưng Tân Mai, cố giảm sự tồn tại với xác sống.



"A cái con vàng kim xác sống não phình này! Là mi chơi ta." Tân Mai đột nhiên nhảy ra bạo lực tấu nó một trận.



Xác sống nhe răng rầm gừ Tân Mai. Bỗng nhiên bị đánh túi bụi làm nó rất uất ức, muốn gọi vài trăm đàn em tới cho con nhỏ này chết dí nhưng nó không dám.



"Gào này, phóng kim bà này! Đồ não phình dám vu khống ta, ai cho ngươi lá gan đó, Oan ức cái rắm!"



Xác sống cấp bốn tín hiệu cầu cứu, đối diện tầm mắt lão đại thờ ơ liền rụt rè uỷ khuất chịu no đòn.



Bạch Diệc Phi cầm cổ tay cô xoa nắn: "Sẽ mỏi, ta giết nó giúp muội."



Tân Mai trả thù hả hê xong liền thu cây gỗ lại, khiếu nại với hắn: "Thuộc hạ của ca thật tệ hại, tang thi này đầu có óc, cho nó tiễn người xong liền tự sát đi thôi."



Tề Niệm rốt cục không nhịn được nói: "Bọn nó sẽ không ăn tôi luôn đó chứ?" sao mạo hiểm sinh mạng thế được, hai xác sống cấp cao bảo vệ cô ta hay muốn thịt cô ta.



"Tề Niệm cô bên ngoài tìm Tề Mộ không phải cách hay, Bọn chúng đưa cô về, nào có xác sống trên đường dám tấn công cô, an toàn hơn cả được quân đội đưa đón, phải không đại lão ca ca?" Tân Mai không biết tại sao thông suốt một chuyện, gút mắt của cô về Bạch Diệc Phi điên cuồng yêu máu nữ chính đã có lời giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện