Tân Mai hôm nay là thực có hẹn.



Cô ăn mặc một thân váy dài màu xanh ngọc, tóc đen thẳng như tơ lụa mềm mại buông xoã qua ngực. Thiếu nữ so trước đây càng thêm kiều tiếu xinh đẹp, đặc biệt hàng mi tự nhiên cong vút theo mỗi cử động của đôi mắt phe phẩy hệt cánh bướm vỗ về, cặp con ngươi ở chạng vạng chiều tà ánh lên bắt mắt màu cầu vòng, tia sáng bảy sắc ở đôi đồng tử đen tựa hắc ngọc càng thêm rõ ràng phảng phất cất chứa tinh quang giống y ngân  hà xoay chuyển trong vũ trụ trời đêm.



Tân Mai ngồi ngay ngắn ở quán kem cùng Tưởng Kinh Hồng thu hút không ít ánh mắt từ mọi người.



Thật là một cặp tuyệt mỹ giai nhân.



Ai nhãn lực kém cũng đều biết đây là đôi chị em ruột.



Kỳ thực Tưởng Mộng Na nhỏ hơn 1 tuổi, lớn lên 6 phần giống Tưởng Kinh Hồng, nhan sắc cũng thuộc cực phẩm chỉ tiếc một chín một mười gương mặt dĩ nhiên Kinh Hồng dáng người còn thêm lên tô điểm. Thật không ngoài ý muốn một nhát nhấn chìm sự tồn tại nguyên chủ khi đi chung một chỗ.



Nguyên chủ tuy có xinh đẹp nhưng thiếu khí chất trước nay chưa từng có thần thái như chị gái, cho nên trông vào thực nhạt nhoà như một vật xinh xắn vô hồn.



Nề hà Tân Mai xuyên vào xảy ra chút biến hoá nho nhỏ.



Tưởng Kinh Hồng trời sinh vạn phần sắc sảo mặn mà, Tân Mai một bên cao khiết thanh thuần ngây thơ.



Thật là mỗi người một vẻ!



Hai chị em cô xuất hiện ở đây hấp dẫn đường phố chạy tới kinh diễm một đống lớn thanh niên.



Tân Mai nhỏ xinh cánh môi no đủ hồng dụ khẽ kéo: "Chị à, mấy hôm nay chị không gặp Hân Hân sao?" rõ ràng đã nhắn tin ước nhau ba đứa gặp mặt đi chung.



Tưởng Kinh Hồng chọc chọc  ly kem: "Nghe nói mấy ngày qua nhà Hân Hân có chuyện không ra tới được."



"Chuyện gì a?"



"Không nghe cô ấy nói, em không phải nói muốn đi mua đồ sao? Chị bồi em đi cùng."



Tân Mai nhìn chị gái tú nhan diễm lệ như đoá hồng hoa xinh đẹp tiếc rằng  lớn lên không phát huy được hết vẻ quyến rũ sắc sảo vốn có, khuôn mặt lúc nào cũng mang nét dịu ngoan hiền thục thiên hướng về thanh nhã tinh khiết thật sự danh xứng với thực  'hai chữ nữ thần' quả không sai.



Tưởng Kinh Hồng ngồi đối diện cô, trên người hơi thở sạch sẽ trong lành là loại xuất phát từ trong nội tâm hiền lành lương thiện mới toát ra tới.



Không phải là nguỵ trang cao khiết giả hiền lành như nguyên chủ.



Tân Mai rất nhạy bén trong việc cảm nhận một ai đó, cô có cảm giác bên trong vẻ ngoài thanh thuần kia còn dồn nén một loại phức tạp tâm tư ẩn giấu sâu kín che đậy điều gì đó.



Bất quá, đây cũng không phải là điều cô muốn biết.



Tưởng Kinh Hồng rất có nội liễm khi tiếp xúc đối đãi với cô vừa như chị gái lại như bạn khuê mật với em gái.



Tân Mai không hiểu nổi người chị không chỗ chê này làm  sao nguyên chủ có thể nỡ lòng hạ độc thủ.



Bất quá vì quá tốt không chỗ bắt bẻ.



Cho nên ở chung lâu dài khó mà không làm một người hẹp hòi như Tưởng Mộng Na sinh ra u uất tự thua.



Tâm người thật dễ sinh lòng tật đố, lại kỳ quái muốn noi theo, nguyên chủ chính mình còn không thoát nổi bóng tối nội tâm thì sao nghĩ rằng Hạ Dĩ Dạ sẽ thích cái bắt chước phẩm mà từ bỏ chính bản.



Vì mê trai mà giết chị tư duy cũng quá không ổn.



Tình thân cũng quan trọng không thua kém tình yêu đâu~



Vốn dĩ không phải chạy ra mua sắm mà có mục đích khác với Tư Hân Hân, nhưng không găp được người cô cũng không uỷ khuất mình, cùng chị gái sắm trang sức, quần áo các món đồ linh tinh tống cổ thời gian.



Túi lớn túi nhỏ xách đến cồng kềnh lung tung cũng đã hoa 3 tiếng mua đồ.



9h tối, Tân Mai xem Tưởng Kinh Hồng đã đói bụng tới cong eo còn sợ Tân Mai mệt mà tranh xách thêm phần.



"Tài xế nhà chúng ta tới trễ quá, hay chị điện thoại cho anh rể tới đón đi." Tân Mai theo thói quen nói, ngồi ở ghế gỗ dài gần ven đường đợi lâu có chút uể oải, nghiêng đầu nói với Tưởng Kinh Hồng.



Tưởng Kinh Hồng buông đồ đặt lên vành bồn hoa, hơi nhỏ giọng buồn rầu: "Chị không muốn gặp anh ấy."



Tân Mai: ''Cãi nhau?"



Tưởng Kinh Hồng thở dài: "Hân Hân hình như rất thích Dĩ Dạ."



Xem ra lần gần nhất cô bỏ thuốc hai người họ nhốt lại khi đi dã ngoại trước đó làm cho Tưởng Kinh Hồng giận dỗi nghĩ Hạ Dĩ Dạ đã có gì đó với Tư Hân.



Không lẽ anh ta không giải thích hay là chị gái vốn không tin.



Mặc kệ là thế nào 'đầu sỏ gây tội Tân Mai' chính là nguyên nhân khiến bọn họ rùng mình thật lâu như vậy.



Cô có chút hổ thẹn với Tưởng Kinh Hồng vì thọc gậy chia cắt uyên ương, nhưng đây sự tình là cần phải diễn ra.



Tân Mai vì tránh cái hay không nói nói cái dở nên miệng ngậm chặt, chỉ là nhìn Tưởng Kinh Hồng trầm mặc một lúc lại nói về vấn đề cần thiết hiện nay: "Chị, hay là ăn một chút nhà hàng gần đây rồi về nhà?"



"Em nghĩ chị là heo sao? Chị không ăn khuya. Một chút nữa về nhà uống cốc sữa là được."



Lúc này tài xế mới chậm chạp chạy tới nói là xin lỗi kẹt đường, hai chị em cô cũng không nói gì.



Về nhà. Tưởng Kinh Hồng sắp vào phòng Tân Mai bất ngờ câu lấy tay cô ấy.



"Chị gái, xin lỗi." đây là thay nguyên chủ lỗi lầm đời trước mà nói, cũng vì sắp tới hành vi chính mình khả năng sẽ phải gây tổn thương cho thiếu nữ lương thiện này mà mở lời.



"Em có chuyện gì sao?" Tưởng Kinh Hồng xem cô, thanh khiết tiếng nói lộ ra tia khó hiểu.



Tân Mai buông lỏng tay, lúm đồng tiền nở rộ: "Chị vất vả rồi." thoạt như cô nói cảm ơn vì chị gái đã bồi mình đi chơi, nhưng Tân Mai muốn nói là: 'Tương lai chị phải vất vả rồi.'



Cô sẽ không leo lên con đường làm Tưởng Kinh Hồng chết đuối lại không biết tiếp theo sẽ làm điều xấu xa gì ảnh hưởng đến thiếu nữ này, đây là cảm giác tội lỗi.



"Hôm nay chị ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn đến trường." Tân Mai mỉm chi chào tạm biệt.



"Em ngủ ngon nhé! Buổi sáng ban B có tiết thi toán, ngủ sớm lấy tinh thần nè." Tưởng Kinh Hồng nói xong xoay người vào phòng, cho nên đã bỏ qua khoảnh khắc Tân Mai méo mó mặt mày.



Toán!!!!!



Ai ô nha nha...ta hận– –



***



Phòng học ban B, trường Audrey cao trung.



Hôm nay ngày nắng đẹp trời, Tân Mai trong phòng học hai mắt đảo khắp nơi, tìm kiếm sự cầu cứu.



May mắn bạn ngồi cùng bàn hảo tâm chỉ cho cô một ít, Tân Mai nghiến răng cắn bút có chút ghét mình giận Lão Cẩu.



Rõ ràng ông ta có thể mở ra một ngàn một vạn phương thức giúp cô giải toán, nhưng ông ta cứ nói không cần thiết.



Không cần thiết!!!



Thế nguyên chủ học lực sút giảm không phải băng cmn nhân thiết à? Muốn trừ điểm nhan sắc của bà, để bà đi làm thêm thật nhiều nhiệm vụ chứ gì.



Hố cha Lão Cẩu ý đồ đều bị Tân Mai xem tới rốt ráo.



Nhưng hiểu rõ là một chuyện, giải bài là một chuyện, Cô nhìn các con số lẫn hình học hận đến ngứa răng.



Bà đây thi đỗ trường y.



Thú thật không dựa vào thực lực mà dựa vào mánh khoé.



Thế là Tân Mai sau khi cho là viết được kha khá bộ môn khắc tinh đời cô, bèn nhắm mắt mặc kệ các con chữ số bay nhảy trên giấy.



Buổi trưa giờ nghỉ giải lao.



Tân Mai úp mặt lên bàn ngủ gà ngủ gật.



Xung quanh một mảnh ồn ào huyên náo.



"Nghe nói Tư gia nhận lại đứa con trai thất lạc."



"Thất lạc cái gì, kia còn không phải là chỉ nhỏ hơn 2 tháng tuổi với Tư Hân đại tiểu thư sao?" Lời này nói ra tất cả mọi người đều ồ lên hiểu rõ.



Tư gia con riêng bây giờ được nhận, còn không phải là vì phát hiện mình phong lưu bên ngoài có được cậu con trai. Thời đại nào đi nữa trọng nam khinh nữ dường như vẫn tồn tại ở trong đầu một ít người phong kiến, Tư Tổng sủng Tư Hân Hân, bây giờ lại dắt về một đứa em trai chia gia tài, mấy hôm nay không thấy Đại công chúa xuất hiện họ cũng âm thầm đoán được tâm tình Tư Hân.



Có một đồng học từ ngoài cửa đanh đảnh gấp gáp chạy vào hô hấp rối loạn nói: "Các người chắc còn không biết đi, vừa nãy tôi thấy Tư Hân Hân vừa mới đến trường, trên xe còn ngồi một người mà chúng ta quen....."



"Là ai?"



"Mau nói đi."



"Nhanh nói đi chứ!" Cả đám buôn dưa lê không nhịn được thúc giục.



Đồng học kia giống như chấn kinh hoà hoãn một chút mới mở miệng: "Tên ma nghèo kiết xác ban A...Trầm Vực."



Toàn bộ trường Audrey không phải đều hoàn toàn tuyển học sinh xuất thân công chúa hoàng tử tôn quý, còn thi thoảng khâm điểm cho học sinh ưu tú thành tích xuất sắc nhưng gia cảnh bần hàn được miễn phí vào học.



Trầm Vực là một trong số đó.



Vì trọng năng lực nên ban A đều là thực lực học tập tốt mới được xếp vào, có tiền có thế cũng không nhét vào đó được.



À, trừ một người có thể hô phong hoán vũ ở trường học đỉnh đỉnh đại danh Tư gia đại tiểu thư 'Tư Hân Hân' cô ấy học lực bình thường cùng lắm năng lực tạm đủ vào ban C, nhưng không biết vì sao vào được ban A.



Ai nấy đều biết. Không có quy tắc không thể phá, nếu có là do ngươi không đủ giàu mà thôi.



Có tiền muốn trời cao đều được.



Tân Mai nghe đến 'Trầm Vực' nữ sinh mi mắt ở dưới bàn nhảy một chút.



Ngày hôm đó, Tân Mai nghĩ đủ cách dẫn Tư Hân đến chỗ Trầm Vực bị đánh, là cố ý trước sắp xếp sớm hơn thời gian cho cô ấy nhận em trai.



Theo cốt truyện Trầm Vực mới là con của chính thê, tình nhân của Tư Tổng mới sinh đứa con gái được hai tháng cấu kết với  đối thủ Tư gia thời bấy giờ tìm đến nhà nháo loạn, Tư Mẫu kích động sinh sớm tháng, lúc đó không ngờ bị ả ta đánh tráo thành con gái ả.



Tư mẫu cũng vì sinh khó mà chết, Tư Tổng ở nước ngoài xây dựng đế quốc kinh tế trở về, liền thấy có lỗi với vợ mình nhiều năm qua vẫn không hay biết mà sủng ái Tư Hân Hân.



Còn chính nhi tử (**) cần bù đắp thì phải lưu lạc đầu đường.



(**) con trai



"Đúng là năm mươi năm Hà đông, năm mươi năm Hà tây (***). Sơn thuỷ lưu chuyển, gà lắc mình cũng biến thành phượng hoàng." cả đám học sinh đều than thở nghĩ xem mình có hay không, từng đắc tội Trầm Vực, có nên chạy trước xum xuê cầu tha thứ.



(***) trận chiến Hà Đông, Hà Tây: ý tứ ở đây biến sự không ngờ.



Lão Cẩu bỗng nhiên nhắc nhở: [Ma lười, bỏ qua cơ hội lần này nữ chính Tư Hân sẽ đi du lịch để quên sự đời. Cô mà đợi cô ta quay về sẽ lâu lắm mới đoàn tụ được cup D, đừng chần chờ mau lên đi thiếu nữ.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện