Tư Vực không muốn Tân Mai có dáng vẻ thương cảm, anh ôm cô ngồi vào lòng mình, đáp lại bằng một cái âu yếm hôn môi.



Tân Mai thực lòng hoà nhịp cùng anh hôn thắm thiết.



Thiếu nam giờ khắc này chân thực sở hữu được hạnh phúc nhất đời mình.



Người con gái anh yêu cũng quan tâm anh, thích anh.



Anh tách ra môi cô, khẽ liếm một chút trên đôi môi anh đào nhỏ, hầu kết mất tiếng mà lăn lộn. "Đừng nói sống trường cửu mấy lời đó, nghe rất cô độc."



Tư Vực không quen nói lời sến súa, nhưng sâu trong lòng anh đều không ngăn được.



Chẳng qua chạm mặt ngắn ngủi, anh lại không biết tự khi nào mãn đầu óc đều là cô gái nhỏ này.



Từ lúc gặp cô sinh mệnh của anh đã thay tên đổi họ, tháng năm sau này đều là dùng để khắc tên em.



Không cầu dài lâu, chỉ cầu sinh tử cùng tuỳ.



Tư Vực lại một nụ hôn chặn đi những lời muốn nói trong miệng cô. "Một đời của anh chỉ cầu có em."



Tân Mai cắn nhẹ môi anh rầu rĩ: "Anh đẹp như vậy, sao em nỡ lòng từ chối chứ."



Tư Vực khoé mắt ngâm ngâm ý cười, đôi con ngươi như xua tan hết thảy hắc ám tăm tối, phản chiếu tinh quang mãn nhãn toàn bộ đều cất chứa hình bóng cô,  thực minh bạch anh bắt được đáp án này như một viên định tâm đan, làm bao lo lắng cô ghét bỏ anh đều giải trừ.



Tân Mai phát giác biến hoá ở Tư Vực, thật rõ ràng khuôn mặt anh sinh động hơn rất nhiều.



Cô vui vẻ lấy khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ vào mặt anh, không nhịn được từ đáy lòng khen một câu: "Vực nhà em thực là đáng yêu."



cô gái mềm mại ngồi ở trên người anh cọ cọ vài vòng, tức thì người Tư Vực đều có chút nóng mà quay mặt đi



Tân Mai ngơ ngác không thể tin Vực nhà mình cũng biết thẹn thùng.



Cô kéo mặt anh qua, nhìn đến lỗ tai thiếu nam đều hồng thấu. Tân Mai liền ha hả cười lên, cô nhéo một chút thịt trên gương mặt khôi ngô của anh, Tư Vực mắc cỡ lên càng làm Tân Mai sinh tâm trêu ghẹo trai nhà lành: "Yết hầu này cũng thực hấp dẫn đi."



Yết hầu của Tư Vực đường cong gãi đúng chỗ, thập phần có phẩm vị nam tính lệnh người chú ý mà thưởng thức, Một vật nho nhỏ nhô ra theo nhất cử nhất động của chủ nhân tuấn tú nhà nó lệnh người nhỏ dãi.



Tân Mai há mồm gặm nhẹ lên nó một cái, không thể không nói cô là ham mê thân thể Tư Vực mới sinh tâm thích anh.



Anh hưởng thụ thiếu nữ hôn hôn, thâm thuý mắt híp lại, Tư Vực bỗng nhéo eo cô. "Đừng nghịch." giọng anh phá lệ cảnh cáo nói: " Dù em có người chồng toàn thân phát ra mị lực như anh, cũng không nên tuỳ thời châm lửa." Hậu quả của việc  cô khiêu gợi anh, sợ là hiện tại cô không gánh vác nổi.



"Anh nghĩ rằng anh có thể quyến rũ được em. Nực cười...anh đoán đúng rồi, em chính là bị thu hút." Tân Mai hừ hừ, gặm chán chê liền xoay mặt phủi mông muốn vô trách nhiệm.



Tư Vực nhìn bộ dáng cô, anh không những hết đỏ mặt còn mặt dày lôi kéo cô. "Thế vợ ơi, anh có thể không động chỉ đặt nó ở bên trong không?"



Lúc anh nói Tân Mai đơ ra một hồi, cô mắt to tròn xoe liên tục chớp chớp  mà nhìn xuống bên dưới phát hiện nơi đó của Tư Vực phồng lên chào hỏi.



Tân Mai nuốt nước miếng hào phóng nói: "Tới đi."



Tư Vực quả thật là đặt cự căn vào trong u cốc của cô, lại thật không dám động.



Tân Mai cũng rất nhanh hiểu được vấn đề, bởi vì mẹ nó thô lớn cự vật kia liền tính là chỉ đút vào không nhúc nhích cũng làm cô toát mồ hôi trán, hồi ức lúc chiều anh và cô đã một hồi ác chiến càng thêm rõ ràng.



Động nhỏ của cô quá nhỏ so với kích cỡ của anh.



Tư Vực bế lên cô cùng nằm lên giường, lúc đi anh một chút cũng không nghĩ rút ra, anh cảm thấy thật thoả mãn ấm áp khi được huyệt nhỏ bao bọc, nhưng anh ẩn nhẫn vì sức khoẻ của cô không thể tiếp tục vận động quá tải, cô cần nghỉ ngơi.



Cả hai người khó được thắm thiết ôm nhau như vậy, linh hồn lẫn thể xác đều giống như hoà vào nhất thể.



Lúc Tân Mai quen dần với dị vật, có không gian nói, cô liền hỏi: "Đoạn thời bị anh bắt cóc, mỗi khi thức dậy cơ thể đều mệt như bị quỷ đè, là do chính anh làm."



Tư Vực nhẹ nhàng gật đầu.



Tân Mai trầm mặc.



Chả trách cô yểu xìu không đi đường nổi, còn cho rằng dược vật làm nên, bài trừ mấy lần trong cơ thể đều bất thành, hoá ra do trường kỳ ở chung âm khí của Tư Vực gây ra nên mới không thể trắc lọc.



Tư Vực nhìn cô trầm ngâm, sợ cô sẽ sợ hãi, bèn giải thích: "Ban đầu anh chỉ ở bên nhìn em. Sau đó có đoạn thời gian anh lâm vào ngủ sâu trước khi tỉnh, khi đó thần thức như bị cuốn vào hư cảnh."



Tỉnh dậy quên mất rất nhiều thứ trong mơ, chỉ nhớ được một cảnh cô hư hỏng nói không cần anh.



"Vậy sao." Tân Mai ầm ừ gật đầu nhưng suy nghĩ bay xa."



Lời kể Tưởng Kinh Hồng, và câu nói trước khi ngắt điện thoại của Tề Mộ.



Còn ký linh thạch không biết vì sao lại tồn tại ở nơi đây.



Tất cả đều mâu thuẫn, gắt gao tranh đấu nhau.



Giống như chưa dừng lại ở bấy nhiêu sự biến thái của vận hành thế giới nơi đây, cô có một chút phán đoán liên kết những việc gần đây mốc nối tất cả với nhau hình như hết thảy đều nhắm vào người xung quanh cô.



Cha cô nằm viện, những lời khó hiểu của Tề Mộ, cái chết của Tưởng Kinh Hồng và mấy câu nói đó.



Cả việc Tề Mộ ra tay mưu sát Tư Vực.



Họ chém chém giết giết nhau sau lưng cô, mà những điều này cô một chút cũng không hay biết.



Từ người sống thành kẻ chết, chết thành kẻ sống, Từ người bị hại bẻ lái thành hại người.



Tư Vực thấy cô thất thần bèn ôm chặt lấy cô, Tân Mai cười nhợt gối đầu lên tay anh nhắm mắt an tĩnh ngủ.



Cô không dám động não nghĩ nhiều, rất sợ sẽ nghĩ linh tinh lên.



Ngốc một chút để ở bên anh cũng không phải không được...



***



Tập đoàn chủ quản Tư Thị.



Một xấp tấm hình đầy đủ những nơi Tư Vực từng có mặt xuất hiện ở trên bàn dài. người đàn ông trung niên khuôn mặt có vài nét tương đồng với Tư Vực, nhưng quanh khoé mắt nếp nhăn là dấu ấn tuổi trẻ đã một thân kinh qua phong vân bảo táp huân tụ nên, ông toàn thân một cỗ khí độ trầm ổn từng trãi, Tư tổng ưu thức vẻ mặt phi thường bình tĩnh, nhưng ngón tay liên tục nhịp lên bàn đều làm những người có mặt trong phòng nội tâm gợn sóng.



Thật rõ ràng là Tư Tổng không vui.



So với lần đó điều tra Tư Vực bị tiểu tử Hạ gia làm hại mà xém phế trên giường cả đời thì lần này Tư Tổng càng là bão nổi hơn...



Trước giờ chưa ai có thể đả động tới tính khí vạn biến bất kinh của Tư Tổng nhưng Tư Vực đứa con mới nhận về này là ngoại lệ, ông vốn ban đầu kỳ vọng Tư Hân lớn lên sẽ kế nhiệm tập đoàn Tư gia, nhưng sau khi dẫn Tư Vực về nhận tổ quy tiên thì đứa con gái này của ông chẳng khác nào phế thãi, lệ trừ luỵ tình làm đầu óc thông minh biến thành ngờ nghệch điên dại thì không được tích sự gì.



Cũng từ đó bao nhiêu kỳ vọng đều ký thác lên người Tư Vực, nhưng hắn tốt rồi.



Chỉ vừa khoẻ lại đã vội vàng tìm con bé Tưởng Mộng Na kia cùng nó ngày đêm anh anh em em bỏ bê tất cả.



Thực không biết tốt xấu!



Tư Tổng đầu khớp ngón tay gõ lên bức hình cô gái váy trắng từ tư nhân trinh thám gửi tới.



Ông hít một hơi đôi mắt nhắm lại tựa hồ mệt mỏi, lần nữa nâng lên mi mắt, phân phó một mệnh lệnh: "Xử lý đi."



Ryder bí thư chỉ là nhẹ hỏi lại một câu: "Thiếu gia trông giữ người rất kỹ, vạn nhất có điều sơ sót e là thiếu gia sẽ biết." Như vậy Tư Vực thiếu gia sẽ hận ngài.



Câu sau Ryder không dám nói ra, anh ta đi theo Tư Tổng không biết bao năm, nhìn qua không biết bao nhiêu trạng huống cùng loại người, nước cờ khử đi người thương của thiếu gia này hạ xuống rồi liền có vẻ nhẫn tâm quá mức với Tư thiếu gia.



"Nghe nói Tưởng gia đang làm tang lễ cho đứa con lớn, thực không may đến đứa con gái nhỏ Tưởng Mộng Na cũng trùng hợp gặp tai nạn, có lẽ chị cô ả nhớ ả đi." Tư Tổng nhàn nhạt ngữ khí phun ra, nhưng đây chính là đã làm quyết định xong mệnh số một con người.



Ryder đã rõ liền không dám hỏi nữa, tuân mệnh mà rời đi.



Dĩ Nhiên Tư Tổng chắc hẳn đã nghĩ Tưởng Mộng Na vị này là yêu tinh hoạ thuỷ câu dẫn thiếu gia đến thần hồn điên đảo, cho nên bất chấp hạ lệnh gạt bỏ đi chướng ngại vật chắn đường tương lai của Tư Vực.



Ngồi ở địa vị cao không thích hợp yêu đương.



Tư Vực thiếu niên mờ mắt vì ai cũng đều là một mối lo.



Tân Mai mấy ngày dài trôi qua sống ân ái hạnh phúc cùng Tư Vực, hoàn toàn không biết bản thân hiện tại đang bị cha chồng Tư Tổng nhớ thương.



Lão Cẩu nhìn Tân Mai trầm mê nam sắc bỏ quên nhiệm vụ cũng nhịn không được mà mấy lần lên tiếng rồi.



[Mai Mai thực là không tiền đồ, Tư Vực bám lấy cô không tách rời, thiếu niên mười mấy tuổi đầu nếm vị tình yêu đến không về nhà, còn bỏ bê việc học, ngày đêm quấn quít nhau, cô cũng không nhắc nhở hắn sao?] Lão Cẩu dĩ nhiên không ủng hộ trẻ nhỏ bỏ học, còn khinh thường việc này.



Tân Mai: Tôi nói qua rồi, nhưng giống như A Vực để ngoài tai.



Cô cũng bất lực lắm chứ bộ, Tư Vực cứng đầu lên mạch não đều không giống người thường.



Trừ lúc Tân Mai đi vệ sinh, hầu như không lúc nào anh không nhìn chằm chằm cô.



Lão Cẩu không dư thừa, nhắc lại thức tỉnh cô: [Tân Mai ký chủ, hiện tại yêu cầu cô đi ra ngoài, rời khỏi Tư Vực vài ngày, không được tiếp tục lưu tại nơi này. Nên nhớ cô là ngoại nhân mỗi hành vi tuỳ ý của cô đều có thể làm ảnh hưởng đến sự vận hành của thế giới này làm tương lai tiểu nam chủ xuất hiện biến hoá.]



Tân Mai trầm mặc hồi lâu, thế giới này chung quy rất nhanh sẽ qua đi, Tư Vực ở mỗi một thế giới theo lời Triều Khuynh trước khi mất nói chính là đều sẽ luôn đi theo cô.



Tân Mai có khi tự hoài nghi sự tồn tại của chính mình, cho nên cô có chút nóng lòng muốn nhanh chóng kết thúc thử nghiệm.



Tân Mai biết mình giáp mặt với Tư Vực sẽ khó mà đi ra ngoài được, cô ở trong nhà vệ sinh cầm di động suy tư một hồi.



Để lại một tin nhắn thoại cho Tư Vực.



Cô khẽ meo meo rón rén rời nhà.



Lão Cẩu nhìn Tân Mai dứt áo ra đi mà há hốc mồm. Không nói câu nào vọt ra ngoài là đáp ứng lời của bổn thần rồi.



Tân Mai từ khi nào thành người dễ nói chuyện như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện