"Mai Mai tiềm năng đoạt bảo của cô còn giỏi hơn chuyên viên giật đồ đầu đường" Lão Cẩu đang xem phim hành động đột ngột có cảnh ăn trộm, Lão liền đem ra so sánh lên tiếng thực sự đang khen ngợi cô.



Tân Mai làm cướp thành công tâm tình rất tốt. Cô lấy kim đâm tay nhỏ máu nhận chủ với nhẫn không gian. "Tôi chỉ làm ăn cướp theo lời ông"



Chiếc nhẫn nhận máu viên long châu trên mặt nhẫn tiếp thu trói buộc khế ước lập tức phản ứng, phát sáng ánh đỏ như pha lê lấp lánh trong suốt dần ẩn mất hư vô.



Lão Cẩu sửa lại lời cô "Không cướp là chúng ta chỉ đoạt thôi, cô hiểu không?"



Lão Cẩu cảm thán sờ sờ mõm 'chẳng những đoạt đồ còn đoạt đi tim của hắn, tiểu tử thật đáng thương.'



Già mồm cãi lý.



Cô không muốn hơn thua với lão. Nhan sắc quan trọng hơn, từ ngày đáp xuống mạt thế cô chỉ toàn lo sợ, đến rửa mặt cũng suy nghĩ về nhiệm vụ vội đến không hề ngắm kỹ dung mạo thân thể này.



Thiếu nữ da thịt non mịn trắng như sữa, ngũ quan sắc sảo, mắt hạnh to tròn, môi đỏ căng mọng nhìn chỉ khiến người muốn cắn, tuy thanh thuần tương phản quyến rũ nhưng phối hợp với nhau lại không chút dung tục, cô nhếch môi cười rất đổi phong tình lại vừa ngây thơ. Vốn liếng nhiêu đây đủ chơi rồi.



Cất gương cô bước xuống xe vào cái siêu thị không bóng người à nhầm có đoàn người của cô đang chiến đấu cùng đám xác sống nhân viên siêu thị, zombie bảo vệ. Quét hơn nửa cái siêu thị thức ăn, đồ hộp, nước uống, quần áo trong siêu thị vào nhẫn không gian. Tính toán tí nữa sang hai siêu thị trên đường càn quét tiếp.



Vẫn nên chừa đồ cho người tới sau, nếu không họ đến lại không còn gì.



Nam Phương Vực nhướng mày nhìn cô. "Em có dị năng không gian?"



"Ừm" cô gật gật đầu: "Em vừa thức tỉnh dị năng không gian"



"Sau này tiện lợi hơn nhiều rồi, em là tiểu bảo bối di động đó, anh trai phải bảo vệ người ta cho tốt, không thì sẽ mất em đấy! " ở mạt thế bây giờ cô cảm thấy mình không phải người thừa trong đội vừa vướn víu vừa không hữu dụng rồi.



Nam Phương Vực có chút không vui nghiêm túc nghĩ nghĩ, sao hắn có thể để mất cô được. Túm tay cô gần sát người vào mình che đi tầm mắt cô, tay phải phóng xuất một luồng dị hoả xé gió mà đi nhanh như cắt đáp lên kẻ tập kích.



Hai zombie bảo vệ bị thêu cháy đầu, ngã sấp xuống đất.



Cô ngửa mặt lui ra khỏi lồng ngực hắn.



Ngợp thở quá!



Cần phải ôm chặt vậy sao. Hắn kiệm lời nên muốn dùng hành động chứng minh à?



Cô nghe tiếng xèo xèo sau lưng muốn nhìn xem, đầu lại bị ấn trở về.



"Đừng nhìn, bảo bối nhìn anh không đủ sao?" tay vuốt ve đầu nhỏ đang ngọ nguậy của cô. Nam Phương Vực biết cô ghét thi thể kinh dị máu me, hắn không muốn thứ này doạ cô mơ ác mộng.



Tân Mai đẩy hắn ra, mặt không biểu tình tiến gần xác sống cháy đầu trên đất, lấy thanh sắt treo đồ gần đó xuống.



Cô lấy ra một tinh hạch màu đỏ không bị biến dạng ảnh hưởng bởi dị hoả trong đầu zombie.



Nam Phương Vực hơi bất ngờ nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô cùng thao tác khử trùng tinh hạch bọc vào khăn tay.



Quả nhiên! Khoé môi không tự chủ cong cong.



"Anh trai xem này, tinh hạch zombie Cấp 2. Mới mạt thế ngày thứ tư mà đã có xác sống cấp 2 rồi." Tân Mai chậc chậc lưỡi. Quơ quơ viên đá quý được gọi là tinh hạch cho hắn xem.



Nam Phương Vực "Ừ" một tiếng cầm tay cô như đang quan sát tinh hạch, thực chất lại đang thích thú cảm nhận bàn tay nhỏ nhẵn mịn trong lòng bàn tay hắn.



Vũ Lăng cùng Mạnh Tích Tử không biết lại gần lúc nào kinh ngạc hô lên: "Tiểu thư thật lợi hại, cô xem mấy xác sống bị giải quyết đằng kia có thứ này không?"



Mạch Tích Tử thắc mắc. "Sao tiểu thư lại biết trong xác sống có tinh hạch?" bọn hắn trải đời nhiều nhưng còn ngô nghê với xác sống lắm cơ.



Nhóm xã hội đen đàn em này mặt mày cũng anh tuấn, Cô rất có lòng tốt giải đáp thắc mắc phổ cập cho họ. "Những xác sống đằng kia không có tinh hạch, chỉ có nhân viên xác sống quầy thu ngân có tinh hạch cấp 1."



Tiêu Ức học theo động tác cô moi nhanh ra được tinh hạch màu đỏ nhạt, nhỏ hơn cái trên tay cô, bổ mấy não zombie khác ra nữa thì quả thực không có.



Vũ Lăng trợn mắt không thể tin tưởng nổi nhìn cô "Làm sao tiểu thư chỉ cần nhìn liền biết được xác sống nào có?"



"Chắc là dị năng" Cô tu luyện bí pháp kia dạo này có thể cảm nhận linh khí, dựa vào linh khí cô đương nhiên biết được.



"Anh trai, anh thông báo mọi người khi giết xác sống nếu có vết thương trên người thì đừng để nhiễm phải máu của xác sống, tránh tiếp xúc móng tay chúng nếu không chẳng mấy chốc sẽ bị chuyển hoá thành xác sống." kể cả móng tay của đám xác sống ở nơi này cũng nhiễm phải virus kí sinh, theo tài liệu dân số con người sau này chỉ còn khoảng dưới hai trăm người còn sống. Cuối câu chuyện xác sống sẽ chiếm lĩnh toàn cầu.



Nam Phương Vực gật đầu nhìn Vũ Lăng ra hiệu.

"Tại sao em lại biết rõ những chuyện này?" hắn nhẹ giọng hỏi cô.



"Xem trên phim không phải đều nói vậy sao." Cô dùng câu trần thuật khẳng định.



"Anh hấp thụ nó đi, sẽ giúp anh mau tăng cấp dị năng." Tân mai chớp chớp mắt đưa tinh hạch màu cam cho hắn.



Hắn không nhịn được cười kéo cô vào lòng, đám đàn em chỉ trố mắt nhìn nhìn rồi lại cuối đầu cũng không dám nói gì.



...



Màn đêm buông xuống, trăng khuyết mông lung ngoài ô cửa. Từng đợt gió lùa vào mát lạnh cả căn phòng.



Dưới ánh sáng trăng thiếu nữ như được khoác lên vầng sáng nhạt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn môi đỏ anh đào, da thêm trắng muốt, đuôi tóc vẫn chưa khô hẳn vài giọt nước trong suốt bện sát vào chiếc eo phát hoạ đường cong mê người. Tà váy trắng ngà càng tôn lên sự ngây thơ tựa thiên thần cùng dáng người yêu nghiệt. Khiến người nhìn liền hận không thể lột sạch ngắm nhìn toàn thân của cô.



Nam Phương Vực chính là kẻ đó.



Đúng, hắn không biết tại sao lại có ý nghĩ đó với cô, sâu đậm loại dục vọng chiếm hữu sẽ càng lớn mạnh bộc phát khi cô đứng cạnh bất kỳ nam nhân nào.



Khiến hắn không thể khắc chế bản thân. Tựa một con thú ngủ say đang ngo ngeo thức dậy.



Tân Mai vừa tắm xong vì muốn hấp thụ chút ít linh khí có ở chỗ này, mà có chút vội. Cảm nhận một vòng tay vô cùng ấm áp quen thuộc áp sát lưng cô.



"Ngủ thôi, bên ngoài này rất lạnh" hắn ghé sát vào tai cô như thổi khí, làm cô có chút nhột.



"Ừm." Cô xoay lưng lại liền bị hắn chặn ngang bế lên. Cô bất ngờ liền theo bản năng vòng lên cổ hắn. Mặt cô và hắn rất gần nhau, nếu bây giờ cô nhìn kỹ chắc chắc sẽ thấy tai hắn đỏ lên, khuôn mặt nghiêm nghị giờ đây lại có chút đáng yêu.



Cô hơi mất tự nhiên cười cười nói. "Anh trai à ờm... Em tự đi được mà."



"Hửm?" hắn đi không nhanh không chậm mặc dù nếu để cô tự đi sẽ hơi xa nhưng đôi chân dài của hắn chỉ đi một chút liền từ tầng thượng ban công xuống phòng ngủ của cô rồi.



Hôm nay họ vừa đi vừa chiến với xác sống mới về được đến hầm vũ khí Nam Phương gia. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời.



Nam Phương Vực bế cô đặt ở trên giường, cô chui vào chăn thò cái đầu nhỏ ra nhìn nhìn hắn.



Hắn dường như không có ý định rời đi, cứ đứng bên giường nhìn cô.



Tân Mai chớp chớp mắt hỏi "Anh không đi ngủ sao?"



"Không cần để ý, em cứ ngủ sớm đi."



Xem ra hắn quan tâm em gái nên không định về phòng của hắn rồi.



Cô có chút cảm thán tình cảm anh em của họ, cô cũng từng rất ganh tỵ khi thấy người khác có anh trai yêu thương bao bọc. Ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt với họ, đó là nguyên tắc của cô, cô kéo kéo tay hắn.



"Anh ngủ với em đi." thiếu nữ giọng nói trong trẻo nhưng nghe vào tai hắn lại dụ hoặc đến khiến người ngứa ngáy.



Hắn thành thật nghe lời gật đầu leo lên giường nằm kế bên cô. "Bảo bối ngủ một mình sợ sao?" hắn hơi cứng cả người khi nằm chung giường với cô nhưng rất nhanh bình ổn cảm xúc.



Cô nhích nhích vào góc giường chừa chỗ rộng hơn cho hắn. "Anhcũng cần ngủ mà, anh không ngủ đủ giấc làm sao có sức bảo vệ em." Cô mặt ngoài nhu thuận nói.



Chăn che tận mũi cô trở mình xem hắn, không biết có sai lầm khi cho hắn nằm chung giường không.



Đột nhiên khi nằm kế bên hắn cô mới tinh tường phát hiện ra một việc không thích hợp.



Hắn không xem mình là em gái, ánh mắt kia không phải tình thân dành cho em gái nhỏ. Mà là ánh mắt khi nhìn người phụ nữ mà hắn yêu.



Quá đáng sợ rồi! Trinh tiết của ta.



Bản tiểu thư thật ngu lại đi lên thuyền giặc, giờ ngủ cũng phải đề phòng hắn.



Hắn như nhận ra ánh mắt trong phút chốc trở nên xa cách kia của cô.

Nên cũng không quá phận.



Thời gian tích tắc trôi qua



Cô rút trong góc có chút lạnh cuốn cuốn chăn, hắn nhích lại gần ôm cô vào lòng. "Đỡ lạnh hơn chưa?"



Cả người cô căng cứng rất mất tự nhiên, nhưng khi bị hormone nam tính của Nam Phương Vực lan toả đến chóp mũi lại dựa gần hắn.



"Thoải mái" Ngao...sao ôm hắn lại dễ chịu đến vậy, cứ như cái điều hoà. Mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn lại khiến người thật yên tâm thoải mái.



Hắn vỗ vỗ lưng cô, cảm nhận người trong lòng cơ thể dần thả lỏng bình thường không còn cứng ngắc đề phòng sợ hắn nữa.



Hắn thanh âm nhẹ nhàng như ru ngủ: "Bảo bối ngủ ngon."



"Anh trai ngủ ngon a~" Mắt cô lim dim, hơi thở dần đều đều.



Cô thật sự quên luôn sự phòng bị tính toán vừa nãy chỉ lo hưởng thụ sự dịu dàng ôn nhu hiện tại.



Hắn như ôm con mèo con nhỏ vào lòng dịu dàng vuốt ve, nhìn cô thực sự ngủ sâu, hắn cười khẽ. "Vẫn phải nuôi thêm một thời gian nữa." sẽ tập cô thành thói quen không bài xích hắn nữa mới được.



Hôm nay hắn chỉ tính thăm dò cho cô nhìn ra chút ít tâm tư. Hắn hy vọng cô nhận ra tình cảm của hắn, sẽ tiếp nhận hắn. Chứ không phải sợ hãi xa lánh hắn.



Tân Mai sẽ không bao giờ biết thời khắc mình ngủ say đang có một người khẽ hôn khắp mặt cô, tính kế như thế nào mới có thể sớm ngày được ăn sạch sẽ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện