Ba ngày sau lúc đang trên đường khởi hành Tân Mai đã nhìn trước ngó sau cố tình cứu một nữ nhân bị rơm rạ che khuất ngất xỉu ven đường.
"Đưa nàng ta theo, sẽ bất lợi." Sở Lai khoanh tay nhìn Tân Mai cực lực chống nữ nhân kia lôi kéo khiêng đi, hắn như người ngoài cuộc không ý tiến lên giúp đỡ.
"Nàng ta chính là người ta muốn mang theo đi cùng nga."
Sở Lai nghe cô quả quyết như vậy im lặng cũng không lên tiếng nữa.
Tân Mai chống nữ nhân kia đi khập khiễng vô cùng mệt mỏi, cô lườm Sở Lai nói: "Sở đại hiệp, Chẳng lẽ ngươi không định giúp đỡ nữ nhi yếu đuối một tay sao?"
"Ta chỉ phụ trách hộ tống cô đến chân núi Kình Thiên, chuyện này không liên quan ta, cô mệt thì ném ả lại." hắn nhún vai không quan tâm.
Tân Mai hừ hừ lầm bầm ba chữ ''nam nhân tồi'' lồng lộng, sau đó không thèm nói nữa.
Sau khi cô vác nữ nhân kia về khách trọ, đặt lên giường tẩy rửa vết thương ngoài da sương sương thay y phục cho nàng ta xông xuôi, Tân Mai liền nằm kế bên ngửa bụng ra ngủ.
Nữ nhân này buổi sáng tỉnh lại chỉ hỏi Tân Mai: "Là cô cứu ta?" sau đó Tân Mai gật đầu nàng ta liền im lặng đến buổi trưa.
"Ăn uống chút gì không?" Tân Mai bê một ít thức ăn và trái cây đẩy cửa vào phòng, thấy nàng ta đang ngồi điều khí cũng không lên tiếng nữa.
Cô ngồi nhai nhai mấy đĩa điểm tâm thấy nàng ta đã đả toạ xong đang nhìn chằm chằm mình bèn hỏi: "À phải, ta tên Tinh Kiều có việc đi Kình Thiên Sơn tối nay phải xuất phát, không thể ở lại chiếu cố cô nương được, thương thế cô nương đã không còn đáng ngại chứ?"
"Lục Thanh Trang, đa tạ ân công đã cứu mạng, không biết ân công đi Kình Thiên Sơn có việc gì?" Thanh Trang như nhớ tới gì đó chợt hỏi: "Ân công tuổi tác trông cũng không lớn lắm, là muốn tiến vào Kình Thiên Phái bái sư tu tiên?"
Tân Mai muốn nói ta đi tìm Khổng Ngọc tiên tôn, lại nghe cô ta nhắc nhở Kình Thiên Phái đang có tuyển đệ tử, bèn nhớ đến mục đích áp tiêu của mình cảm thấy ít người biết đến càng tốt. "Ừm, ta cũng không biết bản thân có năng lực được trúng tuyển không, nhưng từ nhỏ đã có ước mơ tu luyện thành tiên nên mới muốn thử."
Tân Mai cụp mi, che dấu suy nghĩ của mình, vốn dĩ Lão Cẩu nói nữ tử Thanh Trang này sẽ có trợ lực lớn có thể yểm hộ cô mau chóng đưa Hỗn Thiên Quyết đến tay Khổng Ngọc tiên tôn, nhưng bây giờ chỉ danh nghĩa ân nhân không thể vội đề yêu cầu a. Đối phương nếu theo bài thì tốt còn không cô sẽ nghĩ cách khác, làm đệ tử gì đó tuy gian nan nhưng thật kích thích.
Thanh Trang gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp khí chất thanh lãnh tựa tiên tử, tóc dài đen mướt buông xoã, mát dịu thanh âm như nhạc khúc êm tai: "Trùng hợp, ta cũng muốn về Kình Thiên Phái."
Tân Mai luôn là cẩu nhan, trai xinh gái đẹp chỉ cần hợp mắt liền ngắm đến mắt không chớp. "Thật đẹp a." Tân Mai đẩy đĩa điểm tâm đến: "Ăn chung không, bánh này rất ngon đấy."
Lục Thanh Trang cười cười, tay cầm một chiếc bánh ngon ngọt, lễ nghi nhã nhặn cắn một chút. "Không tồi."
"Ta nghe nói Kình Thiên phái đứng đầu trong giới thanh tu là trụ cột tu chân giới, ở đó là lò luyện nhân tài...bla bla...cô nương nhà ở gần Kình Thiên phái sao..." Tân Mai vui vẻ nhộp nhịp trò chuyện phím với Lục Thanh Trang, thực chất chỉ có mình cô nói còn nàng ta thi thoảng gật đầu trả lời vài câu, hai người giao lưu không khí hoà đồng.
Buổi chiều Lục Thanh Trang nhận được phù truyền âm bay đến, nàng ta xem xong khẽ quay đầu vội vã nói cáo từ với Tân Mai.
Cũng không biết nguyên nhân gì Lục Thanh Trang từ lúc tỉnh dậy cho đến lúc sắp rời khỏi nửa câu đều không nhắc đến việc sẽ báo đáp ân cứu mạng.
"Ân nhân sẽ còn có duyên gặp mặt." nàng ta nói xong ngự khí phi hành bay đi mất.
Vấn đề báo đáp hay không ban đầu Tân Mai còn để tâm, nhưng sau đó cảm thấy cứu tiên nữ là việc nên làm, ân ân... thật thích những chị xinh đẹp em gái mềm mại lễ phép.
Tân Mai ngưỡng mộ xa xăm nhìn theo dáng nàng ta bay đi, ăn xong bánh ngọt, phủi phủi tay thu gom hành lý khởi hành.
...
Dọc đường khúc khuỷu rẽ không biết bao nhiêu nơi, đi ngang qua hai tầng thành trì ai đó ít nhiều đều một thân công phu tu vi mới dám đặt chân vào, Sở Lai theo tư liệu nói hắn là ma tu không tồi tu vi nhưng trú tại nhân gian vì mục đích nào đó sẽ nhận giao dịch, ở trên đường gặp nhiều người ỷ mạnh hiếp yếu nhiều như cơm bữa. Tân Mai cảm thán bản thân thật quyết định thông minh khi tìm Sở Lai đi cùng, nhẹ nhàng não lại an toàn. cùng tên Sở Lai nhàm chán dốc lòng đi đường, cuối cùng Tân Mai nhiều ngày mệt nhọc đã lăn lộn bình an trường tới chân núi.
Kình Thiên Sơn thiên địa nhân kiệt thỉnh thoảng có chúng tu sĩ uy vũ phi hành, phi điểu, bạch hạt bay lướt trên bầu trời chợt nhìn tụ hội náo nhiệt vô vàn chấm nhỏ đang di động, cây cối thảo mộc xung quanh sườn núi cực kì tươi tốt xinh đẹp, sương khói vờn quanh linh khí quy tụ như thể tên của nó, hùng vĩ vĩ đại đỉnh thiên lập địa chót vót tảng mây lượn lờ đỉnh núi cao đến giống như xông thẳng lên đường trời.
"Núi Everest bát ngát trùng trùng sừng sững thật thua xa mấy quả đất với Kình Thiên Sơn...chậc chậc đến nhìn không thấy điểm dừng." Tân Mai chắt lưỡi thán phục xong mới chú ý phát hiện Sở Lai còn chưa đi, hơi ghét bỏ hoảng mình xua tay. "Ngươi sao còn đứng chỗ này làm gì, chúng ta đã sòng phẳng rồi. Vốn dĩ nghĩ phải cho ngươi đưa hai người đến đây, cuối cùng chỉ có mình ta vẫn trả lợi tức như giao ước cho ngươi rồi."
Tân Mai nhìn Sở Lai nghĩ hắn đòi thêm tiền, lại nghe hắn bình thản đáp: "Ta chỉ là muốn nhìn cô bò như thế nào lên Kình Thiên Sơn Phái." Sở Lai thấy cô thái độ so giống dùng xong rồi bỏ không khác, hơi châm chọc nói: "Cô nghĩ một người nhu nhược duy trì lên núi được bao lâu."
Cô biết hắn ý là đang muốn xem trò vui hoặc nghĩ cô sẽ cầu xin hắn tiễn phật tiễn tới Tây thiên, đối diện con ngươi châm biếm, Tân Mai xì cười một bộ không để ý. "Không có chuyện của ngươi. Ngươi không cần lo cho ta."
"Ai lo cho cô." Hắn thấy cô ngồi xuống uống nước tránh nắng dưới bóng râm mát, bèn thắc mắc. "Cô định nghỉ ngơi ở chân núi này?" sáng sớm không leo núi đợi tới khi nào?
Tân Mai làm lơ bơ Sở Lai, hỏi Lão Cẩu suối nước ở đâu? Bèn đi một mạch đến chỗ có nước gần nhất, moi từ trong hành lý ra cái gương nhỏ chiếu chiếu khuôn mặt. Cần cù ở suối tẩy đi lớp hoá trang mà cô mang suốt 3 năm, dưới tia nắng ấm lộ ra một khuôn mặt yêu diễm khuynh thành khuynh quốc.
Cô lấy khăn tay nhẹ nhàng lau bọt nước trên má, ôm một đóng đồ dưỡng da các bước chỉnh chu một lần, một nửa tóc dùng trâm ngọc trúc định hình đơn giản, phân nửa lọn tóc buông xuống sấn lên khuôn mặt càng trắng ngần nhỏ xinh, khuyên tai châu trai hồ điệp rũ xuống đến cần cổ thon dài. Y phục xanh ngọc đơn sơ nhưng mặc trên người cô càng tôn lên quý khí diễm lệ, người đẹp mặc vải thô cũng đẹp.
Nhìn một cái làm người không dời được tầm mắt.
Chải chuốt xông xui, Tân Mai đồng chí hắc hắc gian trá cười, trở về đường cũ phát giác Sở Lai luôn đi theo cô, cô cũng mặc kệ.
Nửa canh giờ sau Tân Mai như cảm ứng cái gì, dựng thẳng người đứng lên chạy nhanh về một hướng.
"A, có rắn khổng lồ." chạy vèo như phía sau đích thị có quái vật đuổi theo. Phía trước hai thiếu niên khôi ngô đang đi tới Tân Mai nhào tới túm cánh tay một chàng trai văn nhã tuấn tú nhất. "Quái vật đến, chạy mau a."
Vừa nói vừa lôi kéo chạy một đoạn lại bị thằng nhãi kia níu lại. "Phía sau không có quái vật."
"Thật sao?" Tân Mai chớp chớp mắt tầm mắt dò xét xung quanh, lại chớp chớp mắt: "Ách, hình như ta làm việc dư thừa, xin lỗi tiểu ca." Tân Mai buông tay hắn ra ngượng ngùng cười xin lỗi.
Con ngươi lộng lẫy ánh cầu vồng dưới tia nắng như phản chiếu vạn vật càng xinh đẹp, thiếu niên sững sốt một cái chớp mắt, hồi thần lắc đầu. "Không sao." hắn nhìn bàn tay khi nãy bị cô bắt lấy còn lưu lại một độ ấm hỏi: "Vì sao một người đơn lẻ ở chỗ này, tuy Kình Thiên Sơn Phái là nơi tu tiên chính đạo nhưng người không có tu vi ở chân núi cũng có rất nhiều linh thú dã thú khó đối phó."
"Vậy phải làm sao đây? Đồng bạn ta thất lạc ở dưới núi rồi, ta muốn nhập môn ở Kình Thiên Phái mới đến nơi này, núi này không ngờ cao như vậy."