Tưởng Kinh Hồng vận tốc đột ngột như biến hoá siêu nhiên, cô ấy thở hồng hộc, không còn nhiều thời gian nữa, Kinh Hồng gấp gáp vừa kéo cô chạy vừa nói: "Ở cạnh hắn, người tổn thương mãi mãi là em, hắn so bất kỳ vật loại gì trên thế gian này đều đáng sợ hơn, lệnh người ghê tởm." Mỗi cọc hành vi đều làm tam giới cộng phẫn, chỉ một hoá thân ở tiểu thế giới này đã đủ làm náo loạn nơi đây, hắn tồn tại so với sự huỷ diệt càng điên cuồng không tưởng.



Chỉ có con ngốc muội muội này mới xem hắn như bảo bối mà yêu quý, tình cảm giữa Tiểu Mai và Phần Vực vốn là thiên lý bất dung, họ định sẵn là một sai lầm, Tiểu Mai xuẩn muội này càng không nên nhún sâu trầm luân.



Kinh Hồng rất sợ bản thể, cũng sợ hoá thân Tư Vực. Kinh Hồng biết những người tính kế hắn đều không có một ai có kết cục tốt.



Dù nguyên thần sau này tiêu vong đau khổ, cô ấy cũng quyết tâm ngăn lại mối oan duyên nghiệt quả này: "Em gái xin em hãy lắng nghe chị."



Tân Mai thở như chó, sắp chạy không ra hơi: "Dừng.....nghỉ ngơi." Cô cơ thể bị quá độ vận tốc làm sắp tắt thở.



Tưởng Kinh Hồng dù gì thân thể hiện tại là một con người vừa nãy vận lực như vậy cũng là quá phi thường rồi, cô ấy hơi đứt quãng hơi thở, hộc hộc nói:"Không được... để hắn đuổi đến nhất định không tha cho em."



Không tha cũng không sao! Cứ chạy giữa trời nắng mới không sống nổi ấy– –



Tân Mai mệt chết nói: "Có xe... sao không chạy... bắt taxi đi là được rồi chị hai!"



Tưởng Kinh Hồng: "..." ban nãy bị doạ đến quên mất.



Tân Mai được tha, chỗ cô ngừng lại là đường phố xó xỉn nào cũng chả thèm quan tâm, Tân Mai ngồi phịch trên đường, tim tăng tăng nhảy, cô nhìn con chó đang khát nước ngồi gần công viên, so với chó cô thở càng giống hơn.



Tân Mai lau một phen mồ hôi mặt, tan rã thể lực ngồi thở chung với Kinh Hồng.



"Cô là ai?" Tân Mai một hồi lâu mới lấy lại giọng mình. Dĩ nhiên người hành vi cư xử kỳ quặc này chắc chắn không phải Tưởng Kinh Hồng.



"Triều Khuynh." Tưởng Kinh Hồng không ý che giấu. Cô ấy thấy Tân Mai lê tấm thân tàn đi mua nước bèn đứng dậy đuổi theo.



Tân Mai khát nước, thực sự không nghĩ nói chuyện.



May mắn là máy bán hàng đồ uống tự động chỉ cần băng qua đường là tới, khu phố này không tính lớn nhưng cũng khá náo nhiệt.



"Em không phải thực sự nghĩ mình tên Nguyên––––––" Tưởng Kinh Hồng láp nháp rượt theo nói luyên thuyên đến mức lãng quên sự vật xung quanh.



Tân Mai quay đầu định đáp lời bỗng cực độ hoảng loạn hô quýnh lên: "Cẩn thận–– ––"



Lúc cô muốn lao về phía Kinh Hồng thì đã muộn một nhịp.



Chỉ muộn một nhịp thôi.



Một chiếc xe thể thao phi nhanh như vũ bão đâm bay Tưởng Kinh Hồng.



Nhìn cảnh tượng trước mắt diễn ra.



Tân Mai kinh hoảng cơ mặt phút chốc cứng đờ, một cổ đau đớn nghẹn trong lồng ngực, không hiểu vì sao hốc mắt cay cay, nước mắt không tự chủ lã chã lã chã rơi xuống giống như đã từng nếm trải cảnh tượng sinh ly này, cô dường như đã từng có rất nhiều người thân yêu thương cô, nhưng ở thế giới thực cô không hề có một gia đình trọn vẹn, cổ họng khô khốc ấm uất lên men.



Bất giác hai chân từng bước từng bước đi tới toàn thân cô như vô lực chống đỡ, cô nhũn ra ngã khuỵu mà ôm lấy Tưởng Kinh Hồng. Không đúng nên gọi nàng là Triều Khuynh.



Khi nãy nàng nói với cô, mình tên Triều Khuynh.



Triều Khuynh giống như thực chú ý tới,

Tân Mai là khóc vì mình...



Tay bê bết máu gắng gượng nâng lên lau nước mắt cho cô, chỉ là càng lau, mặt Tân Mai càng ô nhiễm nguệch ngoạc chi chích vết máu trên tay mình.



Triều Khuynh hơi thất vọng mà thở dài: "Chị vẫn là không làm trái được luật lệ của tên ma đầu đó. Chị không cứu được em của chị." Triều Khuynh nói đến câu cuối đầu mũi đã cay thấu, khoé mắt long lanh màng nước lưu luyến lại bất đắc dĩ nhìn Tân Mai. máu ở đầu chảy ra càng nhiều cơ thể tràn đầy thương tích, xung quanh người tụ tập bu quanh điện thoại xe cứu thương. Chiếc xe thể thao ban nãy chợt đâm tới đã sớm một đường tẩu thoát không vết tích.



"Chị cố gắng cầm cự một chút được không.." Tân Mai không biết vì sao trong đầu nhiều ra một hình ảnh mờ ảo một cô bé ôm chặt một cô nương khóc lóc thảm thiết.



Cô không biết đó là gì.



Chỉ là hình ảnh đó chạy qua trong óc liền đau.



Cô  ngay từ ban đầu đến đây chưa từng có ý để Tưởng Kinh Hồng nhận phải bi thương như hiện tại.



Tưởng Kinh Hồng hoàn toàn rất khác biệt so với những người cô từng tiếp xúc. Nói đúng hơn linh hồn tên Triều Khuynh giống như rất thân thuộc trong kí ức cô.



Triều Khuynh lắc đầu cô ấy biết cơ thể này đã đến cực hạn rồi.



Triều Khuynh nằm trong lòng Tân Mai, giữa mày dần nhăn chặt rất nghiêm túc thấp thanh nói nhỏ: "Em hãy nhớ em không phải Nguyên Tân Mai, một lúc nào đó em sẽ biết được thân phận thật của mình."



Cô ấy cảm thấy toàn thân đều sắp vô giác, nhưng mi mắt vẫn là kiên cường muốn hướng tới nơi có ánh mặt trời kia.



Lần cuối ngước nhìn ngày nắng của mùa thu, bầu trời vô tận trong xanh, từng đoá mây trắng mang đủ loại hình thù mỹ diệu tựa như lần nữa lại được trở về ngày tháng vô ưu chỉ có hai tỷ muội ở kiếp trước, giây phút này trong mắt cô ấy thế gian thật tuyệt đẹp.



Cô ấy gian nan thủ thỉ với Tân Mai.



Giọng nói Triều Khuynh thật nhẹ như muốn hoà cùng lá phong đang rơi bên vệ đường. Bàn tay gầy yếu từng chút nắm chặt lấy tay của Tân Mai. Không ngừng căn dặn: "Hứa với chị tránh xa tất cả người trong tên mang chữ Vực, đừng bao giờ để bản thân lọt vào tầm mắt của hắn, nếu lỡ gặp gỡ đừng bao giờ yêu hắn, . Được hắn yêu không phải may mắn mà là bất hạnh....."



Tưởng Kinh Hồng mi mắt nặng trĩu muốn nghe đến cô hứa hẹn.



Tân Mai lẳng lặng không đáp.



Tưởng Kinh Hồng không là Triều Khuynh  cũng lại không còn khả năng lặp lại lời nói đó nữa.



Cô ấy muốn trước lúc tạ thế nghe được Tân Mai đồng ý rời xa hắn. Nhưng đáng tiếc mãi không nghe được.



Khi xe cứu thương tới, trong lòng ngực Tân Mai đã là một cỗ thi thể ngụi lạnh.



Tân Mai nhìn chiếc xe cứu thương đẩy Kinh Hồng đi, mảnh vải trắng che đậy đi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.



Tân Mai vẫn quỳ trên đất, một chữ cũng không thốt ra được.



Rất nhiều người thương cảm đến nâng cô dậy, nhưng cô vẫn bất động thanh sắc, có một nam sinh tốt bụng thấy thế không đành lòng mà định tiến tới dìu cô.



Tân Mai từ chối đẩy người kia ra, cô tự mình đứng lên, nhưng chân quỳ trên đất đã sớm tê rần, thiếu nữ bất giác không trụ được sắp nghiêng ngã.



Bỗng nhiên một cánh tay vững vàng tiếp lấy cơ thể cô, Tân Mai cảm nhận được một mùi hương quen thuộc bao quanh cô.



Tư Vực nhìn thiếu nữ ỷ lại mà rút vào ngực anh, anh thoả mãn mà sờ sờ đầu tóc mềm như lụa của cô.



Cuối cùng cảnh sát cũng tới hỏi thăm cô nhưng họ nhìn bộ dáng thiếu nữ hồn bay phách lạc rốt cục cũng nhịn xuống, hỏi khẩu cung của những người chứng kiến xung quanh.



Tư Vực lên tiếng mang cô đi.



Cảnh sát sau điều tra thấy thiếu nữ đau lòng thành dáng vẻ vô hồn kia cũng thấy tội nghiệp cho đôi chị em này.



...



Lúc Tư Vực đặt cô nằm trên giường, anh khẽ hôn lên trán cô, dặn dò chu đáo: "Nằm yên đừng đi đâu, chờ anh một lát."



Tư Vực tiếng chân đã xa, người trên giường giần giật ra cái mền cô chớp mắt xem xung quanh. Tân Mai từ phờ phạc lạc hồn đã trở về biểu tình sinh động bình thường, cô không biết khi nãy vì sao khi ôm lấy cơ thể của Triều Khuynh lại kích động đến mức vô giác.



Cô đổ lỗi quy về việc sang chấn tâm lý gây nên.



Nhưng những lời nói trăn trối của Triều Khuynh cứ văng vẳng bên tai.



Tránh xa hắn...Đừng yêu hắn!!!



Tân Mai tìm di động, cô nhìn chằm chằm ngày giờ hiển thị trên di động.



16:07. Ngày 16 tháng 08



"Đang xem gì vậy?" Tư Vực trên tay cầm một cái khay đựng đầy bánh ngọt đồ uống cô thích.



Anh cúi đầu dán sát mặt cô, cùng xem cô đang chăm chú ngắm cái gì.



Tân Mai bị gọi giật mình, nhìn Tư Vực khuôn miệng phóng đại trước mặt, cô hơi lùi người về sau. "Muốn uống nước." Thiếu nữ thanh âm như mèo con giòn vang, cô ngước mắt tiếp cái khay đồ ngon trong tay anh.



Nhìn món ăn ngon trước mắt tâm hồn ăn uống lại không hề có. Cô tiện tay đặt nó lên bàn.



Hôm nay cơ thể cô rất không nghe lời.



Tư Vực rót cho cô cốc nước quay lại đỡ cô ngồi thẳng dậy. Nhìn Tân Mai tu một hơi hết sạch nước lọc trong ly anh khẽ nheo mắt cười. "Muốn nữa không?"



"Thêm một ly." Tân Mai gật đầu ngoan ngoãn đưa cái ly cho anh.



Tư Vực mân mê bàn tay ngọc nhỏ nhắn đang cầm ly của cô, anh động tác lạ lùng khớp xương lướt qua đốt ngón tay cô quyến luyến một chút mới di dời đem chiếc ly đi.



Lần này Tân Mai nhận ly nước uống nhấp môi chậm rãi, cô không biết tại sao trông gương mặt khôi ngô của Tư Vực thật u ám, tuy anh đối cô ánh mắt đầy nhu tình mật ý nhưng Tân Mai lại thấy hơi sợ.



Cô làm bộ coi như không biết, mở miệng nhỏ giọng nói: "Sắp tối rồi. Không biết chút nữa mẹ em có về nhà không nữa." Anh có phải hay không nên đi?



"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"



"Hả?" Tân Mai khuôn mặt trầm trầm suy ngẫm, hai mắt đen lúng liếng nhìn thẳng anh: "Anh yêu em không?" Mặc dù Triều Khuynh nói rất nhiều câu khó hiểu về con người anh, nhưng mỗi lần cô ở chung với Tư Vực đều vui vẻ hưng phấn.



Tân Mai muốn khẳng định một vấn đề, anh có yêu cô không? Hay chỉ là thích mà thôi?



Tư Vực không trả lời, trước đây anh không tin vào câu nói nhất kiến chung tình, vậy mà lần đầu giáp mặt, cô trao một nụ hôn liền làm anh khắc cốt minh tâm.



~~Mei~~



Mấy nay ta chiến tranh lạnh với người yêu, nên tâm trạng hơi kém, up chương không đều. Mong các khả ái hiểu cho ta 😔😔

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện