Diệp Mặc Song nhốt mình trong thư phòng, vò đầu bứt tai trước tờ giấy chi chít số và đồ thị. Đột nhiên, tiếng cót két vang lên. Anh theo phản xạ quay đầu lại.
Một người phụ nữ, tuy đã có tuổi nhưng thời gian vẫn không che mờ được nét đẹp trên khuôn mặt bà. Đi bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi vô cùng khả ái. Mặc Song dang rộng hai tay ra, cô gái trẻ nhanh chóng nhào vòng lòng anh.
"Song Ngư, lớn rồi đừng lúc nào cũng làm nũng bố như con nít thế chứ!"
Mẹ của Song Ngư - Thiên Ngư lên tiếng trách móc, nhưng vẻ hạnh phúc vẫn không thể giấu được qua nụ cười của cô. Song Ngư vùi mặt vào lòng bố, dụi dụi:
"Con mới lớp 10 thôi, con vẫn còn bé lắm, phải không bố?"
"Đúng rồi, lúc nào con cũng là Tiểu Ngư của bố hết!"
Mặc Song cười cười, xoa đầu con gái.
"Anh đấy, lúc nào cũng cưng chiều con gái. Sau này nó sẽ hư hỏng cho coi."
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng lớn chất đầy sách.
Ánh mặt trời buổi ban trưa hắt vào qua khung cửa sổ lớn của thư phòng. Song Ngư sau khi nhõng nhẽo chán chê rồi mới rời khỏi vòng tay của Mặc Song, bước đến bàn làm việc. Nhìn vào tờ giấy một hồi, chợt reo lên:
"Đây chính là định lý Fermat lớn đúng không?"
Mặc Song ngạc nhiên nhìn con gái:
"Đúng rồi! Sao con biết?"
"Hì hì!" Song Ngư lém lỉnh đáp lời "Con gái bố thông minh giống bố."
Cô bé tắm mình trong ánh nắng buổi ban trưa, cả những sợi tóc như cũng tỏa ra thứ ánh sáng lạ kì. Từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé hiện lên rõ nét. Vầng trán cao, đôi mắt trong veo đầy vẻ tinh anh, sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi anh đào mỏng hồng hào. Nói tóm lại chính là một mỹ nhân có thể làm rung động bất cứ chàng trai nào. Thế nhưng giờ đây, người đẹp chỉ mải mê nghiền ngẫm những công thức toán đầy phức tạp trong tờ giấy chi chít số và đồ thị kia.
Song Ngư lẩm bẩm, giọng nói ngọt ngào êm dịu khi đọc lên những định lý toán học khô khan thật chẳng phù hợp chút nào.
"Vào thế kỷ 17, Fermat - nhà toán học người Pháp từng viết trên lề sách: Không có bộ/các số nguyên (x, y, z) thỏa mãn phương trình z^n = x^n + y^n với n là số tự nhiên lớn hơn 2. Tôi đã nghĩ ra cách chứng minh song không thể viết hết trên lề cuốn sách này. Với một phương trình thoạt trông đơn giản như vậy, nếu có người tuyên bố mình đã giải ra rồi sẽ hình thành trong đầu người khác suy nghĩ biết đâu mình cũng giải được. Rốt cuộc, chỉ vài dòng của Fermat thôi, trong suốt 360 năm đã lôi cuốn bao nhiêu người chứng minh lại"
"Đúng rồi..." Mặc Song lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
"Năm 1995, Wiles - nhà toán học người Anh - sau 8 năm nghiên cứu đã chứng minh hoàn chỉnh định lý siêu khó này." Song Ngư nói một tràng, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của ba mình, lại hỏi "Định lý này có người chứng minh rồi, sao bố lại ngồi nghiên cứu nữa?"
Mặc Song cười hiền hậu:
"Người khác chứng minh được, đó chính là thành công của người đó. Còn mình chứng minh được, đó chính là thành công của mình. Mặc dù không được thế giới công nhận nhưng bản thân có thể tự hào về trí tuệ của mình."
Song Ngư cười khúc khích:
"Đó có phải là tự luyến không nhỉ?"
"Không biết nữa."
Mặc Song cũng đứng sau lưng Song Ngư, mắt nhìn chăm chú vào bài toán.
"Rất nhiều người đã thử sức với bài toán này nhưng thất bại. Fermat chứng minh trường hợp n = 4, Euler chứng minh n = 3, nhưng đó không phải là tất cả. Khi xuất hiện số phức, tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều." Song Ngư vui vẻ nói ra những gì mình biết "Mọi thứ bất động. Sa mạc số phức khổng lồ trải dài ra mênh mông và xóa dấu mọi con đường. Thế rồi 100 năm sau, một tia sáng đã lóe lên."
Mặc Song ôm con gái từ đằng sau, tiếp lời:
"Đó chính là đường cong elliptic."
"Sau những nỗ lực sử dụng số phức, việc chứng minh định lý Fermat lớn dậm chân tại chỗ suốt 100 năm trời. Thế rồi nhà toán học Frey đã mở ra một hướng đột phá mang tên Đường cong elliptic. Ông nhận thấy lý thuyết số hóc búa về định lý Fermat lớn nằm gọn trong đồ thị có dạng đường cong elliptic."
"Ông còn chỉ ra rằng nếu định lý Fermat lớn sai, đường cong elliptic sinh ra sẽ có hình dạng khá kì lạ. Giờ thì chỉ cần làm rõ: Không tồn tại một đường cong elliptic nào kỳ lạ như vậy là có thể chứng minh được định lý Fermat lớn."
Nhìn hai cha con vui vẻ giải toán cùng nhau, trong đầu Thiên Ngư hiện lên một suy nghĩ.
Tối hôm đó, sau khi chắc chắn cô con gái yêu đã an giấc, Mặc Song và Thiên Ngư mới ra ban công thưởng gió. Ánh trăng sáng phủ xuống đôi vợ chồng, làn gió đêm thổi ngang lạnh buốt. Mặc Song có lẽ không yên tâm lắm về sức khỏe của vợ, liền đề nghị:
"Chúng ta vào phòng ngủ thôi."
Thiên Ngư trầm ngâm một hồi lâu, sau đó mới cất giọng:
"Em nghĩ... con cũng giống như anh, có một niềm đam mê rất lớn với toán học."
Mặc Song nghe vợ nói vậy, như đoán được suy nghĩ của Thiên Ngư, trong lòng bắt đầu lo lắng khôn nguôi. Lẽ nào, vợ anh muốn hướng Song Ngư theo con đường nghiên cứu toán học như ba? Quả nhiên, Thiên Ngư sau một hồi nhìn thẳng vào mắt Mặc Song như để lấy thêm can đảm, bắt đầu nói, cơ hồ còn có tiếng run khe khẽ:
"Hay là chúng ta cho con bé học Toán luôn, được không anh?"
Mặc Song lảng tránh ánh mắt của vợ, nhìn lên vầng trăng tròn đang treo lủng lẳng trên nền trời đen kịt.
Hơn ai hết, Mặc Song hiểu rõ những khó khăn mà một nhà nghiên cứu toán học phải trải qua. Giam mình trong thư phòng, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy một mảng vườn qua khung cửa sổ, ánh nắng cũng chỉ có thể đón nhận qua một lớp kính, mất nhiều cơ hội giao lưu với thế giới bên ngoài, suốt ngày đầu óc chỉ có thể suy nghĩ đến những con số. Hơn hết, cảm giác hụt hẫng, đau khổ đến cùng cực khi không giải được một bài toán, chứng mình một bổ đề, hay bị người khác giành mất cơ hội khẳng định tính đúng đắn của giả thuyết, Mặc Song đều đã trải qua. Chính vì thế, từ lúc Song Ngư chào đời đến tận bây giờ, Mặc Song vẫn chưa một lần có suy nghĩ cho cô bước theo con đường gian nan của mình.
Trông thấy biểu cảm khó xử của chồng, Thiên Ngư đã hiểu, cũng không ép nữa.
"Em biết con đường này rất gian nan nhưng nếu con thích, chúng ta cũng nên tạo điều kiện cho nó phát triển."
"Anh biết." Mặc Song buồn bã đáp lời vợ.
"Chúng ta vào phòng thôi."
Song Ngư cảm thấy thời gian mình gặp ba còn ít hơn thời gian ba ở thư phòng hay đi lên Viện Nghiên cứu Khoa học Tổng hợp. Có vài lần cô vào tận nơi, gọi lớn nhưng ba cũng không nghe. Lúc này, Song Ngư mới biết sự tập trung của con người có thể kinh khủng tới mức nào.
Thế mà hôm nay, Song Ngư mới vừa bước vào nhà đã thấy ba mẹ ngồi sẵn ở phòng khách, đang nhìn mình chăm chú. Cô bé rất hào hứng nhào vào lòng Mặc Song:
"Bố!"
"Con gái!" Mặc Song xoa đầu cô "Con gái lớn quá, đây là đồng phục của học sinh cao trung mà."
Song Ngư nghe thế liền giận dỗi đẩy ba mình ra:
"Con nhập học hơn một tháng rồi bố mới biết con đã lên cấp 3, rốt cuộc là bố có thương con gái bố không thế?"
Mặc Song cười cười tỏ vẻ biết lỗi:
"Bố bận quá! Xin lỗi con gái. Hôm nay bố mới biết con gái bố càng lớn càng xinh đẹp."
Bất cứ cô gái nào ở độ tuổi của Song Ngư lúc này đều không giấu được vẻ hân hoan xen lẫn thẹn thùng khi được khen. Nhất là khi đó lại một người khác giới.
"Được rồi, tạm tha cho bố!"
Song Ngư lại dựa người vào vai Mặc Song, nhìn mẹ ở lúc này đang mỉm cười vui vẻ:
"Con gái lớn lên lại chiếm hết phần xinh đẹp trong mắt chồng mình mất rồi."
"Không có! Không có!" Song Ngư vội vàng lên tiếng "Trong mắt bố mẹ cũng đẹp mà. Nhưng con vẫn đẹp nhất bố nhỉ?"
Mặc Song cười, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Thiên Ngư thấy thế liền giải vây cho chồng mình:
"Hôm nay con ở trường có chuyện gì mà trông vui vẻ thế?"
Song Ngư nghe mẹ hỏi, như sực nhớ ra điều gì đó, liền hào hứng kể chuyện:
"Bố mẹ biết không, hôm nay trong giờ học con giải được một bài toán siêu siêu khó luôn. Thầy giáo khen con nức nở, các bạn trông ai nấy đều rất nể phục." Đột nhiên cô quay sang bố mình đang ngồi bên cạnh, hồ hởi nói "Bố, bây giờ con đã biết cảm giác vui sướng khi giải được một bài toán khó là như thế nào rồi."
Mặc Song nhìn con gái luyên thuyên mà cười khổ. Đúng vậy, cảm giác lâng lâng thích thú khi giải được một bài toán khó là không thể phủ nhận nhưng đó chẳng là gì so với sự đau đớn, hụt hẫng khi phải bó tay bất lực trước những con số đối với bản thân là vô cùng quen thuộc. Anh còn chưa biết nên khuyên Song Ngư như thế nào thì đã thấy đôi mắt long lanh của cô bé hướng về phía mình, giọng nói ngọt ngào mà kiên định:
"Bố, con sẽ đi theo con đường nghiên cứu toán học như bố nhé!"
Điều mà Mặc Song luôn không mong muốn đến với Song Ngư, nay con gái anh lại thẳng thắn nêu tâm nguyện muốn tự ý theo đuổi nó. Mặc Song không khỏi đau đầu. Lúc này, Thiên Ngư mới lên tiếng, giọng nói đầy động viên, khích lệ:
"Cố lên con gái! Con nhất định sẽ làm được!"
"Cảm ơn mẹ!"
Tối hôm ấy, Mặc Song và Thiên Ngư cãi nhau một trận to nhất từ trước đến giờ. Hai dòng lệ trong suốt chảy dài trên gò má Thiên Ngư:
"Em chỉ muốn con được làm những gì mình thích, tại sao anh cứ nhất mực ngăn cản?"
Ánh đèn đường soi sáng khiến những giọt nước mắt của Thiên Ngư chợt trở nên lấp lánh. Mặc Song không đành lòng nhìn người phụ nữ anh yêu thương phải khóc, nhưng cũng không muốn con gái mình phải đau khổ vì lựa chọn của nó.
"Mặc cho việc nó sẽ phải trả giá cho sở thích của nó?"
Thiên Ngư hơi khựng lại. Cô ôm mặt khóc nức nở.
"Em không biết. Nhưng thấy sự tập trung của con khi giải một bài toán, nhìn đôi mắt long lanh hạnh phúc của con khi thành công... Em không nỡ dập tắt ước mơ của nó... Em nhìn anh rất ổn, em cũng nghĩ con sẽ rất ổn."
Mặc Song khựng lại, ôm Thiên Ngư vào lòng mà vỗ về. Quả nhiên, đành phải để mặc cho số phận đưa đẩy thật sao? Một hôm, Thiên Ngư bắt gặp chồng mình đang đứng ngoài hành lang, khuôn mặt trầm ngâm như đã chìm vào thế giới suy tư vô tận. Âm thanh nho nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến cô chú ý:
"Mọi số chẵn lớn hơn hoặc bằng 4 đều có thể biểu diễn dưới dạng tổng của hai số nguyên tố."
"Gì đấy?" Thiên Ngư ngơ ngác.
Ngay lúc đó không biết Song Ngư từ đâu nhảy chồm tới từ phía sau:
"Con biết rồi, đó chính là giả thuyết Goldbach."
Khóe môi Thiên Ngư giật giật. Lại bắt đầu rồi?
"Qua tính toán trên máy tính, các nhà khoa học đã xác nhận rằng giả thuyết này đúng đến 5 x 10^17... Nhưng chưa khẳng định sẽ đúng ở vô hạn." Mặc Song quay sang nói với con gái "Khuya rồi sao con không đi ngủ?"
"Con qua chào bố mẹ một tiếng rồi mới đi ngủ." Song Ngư cười hi hi nói "Bố định chứng minh giả thuyết này ạ?"
Mặc Song gật đầu, không phủ nhận. Đôi mắt Song Ngư lấp lánh, cô bé hào hứng nói:
"Bố chứng minh xong rồi lại quay sang chứng minh giả thuyết ABC nhé! A, B là hai số nguyên dương nguyên tố cùng nhau, và C là tổng của chúng."
"Được rồi, mau đi ngủ nào!" Mặc Song xoa đầu con gái.
Đợi Song Ngư đi khuất rồi, Thiên Ngư mới nhẹ nhàng đến bên, đặt tay lên vai chồng như muốn hỏi.
"Nguồn tài chính của chúng ta gần cạn kiệt rồi, anh phải cố gắng hơn nữa." Giọng Mặc Song đầy kiên định "Vì Song Ngư."
Thiên Ngư buồn bã cúi đầu xuống. Mặc Song lại nói:
"Anh không muốn Song Ngư vướng vào con đường toán học. Giả thuyết Goldbach và giả thuyết ABC nhìn thoạt trông qua thì đơn giản như bắt bướm, nhưng đó là cái bẫy. Ta cứ tưởng mình bắt được rồi, kì thực lại chẳng có gì cả. Nhiều người dành cả thời gian của cuộc đời mình trong công viên bắt bướm, nhưng chẳng bắt được con nào cả..."
Thiên Ngư như hiểu được Mặc Song đang ám chỉ điều gì, liền ôm anh:
"Em thấy anh vẫn ổn mà. Em tin anh vẫn ổn mà."
Thiên Ngư nói điều đó, cũng chính là tâm nguyện của cô. Thế nhưng, ông trời thật không hiểu lòng người. Đó là một buổi chiều ảm đạm, khi cô cùng Song Ngư phát hiện ra Mặc Song đã treo cổ tự vẫn ngay trong thư phòng.
Lúc đó, cả thế giới như sụp đổ. Trước mặt Thiên Ngư tối sầm một mảng. Bên tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng gọi đau đớn như xé ruột xé gan của Song Ngư, cùng âm thanh của xe cứu thương vang lên trong không gian như một sự ám ảnh.
Thiên Ngư biết chứ, Thiên Ngư biết những nhà nghiên cứu toán học luôn là người có thể ra đi bất cứ lúc nào. Không phải vì sức khỏe không tốt hay bị hãm hại, nhưng chính là tâm lý không ổn, dẫn đến tự kết liễu cuộc đời mình khi một bài toán giải mãi không ra, một giả thuyết tưởng chừng như đơn giản lại chẳng thể nào chứng minh được.
Thiên Ngư vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cô lướt ngang qua một ngôi nhà và nghe tiếng reo hò mừng rỡ của chàng trai khi giải được một bài toán khó. Khuôn mặt rạng ngời như ánh nắng ban trưa ấy đã khiến cô rung động. Thiên Ngư cứ nghĩ nụ cười đó sẽ không bao giờ tắt trên khuôn mặt Mặc Song. Cô cứ nghĩ chồng mình vẫn ổn. Thế mà... Thế mà...
Mặc Song không qua khỏi. Thiên Ngư đã biết trước điều đó, nhưng mà sao nghe tin vẫn đau lòng đến cùng cực. Rốt cuộc, anh đã không thể ở bên cô trọn đời như lời đã hứa. Cô trách mình, là một người theo học khoa tâm lý học, nhưng chính cô lại là người không hiểu chuyện nhất. Nhiệm vụ của cô đáng lẽ là theo dõi Mặc Song, giúp anh có được những giây phút vui vẻ nhất...
"Mẹ yên tâm! Con nhất định sẽ bước tiếp con đường của bố, con sẽ thay bố tồn tại trong căn nhà này!"
Thiên Ngư thẫn thờ bước đi trong căn phòng nhỏ chất đầy sách như tìm kiếm chút kỉ niệm còn sót lại của người đã khuất. Ánh nắng ban trưa vẫn lặng lẽ sưởi ấm căn phòng, vẫn rực rỡ đến thế mà sao cô lại thấy lòng mình lạnh lẽo lạ thường.
Chợt, Thiên Ngư phát hiện ra một tờ giấy được gấp tư cẩn thận, đặt ngăn ngắn trên mặt bàn. Tò mò, cô mở ra xem.
Là thư tuyệt mệnh...
Gửi Thiên Ngư - người phụ nữ anh yêu nhất,
Lúc em đang đọc những dòng này, có lẽ anh đã rời bỏ em và con mà đến với một thế giới khác mất rồi. Là do anh yếu đuối, chắc anh không thể ở bên chăm sóc em suốt quãng đời còn lại được rồi. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư biết không, anh đến với Toán học bằng một niềm đam mê cháy bỏng, không chút hoài nghi hay do dự. Anh như bị cuốn vào những con số và thế giới mà chúng tạo ra. Anh hạnh phúc đến phát điên trong cái thế giới đó mà đôi lúc quên mất cuộc sống thật sự của mình, quên những sở thích của em, quên những ngày kỉ niệm của chúng ta, quên mất con gái mình đang học lớp mấy... Anh cảm thấy mình thiếu sót nhiều lắm. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, anh đã nói với em rồi, nhà toán học bọn anh giống như những người bắt bướm trong công viên. Mà anh chính là một người bắt bướm thất bại. Khiến em và Song Ngư phải chịu nhiều khổ cực, buồn tủi rồi. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, anh tuyệt vọng lắm. Thiên Ngư, anh không muốn em thấy bộ dạng thảm hại của anh khi đau khổ, nên anh che dấu hết. Em đừng trách bản thân mình nữa. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, nếu anh nói em nhất định đừng cho Song Ngư theo con đường Toán học, em có giận không? Chắc chắn là giận rồi nhỉ? Nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của anh... Thật ra... nếu em muốn, không cần thực hiện theo cũng không sao cả. Chỉ là anh không đành lòng nhìn con lâm vào tình cảnh giống anh, để rồi có kết thúc như anh. Nếu em vẫn muốn con tiếp tục niềm đam mê của anh, nhất định, nhất định hãy luôn ở bên con, em nhé! Đừng để nó đi theo anh, tội nghiệp nó. Bắt em làm nhiều việc như vậy. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, sao hôm nay anh lại nói nhiều thế nhỉ? Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, em có đang khóc không? Anh tin em là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Thiên Ngư, đừng khóc. Gạt nước mắt đi em, và hãy giúp con lau nước mắt nữa. Anh xin lỗi.
Thiên Ngư, anh thương em và Song Ngư nhiều lắm!
Ký tên: Diệp Mặc Song.
Song Ngư không biết đã có chuyện gì xảy ra, vừa bước vào phòng đã thấy mẹ mình ngồi thụp xuống sàn khóc nức nở.
Mặc Song, anh là đồ ngốc. Đúng là em rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ của em không dành cho anh. Anh đã từng nói, ở trước mặt anh, em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ cơ mà. Mặc Song, anh là đồ ngốc, đồ ngốc. Mặc Song, em yêu anh. Đừng bỏ em, đừng bỏ em.
Song Ngư lo lắng nhìn người phụ nữ gầy gò, yếu ớt trên chiếc giường phủ ga trắng toát của bệnh viện. Đột nhiên, rèm mi dài của Thiên Ngư khẽ động. Cô mở mắt ra nhìn cô con gái mình yêu thương trước mặt, đôi mắt vốn trong trẻo đã mờ đục. Giọt nước mắt trong suốt chầm chậm lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt.
"Song Ngư, con có thích giải toán không?"
"Thích ạ." Song Ngư lí nhí "Me ơi, mẹ ăn cháo..."
Thiên Ngư lắc nhẹ đầu như muốn từ chối, mỉm cười yếu ớt:
"Con vẫn thích, cho dù điều đó có làm con đau khổ?"
Song Ngư mím môi, lảng tránh ánh mắt của mẹ, không biết nên trả lời như thế nào. Đột nhiên, Song Ngư cảm nhận được bàn tay của mình đã được ai đó nắm lấy hết sức dịu dàng.
"Con gái của mẹ đã lớn rồi. Mẹ tin con sẽ tìm được niềm hạnh phúc đích thực của bản thân."
Lực siết nơi bàn tay dần lỏng đi. Song Ngư chưa kịp hoàn hồn hiểu hết câu nói của mẹ, Thiên Ngư đã trút hơi thở cuối cùng. Hôm ấy trời mưa phùn ảm đạm.
Trong vòng chưa đầy một năm, Song Ngư phải chứng kiến liên tục hai cái chết của ba mẹ mình. Từ một con người linh hoạt, vui tươi, cô dần thu mình lại với thế giới xung quanh, tránh đi những ánh mắt kì thị, hiếu kì, xen lẫn thương hại của mọi người.
Toán học, niềm đam mê của cô đã lần lượt đem những người cô yêu thương đi mất. Cô bắt đầu căm thù nó tột độ. Những con số, chúng chẳng có gì tốt đẹp hết, chẳng có gì tốt đẹp hết.
Song Ngư đón bà ngoại về ở cùng mình, sinh sống qua ngày bằng tiền bảo hiểm sinh tử và số lương hưu ít ỏi của bà. Cuộc sống tuy thiếu thốn trăm bề nhưng cũng yên bình. Cho đến một ngày kia, Song Ngư phát hiện ra, gia đình mình đang phải chịu một món nợ khổng lồ. Hóa ra khoảng thời gian sống bên ba mẹ, cô đã vô tư, hồn nhiên đến ngu ngốc. Cô không nhận ra ba mẹ đã phải vất vả như thế này, còn vòi vĩnh đủ thứ. Thế mà họ vẫn mỉm cười đáp ứng.
Tại sao?
Song Ngư cắn răng chịu mắng mỏ, chịu sỉ nhục, chịu những trận đòn từ chủ nợ, tuyệt nhiên không kêu la hay than thở. Cô biết mình là chỗ dựa duy nhất của bà, là người duy nhất còn sót lại của nhà họ Diệp. Cô phải kiên cường, mạnh mẽ. Có như vậy, ba mẹ cô ở suối vàng mới yên tâm hưởng thụ cuộc sống của họ ở thế giới mới.
Tuy đã suy nghĩ được đến thế, nhưng Song Ngư vẫn không ngăn được nỗi cô đơn, buồn tủi mỗi đêm về, khi ở một mình trong căn phòng nhỏ.
Ba mẹ, hai người có nghe không? Hóa ra con gái của ba mẹ yếu đuối đến thế. Hóa ra con gái của ba mẹ chỉ có như thế đã mệt mỏi quá rồi. Ba mẹ, rốt cuộc, hạnh phúc của con là gì, đến bao giờ con mới tìm được đây?
7/7/2018
Danh sách chương