Vài tháng trôi qua.Nàng cùng Tương Vực quả thật là ngày đêm thâu hoan.



Cái thứ này mỗi ngày nhìn thấy nàng đều sẽ động dục. Tân Mai dáng đi hiện tại đều không còn linh hoạt.



"Ma hậu, chào ngài." mấy vị ma tỳ đi ngang qua gặp nàng đều cung cung kính kính cuối chào.



"Ma hậu, ngài cần chi phân phó không ạ?" một vài người thấy nàng thong thả đi dạo vội vàng buông việc mà chạy tới.



Ma hậu???



Nàng há mồm muốn phản bác, lại thôi. Dù gì đi nữa ngủ cũng đã ngủ, phủi sạch quan hệ nghe vào giống như rất giả tạo.



"Không có gì, chỉ là ta cùng Ma tôn chưa thành thân, không cần nhất thiết vội gọi là ma hậu." nàng bổ sung: "Gọi ta tiên tử đều tốt." nàng nghiêm trang nói xong liền xoay người.



Cả đám khó xử nhìn nhau: "Này là ma tôn đại nhân tuyên cáo, chúng thuộc hạ không dám trái ý."



Tân Mai bí xị khuôn mặt nhỏ không nói nữa mà đi, nàng tư thế ưỡn ẹo đi trên đường, y phục tím xẻ tà như ẩn như hiện đường cong làm người mê mẩn, nhìn lướt qua mỹ diễm đến càng giống yêu nữ hơn là tiên tử.



Kỳ thật nàng không hề muốn đi đường khép nép như vậy, chân nàng có khổ nói không nên lời.



Khó khăn lắm hôm nay mới có dịp Tương Vực bận rộn mà rời xa nàng.



Tân Mai muốn bỏ trốn.



Nàng không nghĩ phó thân chịu hành nữa.



Hắn nhất định xem nàng là “Lục Diệp” mà thay thế!



Rõ ràng đời trước sức chiến đấu trên phương diện đó của hắn cũng không hung tàn như vậy, hắn ân ái với “Lục Diệp” đều nhẹ nhàng hơn gấp trăm lần đối nàng.



Bây giờ tình trạng hắn gặp nàng chỉ có thể miêu tả bốn chữ “hoang dâm vô độ”, bộ mặt nhìn nàng lúc nào cũng một vẻ “Dục cầu bất mãn”.



Hắn đi mà tìm “Lục Diệp” kia đi, bổn cô nương không cung hầu nổi.



[Ký chủ, vì sao ta nghe ra mùi giấm chua ở gần đây?]



Chắc ai nấu ăn bay mùi thôi.



Tân Mai ngồi ở trong đình nhìn bốn phía bị theo dõi sát sao, nàng đang tìm xem chỗ có kẻ hở mà trốn lúc thích hợp.



Mấy ngày trước nàng hiến thân, van nài hứa hẹn với hắn hết lời mới được hắn cho phép đi dạo xung quanh điện.



Nói cũng kỳ quái, xung quanh điện toàn nữ nhân đi đi lại lại, đến cái bóng của một giống đực cũng không thấy.



[Ký chủ, cô hình như bị ngu ra.] trước đây bản thần mà nói vậy chắc chắc cô sẽ hiểu ngay mà đong đỏng lên.



Nhìn xem đúng là yêu đương làm IQ cũng giảm xuống.



Mắt Lão Cẩu chợt chuyển chuyển: "Mai Mai à, cô đừng quên ba phần thưởng nhé! Ráng làm nhiệm vụ đi, nếu không mạng cũng không còn đâu mà hưởng thụ."



Ta vẫn nhớ.



[Leng keng! Nhắc nhở: Hỗn Thiên Quyết đã ở trong tay Tương Vực vào ba tháng trước nếu ký chủ còn không mau đoạt về, phần trăm thất bại nhiệm vụ rất cao.]



Thất bại?



[Đúng, Linh hồn cô sẽ chịu sa thải.]



Nàng chưa kịp nói thêm gì với Lão Cẩu đã cảm giác hơi thở quen thuộc ập đến, đầu bị vùi vào lòng ngực ai đó.



Nàng nâng lên đầu, thật rõ ràng mà nhìn thấy góc cằm hoàn mỹ của Tương Vực.



"Nhớ ta không?" Tương Vực tầm mắt tương đối cùng nàng, đen nhánh con ngươi chất chứa nồng đậm cảm xúc.



"Ta Không..."Tân Mai thẳng thừng định đáp lời, lời nói chợt ngừng lại, ngẩng đầu xem hắn một chút lại cúi đầu.



"Ta có nhớ." nàng nói ra nhưng khoé môi không nhịn được giật giật, nàng sợ hắn nhìn ra cảm xúc của nàng.



Kỳ thật là nhớ đến Hỗn Thiên Quyết...



Nàng có cảm giác mình đang lừa người cái loại này gần như tra nữ lừa tình người khác.



Nghe nàng nói, Tương Vực khoé môi chậm rãi cong lên, có chút vui vẻ."Đã ăn gì chưa?"



"Vẫn chưa, bọn họ nói thức ăn sắp xong." Tân Mai đứng dậy vừa đi vừa nhìn cái bụng nhỏ của nàng, tu vi đã sớm vượt qua tích cốc kỳ vốn không ăn cũng không sao nhưng nàng thói quen vẫn là thích chạm đến món ngon.



Nên đi nhà bếp chẹp vài món rồi.



Tương Vực sáng rực đôi mắt nhìn nàng, bất chợt bế lên Tân Mai.



"Ngài làm gì?" Tân Mai hoảng một chút, ôm lấy cổ hắn.



"Nàng cảm thấy còn có thể đi đường?"



Tân Mai nghe, nhớ tới chân nàng tư thế đi đường khá là bất tiện. Miễn cưỡng để hắn ôm.



Cửa điện to lớn hắn ôm nàng chậm rãi bước vào, nàng tá hoả nhìn tẩm điện ngày một gần. "Ta không muốn ăn ở trong điện."



Hắn bước chân hơi ngừng: "Nàng muốn ở đâu?"



"Trong đình...A không trong bếp đi" Tân Mai lấp bấp đang muốn giãy xuống khỏi người hắn.



Cảnh vật quay cuồng một chút, nàng chớp chớp mắt nhìn bốn phía mùi hương thức ăn bay đến.



Gần nhà bếp một bàn rộng trải dài thức ăn cực kỳ phong phú, đều là món mặn mà nàng thích ăn.



Tương Vực tay áo khẽ lay động, đám thị tỳ chạy đôn đáo trước mắt nàng, đều như bóng nước thoáng biến mất vô tung.



Tân Mai ngạc nhiên đôi mắt tròn xoe mà nhìn hắn. "Họ đều là pháp thuật của ngài hoá ra sao?" có ai cáo lui mà theo kiểu này bao giờ.



"Bằng không?" Tương Vực bên môi ý cười từ lúc chạy tới bên nàng đều chưa từng dừng.



Hắn là sợ lúc hắn bận, nàng một mình sinh tâm buồn chán, mới hoá ra cả đám người ảo này bồi nàng.



Không đúng.



Kỳ thật đều là nhành cây ngọn cỏ mà thôi, hắn là không yên tâm mới để đám tai mắt này trông chừng nàng.



Một đám xanh lục rơi rải rác bị gió phất đi.



"Thật thần kỳ." Tân Mai không bao giờ ngờ được hắn tu vi lại tới cấp bậc này...thứ ảo nhân vi diệu này chỉ có cấp ma thần mới khả năng ban cho cây cỏ ý thức độc lập, lại hoàn toàn có thể đặt mệnh lệnh sai khiến.



Nàng sáng nay đã thấy rõ, đám thị tỳ kia tu vi đều không kém, mới làm nàng rụt rè như vậy...



Chúng so với đám yêu tinh lợi hại đều là không nói ngoa.



Tương Vực lực lượng rốt cục có bao nhiêu khủng bố.



Tân Mai cầm lên một cái bánh bao gần nhất, vừa tự hỏi vừa cắn ăn.



Hương vị bánh non mềm, vào miệng liền thơm ngọt, nhân bánh không biết  làm từ thịt động vật nào lại điều chế cùng gia vị gì mà ngon không thể cưỡng.



Ở hiện đại cũng tuyệt đối không thể dễ dàng mà làm ra kỳ công đồ ngon như vậy.



Tân Mai đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bàn ăn trước mặt, mãn nhãn đều vừa lòng, nhấc lên chiếc đũa bắt đầu chiến đấu với từng món.



Chờ nàng động tác nhanh tay nhưng không kém phần cao quý ăn tới một phần năm thức ăn trên bàn.



Tương Vực một tay chống cằm ngồi ở một bên xem nàng ăn như thế ngon miệng. Hắn cầm khăn tay thay nàng lau một chút thức ăn dính lên khoé môi.



"Như vầy hài lòng?" Tương Vực nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng. Hắn ở bên tai nàng lẩm bẩm thanh âm: "A Kiều, làm sao đây? Bổn tôn cũng đói~"



Hắn tiếng nói khàn khàn từng chữ đều câu nhân làm nàng toàn thân run run.



"Không, ta muốn ăn một mình." Tân Mai đã biết hắn là muốn cái gì ở chỗ nàng.



"Nàng ăn đồ ăn của nàng, ta ăn phần của ta. Hai việc hoàn toàn không xung đột." Tương Vực ra sức dụ dỗ.



Tân Mai cố gắng làm lơ cái người phiền toái nàng dùng bữa. vẫn từ tốn ăn đến mùi ngon của thức ăn.



Tương Vực bất mãn gạt bỏ đồ ăn trên tay của nàng đi. Tân Mai không để bụng.



Nàng tiếp tục bốc món khác mà ăn, chưa kịp ăn tới miệng đã bị hắn cướp lấy. "Bản tôn với đồ ăn cái nào quan trọng hơn."



Nàng cho hắn một cái nhìn ngu xuẩn.



Dĩ nhiên đồ ăn quan trọng, không ăn thì còn gì là sống trên đời tận hưởng mỹ vị chứ.



Ném đóng bữa ăn này vào mạt thế chính là quý giá vô cùng.



[Ký chủ, cô có hắn chính là có tất cả đồ ăn. Hắn là nhà sản xuất nguồn cung cấp thức ăn ngon cho cô nha.] Lão Cẩu nhìn mạch não ngày càng chập đi xuống của Tân Mai mà hơi lo lắng.



Không lẽ bản thần ở thế giới trước ném ký chủ cho nên liền gây ra hội chứng ám ảnh mạt thế, đói đồ ăn.



Tân Mai mà biết Lão Cẩu nghĩ gì khả năng sẽ cãi nhau một trận.



Nàng căn bản là hiểu rõ lúc bây giờ nên thuận theo Tương Vực mới có trái ngọt mà ăn, nhưng là ý tứ không hiểu sao vẫn cứ theo thói quen mà chống đối hắn, nhìn hắn không vừa lòng nàng lại hả dạ.



"???" Nàng có thói quen này bao giờ.



Chỉ là nhìn hắn liền không thể hiểu được muốn chọc tức hắn.



"Ta thực sự nhìn ngài liền nuốt không trôi." mỗi lần thấy Tương Vực nàng khắp nơi đều đau, hắn vật lộn nàng không thể không nói. Quá đáng sợ đi.



"Vậy không cần ăn nữa, ăn ta là được." Tương Vực cướp luôn cái đũa trên tay nàng.



Tân Mai giật mình, nhanh chóng nhào lên bàn ăn ôm khư khư đóng bánh bao hấp vào người.



Giống như sợ hắn giây tiếp theo liền lật đổ bàn ăn, đặt nàng nằm lên mà thế chỗ.



"Khoan đã." Tân Mai tay chân hoảng hoảng, vội vàng bảo vệ đồ ăn. "Cho ta xin, ngài đợi ta ăn hết đóng đồ ăn này rồi mới ăn ta có được hay không?"



Nàng biết hắn tính cách, một khi lăn giường chính là vài ngày liền. Sau đó nàng sức cùng lực kiệt rồi, dù muốn ăn, cả người đuối đến miệng cũng không có sức nhai.



Chính hắn mới là người làm nàng phát hiện, bản thân có bao nhiêu tình yêu sâu sắc với đồ ăn.



Bởi vì thức ăn sẽ không làm nàng đau phát khóc, cũng không dày vò làm nàng mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện