Tân Mai không hề nghi hoặc lời Lão Cẩu, chạy nhanh tới phía trước.
Nàng toàn thân ướt lộc cộc cũng không nghĩ bấm quyết hong khô người.
Chạy như bay mà tới địa phương kia, trong rừng cua quá gấp thân thể không cẩn thận nên bất ngờ va phải một vật toàn thân màu đen cứng rắn.
Đâm lui cả người về phía sau mấy bước, nàng ôm trán xoa xoa, nâng mi mắt đi nhìn xem vật gì gan to hung nàng như vậy.
Từ từ nhìn lên đối diện người nọ toàn thân y phục đen thêu kim sắc hoa văn long lân, quý khí thêm thân, lộ ra một gương mặt ngạo thị chúng sinh. Hơi thở lãnh khốc quen thuộc nhanh chóng bao lấy nàng.
Tân Mai ngẩng đầu nhìn nam nhân cử chỉ thân thuộc tiến lên ôm nàng vòng eo.
"Hoa trà công tử." nàng khuôn mặt cứng đờ, chân theo bản năng lui về sau vài bước tính toán thoái lui lại bị hắn giữ lại.
Khớp xương rõ ràng nâng lên một cây trâm bằng ngọc hình dạng điêu khắc trúc xanh tinh tế sống động. "Gấp như vậy là muốn tìm cái này?” cánh môi như hoa tường vi yêu mị, chậm rãi gợi lên: "Đoạt được cho nàng."
Nàng đôi mắt chợt sáng, vươn tay định bắt lấy trâm.
Hắn hiểu ý đồ của nàng nhấc cây trâm giơ cao, nghiêng thân né tránh. Nàng thấp hơn vai đối phương căn bản không thể với tới cây trâm, Tân Mai nhỏ nhắn dáng người vận linh lực nhón a nhón a, phát giác phía sau vạt áo bị cái gì nắm tùng một chú, mất trọng lực theo đà xô về phía trước, chuẩn xác nhào vào lòng hắn.
Nàng bất mãn trừng mắt: "Ngươi chơi gian lận, rõ ràng nó là của ta."
"Hử? Ta không thấy trên đây đề tên." hắn nhàn nhạt cười, xem nàng muốn tức giận lại bổ sung một câu: "Đồ vật đã vào tay ta trước nay không có lý trả lại thu hồi, nhưng nếu người đó là nàng, ta có thể suy xét."
Tân Mai xem không hiểu ý hắn. "Ngươi muốn cái gì?"
Trước đây gặp hắn ăn vận bạch y gương mặt thuần khiết vô tội rất dễ làm người bốc lên cảm giác tốt đẹp thần thánh, bây giờ chỉ đổi một bộ quần áo vậy mà cả người bao trùm áp bức cường thế, tuấn nhan càng là yêu dã mị hoặc. Tựa hồ người này giống như thay tim đổi mặt? Hay là gặp đả kích gì? tâm thần phân liệt?
Hắn đen dịu con ngươi có một tia ảm đảm thần sắc thoáng qua, đơn giản nói trắng ra: "Làm ma hậu của ta được không?"
Tương Vực ánh mắt trần trụi tương đối nàng, đen nhánh sâu kín tầm mắt phảng phất nhìn thấu tận cùng linh hồn nàng. "Nàng nếu làm đạo lữ của ta, tất cả của ta đều là của nàng, bao gồm cả ta."
"Ma tôn." rõ ràng là câu hỏi nàng ngữ khí lại tự mình mười phần khẳng định. Lần ảo giác không phân rõ mộng hay thật, khí thế hắc ám là nàng nhận được nó phát ra trên người hắn, cho nên không có gì quá bất ngờ.
"Ừm, ta kêu Tương Vực."
Tân Mai trầm mặc, không lên tiếng.
Nửa ngày sau nàng mới mở lời hỏi một câu: "Vì sao ngay từ đầu đều nhận định là ta?" Nàng còn nhớ rõ lần đầu gặp cách đây 18 năm về trước, hắn nói hắn chờ một người. Ở nơi đây đợi thật lâu, hắn còn nói người đó là nàng, nghe xong nàng khi đó còn cười chê cho là chuyện ma quỷ.
Hắn nhấp môi hồi lâu, từng câu từng chữ nói ra: "Vốn dĩ là nàng, cho nên nhất định chỉ có thể là nàng." một câu nói chứa đựng hàm ý muôn phần không rõ.
Tân Mai nghe, chớp mắt ngu luôn.
"Tương Vực ma tôn sợ là có điều hiểu lầm không biết, ta trước giờ chưa từng nghĩ sẽ gả cho ngài."
Nàng một câu rơi xuống, có thể thấy được hắn toàn thân hơi thở mãnh liệt dao động, mặc dù thần sắc nhìn không ra bất kỳ biến hoá gì.
"Lý do đâu?"
Nhìn hắn yêu cầu nghiêm túc một cái lý do. Tân Mai không hề do dự nói: "Ta không thích ngài, ngài cũng đừng nghĩ nổ lực thay đổi ý kiến của ta, đầu tư phí thời gian vì một người vô bổ là không nên." Tân Mai lại nói: "Còn nữa trái tim không thể miễn cưỡng, thích hay không thích một người là quyền tự do của ta, đơn giản là vậy."
"Nàng sẽ yêu ta sao?" Không thích nhưng có thể yêu mà đúng không, đời trước rõ ràng nàng nói sẽ yêu hắn đời đời kiếp kiếp, một mực khăng khăng tình yêu có cầu có báo, chỉ là chớp mắt thời gian thay đổi liền đã quên những lời bản thân thuyết, còn muốn bội tín.
"Mỗi người đều nên tự chăm sóc quý trọng bản thân, ngài là Ma tôn cao cao tại thượng ngồi trên ngôi vị kia càng nên hiểu đạo lý đó, huống chi xưa nay chính tà bất lưỡng lập không cùng chí hướng, ta sẽ đi trên con đường hành thiện nếu có một ngày ta muốn giết Ma tôn trừ hại cho thương sinh, không biết lúc đó ngài có tự nguyện dâng mạng cho ta? vẫn là sớm từ bỏ, bên một người mà không có tình yêu thì chỉ là chơi đùa."
Nói được đến đây, không tin hắn sẽ chấp nhận một kẻ muốn giết hắn ở bên cạnh mình.
Tân Mai liếc mắt nhìn trâm ngọc trúc trên tay hắn. "Nếu ngài thích đồ vật của nữ tử tới vậy, xem như ta tặng cho ngài, chỉ hy vọng ngày sau ngài không cần xuất hiện trước mặt ta." nói xong này xoay người mà đi.
Tương Vực sững sờ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, bi thương mà cô độc, hắn như ở nỗ lực áp chế chính mình, trên tay cây trâm nắm chặt, trâm sinh sôi vỡ vụn từng mảnh cắm vào da thịt hắn, bàn tay rỉ ra máu sẫm màu, đỏ sậm từng giọt chảy xuống.
Tân Mai rời đi thân ảnh sớm đã không thấy, hắn rũ mắt che khuất phức tạp âm trầm cảm xúc, rất nhỏ lẩm bẩm thanh âm: "Ta chết rồi, ai sẽ bảo vệ cho nàng thật tốt đâu?"
Tân Mai một bên đi một bên hỏi: "Nhiệm vụ 2 ta từ bỏ hậu quả sẽ như thế nào?"
[Mai...Ký chủ đừng kích động, cô tuyệt đối không nên nghĩ quẩn, 3 điều ước của cô sẽ hoàn toàn tan biến đấy!
Ta còn không biết tiếp theo sẽ bị thời không lực lượng phản phệ lưu đày tới chỗ nào, khả năng bổn thần sẽ lâm vào ngủ đông, còn cô một mình lưu lạc giữa vụ trụ có khả năng gặp phải tình huống nguy hiểm cực kỳ.]
"Ta vì cái gì không trở về nguyên bản thân thể ở thế kỷ 22 của ta?"
[Khế ước.
Ký chủ và ta đã trối buộc kể từ lúc cô đồng ý cho ta mang cô chu du 3000 thế giới rồi.]
"Lão Cẩu ta có cảm giác, ta đang bị lừa."
Vì cớ gì cảm thấy bị hố cha đâu?
[Ký chủ tâm tình cô từ khi đối diện với Tương Vực ma tôn đến bây giờ giống như không được ổn định. Thật giống người yêu giận dỗi cãi nhau.
Ký chủ còn hào phóng tặng vật quang trọng bất ly thân cho người ta.]
Bình thường Tân Mai mà nghe Lão Cẩu đôi ba câu phật ý, sẽ la oanh oánh đấu võ mồm để xả sì trét, nhưng hôm nay cô lại trầm mặc cam chịu, còn muốn từ bỏ nhiệm vụ.
Sợ hãi sao? Giống như không phải, cô nói chuyện khẩu khí không suyễn đối mặt Ma tôn, rốt cục chỗ nào không đúng.
Lão Cẩu tuy nhiên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy, vội đề xuất ý kiến: "Bổn thần nhớ cây trâm kia chẳng qua là chìa khoá duy nhất mở ra thiên cơ mà chúng ta cất hỗn thiên quyết thôi, cô có thể dùng đầu óc ngạnh mang hỗn thiên quyết ra được mà, không đến lúc cuối cùng đừng nên dễ dàng từ bỏ."
Tân Mai xoa một chút lòng ngực, cảm thấy khi nãy chạy có chút quá nhanh, làm trái tim còn chưa khôi phục nhịp đập bình thường.
Khi Tân Mai nhấc bước sắp quay về sơn động tìm người tình một đêm của mình, lại bất ngờ bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm từ phía sau.
Thoáng chốc cảnh sắc biến đổi, nàng bị cưỡng chế mang đi.
...
Tinh Vực Điện.
Ba chữ màu vàng hoạ treo ở trên cao thấy được rõ ràng.
Tẩm điện bên trong, lư hương từng sợi khối lượn lờ, vô số sa màng văng khắp, mỏng manh màu đỏ bắt mắt đẹp đẽ quyện hình cùng màu đen chủ thể ở nơi này.
Giường điệm trang trí tinh tế, từng bậc thang đều phô thật dày thảm da lông tốt nhất bên dưới. Bình phong hoạ mỹ nhân, từng kiện đồ vật nơi nơi đều toát lên tinh xảo quý khí.
Bên cửa sổ một nữ tử mặc một thân màu tím váy dài, tóc dài đen nhánh như thác đổ xuống phía sau lưng, vài sợi màu đen tóc dài che lên khuôn mặt trứng ngỗng, sấn nàng trắng nõn so hoa càng đẹp, ngũ quan tuyệt thế không biết vì sao lúc này phá lệ ủ rũ.
Nữ tử có vẻ héo này không phải Tân Mai ba ngày trước bị Tương Vực ma tôn cưỡng chế bắt đến chỗ này thì còn là ai.
Tân Mai tay chống cái trán ngắm hoa trà đủ loại màu sắc đua nhau múa lượn bên ngoài, lười biếng dáng ngực lên bàn.
Tân Mai giật giật người đứng dậy đi về cái bàn trang điểm chiếm diện tích to tướng ở nơi này.
Ngày đó, nàng nói rõ ràng thấy hắn im lặng không phản đối còn tưởng rằng thuyết phục được rồi, không nghĩ tới rời đi không bao xa đã bị hắn rượt theo bắt về giam lỏng.
Tân Mai liên hệ không được với sư phụ, cũng chẳng gửi thông tin ra ngoài được. Ba ngày qua nàng tự do đều bị hạn chế trong tẩm điện này, nàng đi đi lại lại quanh quẩn sớm đã buồn chán muốn chết.
Ma tôn nói mời nàng đến đây làm khách, hắn mỗi một canh giờ đều đến thăm nàng, hỏi nàng cần gì. Còn ân cần phái thị nữ Linh Lung tỉ mỉ hầu hạ nàng, hắn đối nàng cũng rất chu đáo muốn gì cho cái đó, trừ việc đi ra ngoài.
Tối qua Tương Vực tới thăm nàng còn muốn ngủ qua đêm nhưng bị nàng buồn bực kiên quyết đuổi đi rồi, đến bây giờ gần giờ ngọ cũng không thấy hắn lãng vãng xuất hiện.