Khả năng nướng thịt của Trần Túy rất tốt, không nướng quá nhiều cùng một lúc, cũng không để đĩa bị trống nên Chân Điềm ăn tương đối thoải mái.
Ăn hết một phần thịt, Trần Túy đặt đậu phụ lên nướng, Chân Điềm lấy khăn giấy lau miệng, rót thêm nước chanh vào ly. Thấy trong ly của Trần Túy cũng gần hết, Chân Điềm cầm bình nước hỏi anh: “Học trưởng, anh muốn uống thêm không?”
“Được, cảm ơn.” Trần Túy đẩy cái ly đến bên Chân Điềm, Chân Điềm vừa giúp anh rót thêm nước, vừa nói không có gì.
“Anh muốn uống đồ uống gì khác không?” Chân Điềm hỏi.
“Không cần, nước chanh là được. Em muốn uống gì khác sao?”
“Em cũng không cần.” Chân Điềm nói xong đặt bình nước một bên, muốn xem đậu phụ nướng đến đâu. Điện thoại đặt trong túi bỗng vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, là bà Vương Thục Trân gọi đến, lại còn gọi bằng video.
“…” Khóe miệng Chân Điềm giật một cái, tắt điện thoại.
Trần Túy ngước mắt liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, số lạ thôi.” Chân Điềm mỉm cười, nói đến mức chính mình còn phải tin.
Trần Túy không hỏi lại, chẳng được bao lâu, chuông điện thoại của Chân Điềm lại vang lên.
Vẫn là bà Vương Thục Trân gọi video đến.
… Hôm nay không nhận điện thoại, chắc chắn bà sẽ không dừng lại phải không? Chân Điềm tin chắc bà gọi video đến là có ý đồ, không phải đang muốn điều tra gì chứ? Sáng nay lúc cô rời khỏi nhà, bà vẫn giữ một bộ dáng hóng chuyện. Cũng không phải Chân Điềm cố ý giấu giếm gì, chỉ là Trần Túy không phải bạn trai của cô! Hơn nữa mẹ cô là fans của anh, nếu biết cô đi ăn cùng Trần Túy, nói không chừng sẽ trực tiếp chạy tới đây.
“Không nhận sao?” Trần Túy hỏi.
“Ha ha, là mẹ em, không biết lại là chuyện gì?” Chân Điềm làm bộ nhẹ nhàng, bấm nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì?”
Cô nhìn chằm chằm màn hình, dùng ánh mắt ám chỉ bà Vương Thục Trân đừng làm loạn.
Bà Vương Thục Trân trong màn hình nói ầm lên: “Đây là A Kim, dì Liêu của con hôm nay muốn mang nó đi triệt sản!”
“A, vậy thì làm đi.” Chân Điềm vẫn cười.
“Không biết có phải do phụ tử liền tâm hay không, hôm nay tâm tình của Pudding cũng không tốt.”
“… Vậy mẹ dỗ nó đi.”
“Mẹ dỗ rồi nhưng không có tác dụng, cho nên mới muốn con dỗ nó một chút, Pudding ngày thường thích con nhất mà.”
Bà Vương Thục Trân nói xong, mới như đột nhiên nhận ra chuyện gì, hỏi Chân Điềm: “Có phải mẹ quấy rầy con ăn cơm không?”
“Mẹ thấy sao?” Chân Điềm cười càng xán lạn.
“Con ăn cái gì, cho mẹ nhìn xem.” Bà Vương Thục Trân như không phát giác được chuyện gì, tò mò đánh giá Chân Điềm bên kia.
“Quán thịt nướng Lilith, mẹ thích thì hôm nào con dẫn mẹ đến ăn. Còn Pudding, đợi con trở về sẽ dỗ nó, vậy nhé.” Chân Điềm nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Chuyển điện thoại về chế độ im lặng, cô nhìn Trần Túy phía đối diện cười cười: “Thật ngại quá, mẹ em có tính quan tâm quá mức.”
Trần Túy mơ hồ nhận ra điều gì, nhưng cũng không nói, chỉ gật đầu ra hiệu đã biết: “Có phải dì không đi làm?”
“Vâng.”
“Dì ở nhà một mình hẳn là khá nhàm chán, em bình thường nên ở cùng dì nhiều một chút.”
Chân Điềm nói: “Cuộc sống của mẹ còn phong phú hơn em, hơn nữa mẹ mới là người không muốn tụi em ở bên cạnh, mẹ thích chơi cùng hội chị em của mẹ hơn.”
Trần Túy cười nói: “Có một nhóm bạn bè tốt là chuyện tốt.”
“Vâng, ngay cả chuyện chó của người ta đi triệt sản cũng quan tâm.” Con trai bà còn chưa tìm được vợ, mà chó của bà đã có ít nhất một đứa con!
Trần Túy cười một tiếng, gắp khối đậu phụ đưa cho Chân Điềm: “Đậu phụ có thể ăn rồi, cẩn thận bỏng.”
Ở Chân gia, bà Vương Thục Trân đang gửi nhắn tin với ông Chân.
Bà Chân: Nhiệm vụ thất bại, con gái ông che chắn quá kín kẽ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông Chân: Đồng chí Vương Thục Trân, tổ chức rất thất vọng về bà!
Bà Chân: Thất vọng về ai? [mỉm cười]
Ông Chân: … Thất vọng về bản thân tôi.
Bà Chân: Con gái ông đang ăn thịt nướng tại Lilith, ông tò mò thì tự mình đi qua đó nhìn đi.
Ông Chân suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy trực tiếp chạy tới thật không ổn, nói không chừng con gái sẽ tức giận. Xem ra chỉ có thể đợi hôm nào tìm cơ hội nghiêm túc hỏi thăm đồng chí Chân Điềm một chút!
Qua giờ cơm trưa, khách hàng trong cửa hàng thịt nướng Lilith cũng dần giảm bớt. Trần Túy cùng Chân Điềm tới khá sớm, ăn đến bây giờ cũng sắp xong. Trần Túy đặt vài miếng cuối cùng lên khay nướng, nói với Chân Điềm: “Chuyên mục về bia mà lần trước phỏng vấn em, mấy ngày nữa có thể phát sóng rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Chân Điềm hơi kinh ngạc, cô còn tưởng phải qua mấy tháng.
Trần Túy cười trêu: “Bọn anh làm tin tức, trong ngành này thời gian rất quan trọng.”
“Ha ha ha thế ạ.” Chân Điềm cười theo: “Trước khi phát sóng anh nhớ nói với em nhé, em muốn xem trực tiếp!”
Cô còn chưa từng xem chương trình phát sóng tin tức trực tiếp của Trần Túy, tuy rằng cô không ngừng nghĩ tới việc bò dậy vào sáu giờ sáng để xem chương trình của anh nhưng trước mắt chuyện này mới chỉ đang dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ.
“Được, chuyên mục này phải đợi đến khi mục tin tức và thông tin phát xong mới được phát, đại khái phải chờ tới qua tám giờ, em có thể ngủ thêm một lát.”
“A, vậy thì tốt quá!” Nói là quá tám giờ, cô cố gắng một chút vẫn gượng dậy được.
“Được rồi, có thể ăn rồi.” Trần Túy gắp món cuối cho Chân Điềm.
“Cám ơn học trưởng!” Chân Điềm vui vẻ bắt đầu ăn. Trần Túy ở đối diện nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười. Còn nói anh là đàn ông sẽ ăn được nhiều, nhưng kết quả là hơn phân nửa thức ăn trên bàn đều chui bụng hết vào bụng của cô.
Có điều nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, tâm tình của anh cũng theo đó mà tốt lên.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, Chân Điềm nghiêm túc chờ thông báo của Trần Túy. Nhưng trước khi có thông báo từ Trần Túy, ông Chân đã tổ chức hội nghị gia đình.
Cửa hàng của Chân Điềm sẽ nghỉ vào thứ Năm hàng tuần, nếu như không có chuyện gì khác, buổi tối cô sẽ ở nhà ăn cơm. Đây là một cơ hội hiếm có để cả nhà cùng ngồi lại ăn cơm với nhau, cho nên bình thường trong nhà có chuyện gì muốn thảo luận sẽ đợi tới lúc này.
Mà đề tài thảo luận hôm nay là liệu đồng chí nhỏ Chân Điềm có giấu giếm người trong nhà vụng trộm yêu đương hay không.
“Con không phải, con không có.” Chân Điềm kiên định phủ nhận, yêu đương cái gì, cái bát úp còn chưa được lật lên (*), cùng lắm cô chỉ được coi là đơn phương thôi.
(*) Cái bát úp còn chưa được lật lên (八字还没一撇): ý chỉ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
“Sao mà mẹ tin được?” Phu nhân Vương Thục Trân đưa ra ý kiến phản bác: “Nếu hôm đó người ăn cơm chung với con không phải bạn trai thì sao con phải giấu, có cái gì không thể cho người khác nhìn?”
Chân Điềm phản bác: “Là bạn trai thì có sao? Mà người hôm đó ăn cơm với con không phải bạn trai con!”
“Vậy tại sao không cho mẹ nhìn?”
“Sao con lại phải cho mẹ nhìn, người ta lại không phải là bạn trai của con!”
Bà Vương Thục Trân: “…”
Sao có cảm giác đi một hồi lại quay về điểm bắt đầu rồi?
“Không được, mẹ bị con nói tới chóng mặt rồi, Chân Hi, tới con lên hỏi đi.” Bà Vương Thục Trân đem nhiệm vụ giao cho Chân Hi.
Chân Hi dò xét Chân Điềm một lúc, mở miệng nói: “Anh thấy mọi người hẳn là đã hiểu lầm, nếu như em có bạn trai thì khả năng lớn nhất chính là bia thành tinh.”
Chân Điềm: “…”
Ha ha, đừng tưởng rằng phép khích tướng có tác dụng với cô.
Ông Chân thấy mọi người hỏi không ra được gì, lập tức đứng ra nói câu công đạo: “Mọi người đừng ép buộc nó nữa, Điềm Điềm cũng đừng giận. Chúng ta cũng là quan tâm con, sợ con bị lừa. Chính con cũng đã nói có bạn trai không phải việc gì không thể nói ra, chúng ta chỉ có một yêu cầu rằng nếu con có bạn trai phải nói cho chúng ta biết.”
“Được được, nếu con có bạn trai nhất định sẽ nói cho mọi người biết.” Chân Điềm nói, quay đầu hỏi Chân Hi: “Anh, hôm đó anh cùng Tôn tiểu thư ăn cơm thế nào rồi?”
“Hừ.” Chân Hi chưa kịp nói một câu, ông Chân đã khinh thường hừ ra tiếng: “Người ta không vừa ý nó.”
“Gì mà không vừa ý con, rõ ràng là con không vừa ý cô ta.” Chân Hi tức giận bất bình phản bác: “Người ta đã có bạn trai rồi, mọi người đâu cần phải nháo lên suốt ngày như vậy.”
“Không phải bác Tôn của con không hài lòng với bạn trai của con bé sao? Còn tưởng rằng con có thế khiến con bé hồi tâm chuyển ý, kết quả con đúng là không làm được.”
“Không đúng, chuyện này cũng trách con sao? Gì mà con không làm được?” Chân Hi bị chọc giận đến chết rồi. Chân Điềm ngồi bên cạnh dùng thìa múc canh, cười khẽ một tiếng.
Chân Hi trợn mắt với cô, từ nhỏ đến lớn đều giống vậy, cô gây họa gì cuối cùng chịu tội đều là anh ta.
“Được rồi được rồi, ông đừng nói con trai ông như vậy, ăn cơm đi.” Bà Vương Thục Trân đặt đồ ăn lên bàn, chính thức tuyên bố hội nghị gia đình đến đây là kết thúc.
Lại qua một ngày, Trần Túy rốt cục nhắn tin cho Chân Điềm, nói cho cô biết chuyên đề bia được sắp xếp phát sóng vào chương trình sáng mai. Chân Điềm lập tức cài đồng hồ báo thức, sau đó trả lời Trần Túy: “Đã biết, đêm nay em về sẽ đi ngủ sớm một chút ^_^ “
Trần Túy: Được, hôm nay anh cũng muốn ngủ sớm.
Chân Điềm: Vì sao?
Trần Túy: Để ngày mai em trông thấy tinh thần tốt nhất của anh.
Chân Điềm cầm điện thoại, trái tim bỗng chốc loạn nhịp. Học trưởng, anh nói như vậy thì tối nay em sẽ mất ngủ mất!
Chân Điềm: Ngày nào tinh thần của học trưởng cũng là tốt nhất! Anh là người đẹp trai nhất đài ABA!
Bên đầu điện thoại kia Trần Túy nhịn không được cười ra tiếng, cửa phòng của anh không đóng, Trần Nhất Nhiên đi ra đi WC vừa vặn đi ngang qua cửa phòng anh.
Sau đó cậu phát hiện một việc còn quan trọng hơn so với đi nhà vệ sinh.
“Cậu, đêm hôm khuya khoắt còn cầm điện thoại cười ngốc nghếch cái gì?” Trần Nhất Nhiên đi vào, đưa tay sờ sờ trán anh: “Phát sốt à?”
Trần Túy ném điện thoại lên trên giường, thuận tiện bỏ tay cậu ra: “Cháu cũng biết là đêm khuya rồi à, còn chưa đi ngủ đi?”
“Cháu đi vệ sinh.”
“Nhà vệ sinh đi ra ngoài rẽ phải.”
“… Lúc nãy cậu cười gì vậy? Không phải trong đài lại tăng lương cho cậu chứ?” Lần này Trần Nhất Nhiên phủ đầu trước, cướp lời của Trần Túy để anh hết lý do mà chối cãi.
Trần Túy bình thản đáp: “Cổ phiếu vừa mua tăng giá rồi, ngày mai đưa cháu ra ngoài ăn cơm.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Cậu nghĩ Trần Túy gần đây gặp vận đào hoa, hóa ra là găp tài vận sao??
“Muốn đi vệ sinh thì đi nhanh, nín nhịn sẽ không tốt cho thân thể.” Trần Túy xách Trần Nhất Nhiên ra ngoài, thuận tay khép cửa phòng rồi khóa lại.
Trần Nhất Nhiên bị ném ra ngoài liền bĩu môi, đi đến nhà vệ sinh.
Mười hai giờ tối hôm đó, Chân Điềm gọi tài xế tới đón cô, lúc về đến nhà, người trong nhà đều ngủ rồi, chỉ có Pudding bị cô đánh thức, đứng lên sủa với cô hai tiếng.
“Pudding, đánh thức em rồi.” Chân Điềm đi lên sờ lấy cái đầu nhỏ của nó: “Mau ngủ đi, chị cũng phải lên đi ngủ.”
“Gâu.” Pudding thè lưỡi liếm liếm tay của cô, rồi đi về ổ của mình nhắm mắt lại ngủ.
“Nhóc con cảnh giác đấy.” Chân Điềm lại sờ sờ đầu của nó, trở về gian phòng của mình.
Chân Điềm cài đồng hồ báo thức lúc bảy giờ năm mươi lăm phút, sau khi bị đánh thức cô choáng mất hai giây, sau đó bỗng nhiên ngồi bật dậy. Xem tin tức!
Cô không kịp rửa mặt, tóc cũng không chải, mặc đồ ngủ từ trên lầu chạy xuống.
Bà Vương Thục Trân còn đang thu dọn trong phòng bếp, nghe thấy phía trên có tiếng động giật nảy mình, Chân Điềm như gió từ trên lầu thổi qua, trên TV đang phát sóng dự báo thời tiết.
“Mẹ, đây là Tin tức sáng nay sao? Trần Túy dẫn chương trình này hả?”
Bà Vương Thục Trân vỗ vỗ ngực của mình, trừng mắt nhìn Chân Điềm: “Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
“À, tối hôm qua con về nhà tương đối sớm. Đây là tiết mục của Trần Túy sao?” Chân Điềm vừa hỏi xong, khuôn mặt của Trần Túy liền xuất hiện trên màn hình TV.
Ăn hết một phần thịt, Trần Túy đặt đậu phụ lên nướng, Chân Điềm lấy khăn giấy lau miệng, rót thêm nước chanh vào ly. Thấy trong ly của Trần Túy cũng gần hết, Chân Điềm cầm bình nước hỏi anh: “Học trưởng, anh muốn uống thêm không?”
“Được, cảm ơn.” Trần Túy đẩy cái ly đến bên Chân Điềm, Chân Điềm vừa giúp anh rót thêm nước, vừa nói không có gì.
“Anh muốn uống đồ uống gì khác không?” Chân Điềm hỏi.
“Không cần, nước chanh là được. Em muốn uống gì khác sao?”
“Em cũng không cần.” Chân Điềm nói xong đặt bình nước một bên, muốn xem đậu phụ nướng đến đâu. Điện thoại đặt trong túi bỗng vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, là bà Vương Thục Trân gọi đến, lại còn gọi bằng video.
“…” Khóe miệng Chân Điềm giật một cái, tắt điện thoại.
Trần Túy ngước mắt liếc nhìn cô một cái, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, số lạ thôi.” Chân Điềm mỉm cười, nói đến mức chính mình còn phải tin.
Trần Túy không hỏi lại, chẳng được bao lâu, chuông điện thoại của Chân Điềm lại vang lên.
Vẫn là bà Vương Thục Trân gọi video đến.
… Hôm nay không nhận điện thoại, chắc chắn bà sẽ không dừng lại phải không? Chân Điềm tin chắc bà gọi video đến là có ý đồ, không phải đang muốn điều tra gì chứ? Sáng nay lúc cô rời khỏi nhà, bà vẫn giữ một bộ dáng hóng chuyện. Cũng không phải Chân Điềm cố ý giấu giếm gì, chỉ là Trần Túy không phải bạn trai của cô! Hơn nữa mẹ cô là fans của anh, nếu biết cô đi ăn cùng Trần Túy, nói không chừng sẽ trực tiếp chạy tới đây.
“Không nhận sao?” Trần Túy hỏi.
“Ha ha, là mẹ em, không biết lại là chuyện gì?” Chân Điềm làm bộ nhẹ nhàng, bấm nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì?”
Cô nhìn chằm chằm màn hình, dùng ánh mắt ám chỉ bà Vương Thục Trân đừng làm loạn.
Bà Vương Thục Trân trong màn hình nói ầm lên: “Đây là A Kim, dì Liêu của con hôm nay muốn mang nó đi triệt sản!”
“A, vậy thì làm đi.” Chân Điềm vẫn cười.
“Không biết có phải do phụ tử liền tâm hay không, hôm nay tâm tình của Pudding cũng không tốt.”
“… Vậy mẹ dỗ nó đi.”
“Mẹ dỗ rồi nhưng không có tác dụng, cho nên mới muốn con dỗ nó một chút, Pudding ngày thường thích con nhất mà.”
Bà Vương Thục Trân nói xong, mới như đột nhiên nhận ra chuyện gì, hỏi Chân Điềm: “Có phải mẹ quấy rầy con ăn cơm không?”
“Mẹ thấy sao?” Chân Điềm cười càng xán lạn.
“Con ăn cái gì, cho mẹ nhìn xem.” Bà Vương Thục Trân như không phát giác được chuyện gì, tò mò đánh giá Chân Điềm bên kia.
“Quán thịt nướng Lilith, mẹ thích thì hôm nào con dẫn mẹ đến ăn. Còn Pudding, đợi con trở về sẽ dỗ nó, vậy nhé.” Chân Điềm nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
Chuyển điện thoại về chế độ im lặng, cô nhìn Trần Túy phía đối diện cười cười: “Thật ngại quá, mẹ em có tính quan tâm quá mức.”
Trần Túy mơ hồ nhận ra điều gì, nhưng cũng không nói, chỉ gật đầu ra hiệu đã biết: “Có phải dì không đi làm?”
“Vâng.”
“Dì ở nhà một mình hẳn là khá nhàm chán, em bình thường nên ở cùng dì nhiều một chút.”
Chân Điềm nói: “Cuộc sống của mẹ còn phong phú hơn em, hơn nữa mẹ mới là người không muốn tụi em ở bên cạnh, mẹ thích chơi cùng hội chị em của mẹ hơn.”
Trần Túy cười nói: “Có một nhóm bạn bè tốt là chuyện tốt.”
“Vâng, ngay cả chuyện chó của người ta đi triệt sản cũng quan tâm.” Con trai bà còn chưa tìm được vợ, mà chó của bà đã có ít nhất một đứa con!
Trần Túy cười một tiếng, gắp khối đậu phụ đưa cho Chân Điềm: “Đậu phụ có thể ăn rồi, cẩn thận bỏng.”
Ở Chân gia, bà Vương Thục Trân đang gửi nhắn tin với ông Chân.
Bà Chân: Nhiệm vụ thất bại, con gái ông che chắn quá kín kẽ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông Chân: Đồng chí Vương Thục Trân, tổ chức rất thất vọng về bà!
Bà Chân: Thất vọng về ai? [mỉm cười]
Ông Chân: … Thất vọng về bản thân tôi.
Bà Chân: Con gái ông đang ăn thịt nướng tại Lilith, ông tò mò thì tự mình đi qua đó nhìn đi.
Ông Chân suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy trực tiếp chạy tới thật không ổn, nói không chừng con gái sẽ tức giận. Xem ra chỉ có thể đợi hôm nào tìm cơ hội nghiêm túc hỏi thăm đồng chí Chân Điềm một chút!
Qua giờ cơm trưa, khách hàng trong cửa hàng thịt nướng Lilith cũng dần giảm bớt. Trần Túy cùng Chân Điềm tới khá sớm, ăn đến bây giờ cũng sắp xong. Trần Túy đặt vài miếng cuối cùng lên khay nướng, nói với Chân Điềm: “Chuyên mục về bia mà lần trước phỏng vấn em, mấy ngày nữa có thể phát sóng rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Chân Điềm hơi kinh ngạc, cô còn tưởng phải qua mấy tháng.
Trần Túy cười trêu: “Bọn anh làm tin tức, trong ngành này thời gian rất quan trọng.”
“Ha ha ha thế ạ.” Chân Điềm cười theo: “Trước khi phát sóng anh nhớ nói với em nhé, em muốn xem trực tiếp!”
Cô còn chưa từng xem chương trình phát sóng tin tức trực tiếp của Trần Túy, tuy rằng cô không ngừng nghĩ tới việc bò dậy vào sáu giờ sáng để xem chương trình của anh nhưng trước mắt chuyện này mới chỉ đang dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ.
“Được, chuyên mục này phải đợi đến khi mục tin tức và thông tin phát xong mới được phát, đại khái phải chờ tới qua tám giờ, em có thể ngủ thêm một lát.”
“A, vậy thì tốt quá!” Nói là quá tám giờ, cô cố gắng một chút vẫn gượng dậy được.
“Được rồi, có thể ăn rồi.” Trần Túy gắp món cuối cho Chân Điềm.
“Cám ơn học trưởng!” Chân Điềm vui vẻ bắt đầu ăn. Trần Túy ở đối diện nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười. Còn nói anh là đàn ông sẽ ăn được nhiều, nhưng kết quả là hơn phân nửa thức ăn trên bàn đều chui bụng hết vào bụng của cô.
Có điều nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, tâm tình của anh cũng theo đó mà tốt lên.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, Chân Điềm nghiêm túc chờ thông báo của Trần Túy. Nhưng trước khi có thông báo từ Trần Túy, ông Chân đã tổ chức hội nghị gia đình.
Cửa hàng của Chân Điềm sẽ nghỉ vào thứ Năm hàng tuần, nếu như không có chuyện gì khác, buổi tối cô sẽ ở nhà ăn cơm. Đây là một cơ hội hiếm có để cả nhà cùng ngồi lại ăn cơm với nhau, cho nên bình thường trong nhà có chuyện gì muốn thảo luận sẽ đợi tới lúc này.
Mà đề tài thảo luận hôm nay là liệu đồng chí nhỏ Chân Điềm có giấu giếm người trong nhà vụng trộm yêu đương hay không.
“Con không phải, con không có.” Chân Điềm kiên định phủ nhận, yêu đương cái gì, cái bát úp còn chưa được lật lên (*), cùng lắm cô chỉ được coi là đơn phương thôi.
(*) Cái bát úp còn chưa được lật lên (八字还没一撇): ý chỉ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
“Sao mà mẹ tin được?” Phu nhân Vương Thục Trân đưa ra ý kiến phản bác: “Nếu hôm đó người ăn cơm chung với con không phải bạn trai thì sao con phải giấu, có cái gì không thể cho người khác nhìn?”
Chân Điềm phản bác: “Là bạn trai thì có sao? Mà người hôm đó ăn cơm với con không phải bạn trai con!”
“Vậy tại sao không cho mẹ nhìn?”
“Sao con lại phải cho mẹ nhìn, người ta lại không phải là bạn trai của con!”
Bà Vương Thục Trân: “…”
Sao có cảm giác đi một hồi lại quay về điểm bắt đầu rồi?
“Không được, mẹ bị con nói tới chóng mặt rồi, Chân Hi, tới con lên hỏi đi.” Bà Vương Thục Trân đem nhiệm vụ giao cho Chân Hi.
Chân Hi dò xét Chân Điềm một lúc, mở miệng nói: “Anh thấy mọi người hẳn là đã hiểu lầm, nếu như em có bạn trai thì khả năng lớn nhất chính là bia thành tinh.”
Chân Điềm: “…”
Ha ha, đừng tưởng rằng phép khích tướng có tác dụng với cô.
Ông Chân thấy mọi người hỏi không ra được gì, lập tức đứng ra nói câu công đạo: “Mọi người đừng ép buộc nó nữa, Điềm Điềm cũng đừng giận. Chúng ta cũng là quan tâm con, sợ con bị lừa. Chính con cũng đã nói có bạn trai không phải việc gì không thể nói ra, chúng ta chỉ có một yêu cầu rằng nếu con có bạn trai phải nói cho chúng ta biết.”
“Được được, nếu con có bạn trai nhất định sẽ nói cho mọi người biết.” Chân Điềm nói, quay đầu hỏi Chân Hi: “Anh, hôm đó anh cùng Tôn tiểu thư ăn cơm thế nào rồi?”
“Hừ.” Chân Hi chưa kịp nói một câu, ông Chân đã khinh thường hừ ra tiếng: “Người ta không vừa ý nó.”
“Gì mà không vừa ý con, rõ ràng là con không vừa ý cô ta.” Chân Hi tức giận bất bình phản bác: “Người ta đã có bạn trai rồi, mọi người đâu cần phải nháo lên suốt ngày như vậy.”
“Không phải bác Tôn của con không hài lòng với bạn trai của con bé sao? Còn tưởng rằng con có thế khiến con bé hồi tâm chuyển ý, kết quả con đúng là không làm được.”
“Không đúng, chuyện này cũng trách con sao? Gì mà con không làm được?” Chân Hi bị chọc giận đến chết rồi. Chân Điềm ngồi bên cạnh dùng thìa múc canh, cười khẽ một tiếng.
Chân Hi trợn mắt với cô, từ nhỏ đến lớn đều giống vậy, cô gây họa gì cuối cùng chịu tội đều là anh ta.
“Được rồi được rồi, ông đừng nói con trai ông như vậy, ăn cơm đi.” Bà Vương Thục Trân đặt đồ ăn lên bàn, chính thức tuyên bố hội nghị gia đình đến đây là kết thúc.
Lại qua một ngày, Trần Túy rốt cục nhắn tin cho Chân Điềm, nói cho cô biết chuyên đề bia được sắp xếp phát sóng vào chương trình sáng mai. Chân Điềm lập tức cài đồng hồ báo thức, sau đó trả lời Trần Túy: “Đã biết, đêm nay em về sẽ đi ngủ sớm một chút ^_^ “
Trần Túy: Được, hôm nay anh cũng muốn ngủ sớm.
Chân Điềm: Vì sao?
Trần Túy: Để ngày mai em trông thấy tinh thần tốt nhất của anh.
Chân Điềm cầm điện thoại, trái tim bỗng chốc loạn nhịp. Học trưởng, anh nói như vậy thì tối nay em sẽ mất ngủ mất!
Chân Điềm: Ngày nào tinh thần của học trưởng cũng là tốt nhất! Anh là người đẹp trai nhất đài ABA!
Bên đầu điện thoại kia Trần Túy nhịn không được cười ra tiếng, cửa phòng của anh không đóng, Trần Nhất Nhiên đi ra đi WC vừa vặn đi ngang qua cửa phòng anh.
Sau đó cậu phát hiện một việc còn quan trọng hơn so với đi nhà vệ sinh.
“Cậu, đêm hôm khuya khoắt còn cầm điện thoại cười ngốc nghếch cái gì?” Trần Nhất Nhiên đi vào, đưa tay sờ sờ trán anh: “Phát sốt à?”
Trần Túy ném điện thoại lên trên giường, thuận tiện bỏ tay cậu ra: “Cháu cũng biết là đêm khuya rồi à, còn chưa đi ngủ đi?”
“Cháu đi vệ sinh.”
“Nhà vệ sinh đi ra ngoài rẽ phải.”
“… Lúc nãy cậu cười gì vậy? Không phải trong đài lại tăng lương cho cậu chứ?” Lần này Trần Nhất Nhiên phủ đầu trước, cướp lời của Trần Túy để anh hết lý do mà chối cãi.
Trần Túy bình thản đáp: “Cổ phiếu vừa mua tăng giá rồi, ngày mai đưa cháu ra ngoài ăn cơm.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Cậu nghĩ Trần Túy gần đây gặp vận đào hoa, hóa ra là găp tài vận sao??
“Muốn đi vệ sinh thì đi nhanh, nín nhịn sẽ không tốt cho thân thể.” Trần Túy xách Trần Nhất Nhiên ra ngoài, thuận tay khép cửa phòng rồi khóa lại.
Trần Nhất Nhiên bị ném ra ngoài liền bĩu môi, đi đến nhà vệ sinh.
Mười hai giờ tối hôm đó, Chân Điềm gọi tài xế tới đón cô, lúc về đến nhà, người trong nhà đều ngủ rồi, chỉ có Pudding bị cô đánh thức, đứng lên sủa với cô hai tiếng.
“Pudding, đánh thức em rồi.” Chân Điềm đi lên sờ lấy cái đầu nhỏ của nó: “Mau ngủ đi, chị cũng phải lên đi ngủ.”
“Gâu.” Pudding thè lưỡi liếm liếm tay của cô, rồi đi về ổ của mình nhắm mắt lại ngủ.
“Nhóc con cảnh giác đấy.” Chân Điềm lại sờ sờ đầu của nó, trở về gian phòng của mình.
Chân Điềm cài đồng hồ báo thức lúc bảy giờ năm mươi lăm phút, sau khi bị đánh thức cô choáng mất hai giây, sau đó bỗng nhiên ngồi bật dậy. Xem tin tức!
Cô không kịp rửa mặt, tóc cũng không chải, mặc đồ ngủ từ trên lầu chạy xuống.
Bà Vương Thục Trân còn đang thu dọn trong phòng bếp, nghe thấy phía trên có tiếng động giật nảy mình, Chân Điềm như gió từ trên lầu thổi qua, trên TV đang phát sóng dự báo thời tiết.
“Mẹ, đây là Tin tức sáng nay sao? Trần Túy dẫn chương trình này hả?”
Bà Vương Thục Trân vỗ vỗ ngực của mình, trừng mắt nhìn Chân Điềm: “Sao hôm nay con dậy sớm vậy?”
“À, tối hôm qua con về nhà tương đối sớm. Đây là tiết mục của Trần Túy sao?” Chân Điềm vừa hỏi xong, khuôn mặt của Trần Túy liền xuất hiện trên màn hình TV.
Danh sách chương