Tân Mai giam mình trong Thanh Thuỷ Phong không gặp ai bảy ngày liên tiếp.



Đến buổi sáng ngày thứ tám.



Nàng lê thân đi ra ngoài phơi nắng, mấy bữa nay đều dồn tâm tư chăm sóc da lại giống như thi triển không đúng, nàng thấy nàng có chút trắng bạch nhợt nhạt.



Ngồi trên ghế đá đón nắng, Tân Mai chống cằm nhìn đoá hoa hồng diễm diễm nở rộ trong viện, cảm thán một câu: "Tương Vực ma tôn thật lợi hại!"



Có thể thao túng thân thể nàng, hắn kỳ thật thả nàng đi, vẫn là tuỳ lúc theo dõi nhất cử nhất động của nàng.



Đây là muốn làm nàng chết tâm với cải trắng?



Ép buộc nàng vào khuôn khổ?



Không khả năng.



Ma tôn càng làm vậy nàng càng sinh ra tâm lý phản nghịch, muốn chống trái đi ngược ý hắn.



Nàng đứng lên gom thật nhiều thuốc bổ ở chỗ sư phụ mà chạy đến chỗ Thương Dương.



Nàng đến nơi không thấy Thương Dương ngược lại thấy ả “A Kiều” kia đang chiễm chệ ngồi trên giường giương mắt xem nàng, tư thế ả giống như là đợi chờ người, ả cười ỏng ẹo mà lên tiếng: "Nữ chính giả, ta nên gọi ngươi là gì? Tinh Kiều hay là xuyên không giả?"



Tân Mai nội tâm 'đờ mờ' một tiếng, trên mặt vẫn giữ nhân thiết bình thản không tia hoảng loạng, môi đỏ hé mở: "Cô có sứ mệnh tiêu diệt ta?"



"Không vội, đừng nôn nóng, làm ngươi sống không bằng chết trước đã." ả ta cười như không cười mà trên dưới ngắm nghía nàng: "Cướp một bộ túi da đẹp liền nghĩ thay thế nữ chính đảo lộn trật tự thế giới này? sự xuất hiện của ngươi là một sai lầm, càng sai lầm khi ngươi gặp trúng ta."



Nàng ta là chuyên chức cao thủ trong ao làng vả mặt trà xanh kỹ nữ bạch liên hoa, các kiểu em gái tâm cơ giả tạo này, những đứa nữ phụ muốn xoay người, pháo hôi nghịch tập tự cho mình giỏi đều đã bại dưới tay nàng ta.



Hệ thống giao sứ mệnh trừng phạt nữ chính giả Tinh Kiều mang bug đâm ngang xuất hiện đoạt đi đất diễn lẫn ánh hào quang của nữ chủ, nhiệm vụ không khó nhưng thành công tích phân lần này lại tăng gấp ba, thật khó tin.



Nàng ta còn tưởng Tinh Kiều này sẽ là dạng thông minh ghê gớm gì, hoá ra chỉ có cái mặt tiền mà thôi.



Dễ xử lý như vậy, để cho cô ta sống bị dày dò chút cũng tốt.



“A Kiều” ánh mắt như nhìn con mồi trên thớt, tuỳ ý hỏi: "Ngươi rất để ý Thương Dương?"



"Cô nghĩ cô là ai, mắc gì ta phải trả lời."



Nàng ta nghe Tân Mai nói, nụ cười càng thêm càn rỡ, chắc như đinh đóng cột mà khẳng định: "Ngươi mất hắn chắc chắn rồi."



"Cô hại ta chẳng những vì nhiệm vụ càng vì muốn đạt đến tín nhiệm của Ma tôn, cấu kết hắn muốn hại Thương Dương nhưng hào quang trên người y quá mạnh, cô đấu không thành?" Tân Mai đi tới.



"Ta cho phép ngươi tính kế ta, nếu ngươi không dừng tay tiếp tục đối với Thương Dương âm thầm ra tay, ta sẽ không để yên."



"Nực cười, một kẻ ảo tưởng mà cũng dám chạy đến thị uy? ta thắc mắc nhiệm vụ ngươi thất bại có thể hay không sẽ hồn phi phách tán."



Tân Mai mi mắt động động.



“A Kiều” không tia sát ý bỗng trở tay đã nâng lên súng lục bắn tới phía nàng.



Phanh phanh công kích tới.



Tân Mai mở ra hộ thuẫn, tay khua trường kiếm chém nhau một trận với “A Kiều”.



“A Kiều” phát giác đạn vô pháp thương tổn Tân Mai, nên đổi loại tấn công, thân ảnh nhanh chóng chạm vào nhau, công pháp quỷ dị xuất đòn, chuỷ thủ đoạt mạng mà tới, tu vi thân thể Tân Mai là nguyên anh cho nên liên tiếp tránh thoát được đòn, ngược lại nàng ta có chút thảm.



Bị kiếm khí cứa qua mặt, nàng ta chật vật ngã thê thảm suy yếu nằm trên đóng đồ vỡ vụn hỗn độn trên mặt đất.



Tân Mai nhạy bén phát giác không thích hợp, ý định an toàn tránh mặt rút lui.



"A tỷ!" lo lắng nôn nóng giọng nói vang lên.



Tân Mai phi thân muốn chuồn, lại bị thứ lực đạo kỳ quái túm lấy chân, nàng cúi đầu nhìn không biết công pháp gì nam chính lại có thể ngưng tụ không khí thành lực lượng vô hình huyễn hoá ra một vật thể xiết lấy chân nàng, cảm giác như bị thật to lớn đôi tay giữ chặt.



Tân Mai bất lực cắn răng. "Tỷ ngươi tự ngã không liên quan ta."



Lại nghe thiếu niên truyền đến thanh âm sâm hàn. "Vì cái gì muốn giết tỷ ấy?"



"Ta trả lời ngươi sẽ tin sao?"



"Không tin."



"Vậy đừng hỏi."



"Cô không nói khả năng ta không để cô đi."



"Muốn hành hạ ta báo thù cho tỷ ngươi? Thương Dương nếu ta nói a tỷ của ngươi vào 15 năm trước đi còn chưa về thấy ngươi, ngươi có hận nàng không?"



“A Kiều” tựa phía sau lưng hắn, "khụ khụ" ho lên, giống như muốn ho ra cả phổi.



Thương Dương nghiêng người đút một viên thuốc vào miệng nàng ta, nhấc mi mắt lãnh đạm xem cô, phủ quyết phun ra hai chữ: "Vớ vẩn."



Tân Mai cân nhắc một người nuôi hắn 3 năm trong bỉm, một người dưỡng dục hắn 15 năm.



Tân Mai PK “A Kiều”.



Ừm, nói ra càng chết mau đi.



"Ta đi được chưa?" Tân Mai vận công thử dùng tu vi phá giải, giãy giũa cẳng chân, phát hiện thoát được rồi.



"Hại a tỷ còn muốn đi." hắn duỗi tay một đạo gió nhấc lên quất tới, Tân Mai gấp gáp trốn.



"Ta chưa làm gì nàng ta cả." Tân Mai ai oán nhìn hắn, giơ đôi tay trống trơn lên, ánh mắt vô tội mà đối diện hắn.



“A Kiều” ngón tay nhịp nhàng khoé miệng huyên thuyên không phát ra thanh âm nào, nhưng Tân Mai phát hiện đây rất giống chú ngữ của Ma giới.



Một vòm hắc khí tụ tập âm thầm ở sau lưng Thương Dương tập kích mà tới. Tân Mai phóng kiếm cắt ngang luồng khí đen kia.



Một chiếc lá đen phiêu phiêu rơi trên mặt đất nằm im vô dụng.



"Cô muốn làm gì." hắn dang tay che chắn cho nữ nhân phía sau lưng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo xa lạ.



Tân Mai lòng dạ một bụng uất ức nhìn nam chính che chở cho nữ nhân kia trong lòng cànng thêm có điểm mất mát.



Cô định quay lưng rời đi nơi khiến người buồn bực này, lại nghe một giọng nhỏ yếu rên lên: "A...Đau quá, mặt của ta."



Chỉ thấy vết cắt nhỏ khi nãy trên mặt ả tốc độ lỡ loét ra nhanh chóng, máu đỏ biến đổi thành màu đen, miệng vết thương mưn mủ, chất lỏng bầm đen dũng mãnh chảy ra bên ngoài, đôi môi tái nhợt như trúng độc, thoi thóp nằm ngã xuống đất được Thương Dương tiếp vào lòng.



"Đứng lại cho ta!"



Tân Mai xoay người, con ngươi thoáng chốc càng lạnh nhạt hơn đối diện nhìn hắn.



Thương Dương nâng lên “A Kiều" hắn duỗi tay phong bế độc công tâm giúp nàng ta.



Tân Mai: "Ngươi muốn gì?"



"Thuốc giải."



"Ta không có."



"Thuốc giải ở đâu?" hắn lập lại lần nữa, khẩu khí càng lớn hơn.



"Ta không biết."



"Ngươi không giao ra sợ là muốn chết ở chỗ này."



"Ta đã nói ta không hạ độc, dù ngươi giết ta cũng không đoạt được thuốc giải." Tân Mai khi nãy chỉ là đơn thuần đánh nhau với ả, làm sao lại cho là cô hạ độc.



"Có thể độc là ả tự hạ bây giờ phát ra cũng không liên quan ta."



Tân Mai lời nói ngắn gọn trình bày nghe vào tai Thương Dương giống như đang khiêu khích.



Nam nhân khẩu khí lạnh đến doạ người. "Nếu cô đã không có thuốc giải vậy cũng không cần rời đi nữa rồi." ngôn ngữ đều kẹp dao giấu kiếm. "Mạng để lại là được."



Tân Mai nhìn hắn hiểu lầm sâu sắc nàng, dùng lời nói tràn đầy tuyệt tình đối nàng mà phát ra ác ý. Lòng phạm đau, cải trắng nhà nàng không tin nàng.



Nhưng nàng giống như không có cách chứng minh trong sạch, từ nhỏ là nàng vô trách nhiệm với hắn, hiện tại thì lấy đâu ra tư cách chê trách hành vi của Thương Dương chứ.



Ta thực không tốt. Cho nên cải trắng còn là của nàng sao? Giống như từ hôm nay trở đi sẽ không phải nữa...



Mọi chuyện thật khó mà cứu vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện