Tân Mai bắt đầu khởi công chạy như điên tới đầu đường, vừa ló mặt ra khỏi hẻm liền bất động rồi.



Cô ôm cột đường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn đến xa xa Tư Vực khoé môi nhạt nhẽo độ cung nâng lên, khí chất lãnh đạm xuất hiện trong dòng người, anh tầm mắt khoá chặt về phía cô, thiếu niên minh tuấn dung mạo nổi trội đến thu hút mắt người xung quanh.



Tư Vực không nhanh không chậm đạp lên chiếc bóng thon dài của chính mình, Tân Mai nghe rõ bùm bùm tiếng tim đập loạn xạ không biết là hoảng vẫn là do cô chạy vội, cô có ảo giác mỗi mộ bước chân của anh không phải là dẫm trên đất bằng mà là nện bước trong lồng ngực cô.



Người nọ một đến gần đen như mực tròng mắt thẳng áp, ánh chính cô vẻ mặt ngạc nghiên. Tư Vực đáy mắt tựa hồ tiềm tàng mạch nước ngầm, tùy thời sẽ bùng nổ mãnh liệt sóng gió, giây tiếp theo muốn đem Tân Mai bao phủ bên trong.



Tân Mai túng quẫn không biết như thế nào mở lời, xung quanh náo nhiệt đường phố dường như không thể dung nhập vào thính căn lúc này, mắt cô đen nhánh lộng lẫy chỉ chứa mỗi anh, như thể toàn thế giới của cô chỉ có anh.



Nhưng mà ánh mắt chuyên chú kia đã không đủ thoả mãn nỗi lòng bị vứt bỏ tịch liêu của thú nhỏ như trước, Tư Vực khoé môi nhợt nhạt tươi cười đã không có.



Mặc kệ lý do cô ở chỗ này là gì, anh hiện tại muốn xác định một vấn đề. Cô thật lòng yêu anh không?



Có lẽ trước đó anh sẽ đủ tự tin khẳng định, nhưng rõ cô đã biết Hạ Dĩ Dạ rắp tâm xấu xa, một kẻ luôn ý đồ mưu sát người mình yêu theo đạo lý người bình thường cô dù không căm ghét trả thù kẻ đó, cũng nên cắt đứt không liên hệ giao thoa nữa. Đằng này không rên một tiếng chạy tọt ra ngoài, gặp lén, cứu chữa, còn bao che ý tứ quá rõ ràng.



Như thế chỉ có một khả năng là cô không vì chuyện của anh mà giảm phân nào thiện cảm với hắn, trong chiến tuyến này cô lưỡng lự, không buông được Hạ Dĩ Dạ.



Tư Vực lúc sống dở chết dở vốn để một tia linh thức lên người Tân Mai, không ngờ hôm nay như vậy cần dùng đến khiến anh không có cảm giác vui mừng đắc ý ngược lại tê tái tới ảo não.



Nửa ngày Tư Vực đến nửa chữ cũng không thèm nói.



Tân Mai hứng trọn sâm hàn oán khí của Tư Vực theo thời gian áp lực càng tăng vọt, cô toát mồ hôi hột xoa trán, đành phải đánh gẫy trận giằng co này.



"Hi, A Vực nhà em cũng chạy ra đây hóng gió à?" Tân Mai cười hì hì, xoa tay duỗi người hăng hái làm mấy động tác bài tập thể dục để giải toả không khí căng thẳng.



Cô lúc này thực sự không biết nên nói cái gì bây giờ.



Người chung quanh đưa mắt liếc về phía này, đều cảm khái nắng gắt như vậy còn có thanh niên nhàn rỗi tinh lực dư thừa muốn rèn luyện thân thể, người trẻ tuổi tố chất cũng thật quá mức phi phàm.



Người phi phàm Tân Mai xem Tư Vực sắc mặt âm trầm như cũ không lên tiếng, không biết từ đâu lấy ra một chai nước vặn ra đưa lên tới bên môi Tân Mai.



"Uống."



Cô đích thực lại mệt lại khát, không nghĩ ngợi nhiều liền nhấp một ngụm uống lên, đầu óc chẳng mấy chốc vựng vựng hồ hồ, suy nghĩ đứt gãy, lâm vào một mảnh tối tăm mê mang.



***



Tân Mai nằm mơ.



Trong mộng cô nhìn thấy nguyên chủ Tưởng Mộng Na từng bước lớn lên đem lòng yêu say đắm Hạ Dĩ Dạ, đơn phương yêu sâu sắt, ái cầu không được.



Tầng lớp mộng cảnh hư huyễn như chính cô tới thể nghiệm 18 năm nhân sinh.



Nguyên chủ đến lúc chết ngã xuống vẫn không hối hận vì yêu Hạ Dĩ Dạ.



Phim truyền hình kịch tình đều là dạng này, nữ phụ phút chót vẫn vĩ đại tâm niệm thoại nội tâm “Chẳng lẽ yêu một người là sai sao? Không, ta không có làm sai” rồi hờn giận bản thân không đủ may mắn để đoạt được chàng, ngu dốt đến chấp mê bất ngộ.



Lần nữa tỉnh dậy là căn phòng quen thuộc, cô nhập nhèm mi mắt, mộng bức đối mắt với người con trai trước mặt.



"Hạ Dĩ Dạ~" Tân Mai khẽ gọi một tiếng, giọng nói mới tỉnh ngủ không tự giác làm người nghe phải liền mềm nhũn.



Nhưng tiếng nói tới tai người đối diện lại khiến hắn thập phần thịnh nộ.



"Em gọi tôi là gì?"



Cằm bỗng bị niết lên sinh đau, Tân Mai khoé mắt bài trừ tới nước mắt, sương mù mắt đẹp chưa tỉnh ngủ càng phân không rõ người đối diện nổi cơn điên gì. "Đau." Tân Mai bị ép mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đùng đùng phẫn nộ trước mặt.



Rõ ràng là Hạ Dĩ Dạ mà, cô phân không sai nha.



Con hàng này lên cơn cái gì chứ.



Cô nghiêng đầu né đi bàn tay bạo lực kia. Cả người mỏi mệt muốn rơi vào giấc ngủ, nhưng không khí áp lực thực sự doạ người, Tân Mai cố nâng lên cánh tay theo thói quen muốn dụi mắt đánh cái ngáp, không ngờ tay xụi lơ không sức lực.



Thử lại lần nữa.



Ừm, không sức lực.



Lại lần nữa.



Vẫn như cũ vô dụng, Tân Mai bắt đầu buồn bực.



Bà đây ngủ một giấc, cớ gì tay chân vô lực tới nổi này.



Chậm đã!



Không phải ban nãy cô uống một ngụm nước suối Tư Vực đưa rồi ngủ quên sao.



Trước người thật lâu không ra tiếng, cô biết anh đang xem cô, nhưng giờ phút này mạc danh không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đối diện phập phồng lòng ngực. Tân Mai tưởng, nếu anh nguyện ý, chỉ bằng cơ ngực này là có thể áp chết cô.



Tân Mai đáy lòng run cầm cập, không dám nghĩ bản thân mắt có vấn đề nhìn lầm.



"Tư..Tư Vực?"



"A, nhận ra rồi sao."



Thanh âm tựa mang gai lạnh rét căm căm, Tân Mai cảm giác bản thân là cực đại sai lầm phạm nhân, từng giờ từng khắc nơm nóp lo sợ phán án, tâm tựa hồ muốn truỵ vào hầm băng.



"Anh cho em uống cái gì rồi?"



Đối diện người dứt khoát nói trắng ra: "Minh tâm thuỷ."



"Nó là gì?" Tân Mai trước tuyên án tử hình muốn hiểu đến đế.



Tư Vực cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà, cắn trọng từng chữ: "Còn chưa đủ rõ ràng à!! Đây là loại nước, uống vào liền sẽ thành thật nói ra tên người trong lòng. Tâm chứa ai mở mắt ra liền thấy khắp nơi là dáng vẻ của người đó–––"



"Không, không phải." Tân Mai dám thề, đây là phản ứng mơ ngủ còn sót lại của thân thể. Cô rõ ràng nghe ra thanh âm Tư Vực,  mắt lại là nhìn thấy trước mặt là Hạ Dĩ Dạ.



Đúng, là Hạ Dĩ Dạ nguyên bản khí chất dương quang khuôn mặt, chứ không phải Tề Mộ ám vào nhu hoà âm u khuôn mặt.



"Khá lắm, tiếp tục đi."



Tư Vực đáy mắt lãnh lệ giống như nhìn thấu được cô gương mặt thật: "Vì sao phải tiếp cận tôi, lừa dối nói yêu tôi, cô căn bản là muốn chơi xong rồi chạy lấy người, đúng không?"



Nếu không phải như vậy thì vì sao cô lại tránh hắn, muốn đi ra ngoài một mình để gặp riêng tên tiểu nhân đê tiện Hạ Dĩ Dạ, định cùng nó cao chạy xa bay à.



Ha, tưởng bở!



"A Vực, không phải minh tâm thuỷ là làm người nhìn rõ tim của thân thể này chứa đựng ai sao, nhưng em vốn không phải––––" không phải Tưởng Mộng Na mà là linh hồn từ thế giới khác tới chưa hoàn toàn dung hoà với cơ thể.



Lời đến bên miệng một nửa đã bị Lão Cẩu cấm ngôn, cánh môi mấp máy lại không cách nào phát ra tiếng.



[Cô còn biết bản thân là người ngoài thế cuộc!!! Không gian này là chúng ta nhầm lẫn, cơ thể này vốn không quá tương thích với cô, nói ra sự thật này với Tư Vực boss phản diện chẳng khác nào trêu chọc quyền uy của Thiên đạo. Ta, cô đều sẽ bị sa thảy vì phạm quy tắc xuyên việt giả.]



"Không phải cái gì?"



Tân Mai đành nuốt xuống khẩu khí, nhấp nhấp môi, gấp đến độ mau khóc. "A Vực, anh phải tin tưởng em. Em không có thích Hạ Dĩ Dạ."



Tư Vực nhìn về phía cô, ánh mắt kia dường như phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm người, ánh mắt bình tĩnh, lại lệnh người có chút chật vật. Tân Mai cố nén mới không có dời đi mắt: “Thực xin lỗi.”



Anh bỗng cúi người lại đây hôn lên môi cô, như là mưa rền gió dữ giống nhau tràn ngập xâm lược tính, làm người không thể chống đỡ được.



Tân Mai cảm thấy phổi của Tư Vực thật khoẻ mạnh, vì hô hấp không thuận não bắt đầu thiếu oxi mà người giẫy giụa lên.



Cô phản ứng mãnh liệt né đi đầu nhỏ chọc bực đến Tư Vực.



Anh cánh môi hồng nhuận dán vành tai cô cắn nhẹ trừng phạt lại làm Tân Mai mẫn cảm đến cả người run lên, Tư Vực sở hữu dáng vẻ yêu nghiệt lại không tự biết tốt xấu, khoé môi dương dương tràn đầy khiêu khích phun ra nhiệt khí ướt nóng: "Muốn tôi lắm sao?"



Tân Mai không tự ức được mà nuốt nuốt nước miếng: "Muốn."



Thân thể cô không biết từ khi nào, chỉ cần bị Tư Vực một chạm vào liền thần trí mê loạn.



"Chúng ta kết hôn đi."



"Kết...Khoan!!!" Tân Mai đại não chợt phanh kịp, như thoát khỏi mê chú.



"Em muốn ăn không chịu trách nhiệm nhiệm, hử?" Âm cuối câu đến Tân Mai lỗ tai tê dại.



Cô xém nữa đã quên mất nhiệm vụ, thời gian ở nơi đây của cô không còn nhiều. Nhỡ ngày sau cô chết hoặc biến mất, đối với anh là cỡ nào tra tấn.



Theo lời Lão Cẩu nói, cô sắp phải tử vong để dịch chuyển đến đúng thời gian tiểu nam chủ thành niên.



Có khả năng mười mấy hoặc hai mươi mấy năm sau, cô lần nữa sẽ xuất hiện trong nhân sinh của Tư Vực.



Nhưng tiền đề anh phải trải qua nổi đau hiện tại, nếu ra bất trắc gì Tân Mai sợ lòng cô sẽ ám ảnh dây dứt.



Hôm nay đánh nhịp này, dù không muốn xuống tay cũng phải ngoan hạ tâm. "A Vực.....Chúng ta chia tay đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện