Lúc đến căn cứ cô mệt mỏi rã rời, suốt mấy tiếng trên xe bị Nam Phương Vực hành hạ.
Nam Phương Vực vừa xuống xe đã bị gọi đi đến chỗ cha và ông nội hắn.
Cô lật tìm trong bí pháp tu luyện có đoạn giải khai vật đã nhận chủ, nhưng chiếc nhẫn này vô cùng kỳ quái. Cô nhân lúc không ai chú ý liền tìm vật nhọn cắt tới ngón tay đổ mấy lỗ máu.
Đau đến trợn tròng mà vẫn không làm nó hiện hình.
Không lẽ cô phải chặt ngón tay cái đi như trong truyền thuyết?
Không muốn tàn tật khuyết thiếu đâu...Ô..ô.
Tề Mộ tinh mắt chú ý động tác ngốc nghếch tự gây thương tổn ở đằng này của cô, bước nhanh đến: "Em đang làm cái gì vậy?"
"Trả nhẫn cho anh chứ làm gì?" cô không biết mò ấn lung tung ở đâu, đột nhiên dấu chấm đỏ trên ngón tay cô loé sáng, chiếc nhẫn hình rồng đen có thực thể hiện ra.
Cô vui mừng vội tháo nhẫn, quơ quơ nhẫn trên tay hí hửng cười nói: "Xét thấy anh ân cần đòi nợ, Tôi nói được làm được. Nay châu về hợp khố anh không cần diện cớ đeo bám theo tôi nữa. Vấn đề chúng ta kết thúc, tôi không muốn lập lại lần thứ ba là tôi không thích anh." Cô sau lần bị hắn doạ thiện cảm đều bay mất hết, cho dù tên nhóc này khá đẹp trai cũng không cứu vãn được hình tượng háo sắc của hắn trong mắt cô. Đừng nói tình yêu hắn đối cô, cô mới không tin biến thái biến dục vọng thành tình yêu đâu.
Nếu phải chọn một người đàn ông để kết hôn, thì hình mẫu nam nhân quyến rũ trầm ổn như Nam Phương Vực hút mắt cô hơn.
Khụ...tự nhiên nhớ đến hắn cô lại đỏ mặt.
Tề Mộ kéo tay cầm máu giúp cô, nhưng khi tay toát ra luồng sáng trắng nhạt, những sợi chỉ trong suốt ánh kim chạm vào miệng vết thương của cô liền khép mài, cô hơi bất ngờ với hắn.
"Dị năng hệ trị liệu?" rất hiếm có, chắc chắn con hàng Tề Mộ này lần đó đại hoạ không chết về sau nhất định sẽ không ai lường được thực lực tương lai của hắn.
"Ừm...tôi có thể tạo ra nước, đó có gọi là dị năng hệ thuỷ không?" tìm kiếm nét mặt cô sùng bái hắn, càng phấn chấn càng mau thất vọng.
Tân Mai chìa tay đưa chiếc nhẫn ra, không muốn quá đắc tội với một thiên tài, nói không chừng em trai của nữ chính sẽ rất lợi hại: "Anh lấy đi, khi nào vào căn cứ, chuyển đồ đạc trong nhẫn cho tôi là được" về tay hắn sớm muộn nào cũng sẽ biết đây là nhẫn không gian mà thôi. Cô không keo kiệt nói sớm một chút.
Tề Mộ giọng nói hơi chua: "Em chọn nó mà không chọn tôi, vì nó có không gian sao?" Dị năng không gian hắn cũng có. Sao cô lại không muốn hắn chứ?
Tân Mai: "..." Cái đồ não tàn bệnh hoạn, đợi bí pháp của bà đây lợi hại sẽ táng chết ngươi.
Nói chuyện với hắn mệt mỏi quá, bà muốn đi dưỡng nhan.
Hắn cố tình đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, đôi mắt đong đầy tình cảm, nắm tay cô như đang cầm một bảo vật quý giá nhất trên đời: "Tôi yêu em, mặc kệ em nghĩ thế nào."
Đôi khi tình yêu khiến người ta trở nên hèn mọn đến thấp bé, hắn hy vọng cô dù chỉ để ý đến thực lực của hắn cũng khiến hắn cảm thấy bản thân mình có chỗ hữu dụng còn được cô để mắt, lúc đó phân lượng hắn trong lòng cô cũng có ít nhiều.
Tân Mai nói một đằng hắn nói một nẻo, hai người họ cứ giằng co muốn đối phương hiểu ý mình, hoàn toàn không vô chủ đề gì.
Cô mới không thèm nghe hắn nói nhảm: "Do anh không nhận nhẫn, sau này đừng hối hận rượt theo tôi nữa" Cô muốn vạch rõ ranh giới với tên nhóc này.
Tân Mai nhận thấy trong đáy mắt hắn khát vọng cô, sự rực lửa đó khiến cô luôn cảm thấy hắn không đơn giản dễ gần như vẻ ngoài kia.
Tiếp xúc càng lâu cô nhận ra nên tránh xa hắn càng tốt một chút, đây là trực giác. Dù trước giờ trực giác cô có khi chập chờn, nhưng vẫn luôn tin nó.
Tân Mai đang hạnh hoẹ bức bối với Tề Mộ dai như đĩa. Đột nhiên bị điểm danh.
"Tiểu Doanh đó sao? Mau...Mau lại đây cho ông nội nhìn xem." giọng nói già nua vang lên, cô xoay người nhìn liền thấy một lão ông khoảng chừng bảy mươi tuổi tóc hoa râm điểm bạc, đang đi từ từ đến phía cô.
Tân Mai chân sáo chạy đến dìu ông: "Ông nội, vẫn khoẻ." cô cúi đầu chào ông vô cùng lễ phép.
Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc vest đen trông rất cốt khí lão đại, có vẻ như thời gian không thể mài mòn đi dung mạo của một người triệt để, mà còn lưu lại vài phần gió sương từng trải. Khoé mắt mỉm cười vài vết chân chim hiện ra, có thể nhìn ra thời trẻ ông ta vô cùng anh tuấn, đủ thấy Nam Phương Vực đẹp trai trầm ổn là do gen di chuyền càng về sau càng tốt của nhà họ.
"Bố làm con lo chết, bố mẹ đến nước S trên đường đến đây không có ai bị thương phải không a?" Cô dựa vào ký ức cả nhà đều yêu thương nguyên chủ mà hỏi.
Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng mẹ nuôi nhưng không thấy, cô nghiêng đầu tò mò hỏi: "Bố ơi, Mẹ không ra ngoài đây sao?"
Nam Phương Huyền đôi mắt lảng đi, khó che giấu ưu buồn trên khoé mắt, giọng ông run run từng chữ: "Mẹ con...vì cứu ta đã mất rồi." nhắc đến chuyện đó sắc mặt ông nặng nề rất nhiều, bất lực thở dài, tinh tường có thể thấy tử biệt phân ly áp xuống khó khăn cỡ nào.
Cô im lặng quay đầu nhìn Nam Phương Vực đôi mày đang chau lại, mẹ hắn chết chắc chắn hắn rất đau buồn.
Tân Mai suy nghĩ đặt hoàn cảnh lên bản thân nhanh chóng tiến lên ôm Nam Phương Huyền an ủi, nước mắt lưng tròng, anh anh nói: "Bố đừng tự trách, mẹ đã nhường sự sống cho bố. Thì chúng ta phải sống tiếp thật tốt.. mẹ trên trời cũng không muốn thấy bố đau khổ như vậy đâu"
Không thể phá hỏng thiết lập nhân vật thái quá được. Tân Mai rất muốn được OOC(*)
(*) OOC là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch "vượt ngoài tính cách"
Nam Phương Huyền cố gượng cười: "Con gái ngoan của ta đã trưởng thành rồi, biết an ủi người khác." Ông gạt nước mắt của cô xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà mũi ửng đỏ "Ngoan đừng khóc, ta biết con rất nhớ mẹ, rất khổ sở. Nửa tháng không gặp, xem này ta không nên nhắc chuyện buồn."
Nam Phương Huyền hoà nhã xoa mặt cô, mi tâm chợt nhíu chặt. Cô bé này ngũ quan có vài nét giống Ninh Á Doanh, nhưng mỹ mạo hơn rất nhiều, không lẽ con gái ông đã lớn lên xinh đẹp hơn rất nhiều mà chẳng hay.
Nam Phương Vực kém kiên nhẫn đi tới tách thiếu nữ đang khục khịch khóc ra khỏi Nam Phương Huyền, mặt mày lãnh đạm lấy khăn tay ra lau mặt cho cô.
"Bảo bối không phải khóc nữa." hắn nhìn bộ dạng Tân Mai khóc đến lê hoa đái vũ, rung động lòng người, đột nhiên muốn đem giấu đi.
Cô chỉ nên ở dưới thân hắn mà khóc, không muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ đặc biệt này của cô ngoài hắn.
Tân Mai thấy không khí đột nhiên có vạn tiễn rét lạnh phóng tới, cô ngưng diễn nhìn về hướng Nam Phương Huyền thấy ông mím chặt môi nắm đấm vung nhanh chóng tới mặt Nam Phương Vực.
Hắn ôm cô lập tức né tránh: "Bố à, định ở đây bêu danh?" Nam Phương Vực cười đến hiền lành nhưng cô biết hắn đang châm chọc.
Hổ phụ sinh hổ tử, Nam Phương Huyền thân thủ vô cùng tốt, khi nhỏ hắn chưa bao giờ là đối thủ của ông, nhưng Nam Phương Vực cực kỳ nghiêm khắc với bản thân rèn luyện ở nước ngoài trở về, chính là mong chờ ngày này nhìn ông phồng mặt thở gấp tức giận không làm gì được hắn.
Tuổi trẻ tài cao, coi như ông đấu không lại hắn cũng tuyệt không cho hắn toại ý.
Nam Phương Huyền đi tới muốn đem Tân Mai đoạt đi, lại bị hắn ôm cô tránh khỏi móng vuốt ông.
Nam Phương Huyền tức giận đến mức ngực phập phồng mạnh, sắc mặt tái xanh rống to: "Mau buông con bé ra."
Ai cho hắn lá gan ngỗ ngược như vậy, Người đâu mau đem tên nghịch tử này ra ngoài bắn chết cho ông.
Nam Phương Vực nở nụ cười hoàn mỹ như hiểu được chữ trên mặt ông nhắc nhở: "Bố tức giận hại gan, tôi đem bảo bối đi nghỉ ngơi, không cần bức thiết phí sức."
Ông run lên thật sự nổi cơn tam bành muốn đấm thằng con mặt người dạ thú chết tươi ngay lập tức: "Nghịch tử, mày vậy mà vẫn chưa chịu buông tha cho con bé"
Nam Phương Vực vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, ngữ khí nhấn mạnh lời nói như tuyên bố chủ quyền: "Tôi không còn là đứa nhỏ năm ấy nữa, sẽ không ai có thể làm hại bảo bối, bất cứ ai cũng không có quyền mang cô ấy đi." Nam Phương Vực áp cô vào lòng ngực, cô có thể nghe thấy nhịp tim đập đều đều của hắn.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc một bộ biểu tình của hắn 'tôi có quyết định của mình, không cần ông xen vào.'
Nam Phương Huyền định chửi cho hắn một trận, gọi bọn thủ hạ ra đánh hội đồng giáo dục tư tưởng cho hắn, chưa kịp ra lệnh bắt thằng con nghịch tử lại đã bị Nam Phương Tỉ lão nhân gia ngăn cản:
" Huyền Nhi con quá nóng tính rồi! Tiểu Vực và Tiểu Doanh đã trưởng thành, bọn nhỏ có thể chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân. Nhìn con bé cũng khá yêu thích Tiểu Vực. Nếu đã lưỡng tình tương duyệt con đừng nên gậy đánh uyên ương làm căng chuyện này nữa." Lão ông hiền hoà xua tay cho đám thuộc hạ lui xuống: "Con nên nhìn xem con để mặt mũi nhà chúng ta đi đâu?"
Nam Phương Tỉ hiểu ý con trai ông ta lo cho con bé Tiểu Doanh, nhưng biết thời đại loạn lạc này vốn đã không còn tồn tại pháp luật hay gia quy gì nữa, hà huống chi chúng nó không có huyết thống, hai đứa nhỏ đều là hậu bối mà ông yêu thương , nếu bọn nhỏ về với nhau đây là chuyện tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, khi ông còn sống rất hy vọng sớm bế cháu cố của Tiểu Vực và Tiểu Doanh.
Nam Phương Huyền hừ lạnh tức tối nhưng cũng không gây ầm ĩ nữa.
Ông nhắc nhở tên nghiệt súc đang ôm mỹ nhân đắc ý nhìn ông: "Tiểu Doanh vẫn chưa vị thành niên."
Nam Phương Vực im lặng không nói gì, gật đầu chào ông nội hắn rồi đi mất.
Tân Mai bị túm đi, muốn biểu tình.
Đáng lẽ muốn hay không muốn nên do cô chứ. Tất cả mọi người đều quyết định thay được sao, có ai hỏi ý kiến cô chưa vậy hả?
Đúng là không phải con cháu ruột mà, thật buồn cho thân phận bạc bẽo không có quyền nêu ra ý kiến của nguyên chủ.
Tân Mai ù ù cạc cạc đi cùng Nam Phương Vực, nghe bọn thuộc hạ rù rì nói với nhau mới biết: 'Hoá ra hắn xem cô là con dâu nuôi từ bé'
Cô thầm đoán Nam Phương Vực thích Ninh Á Doanh từ nhỏ rồi, nhưng motip quen thuộc là bị cha mẹ phát hiện sau đó đưa đi, nên khi hắn về mới giết vị hôn phu của nguyên chủ để đoạt lại tình nhân trong mộng. Cô đột nhiên cảm thấy chua chát với vấn đề này.
...
Căn cứ là nơi an toàn nhất hướng tới của mọi người hiện nay, nơi đây chọn lựa địa điểm được xây dựng vô cùng kiên cố trong quốc gia như một cái tường thành trang bị đầy đủ vũ trang trực chờ chiến đấu, nhìn cảnh phục của quân đội gác cửa cô nghiên cứu.
Nghe nói cấp trên ở căn cứ là em trai ruột của Nam Phương Tỉ nên Nam Phương gia cung cấp vũ khí ở căn cứ có thế lực không nhỏ.
Sau khi qua cách ly theo dõi, xét duyệt sắp xếp những người có dị năng, liền phân nhà, vì người đông một nhà có thể trụ 5 - 6 người.
Cô không biết phân chia kiểu gì gian phòng của cô ở cùng Nam Phương Vực. Cách vách là Tề Mộ cùng Tề Niệm.
Tề Mộ từ lúc phân phòng xông đều đờ đẫn như cái xác không hồn. Hắn ngồi trên ghế mặt mày đen kịt nhớ đến hành vi cử chỉ, lời nói giữa Tân Mai cùng Nam Phương Vực lòng một trận đau đớn.
Họ xảy ra tình cảm nam nữ chứ không phải tình anh em như hắn nghĩ, cô tiếp nhận Nam Phương Vực chứ không phải hắn.
Cũng đúng hắn quen cô chỉ mới vài ngày cô làm sao có tình cảm đặc biệt gì với hắn được. Chỉ có hắn ngốc tự mình si tình nghĩ rằng hắn có cơ hội thôi.
Cô là mối tình đầu của hắn, tiếc rằng lần đầu liền thất tình...hắn không có phúc phần.
Ban đêm khi chị gái Tề Niệm khuyên hắn nghỉ ngơi ăn uống chút gì đi, nhưng không nhận được câu trả lời của em trai mình, đành bỏ cuộc đi ngủ.
Hắn xác rỗng ngẫn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, màn đêm đen trên trời treo ánh sao nhấp nháy vệt ra từng tia sáng lấp lánh rất đẹp, đẹp giống như cô vậy, khi nhìn đôi mắt của cô rất dễ khiến người sinh ra hy vọng mộng tưởng tốt đẹp của bản thân. Sao băng vừa xẹt qua, đột nhiên cửa sổ ẩn hiện rõ ràng hình bóng của hắn.
Bộ dáng u ám, những sợi tóc rũ xuống che lấy tầm mắt. Con ngươi như cất chứa những vì sao chợt sáng lên, khớp tay hắn nắm chặt đến tứa máu như đang kiềm nén thứ gì đó.
Đầu hắn vang lên một giọng nói u linh quanh quẩn réo rắt:
"Ta có thể làm Ninh Á Doanh thuộc về ngươi."
"Câm!miệng!" Tề Mộ tay đấm vào tường liền tạp ra rìa nứt lỗ nhỏ, từng ngón tay rỉ máu nhỏ giọt đua nhau rơi xuống nền gạch gỗ.