Bạch Diệc Phi định vị GPS được vị trí Nam Phương Vực đang trên đường đến gần chỗ ở của họ.



Tân Mai nghĩ nữ chính đã tiết lộ tung tích của cô, nhưng không sao, cô còn đang muốn tìm hắn tính sổ, hắn lại còn tự giác vác xác tới. Thực không cần phí công sức.



Lúc Nam Phương Vực đến chính là nhìn thấy cảnh Tân Mai ngồi gác chéo chân trên sofa rung đùi rất không thục nữ.



Bạch Diệc Phi tách hạt dưa đưa đến miệng cô.



Tân Mai ngoảnh mặt làm ngơ như không thấy sự tồn tại của Nam Phương Vực tiếp tục chơi đùa.



Cô chăm chú ăn hạt dưa đầu lưỡi hồng hồng lại đảo quanh trêu chọc ngón tay Bạch Diệc Phi, lạnh lạnh ướt át làm lòng hắn một trận ngo ngeo rục rịch.



Tân Mai chính là tạo ra thế giới độc lập khi chú tâm bên một người, không khí hạnh phúc ngọt ngào đến làm người căn bản vô pháp chen chân đi vào.



Nam Phương Vực híp híp mắt đánh giá Bạch Diệc Phi, hắn mở miệng phá đám bầu không khí ấm áp: "Doanh Doanh qua đây."



"Anh kêu tôi qua, thì tôi phải qua sao?" Tân Mai tiếp tục nhóp nhép hạt dưa.



Nam Phương Vực mất kiên nhẫn đi đến vươn tay muốn kéo lấy cô.



Bạch Diệc Phi đạm bạc thần sắc chợt chuyển lạnh, thoáng cái nâng cô ngồi trên đùi hắn đánh dấu chủ quyền, ánh mắt kẻ thắng kiêu ngạo bệ nghễ xem Nam Phương Vực.



Bốn mắt nhìn nhau không khí trong nháy mắt đông lại, tràn ngập mùi thuốc súng tứ phía.



Anh trai kiếp trước PK Anh nuôi hiện tại.



''Buông cô ấy ra." Nam Phương Vực móc súng bắn nhanh hai phát về phía đầu Bạch Diệc Phi.



Hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích thần sắc tự nhiên khinh thường.



Đạn cách 1cm đến ấn đường hắn đột nhiên ngừng lại như có bức tường vô hình cản trở, văng ngược bắn về Nam Phương Vực.



Nam Phương Vực nhanh nhẹn né tránh.



"Doanh Doanh rốt cục em làm sao thay đổi như vậy?" Hắn không hiểu bản thân làm cái gì sai. "Trở lại đi, anh sẽ không ép em làm chuyện em không muốn nữa."



Ngày đó cô bỏ đi chỉ lưu lại bức thư nói: cô chỉ xem hắn là anh trai ruột, cô hiểu lòng hắn nhưng không thể chấp nhận tình cảm anh em không bình thường với hắn.



Lúc đó hắn phát điên đi tìm cô nhưng gặp được thì sao, cô nhiều lần trốn tránh hắn, thậm chí bây giờ còn xa lạ như người không quen biết.



"Ngươi ép muội ấy làm chuyện gì?" Bạch Diệc Phi con ngươi nguy hiểm nheo lại.



"Đó là chuyện của tao và cô ấy. Mày có quyền gì để hỏi?" Nam Phương Vực không phục còn muốn tiến lên lần hai.



Bạch Diệc Phi môi đỏ độ cung càng sâu khẽ "A" một tiếng "Dựa vào ta là người quan trọng nhất của muội ấy."



"Tự mình đa tình, lời nói phiến diện."



Tân Mai nhìn hai kẻ cuồng em gái tranh chấp, đột nhiên cảm thấy chiến tranh sắp nổ ra, sau lưng một cổ ác hàn dâng lên sát ý muốn huỷ diệt, cô đột nhiên xoay ngươi câu lấy cổ Bạch Diệc Phi động tác quen thuộc hôn lên cằm hắn.



"Muội chẳng phải ở cạnh ca sao? Đừng nóng giận."



Quả nhiên khí lạnh lui giảm, nhẹ nhàng ôn hoà đối diện tầm mắt cô, hắn như nghĩ gì đó đáp trả thành một cái thơm trên trán cô.



Nam Phương Vực điên rồi, không chịu đựng được tiếp nữa, dị năng hệ hoả bộc phát xông tới xém nữa đốt trúng tóc Tân Mai.



Cô cảm giác không ổn, lập tức hoà hoãn lại bầu không khí, mềm thanh chủ động đi tới chỗ Nam Phương Vực: "Ai. Đã lâu không gặp anh trai thân mến."



Tân Mai tiến đến thật gần, lòng bàn tay nhẹ xoa lấy mặt hắn vuốt ve, không đến 2s Nam Phương Vực không đề phòng liền ngất.



Tân Mai hiệu lệnh xác sống cấp bốn, cấp năm đưa Nam Phương Vực vào phòng tối.



"Ca ca có vật gì có thể trối chặt hắn ta đến bất động không?"



Bạch Diệc Phi gật đầu lấy ra dây da màu vàng bọc gai có chế độ kỳ lạ đưa đến cho Tân Mai.



Cô lắc đầu: "Muội sợ không cẩn thận trúng tay."



Hắn tiếp tục móc ra đinh dài nhọn chuyên chế, cô càng lắc đầu: "Cái hung khí này sẽ bẩn tay."



Đến lần thứ năm hắn mang ra sợi xích màu đỏ trông hay ho, cô liền cầm lấy. "Được nga."



Lão Cẩu nhìn ra được Tân Mai là không muốn lấy mạng Nam Phương Vực, đợi Tân Mai ở xa Bạch Diệc Phi, ông mới dám lên tiếng dặn dò: "Đừng chơi đến hắn hắc hoá nhé thiếu nữ."



Tân Mai xác định trối kĩ dù cho hắn tỉnh cũng sẽ không vẫy ra được nữa, mới phủi phủi tay đi tìm ít dụng cụ đến.



Sau khi ăn tối xong nhìn Bạch Diệc Phi uống thức uống Huyết tộc, Tân Mai chống cằm hỏi hắn: "Quan tài của Ca Ca đâu?"



"Bên phòng kia" Bạch Diệc Phi phong thái quý tộc chậm rãi hưởng thụ thức ăn. Huyết tộc khi xưa đều không thích hút máu loài người luôn là không can hệ thế giới loài người nếu như không có sự kiện kia.



"Muội ăn xong rồi, đi tắm chút đây. Ca ở đây từ từ ăn." Tân Mai hôn khoé mắt hắn một cái liền nhỗng mông đi tìm Nam Phương Vực tra tấn.



Trong phòng đặc biệt hắc ám, người đàn ông rụt đầu bị trối trên chiếc ghế thiết kế có thể tháo lấp kỳ quái, hắn dường như bị tiếng bước chân đi tới đánh thức, đầu choáng váng cố nhấc mi mắt nhìn đến thiếu nữ xinh đẹp.



"Tù binh tỉnh rồi?" Tân Mai ngông cuồng đặt mông lên ghế đối diện, ý định rạch cho hắn vài nhát trên người.



Lão Cẩu nhắc nhở: "Cô xác định hắn nhớ mọi chuyện chứ? Trả thù một người mất trí nhớ sẽ rất tội lỗi."



Tân Mai bực bội, hắn huỷ hoại cuộc sống ở kiếp trước của người khác thì được, còn cô thì không có quyền trả thù sao, mất trí nhớ ngon lắm sao?



Mẹ kiếp Lão Cẩu chó chết, ông còn mạnh mồm bênh hắn, ông phe ai hả?



"Doanh Doanh."



Con dao loé sáng lên một cái, Tân Mai mất hứng thu dao về, cô bật điện ngắm nhìn biểu tình trên mặt Nam Phương Vực.



Hắn vẫn tinh tế đẹp đẽ như trước, quét đến con dao trên tay cô, đầu mày hơi chau: "Em muốn giết anh?"



"Ầy, anh biết là tốt." Tân Mai đằng hắng một tiếng, bỗng âm u giở giọng: "Anh có biết vì sao tôi đối anh như thế không?"



"Em hận tôi vì lý do gì?" Hắn muốn nhúc nhích kéo gần khoảng cách, tiếng xích sắt va chạm "leng keng" nơi yên tĩnh vang lên đặc biệt rõ ràng.



"Anh không nhớ không có nghĩa chưa từng làm sai, thôi thì tính nợ hiện tại đi, anh giết Tần Việt đã đủ làm người căm phẫn." Tân Mai cười lạnh nói tiếp: "Trả thù cho hôn phu của tôi đã đủ lý do chưa?"



Xích sắt thần bí lạ thường, hắn cử động ruột gan càng co thắt đau như bị người xiết chặt, chỉ có thể bất động chịu đựng.



Nhìn trán hắn toát mồ hôi lạnh, liên tục hít khí, Tân Mai đột nhiên nghĩ ra ác ý tưởng kỳ cục.



Bàn tay nhỏ nhắn len lỏi mò mẫn trên cúc áo của hắn, cởi ra từng khuy từng khuy, nhẹ nhàng phạch ra một lòng ngực kiên cố hữu lực, nhân ngư tuyến khẩn đẹp.



Nam Phương Vực lơ ngơ không biết cô muốn làm gì, tầm mắt dán chặt trên mặt thiếu nữ.



Tân Mai mị nhãn phóng mắt làm người ngứa ngáy, phấn miệng đô đô đầu lưỡi nhỏ liếm lên cổ hắn tiếp đến xương quai xanh, khẽ di chuyển hôn lần mò xuống cơ ngực lại đến cơ bụng của hắn.



Cặp tay nhỏ ở hắn bên hông sờ soạng cảm giác càng thêm rõ ràng, thân hình hắn vô pháp ức chế hơi hơi run. Rất nhanh đã thấy một lều nhỏ dựng lên giữa chân..



Cô đẩy cái ghế ra ngồi lên đùi hắn, ý cười sâu xa, nhã khí như lan hỏi: "Anh ngạnh?"



Hắn dục vọng ngập trời, hô hấp nặng nề ngẩng đầu nhìn cô: "Có thể sao?"



"Ha" đúng là nam nhân a! Quỷ háo sắc!



Nam âm khàn khàn rót vào tai cô. "Có thể cởi dây cho anh một chút không?" hắn muốn ôm cô.



"Đừng gấp." Tân Mai nghịch ngợm sờ đến phân thân của hắn không khỏi kinh ngạc.



Đồ chơi giữa chân hắn đã lớn hơn một vòng cơ hồ muốn phá quần chui ra, cô âm thầm nuốt nước miếng trước đây không nghĩ nó lớn đến như vậy, kiếp trước làm sao có thể chen vào thân thể cô được, tay cô chạm đến thứ sớm đã nóng hổi có đôi chút giật mình.



Muốn thu tay, nhưng mà cô chơi đùa hắn chưa đủ đâu.



Đồng tử đen nhánh đong đầy tình cảm xen lẫn dục vọng của hắn làm Tân Mai hơi khó chịu, đột nhiên bịt kín mắt hắn, cô ác ý cười, tuy rằng có kí ức khốn nạn giao hợp với hắn đời trước, nhưng cô thực sự rất mông lung.



Lão Cẩu!



[Tín hiệu yếu!]



Bớt giả bộ nào bé ngoan, ra đây ta hỏi chút chuyện ông thích xem.



Lão Cẩu nén hưng phấn hỏi: "Chuyện gì?"



Mang đồ tình thú cho tỷ dùng đi.



"Hả?" làm sao cô biết lão giấu mấy thứ kì dị đợi ngày đưa cô dùng chứ.



Mau lên, chị mất kiên nhẫn đấy! Muốn xem free à mau cóng nạp đồ sẽ cho cưng xem.



Trên đất bỗng nhiên xuất hiện tá đồ kỳ quái.



Tân Mai nhấn mạnh: Mang tất cả đồ chơi tình thú đủ loại SM lên cho trẫm.



Lão Cẩu tôi trung không thể trái lệnh. Lão âm thầm thắp một ngọn nến cho Nam Phương Vực.



Tân Mai kết thúc giao lưu tinh thần với Lão Cẩu trong 10s. Tiếp tục ma mãnh trêu đùa hắn.



Cô một hồi sờ loạn cởi xuống quần hắn dương vật ngẩng cao đầu hoàn toàn bại lộ ra, Tân Mai tay nhỏ nắm lên dương cụ thô to. Nam căn mạch sắc đỏ đường gân đến kích cỡ đều hoàn mỹ tương xứng với chủ nhân nó, thô cứng đồ vật trên tay đều khiến người nhìn thấy không khỏi thưởng thức.



Nam Phương Vực rõ ràng hai mắt bị bưng kín, lại có thể như là thấy rõ ràng mỗi một động tác của cô, lỗ tai hắn đỏ như máu.



Tân Mai bộ ngực sữa mềm mại dán đến trên người hắn, cách lớp váy hắn vẫn có thể hồi tưởng đến thân thể mềm mại lả lưới mê người mà hắn từng chạm vào.



Cô nắm thế chủ động sử dụng cả đống đồ chơi SM thực nghiệm dụng cụ kích thích máy rung liếm hậu môn, roi phết mông, xung điện dương v*t...kẹp đầu v*, khoá dương v*t, cuối cùng làm hắn ngạnh phát đau lại không thể bắn ra.



Tân Mai hả hê ý đồ trả thù làm hắn liệt dương vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.



Một lát sau.



Cô nham hiểm cười: "Anh trai thích không?"



Nam Phương Vực mồ hôi đầm đìa nhúc nhích xích sắt cố gắng gượng ép từng hồi khó chịu tinh thần lẫn thể xác xuống, ngữ khí yếu ớt cầu cô: "Em muốn đâm chém tuỳ ý...mau lấy mấy thứ này ra đi."



Giọng hắn khàn khàn run lên: "Em ghét nó hay là ghét anh?"



"Cả hai." Tân Mai không dám quá ham chơi, cô thu dọn chỉ chừa cho hắn khoá dương v*t để nghẹn chết hắn.



Mặc kệ hắn như thế nào cầu xin tha thứ, Tân Mai lo tốt quần áo hắn, liền chê dơ bỏ đi rửa tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện