Khi cả bọn đến nơi thì Bảo Bình đã đứng chờ sẵn ở cổng sau của hội trường dãy nhà B dẫn vào khu phòng chờ trước khi biểu diễn. Khuôn mặt tái xanh trông chẳng còn sức sống, đôi môi nhợt nhạt, đầu tóc rối bù. Trên người cô vẫn là bộ thường phục: áo phông và quần jean ngắn đơn giản.

"Bảo Bảo, sao con chưa thay đồ?"

Viện Viện hoang mang nhìn con gái, trong lòng đã xuất hiện nhiều dự cảm chẳng lành. Nhìn thấy mọi người, bao nhiêu tức tưởi của Bảo Bình được dịp vỡ òa. Nước mắt chầm chậm chảy dài trên đôi gò má, cô nhào vào lòng mẹ, ôm siết.

"Bảo Bảo?"

Bảo Bình ngước lên, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Viện Viện đầy kiên định. Rồi cô đứng thẳng dậy, mỉm cười gượng gạo.

"Có người... phá đồ của em..."

"Cái gì?????"

Khu hội trường B đã được sửa chữa gần đây, mang phong cách hiện đại, có sự trung hòa giữa không gian âm nhạc Châu Âu và Châu Á. Phòng chờ sơn màu trắng toát, sạch sẽ và gọn gàng.

"Lúc em đến, vì nếu mặc váy dài mà đi lại thì sẽ rất vướng víu, lỡ lo lắng dẫn đến đổ mồ hôi thì nguy, nên đành lấy móc treo tạm trong tủ đồ phòng chờ. Cho đến khi nhân viên đến thông báo sắp đến giờ thi thì mới lấy đồ ra mặc. Thế nhưng..."

Bảo Bình chìa một thứ gì đó như đống vải rách nhăn nhúm ra cho mọi người cùng xem. Xử Nữ thay mặt mọi người nhận lấy, cố gắng tìm vị trí cổ áo, nắm lấy, còn lại xõa dài xuống mặt đất. Chiếc váy này là do mọi người cùng góp tiền lại tặng Bảo Bình, kỷ niệm lần đầu cô bé bước lên sân khấu lớn. Thế mà giờ chẳng còn ai dám nhận đây là bộ y phục đắt tiền hôm nào nữa. Đập vào mắt họ là một tấm vải lớn bị rách những ô loang lổ và những đường xé, rạch bằng dao trông rất tàn bạo.

"Trời ơi, ai đã nỡ ra tay với chiếc váy này vậy?" Giọng Bạch Dương rên lên thảm thiết "Nó có tội tình gì đâu."

Sư Tử tiện tay cốc đầu anh chàng một cái rồi đăm chiêu suy nghĩ.

"Cái này chắc chắn là có người phá."

"Đúng vậy." Xử Nữ đồng tình, dùng ánh nhìn nghi hoặc săm soi mớ vải trên tay mình.

"Phải làm sao bây giờ?" Kim Ngưu sợ hãi.

"Bảo Bảo, tiết mục của cậu xếp thứ 6 đúng không?" Song Ngư lo lắng hỏi.

Nhưng chút hy vọng còn lại cũng bị dập tắt, Bảo Bình và Viện Viện cùng gật đầu.

"Có thể xin dời không?" Cự Giải hỏi.

Bảo Bình lắc đầu:

"Để đảm bảo tính công bằng tuyệt đối thì mọi hình thức xin chuyển dời vị trí thi đều không được chấp nhận."

Không thể cứ ăn mặc thế này mà lên sân khấu được, vì ban giám khảo rất chú trọng đến hình thức của thí sinh. Ở gần đây cũng không có cửa hàng váy áo nào để kịp mua cho Bảo Bình một bộ y phục mới.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc. Chiếc loa đặt trong phòng chờ đã bắt đầu vang lên những nốt nhạc đầu tiên của thí sinh thứ nhất. Đột nhiên, Song Tử lên tiếng:

"Bảo Bảo, em có gây thù chuốc oán với ai trước đó không?"

Ngay lập tức anh chàng nhận được một cú cốc đầu đau điếng từ Nhân Mã.

"Làm ơn hãy đưa ra những phát biểu mang tính xây dựng."

"Cái này mang tính xây dựng rõ ràng còn gì?" Song Tử cãi lại "Nếu biết kẻ thù của Bảo Bình chắc chắn sẽ thu hẹp phạm vi thủ phạm phá hoại chiếc váy."

Câu phân tích sặc mùi trinh thám của Song Tử đã đánh thức bản tính thích phá án trong lòng ai đó.

"Lục Song Tử, cậu nói quá hay!" Xử Nam không kiêng dè hình tượng thốt lên "Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm. Một nhóm lo tìm cách giải quyết vấn đề nan giải hiện giờ là tìm y phục cho Tô tiểu thư. Nhóm còn lại sẽ cùng tôi và Song Tử truy tìm thủ phạm phá hoại chiếc váy cũng như đánh cắp sự thanh thản thưởng nhạc vốn có của chúng ta."

"..." Ai cho phép anh tự tiện phân tôi vào nhóm thám tử của anh thế hả (trích suy nghĩ của chàng trai Lục Song Tử)

Ánh mắt Bảo Bình khẽ động như mặt nước yên ả mùa thu bị những hòn đá ném xuống. Thiên Bình đã tinh tế nhận ra tất cả, nhưng anh không dám kết luận nhiều, chỉ có thể lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh của cô nàng.

"Mị Liên, chắc chắn là cô ta!" Viện Viện gằn giọng, mắt vằn ri tia máu.

"Bác ơi, bác bình tĩnh lại ạ!" Song Ngư chạy đến bên mẹ Bảo Bình, nhẹ giọng an ủi.

"Mẹ!" Bảo Bình cũng chen ngang "Đây là cuộc thi đầu vào Nhạc viện, cô ta làm sao có mặt ở đây mà hãm hại con được chứ?"

Sư Tử nghiêm giọng:

"Bảo Bảo, chẳng phải em nói rằng chỉ cần có tiền là sẽ tham dự buổi biểu diễn được sao? Mặc dù không biết Mị gì gì đó là ai nhưng chị có cảm giác đó là kẻ thù truyền kiếp của nhà em."

"..."

Vỗ tay cho sự thông minh của Sư Tử. Nói chứ thật ra cô nàng cũng rất thích truyện ngôn tình mang hơi hướm trinh thám.

"Ok!" Xử Nam vỗ vai Sư Tử "Vậy Hạ tiểu thư sẽ vào nhóm của tôi và Lục Song Tử luôn nhé!"

"..." Giờ này là lúc nào rồi mà anh còn có thời gian phân chia nhóm này nhóm nọ thế (trích suy nghĩ của Hạ Sư Tử)

Bảo Bình cắn môi:

"Xin lỗi mọi người. Vì em mà mọi người phải vất vả thế này..."

"Sao em lại nói vậy?" Xử Nữ khẽ nhíu mày, hơi cúi xuống để khuôn mặt mình gần hơn với khuôn mặt Bảo Bình "Chúng ta phải luôn giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn chứ."

Đúng vậy! Xử Nữ nhận ra bọn họ từ lúc nào đã bên nhau như một lẽ tự nhiên như thế. Và cô biết dù có bất cứ khúc mắc gì đứng sau chuyện này, cô và mọi người cũng phải giúp đỡ Bảo Bình.

Nụ cười gượng gạo đã xuất hiện trên môi Bảo Bình nhưng vẻ buồn thảm vẫn hiện rõ trong đáy mắt. Viện Viện nghẹn ngào lên tiếng:

"Thật cảm ơn mọi người!"

Bản March Funèbre của Frederic Chopin đã lên cao trào. Tâm trí mọi người cũng theo đó mà nhộn nhạo khôn nguôi. Kim Ngưu sau một hồi lưỡng lự liền rụt rè lên tiếng.

"Mọi người cho em xem chiếc váy một chút ạ..."

"Váy? Ý em là mớ vải rách này á?"

Kim Ngưu gật đầu, nhận từ tay Xử Nữ chiếc váy đã rách bươm. Cô chăm chú quan sát, nhíu đôi mày thanh tú như đang suy nghĩ.

Theo trí nhớ có vẻ không tồi của Kim Ngưu thì chiếc váy này được thiết kế theo dạng tay ngắn được cách điệu hình cánh thiên thần, hiện nay đã không còn nguyên vẹn nữa. Tuy nhiên, phần thân trên từ ngực xuống eo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có phần chân váy hai tầng đã bị rạch nát.

"Mọi người có kim khâu và chỉ trắng không ạ?"

"Chị muốn làm gì?" Bảo Bình nghi hoặc nhìn Kim Ngưu.

"Chị sẽ sửa váy cho em!" Khuôn mặt Kim Ngưu ngập tràn tự tin.

"Em làm được thật á?" Nhân Mã ngạc nhiên.

Kim Ngưu gật đầu chắc nịch. Với tư cách là sinh viên xuất sắc ngàn năm có một của đại học Mĩ thuật & Kiến trúc, cô cũng có chút kiến thức về thời trang cũng như kĩ năng may vá cộng thêm mắt nhìn thẩm mỹ từ n bộ váy sở hữu được nhờ xuất thân cao quý của mình. Mặc dù cô chưa bao giờ tự mình thiết kế một bộ đồ, nhưng chỉnh sửa một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Bằng chiếc kim khâu mà Xử Nữ vất vả lắm mới tìm được, Kim Ngưu bắt đầu công cuộc chỉnh sửa chiếc váy của Bảo Bình. Vì không có chỉ trắng nên Kim Ngưu đành phải nhờ Thiên Bình, Thiên Yết và Cự Giải xé nhỏ phần tay váy thành những sợi mỏng. Tuy không được như sợi chỉ nhưng cũng có tác dụng giữ những mép vải bị rách lại với nhau, vì cùng là màu trắng nên quan sát từ xa sẽ rất khó phát hiện. Hơn nữa, Kim Ngưu có cách để che dấu chúng.

Kim Ngưu mím môi, khéo léo xé đi phần tay áo để bộ y phục của Bảo Bình trở thành một chiếc váy cúp ngực vô cùng quyến rũ nhưng vẫn toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng của nàng thiếu nữ vừa bước qua độ tuổi vị thành niên. Phần chân váy được xẻ giữa đến eo, trở thành hai vạt vải phủ xuống cặp đùi thon dài của Bảo Bình đã xuất hiện một chiếc quần bó màu trắng ngắn che đi vùng nhạy cảm mượn được từ Nhân Mã. Lý do là vì Nhân Mã đang diện váy ngắn nên phải mặc thêm một chiếc quần ở bên trong nữa.

"Mọi người, ra khỏi phòng thay đồ làm ơn quên hết chuyện mượn quần, mượn váy đi nhé!"

Nhân Mã đỏ mặt, cắn răng chịu đựng phần trống ở đùi nay đã mất đi lớp vải che khi mặc váy ngắn. Kim Ngưu cười khúc khích.

"Mọi người sẽ thầm ghi nhớ công ơn chị trong lòng, tuyệt đối không hé răng nửa lời."

Vì Bảo Bình cảm thấy không thoải mái lắm ở phần bắp tay bị lộ ra nên Kim Ngưu rất nhanh ý mượn của Song Ngư chiếc áo khoác ngắn bằng ren để tăng thêm phần tinh tế và quý phái cho người thiếu nữ. Mái tóc xanh đen được cột cao hai bên, đánh rối. Khuôn mặt điểm chút son phấn cho thêm phần tươi xinh. Giờ đây trông Bảo Bình chẳng khác nào nàng Lolita bước ra từ truyện tranh thiếu nữ của Nhật Bản.

"Oaaaaaa, Bảo Bảo, trông em dễ thương quá đi!!!!!!!!"

Sư Tử đang phải tham gia trò chơi trinh thám cùng Xử Nam và Song Tử, thấy Bảo Bình vừa bước ra khỏi phòng thay đồ với bộ dạng như thế thì không khỏi phấn khích. Cô nhào tới, ôm lấy Bảo Bình vào lòng, hít lấy hít để như một tên biến thái chính hiệu.

"Sư Tử, chị là lolicon* à?" Mọi người không hẹn mà đồng thanh thốt ra một câu.

(*Viết đầy đủ là Lolita Complex, với ý nghĩa khinh miệt dành cho những người có hứng thú đặc biệt với các bé gái ngây thơ, đáng yêu.)

Sư Tử chun mũi:

"Nhưng không phải là em ấy rất dễ thương sao, giống y chang một nàng Hime Lolita* í. Phải không, Thiên Bình?"

(*Phong cách thời trang các bé gái ngây thơ, đáng yêu của Nhật Bản mang dáng dấp nàng công chúa phương Tây)

Bị nhắc tên ngay trước bàn dân thiên hạ, Thiên Bình không khỏi xấu hổ. Anh giả ngây, hỏi lại:

"Sao chị lại ưu ái nêu tên em thế? Nếu muốn xin ý kiến thì phải từ tất cả mọi người chứ?"

"Xì! Người ta chỉ muốn nghe cậu khen đẹp thôi."

Câu vạch trần của Sư Tử làm Thiên Bình và Bảo Bình đỏ hết cả mặt. Bảo Bình vùng khỏi người Sư Tử, chạy về phía Song Ngư, bịt tai gào thét.

"Kyaaaaa, chị Sư Tử mau thôi đi!!!!!"

Cứ thế này thì cả thế giới sẽ biết cô thích Thiên Bình mất thôi.

"Mà phong cách này cũng lạ ghê, ai là người tiên phong đấy?" Sư Tử cười híp mắt.

Không ngần ngại chỉ điểm chính là phong cách của bọn họ. Lúc này Kim Ngưu đang nấp đằng sau Nhân Mã mới từ từ bước ra, trên môi là nụ cười bẽn lẽn.

"Đây chính là nhà thiết kế tương lai vĩ đại của nước nhà!!!!!!"

"Thật ạ?" Mắt Kim Ngưu sáng long lanh.

Sư Tử gật đầu. Hai chị em nắm tay nhau, khuôn mặt xúc động như tri âm tri kỷ mười năm chưa gặp.

"Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tư tưởng lớn gặp nhau rồi!" Xử Nữ lắc đầu, thở dài.

"Chị ấy còn chối mình là lolicon xem!"

Giọng nói của Song Tử vang lên khiến mọi người có mặt trong phòng lập tức chuyển dời sự chú ý. Cự Giải lo lắng hỏi:

"Kết quả điều tra thế nào rồi?"

Xử Nam không biết lôi từ đâu ra một cái kính lúp to bằng bàn tay, làm mặt nghiêm túc.

"Vụ này hơi khó, đến cả bốn vị thám tử đại tài như chúng tôi cũng không tài nào phá án được."

Bốn người tức là bao gồm: Xử Nam, Bạch Du, Song Tử và Sư Tử.

Bạch Du: "Hiện trường vụ án là phòng chờ biểu diễn của Nhạc viện ở khu B. Trên mặt sàn không có dấu chân lạ, cửa cũng không có hiện tượng bị cạy khóa..."

Hình như càng về sau những con người này càng trở nên dở dở ương ương rồi thì phải. Chỉ là cái váy thôi mà, sao phải bày trò nghiêm trọng.

Song Tử: "Mấy bạn thật kỳ cục, bây giờ có thể chỉ là một cái váy, nhưng về sau nhỡ như mục đích tiếp theo của thủ phạm là tính mạng của Bảo Bảo thì sao?"

Sư Tử: "..."

Được rồi, mọi sự đành giao cho 4 bạn đại thám tử vậy.

Tiết mục thứ 4 đã kết thúc. Chỉ trong chốc lát nữa thôi, Bảo Bình sẽ tắm mình trong ánh đèn sân khấu ấy. Đôi chân cô khẽ run rẩy, khuôn mặt cũng tái nhợt. Mọi người ùa đến hỏi han.

"Bảo Bảo, sao thế?"

"Đừng lo lắng!"

"Cứ thể hiện tốt như mọi lần là được."

Trong khi tất cả đều nháo nhào lên vì biểu hiện khác lạ của Bảo Bình thì có một người vẫn khoanh tay dựa vào tường trắng, ánh nhìn không chút cảm xúc hướng về đám đông. Anh khẽ nhíu mày ra chiều khó hiểu. Đột nhiên, một cánh tay đặt lên vai anh, theo sau là giọng nói quen thuộc của Thiên Bình.

"Dương Thiên Yết, hình như anh cũng phát hiện ra rồi?"

Thiên Yết gật đầu.

"Tôi tin Tô Bảo Bình không phải là người có thể run rẩy đáng thương như thế trước khi lên sân khấu."

"Chắc chắn là có uẩn khúc."

Thiên Bình còn chưa kịp chỉ ra có uẩn khúc ở chỗ nào thì tiếng hét chói tai của Song Ngư đã vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người có mặt trong phòng.

"Song Ngư?" Ma Kết nhanh chóng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cơ thể nhỏ bé đã đổ sụp xuống "Có chuyện gì vậy?"

Song Ngư kinh hãi chỉ vào đám giấy tờ rơi vương vãi trước mặt. Ma Kết nhanh trí nhặt lên.

Những bản phổ nhạc bị gạch nát bằng bút lông màu đỏ, dòng chữ đáng sợ nổi bật đập vào mắt anh

Cút đi! Một khi giai điệu đó được tấu lên, người mày yêu thương sẽ chết!

Mặc dù đã xem nhiều phim kinh dị nhưng tình tiết này đúng là lần đầu tiên Song Ngư gặp phải ngoài đời. Bàn tay bấu chặt vạt áo của Ma Kết, cô nép vào người anh. khẽ run. Anh vỗ vai cô, an ủi.

"Trò đùa của ai chăng?" Khổng Tước nhíu mày.

"Bản phổ nhạc này của ai?"

Câu hỏi của Ma Kết khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Không thể là của Bảo Bình được." Bạch Dương khẳng định "Bởi cuộc thi đầu vào Nhạc viện không cho phép thí sinh mang theo nhạc phổ khi biểu diễn."

"Nhưng lời nhắn gửi này chắc chắn là nhắm đến Bảo Bình!"

Mọi người đều nhìn Nhân Mã vừa thốt lên câu này như muốn hỏi. Nhưng cô chưa kịp trả lời thì một giọng nam hút hồn đã chen vào.

"Vì bản phổ này chính là Moonlight Sonata của nhạc sĩ Ludwig van Beethoven mà Tô Bảo Bình sắp biểu diễn."

Mọi người đều cho rằng Thiên Yết nói rất đúng. Ngay lập tức, 4 đại thám tử đã chen vào đám đông, giật lấy mấy tờ phổ nhạc rơi đầy trên sàn nhà, đưa sát mắt săm soi kỹ lưỡng.

"Các cậu đang tìm vết bẩn trên tờ giấy hay sao thế?" Xử Nữ khoanh tay, thở dài.

"Chữ in hoa." Xử Nam lẩm bẩm "Chứng tỏ thủ phạm không muốn cho chúng ta biết danh tính."

"Đúng vậy, vì nếu ghi bằng nét chữ thường ngày thì chúng ta sẽ nhận ra ngay." Bạch Du gật đầu đồng tình.

Cự Giải vẫn thắc mắc:

"Nếu thủ phạm là cô gái tên Mị Liên giống như suy đoán của Tô phu nhân thì cô ta việc gì phải bày ra trò viết chữ in hoa? Bởi đâu có ai biết nét chữ của cô ta trông ra sao?"

Lần này thì hai đại thám tử câm nín.

"Như vậy nghĩa là sao? Có nghĩa là..." Bảo Bình run lẩy bẩy, khuôn mặt tái mét "Có nghĩa là... em không nên biểu diễn bản nhạc này có phải không? Có phải việc em tham dự kỳ thi này là một sai lầm lớn?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Cô tiếp tục lẩm bẩm, đôi mắt trong veo như mặt hồ gợn sóng. Từng giọt lệ thi nhau lăn dài trên đôi gò má hồng hào.

"Mọi người ở đây đều là người em yêu thương, em không thể để nguy hiểm đến bất cứ ai trong mọi người cả."

Viện Viện ôm con gái vào lòng, vỗ về an ủi, ánh mắt lại ngập tràn sát khí.

Trong tình huống khó xử thế này, tất cả đều lặng im. Bởi họ biết, đây chẳng hề đơn giản là trò đùa của ai đó. Bảo Bình đã bị chấn động tâm lý, không dễ dàng gì biểu diễn được. Dù cho có hoàn thành bản nhạc đi chăng nữa, cô cũng sẽ mang tâm trạng bất an, lo lắng và hối hận suốt cả một khoảng thời gian dài sau đó.

Tiết mục thứ 5 đã đến giai đoạn cao trào. Mọi thứ tưởng chừng như hoàn toàn rơi vào bế tắc thì anh đã tiến lên, đặt bàn tay ấm áp lên đôi vai nhỏ bé đang run rẩy không ngừng của Bảo Bình.

"Bảo Bình, lên sân khấu đi em!"

Cô ngước đôi mắt lóng lánh ánh nước lên nhìn anh, lắc đầu nguầy nguậy.

"Không được đâu! Nếu em biểu diễn, mọi người sẽ gặp chuyện mất."

"Tô Bảo Bình!"

Anh gọi tên cô, ánh mắt nghiêm nghị. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cô thót lên một cái. Cô có cảm giác như mình đã đọc được mọi điều trong đôi mắt ấy.

"Bảo Bình, có mọi người ở đây." Vẫn với chất giọng dịu dàng, Thiên Bình đẩy nhẹ cô "Lên sân khấu đi em!"

Mọi người đều không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Thiên Bình, chỉ đưa mắt nhìn hai người họ đầy lo lắng.

Đôi tay của Bảo Bình siết lại thành quyền, chớp mắt cho bao sợ hãi chảy hết ra bên ngoài qua hàng lệ mờ, giọng nói trong trẻo toát lên sự cương quyết và mạnh mẽ.

"Em hiểu rồi!"

Và cô có cảm giác quyết định của mình là vô cùng đúng đắn khi trông thấy nụ cười hài lòng ấy đã nở trên môi anh.



17/7/2018

Ặc, có vẻ bộ đôi tác giả này đã hơi thất bại trong việc viết trinh thám rồi haizzzz =^=

Có ai đoán ra thủ phạm của toàn bộ mớ rắc rối này không?

Chính là Vivi và Hana đấy muahahahahahahaha...

Đùa thôi, bạn nào đoán được là giỏi lắm đấy ^v^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện