Chân Điềm từng đến nhà Trần Tuý một lần, nên lần này anh mời cô đến chơi thì cô không hề nhạy cảm như lần trước, “Được ạ, lần trước nói xem phim nhưng chưa xem được, lần này chúng ta có thể xem bù.”

Nói xong cô lại nhíu mà, như đang tự hỏi: “Nhưng em tưởng anh không có thời gian.”

Khoảng thời gian này đa số tới ba bốn giờ chiều Trần Tuý mới tan làm, mà khi đó cũng là lúc Chân Điềm chuẩn bị mở cửa quán. Công việc và thời gian nghỉ của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, mỗi ngày có thể gặp nhau cũng chỉ nhờ vào mấy tiếng buổi trưa ít ỏi này.

Đây là điều khiến Trần Tuý không chịu được, anh không biết người khác yêu đương thế nào, nhưng anh thì muốn được nhìn thấy Chân Điềm mỗi giây mỗi phút.

“Tuần sau anh có một ngày nghỉ phép vào thứ Tư.”

“Ôi, vậy tuyệt quá.” Chân Điềm như một đứa trẻ được cho kẹo, ánh mắt sáng lấp lánh, “Thứ Năm cũng là ngày quán nghỉ nên chúng ta có thể chơi hai ngày!

Ánh mắt Trần Tuý thêm đậm màu, mặc dù biết Chân Điềm nói rất đơn thuần, nhưng anh lại không khỏi nghĩ đến chuyện kia, “Vậy hai ngày này em có muốn ở lại nhà anh không?”

Giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa êm tai, có sức cám dỗ chết người. Tim Chân Điềm đập thình thịch, vành tai cũng đã đỏ lên: “Gì cơ?”

Ở nhà anh và đến nhà anh chơi là hai khái niệm khác nhau.

Trần Tuý nói: “Mấy ngày nay anh tương đối bận, thời gian chúng ta có thể gặp nhau quá ít, nên anh không muốn lãng phí một phút nào. Vì thứ Tư thứ Năm chúng ta có thể gặp nhau, vậy em cứ ở chỗ anh đi, tiết kiệm thời gian đi đường.”

Anh nói rất nghiêm túc, nghe cực kỳ có lý. Thấy Chân Điềm khẽ cau mày suy nghĩ thì anh tỏ ra hơi buồn bã, như đang lên án cô đã tàn nhẫn bỏ rơi anh vậy.

Chân Điềm lập tức thả lỏng, cô cảm thấy việc ở cùng anh không cần phải nghĩ bởi anh nói gì cũng đúng: “Nhưng mà… em nói với người nhà em thế nào đây?”

Nếu nói thật là cô sẽ ở lại nhà Trần Tuý một đêm thì có đánh chết nhà cô cũng không đồng ý.

Vấn đề này cũng khiến Trần Tuý thấy khó khăn, dù anh có cam đoan không phát sinh chuyện gì với Chân Điềm thì ba mẹ cô vẫn sẽ không yên tâm cho cô đến.

Huống chi anh cũng không đảm bảo được.

“Hay là em nói với bọn họ em đi du lịch với bạn?” Cạnh thành phố A có một sơn trang suối nước nóng, đến đó du lịch ngâm suối nước nóng hai ngày một đêm thì vô cùng hợp lý.

Trần Tuý nhìn cô, im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Như thế có được không?”

“Ừm… chỉ cần không bị phát hiện là được.”

“Vậy cứ quyết định thế đi?”

“Ừm.”

Sắp xếp mọi việc xong, Trần Tuý vừa vui mừng lại vừa có chút xấu xa: “Em yên tâm anh đến vậy à?”

Bản thân anh cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá đường đột, nhưng anh không ngờ Chân Điềm sẽ đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Chân Điềm bĩu môi, làm khó anh: “Thật ra em cũng không yên tâm lắm, nếu không thì chuyện này thôi đi vậy.”

“…Anh đùa thôi.” Trần Tuý ngồi nghiêm túc, hứa với cô: “Anh chỉ muốn dành nhiều thời gian với em, và cũng sẽ không ép em làm những điều em không muốn.”

Chân Điềm nghiêm trang gật đầu: “Ừm, em cũng đùa thôi.”

“…” Trần Tuý im lặng một hồi, sau đó cười nhẹ. Chân Điềm nhìn anh đang cúi đầu cười thì cầm ly nước trắng lên uống một ngụm.

Đây là lần đầu tiên cô trêu chọc Trần Tuý, nhưng dường như vẫn còn nhẹ nhàng. Bình thường đều là Trần Tuý chọc cô, nhưng thật ra trêu chọc anh cũng không khó như vậy.

Giờ nghỉ trưa chỉ có một giờ, sau khi hai người ăn xong, Trần Tuý quay lại đài truyền hình. Chân Điềm vẫy tay tạm biệt anh rồi mới đến bãi đỗ xe tìm xe mình. Thật ra không chỉ Trần Tuý muốn gặp cô, mà cô cũng muốn gặp anh.

Cô cũng hy vọng Trần Tuý có thể ở bên cô ở bất cứ lúc nào, nhưng điều này quá xa xỉ, bởi mỗi người đều có công việc bận rộn.

Chẳng qua… thỉnh thoảng vẫn có thể có hai ngày nghỉ quý giá.

Nghĩ đến thứ Tư và thứ Năm tuần tới, Chân Điềm cong môi cười khúc khích hai tiếng.

Buổi chiều sau khi tan học, Trần Nhất Nhiên đi xe của trường về nhà một mình. Hôm nay cậu của nó về sớm hơn hôm qua, nó vừa đến nhà là đã nhìn thấy ông cậu đang sắp xếp hành lý giúp rồi.

Trần Nhất Nhiên: “???”

“Cậu ơi, cậu đang làm gì vậy?” Trần Nhất Nhiên nhìn chiếc vali nhỏ đặt giữa phòng khách thì không khỏi giật khoé miệng.

Trần Tuý phủi tay, ngồi dậy rồi nói: “Con về thật đúng lúc, con tự mình xếp đồ mình muốn mang theo cho tuần sau đi.”

“… Nhưng còn mấy ngày nữa cơ mà, sao cậu vội thế?” Đây không phải lần đầu tiên nó tham gia tuần sinh hoạt của trường, nhưng trước giờ nó chưa từng thấy cậu của mình lại tích cực đến vậy!

“Cũng không còn mấy ngày nữa, cậu lấy vali ra cho con, cần mang gì thì con tự xếp vào, cậu đi nấu cơm đây.” Trần Tuý nói xong rồi đi vào bếp, Trần Nhất Nhiên ở trong phòng khách nhìn chiếc vali, hình như nó như đang nói mình ‘nhanh biến đi!’ vậy.

Nó đứng trong phòng khách nhìn chằm chằm vào vali hồi lâu rồi đột nhiên chạy tới phòng bếp hỏi Trần Tuý: “Cậu ơi, chẳng lẽ tuần sau cậu hẹn chị Điềm Điềm đến nhà mình rồi à?”

Quả thật không ngờ nha, lúc trước nó đưa ra đề nghị này thì cậu vẫn giả vờ thanh cao, thế mà ở sau lưng đã rủ người ta về nhà rồi!

“Hai ngày.” Trần Tuý bỏ thức ăn vào nồi rồi nhìn Trần Nhất Nhiên nói, “Cô ấy chỉ ở đây hai ngày”.

Biểu cảm của Trần Nhất Nhiên thay đổi liên tục, vẻ mặt cậu nhìn Trần Tuý như thể đang nhìn một tên háo sắc vậy.

“Chúc cậu và chị Điềm Điềm bên nhau vui vẻ!” Trần Nhất Nhiên nói câu này xong rồi chạy ra khỏi phòng bếp.

Chân Điềm cũng đang tích cực chuẩn bị để đến nhà Trần Tuý, cô phấn khích như đang thực sự đi du lịch với bạn bè. Bà Vương Thục Trân thấy mới sáng phòng cô đã ồn ào thì mất kiên nhẫn đi lên gõ cửa, “Con ồn ào gì ở trong đó thế hả?”

“Không có gì ạ, con đang lấy cái vali nhỏ của mình ra.” Vali của Chân Điềm được nhét trên đầu tủ trong phòng để quần áo, cô kéo cái ghế đứng lên mới với tới. Bà Vương Thục Trân mở cửa bước vào, thấy đống quần áo lộn xộn trên giường thì cau mày hỏi cô: “Con định đi đâu chơi à?”

“Vâng, con với một người bạn hẹn đi suối nước nóng hai ngày một đêm.”

“Bạn?” Hiện giờ bà Vương Thục Trân rất nhạy cảm với bạn của Chân Điềm, “Bạn trai?”

“…” Ặc, xem như là vậy.

“Con đi với Trần Tuý thật à?” Thấy Chân Điềm không đáp, bà Vương Thục Trân cảm thấy mình đã đoán đúng, “Các con đặt mấy phòng?”

“… Không phải, là bạn nữ ạ, khách quen của quán, mẹ không biết đâu!” Chân Điềm vội vàng đẩy Chu Linh ra làm lá chắn, cô và Chu Linh khá thân nhau, mà nhà cô cũng không ai biết cô ấy, thế nên lấy ra làm lá chắn là quá đúng đắn!

“Ồ, vậy khi nào thì đi?” Bà Vương Thục Trân nói, rồi lại nhìn đống quần áo bị Chân Điềm trải ra, “Đi có hai ngày mà mang nhiều quần áo thế làm gì? Mà chẳng phải tắm suối nước nóng đều sẽ cởi hết để ngâm sao, mang nhiều chi cho uổng công.”

Mấy chữ ‘cởi hết để ngâm’ kích động Chân Điềm không ít, cô không biết mình nghĩ đến cái gì mà trên mặt đột nhiên đỏ bừng, “Lúc ngâm trong bồn thì cởi hết nhưng ra ngoài vẫn phải mặc quần áo mà. Ôi mẹ đừng quan tâm nữa, để con tự xếp ạ.”

Chân Điềm đẩy bà Vương Thục Trân ra ngoài, bà Vương Thục Trân không thèm đoái hoài đến cô, trước khi đi còn hỏi: “Khi nào con đi?”

“Thứ Tư tuần sau.”

“… Thứ Tư tuần sau mà giờ con đã xếp hành lý?”

“Con chuẩn bị sớm chút thôi mà, được rồi, mẹ mau ra ngoài đi.” Cô đẩy bà Vương Thư Trân ra ngoài cửa rồi đóng cửa, tiện tay khóa lại.

“Phù—” Thở ra một hơi thật dài, Chân Điềm nhìn đống quần áo mình đã dọn ra thì phát phiền.

Muốn ở lại nhà anh một đêm thì nhất định phải chuẩn bị đồ ngủ, cô nên mang bộ nào đây? Chân Điềm im lặng che mũi, chỉ cần nghĩ đến việc mặc đồ ngủ trước mặt anh thì cô đã không chịu nổi rồi.

Cô đi tới đi lui trong bế tắc, sau đó cô cầm di động lên mạng hỏi ‘lần đầu đến nhà bạn trai nên mặc đồ ngủ gì’.

Cư dân mạng đưa ra rất nhiều phương án, tóm lại có những điểm chính như sau-

Tốt nhất là không nên mặc, càng gợi cảm càng tốt, bạn trai thích loại nào thì mặc loại đó.

Sau khi đọc bình luận, cuối cùng Chân Điềm chọn một bộ đồ ngủ áo dài tay cùng quần dài.

Quay qua quay lại cả buổi đến tận trưa cô mới có thời gian nghỉ ngơi được chút. Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Tuý, anh nói là đi họp, Chân Điềm trả lời OK. Sau đó cô chuyển sang tài khoản phụ, chuẩn bị tán gẫu với các bạn nhậu.

Hôm qua Chu Kha Dã cũng có tìm cô, nhưng dạo gần đây cô ít đăng nhập vào tài khoản phụ, nên đến bây giờ mới thấy được tin nhắn.

Pliny Nhất Thế: Hôm qua Tuệ Tuệ nói với anh, Trần Nhất Nhiên vì cô bé nên đánh nhau, lại còn bị mời phụ huynh

Godzilla: À, đúng rồi, Chu Tuệ Tuệ là cháu gái anh.

Godzilla: Xin lỗi anh bây giờ em mới xem tin nhắn [che mặt]

Chu Kha Dã đang ăn trưa, nhìn thấy tin nhắn của cô thì lập tức cầm di động trả lời.

Pliny Nhất Thế: Dạo này em rất bận sao, không thấy em lên mạng? Godzilla: … Vâng, cũng coi là vậy.

Cô đang bận yêu đương.

Pliny Nhất Thế: Anh nghe Tuệ Tuệ nói hôm đó mợ của Trần Nhất Nhiên cũng đến?

Chân Điềm: “…”

Chu Kha Dã gửi tin nhắn này đi, thì vẫn luôn đợi Chân Điềm trả lời. Trước đó Chu Tuệ Tuệ có nói cho anh ta biết, Trần Tuý đi cùng mợ của Trần Nhất Nhiên đến trường, khi ấy anh ta đã tự hỏi liệu người đó có phải là Chân Điềm không. Nếu đó thực sự là cô thì có nghĩa là hai người họ đã ở bên nhau rồi sao?

Lưu Vân đang ngồi đối diện thấy anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại thì cười chế giễu: “Sao vậy, cuối cùng Godzilla cũng xem tin nhắn của anh rồi à?”

Lần trước anh ta xem một bản tin, thế là lập tức chạy đến thành phố A tìm người, hơn nữa còn tìm đúng người. Nhưng Lưu Vân không ngờ Godzilla bậc đại lão hay gửi tài nguyên bậy bạ trong nhóm lại thực sự là một phụ nữ?

Chu Kha Dã không đáp, bởi anh ta vẫn đang đợi câu trả lời của Chân Điềm, dưới ánh nhìn nóng rực của anh ta thì cuối cùng điện thoại cũng rung lên.

Godzilla: Hahahaha thật ra người đi cùng anh ấy hôm đó là em, bữa đó bọn em có hẹn đi ăn cơm

Chu Kha Dã lông mày khẽ động, câu trả lời này cũng không khiến anh ta dễ chịu hơn. Những người khác ở thành phố C, còn Chân Điềm và Trần Tuý đều ở thành phố A, có thể hẹn nhau đi ăn bất cứ lúc nào.

Godzilla: Cháu gái anh không sao chứ, hôm đó cô bé sợ quá nên khóc

Pliny Nhất Thế: Không sao, chỉ bị doạ sợ, ngủ một giấc là ổn thôi

Chân Điềm vẫn đang soạn tin nhắn, mà bà Vương Thục Trân ngồi đối diện không nhịn được nữa: “Trong lúc ăn cơm đừng mải nghịch điện thoại!”

Mặt bàn trước mặt Chân Điềm bị đập mạnh, làm cô giật mình suýt đánh rơi điện thoại: “Biết rồi ạ.” Cô nhanh chóng trả lời Chu Kha Dã, sau đó tắt màn hình đặt sang một bên rồi chú tâm ăn cơm.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Tuý và Chân Điềm vẫn chỉ có thể gặp nhau vào bữa trưa ngắn ngủi, nhưng khi hai người nghĩ tới thứ Tư và thứ Năm sẽ có thời gian bên nhau thì không cảm thấy buồn phiền nữa.

Tối Chủ Nhật, Trần Nhất Nhiên thu dọn hành lý xong, nhường chỗ cho Trần Tuý và Chân Điềm, ​​sáng hôm sau đi xe đưa đón đến trường. Bởi vì xa nhà một tuần nên hầu hết những bạn khác đều được ba mẹ đưa đến, nhưng Trần Tuý là MC tin tức buổi sáng, vì vậy dù làm thế nào cũng không thể dành thời gian đưa nó đi.

Chu Tuệ Tuệ thấy hôm nay Trần Nhất Nhiên vẫn đi xe của trường đến thì hơi thất vọng: “Sao người cậu đẹp trai không đưa cậu đến vậy?”

“Cậu tớ phải đi làm.” Trần Nhất Nhiên không để ý nói, “Nhưng ngày về, cậu sẽ đến đón tớ.”

“Thật sao?” Hai mắt Chu Tuệ Tuệ sáng ngời, có thể gặp lại anh chàng đẹp trai thì quá là vui rồi.

Trần Nhất Nhiên phát hiện ra sức hấp dẫn của cậu mình thật sự rất lớn, từ các dì bốn mươi năm mươi tuổi cho đến trẻ em bảy tám tuổi, đều đã bị cậu thu phục hết cả.

Sau khi Trần Tuý thực hiện bản tin xong thì nhìn thấy tin nhắn của giáo viên trong nhóm phụ huynh của Trần Nhất Nhiên, đó là một đoạn video ghi lại cảnh các học sinh đang tập trung và chuẩn bị xuất phát. Anh thuận tay chuyển tiếp video này cho Chân Điềm, viết: “Trần Nhất Nhiên đã xuất phát.”

Phải một tiếng sau Chân Điềm mới tỉnh ngủ, cô phát hiện Trần Tuý có gửi tin nhắn đến thì vội vàng ấn vào xem.

Chân Điềm: Bọn trẻ trông rất hào hứng, nhưng giáo viên sẽ phải vất vả lắm đây [cười trộm]

Trần Tuý vừa xem tin vừa cười, anh đi tới một bên gọi điện cho Chân Điềm. Chân Điềm vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, sau khi có cuộc gọi đến thì cô lập tức nhận máy: “Học trưởng.”

Tiếng cười nhẹ của Trần Tuý truyền qua điện thoại: “Không phải đã nói em chọn một cái tên thân mật khác để gọi sao?”

“Á, như nào mới tính là thân mật?”

Trần Tuý đến bên cửa sổ, thấp giọng nói với Chân Điềm ở đầu bên kia: “Chẳng hạn như anh gọi em là Điềm Điềm, hay em thích được gọi là bảo bối?”

Bảo bối Điềm Điềm, Chân Điềm nghe xong thì mặt đã đỏ đến tận mang tai, “Tiểu Tuý, nói chuyện cho cẩn thận nhá.”

Trần Tuý cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ngày kia em có muốn anh đi đón không?”

“Không cần đâu, nếu anh đến thì sẽ bị lộ đó, em tự lái xe sang là được.”

“Ừ.” Trần Tuý cong môi, rồi gật đầu nói: “Vậy anh ở nhà chờ em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện