Quả nhiên hỏi con chó già chuyên làm màu nhà cô vẫn đơn giản dễ hiểu.



Sau đó đâu?



Lão Cẩu là dân chuyên nghiệp màu mè chờ cô chú tâm lắng nghe hỏi mới chịu nói tiếp: "Sau đó hả. Chính là thời không nguyên bản xuất hiện bug, Tương Vực ma tôn lấy được hỗn thiên quyết đảo lộn tất cả mọi chuyện...ẹc" Lão Cẩu đằng hắng một tiếng đổi giọng máy móc hài hước nói.



[Tóm lại Ký chủ cần hiểu chính là chúng ta sở dĩ đến đây là vì sai lầm Tương Vực ma tôn tạo thành, làm cho quỹ đạo cân bằng trở lại theo trục quay vốn có của nó chính là đại công đức.]



"Ừm, tổng hết thảy nhiệm vụ của ta là ngăn không cho Ma tôn đoạt Hỗn thiên quyết và nuôi nấng nam chính thành niên thúc đẩy tiểu nam nữ chính về một nhà với nhau à?"



Cô đơn giản súc tích tóm gọn hai nhiệm vụ ở nơi đây hỏi Lão Cẩu.



[Có thể xem là vậy.]



Cái gì mà có thể hay không có thể.



Không nói rõ, bắt ta đoán à? Cái đồ ba phải.



[Leng keng, hệ thống tuyên bố ban nhiệm vụ.



Nhiệm vụ chi nhất: nuôi nam chính Thương Dương, thời hạn nhiệm vụ đến khi hắn nói không cần cô làm bảo mẫu nữa mới thôi.



Nhiệm vụ chi hai: Ngăn chặn Hỗn thiên quyết rơi vào tay Tương Vực ma tôn.



Phần thưởng: 3 điều ước đã hứa]



Ê, nếu hắn không mở miệng, vậy cái nhiệm vụ thứ nhất đó là bắt ta làm bảo mẫu tới già đi theo hắn cả đời? Rủi lúc đó Thương Dương sinh con với nữ chính, ta còn phải bị ép làm vú em nữa à?



[Gần như là vậy thưa ký chủ.]



Đình lại cái trò hệ thống đi! Bây giờ càng nghe càng tức chết bản cô nương. Nói chỉ cần nuôi hắn lớn rồi tự do đâu?



[Cô thích tiểu thuyết mà ký chủ? Có một em hệ thống như tôi cô không hạnh phúc sao.]



"Lăn." Tức đến lười phản ứng với Lão Cẩu.



"Làm sao vậy?" Thanh Trang thấy Tân Mai tĩnh lặng đứng một chỗ mỗi lúc chân mày một nhíu, sắc mặt kém cực kỳ.



"Sư phụ, đứa bé nói nó vốn dĩ là con của ngài cùng Bách Thần Ngôn nếu ngài không kết đạo lữ với y, đứa bé e là vong thức cũng không thể tiếp tục tồn tại."



"Ý tứ gì? Đây không phải chủ ý vờ vịt của Bách Thần Ngôn đi, làm gì có chuyện đợi đầu thai làm con một người mà cần phải gấp rút đến độ không được liền hồn phi phách tán chứ."



Áp dụng chuyện này lên đầu ai đều thực sự khó tin rất giống bọn lừa đảo, tâm trạng này Tân Mai có thể hiểu.



"Sư phụ, nếu không ngài thử tiếp nhận một chút, sư thúc Bách Thần Ngôn nếu xấu xa, quá quắc thực sự không vừa ăn uống của sư phụ liền đá hắn––––ai u~"



Lục Thanh Trang cốc đầu Tân Mai một cái. "Nghĩ cái gì đâu không, mặc kệ nó, theo vi sư học cho tốt nhập môn tâm pháp."



Tân Mai bĩu môi buông Diệp Diệp quả bóng bay ra, đi theo phía sau Thanh Trang.



...



Mấy ngày nay Tân Mai mệt mỏi tu luyện có, lười biếng có.



Sư phụ giống như thật không để ý câu chuyện ngày hôm đó, nhưng thi thoảng lại chạm vào người Tân Mai nói dò xét kỳ kinh bát mạch nhưng ý tứ nhận ra được, muốn xem đứa bé kia thế nào rồi.



Thanh Thuỷ Phong tựa hồ có kết giới cách xa phàm thế bên ngoài, không ai tiến tới, thi thoảng chỉ có nữ đệ tử tạp dịch Thu Điền chuyên đến đưa đồ vật, quét tướt thu dọn một chút mà thôi.



Tân Mai ngó đông tây không thấy sư phụ ở chỗ này, bèn lẽn bèn kéo Thu Điền hỏi thăm ít chuyện bát quái đời tư của sư phụ.



Tâm hồn bát quái phát tác lúc hỏi sư phụ cao lãnh nhà mình đều kín bưng miệng không moi ra tí ti thông tin nào, chỉ đành hỏi Thu Điền.



Thu Điền lại càng tận tuỵ trung thành đáp: "Ta không biết."



Tân Mai nghe trả lời không tiếp tục ép hỏi, chán muốn chết đành đi ra ngoài dạo.



Cô sẽ không chơi cùng chúng nữ đệ tử, không phải không muốn chơi mà họ đều xéo sắc ghét bỏ cô, cô mới không thèm kết giao với lũ nữ nhân mỏ nhọn, ưa đâm lén đó.



đi đi một hồi tình cờ gặp Vinh Kỳ đã trở về môn phái.



Cô mỉm cười đánh tiếng chào hỏi: "Vinh sư huynh."



Hắn thần sắc bình đạm, thấy rõ người là Tân Mai, con ngươi sáng một chút liền thu liễm bình thường. "Tinh Kiều sư muội, ta nghe nói ở đại điển bái sư, muội đã là nội môn đệ tử của Thuỷ Linh tiên tử, mấy ngày nay tu luyện thế nào rồi?" bữa đó hắn có việc không kịp trở về, cho nên nghe chúng đệ tử thảo luận tiếc nuối nói hắn bỏ qua một màn chấn động.



"Muội sống cùng tiên tử sư phụ rất thoải mái." Tân Mai cười ngẫm nghĩ "Hôm đó sư phụ muội so chiêu một chút với chưởng môn chuyện này sư huynh có nghe thấy không?"



Vinh Kỳ: "Có nghe thấy."



"Muội thấy chưởng môn, sư phụ cùng Ly Cấu phong chủ không khí giữa họ giống như cả ba thực quen thuộc cùng nhau lớn lên." Tân Mai tò mò hỏi: "Vinh sư huynh, tiên tử sư phụ từng có hôn ước sao?"



"Đã từng, nhưng đã huỷ hôn, những chuyện này trôi qua lâu rồi."



"Huynh bao nhiêu tuổi rồi?" Tân Mai cười hồn nhiên hai tay đan phía sau, ánh mắt thiếu nữ ngây thơ mà hỏi.



"Ta 28 tuổi, khi ta nhập môn đã nghe thấy sư phụ ta cùng Thuỷ Linh tiên tử hôn ước bị huỷ." hắn nghiêng mặt xem nàng: "Ta nhắc nhở muội, không nên tuỳ ý hỏi lung tung chuyện này." vì chưởng môn hay tiên tử lẫn sư thúc nghe thấy đều sẽ không vui.



Tân Mai cắn môi.



Vì sao lại thắc mắc chuyện này? Cô vốn cũng rất lười xía vào chuyện người khác nhưng đây là mấu chốt điều hành quỹ đạo nha.



Cô liếm một chút khoé môi, dắt lấy tay áo Vinh Kỳ cẩn thận dò hỏi: "Vậy muội không thắc mắc hỏi người khác, hỏi sư huynh được sao?"



Tiếng nói mềm ngọt trong veo của cô như lông chim nhẹ nhàng quát vào tâm, nghe thấy lòng liền ngứa.



Vinh Kỳ mím môi, hắn vốn không phải người nhiều chuyện nhưng trông bộ dáng cô muốn biết tới như vậy, đành đưa cô vào chỗ vắng ít người lui tới bà tám: "Sư tôn của ta trước đây cùng tiên tử nghe nói là lưỡng tình tương duyệt định sẽ kết thành đạo lữ, sau này không biết giữa họ phát sinh khúc mắt chuyện hiểu lầm gì làm Thuỷ Linh tiên tử tức giận đến chỗ sư công là tiền nhiệm chưởng môn yêu cầu huỷ bỏ hôn ước, còn đánh nhau với sư tôn một trận nhưng nghe nói là đơn phương đánh, sư tôn tránh cũng không tránh đều nhận hết thảy, từ đó tiên tử  khác biệt trú ở Thanh Thuỷ Phong ít khi đi ra ngoài.''



"Vậy còn Ngôn sư thúc?"



"Thầm đơn phương tiên tử rất lâu cho đến khi nghe nói, Thuỷ Linh tiên tử huỷ hôn ước bèn quanh minh chính đại tuyên bố trước mặt nhiều người muốn theo đuổi tiên tử."



Vinh Kỳ vì nàng giải đáp nghi hoặc xong, liền thấy thiếu nữ buông tay đang níu vạt áo của hắn, cười ngọt ngào tính toán chào tạm biệt: "Vinh sư huynh, trời đã xế chiều huynh đường xa trở về nhất định mệt mỏi rồi, hôm khác tiểu sư muội sẽ mang đồ ghé thăm sư huynh."



Nàng đôi mắt lộng lẫy cong cong, tung tăng cúi chào định xoay người rời đi lại bị hắn gọi lại: "Sư muội."



"Hả?"



"Không có gì. Ta chỉ muốn hỏi sau này ta tới Thanh Thuỷ phong tìm muội, muội sẽ tiếp đón ta sao?"



"Được." Tân Mai điểm nhẹ gật đầu, dù sao là kết bằng hữu, không phải là chuyện lớn lao gì.



Lão Cẩu: ''Mai Mai thiếu nữ, cô không thấy đôi mắt Vinh Kỳ có phần giống Tề Mộ?"



Tân Mai: Hắn không phải Tề Mộ, chỉ là ánh mắt xem ta thực sự có điểm giống nhau.



[Ký chủ, cân đo đong lường thời gian bổn thần phát hiện ký chủ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi số phận làm cái bô công cộng của các nam nhân, thỉnh ký chủ cẩn thận.] tuy tình huống đã khác với nguyên thế giới nhưng biết đâu được chỉ là đổi địa phương diễn ra thì sao?



Ký chủ nhà ta, chấp niệm với giá trị nhan sắc nhưng không biết câu hồng nhan bạc phận ở thời đại này à?



Nữ tử càng đẹp càng mị lực như Tinh Kiều chính là món đồ chơi làm nam nhân thèm thuồng tranh nhau.



Hãy nhìn đường vắng tối u u, một mình Tân Mai hồi đường cũ quay về nhìn kỹ sẽ thấy vô vàn cặp mắt đầy dục niệm xem cô thì biết.



Tân Mai tự dưng cũng cảm nhận được, đã đi còn vòng trở lại chỗ của Vinh Kỳ.



Nhưng hắn không ở đây nữa rồi.



Môn phái thanh tu tiên môn chắc sẽ không tới nổi tệ như ma giới và nhân giới vì thèm muốn mỹ mạo cô mà xông lên đánh vựng cưỡng gian tập thể đâu ha.



Chắc chắn sẽ không trắng trợn như vậy, vẫn nên về nhà học sư phụ cách tự vệ thì tốt hơn.



Đột nhiên một luồng gió thổi tới, Tân Mai ngửi được một mùi cỏ hương cổ quái chưa kịp che mũi đã say sẫm mặt mày đương trường ngất xỉu.



Bọn con gái trong lùm đắc ý cười đê tiện, bèn ra dấu cho nhau đi lên xé mở áo Tân Mai thấy cô áo lụa bị lột ra, như quả trứng chuẩn bị bóc vỏ, còn một lớp mỏng manh áo lụa trắng bên trong sắp tuốt ra lại nghe tiếng bước chân nhiều người đến, mấy nữ nhân cho nhau ánh mắt hiểu ý lén chuồn êm đi.



Một đám nam nhân vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy Tinh Kiều sư muội y phục xộc xệch, nằm bất tỉnh trên đất liền khiếp sợ chạy qua đỡ người dậy, năm, sáu người tới gần chạm vào Tân Mai liền tá hoả thấy rõ nàng đường cong mỹ diễm dáng người thấp thoáng bại lộ trong không khí, da thịt oánh bạch tinh tế mịn như phấn cùng cơ thể mềm mại tựa bông gòn của Tinh Kiều cực kỳ dụ hoặc khó lòng chống đỡ, nhìn liền hận không thể mau xông tới bên nàng, thanh niên khí huyết dâng trào, có mấy người nhịn xuống không được hoả khí, bèn máu mũi dâng trào.



Một số nam thanh tu cố gắng kiềm chế niệm thanh tâm chú, lại phát hiện vài người nhịn không được tại chỗ muốn chiếm tiện nghi Tân Mai.



Mấy cái móng heo duỗi tới vờ như quan tâm đỡ cô, nhưng thực tế là một phen sờ soạng.



"Ngươi làm gì tiểu sư muội?"



"Còn làm gì, đương nhiên là giúp nàng rồi."



"Thừa nước đục thả câu, đây không phải tác phong Kình Thiên sơn phái của chúng ta."



"Chúng ta là chiếu cố nàng, ngươi không quan tâm nàng thì không cần xen vào."



"Đồng môn với nhau, ngươi lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, ta sẽ đi cáo trạng trưởng lão."



"Nàng nằm ở đây chính là dụ người phạm tội mỡ dâng miệng mèo lý nào không tới."



"Ngươi mách trưởng lão đồn đãi truyền đi nàng liền mang danh mất tiết, hư danh tiếng càng không mặt mũi nhìn người."



"Ngươi!"



Chốc lát vài người so tay nấm đấm cùng nhau, chính nhân quân tử số ít hai người làm sao thắng nổi năm sáu người, ở đó có một tên nhân lúc không ai để ý nhào tới ôm mỹ nhân.



"Tiểu sư muội, ta tới chiếu cố nàng." nói gấp gáp bế lên nộn như bông Tân Mai liền lần mò vào áo nàng vội vàng tháo mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện