Sau khi quyết định để bà Vương Thục Trân tự mình phát hiện ra điều bất ngờ, Chân Điềm ngồi một chỗ nghịch điện thoại. Trần Tuý chưa gửi tin nhắn mới cho cô, nghĩ ngợi một chút, cô mở trang web tìm kiếm chương trình Tin tức buổi sáng, muốn xem chương trình mà Trần Tuý dẫn.

Mỗi ngày chương trình Tin tức buổi sáng có tất cả bốn người dẫn chương trình, kéo dài từ 6 giờ sáng đến tận 9 giờ, ròng rã ba tiếng đồng hồ. Chân Điềm không chú ý cụ thể Trần Tuý nói những gì, chỉ cảm thấy anh thật kỳ lạ, giọng nói cũng như tên khiến người ta say đắm.

Cô có thể nghe Trần Tuý nói chuyện cả ngày.

“Con mà cũng xem Tin túc buổi sáng á? Không phải con nói trong cuộc sống của con không tồn tại Tin tức buổi sáng hả?” Bà Vương Thục Trân đi tới, trong lúc vô tình nghe thấy giọng của Trần Tuý, còn tưởng bản thân nghe nhầm chứ, nhìn vào màn hình điện thoại của Chân Điềm một cái đúng là Trần Tuý thật.

Chân Điềm như người làm việc xấu bị bắt quả tang, vội vàng tắt video, ý đồ tiêu huỷ chứng cứ: “Con xem phát lại trên mạng thôi, không tính.”

“Ồ.” Bà Vương Thục Trân cười như không cười nhìn cô, bỗng nhiên nhớ đến cuộc phỏng vấn cô nói lúc trước. “Đúng rồi, con nói Tin tức buổi sáng muốn phỏng vấn con, phỏng vấn thế nào rồi?”

“Đều phỏng vấn xong hết rồi, đến lúc đó mẹ tự xem sẽ biết.” Chân Điềm quyết không để lộ nửa chữ, vì để tránh bị hỏi tiếp, cô mở wechat của mình, giả vờ đang rất bận.

Chân Điềm có tổng cộng hai tài khoản Wechat, một cái là tài khoản chính thường dùng, ở đó đều là bạn bè và người thân. Cái cô cho Trần Tuý chính là cái tài khoản này.

Trừ tài khoản này ra cô còn có một tài khoản khác, đặc biệt dùng để xã giao.

Tài khoản phụ của Chân Điềm tên là Godzila, bạn bè ở đó đều là những người yêu thích bia trên khắp thế giới, đa số đều là những người cô quen biết ở trong nhóm bạn bia rượu. Những người bạn này có người đơn thuần là thích uống bia, cũng có người tự ủ bia, ngầu hơn một chút còn có người tự kinh doanh một nhà máy bia nhỏ.

Chân Điềm mỗi ngày đều lên mạng tán gẫu với bọn họ, trao đổi kinh nghiệm, cũng có thể tìm hiểu về động thái trong ngành, có được những tin tức mới nhất.

Sở dĩ nói đây là tài khoản giả, chủ yếu bởi vì “Godzila có địa vị khá cao trong giới.

Chân Điềm chưa từng nói với bọn họ về thân phận thật sự của mình ngoài đời thực, nhưng cô cũng thỉnh thoảng chia sẻ công thức ủ bia của riêng mình ở trên nhóm, có lúc ủ được loại bia mới, cô cũng sẽ gửi cho một số người bạn có quan hệ tốt nhất. Người từng được uống bia của cô đều khen không dứt, người ủ bia theo công thức của cô cũng tán thưởng không ngừng. Không lâu sau, cô ở trong nhóm cũng trở thành một nhân vật có máu mặt.

Tuy nhiên không có mấy ai tin rằng cô là nữ- mặc dù Wechat của cô đã rõ ràng để giới tính nữ.

Trong nhóm hầu hết là đàn ông, mọi người sau khi nói chuyện xong về bia cũng sẽ chia sẻ với nhau về phụ nữ, Chân Điềm mỗi lần đều tích cực tham gia, theo bọn họ nhận biết thêm không ít, vì thế càng không có người tin cô là nữ.

Chó máy: Vừa mới nếm thử thành quả mới của lão đại Godzila, cảm thấy cuộc đời này thật viên mãn. [bình thản.jpg]

Hoa bia của bạn là hoa bia gì:??? Vì sao tôi không có? @Godzila? Chó máy: Bởi vì cậu không có trong nhóm nhỏ của bọn tôi [cười gian]

Sóng nhỏ chưa hết sóng lớn lại đến: Mọi người thế mà lập nhóm nhỏ sau lưng tôi? [mỉm cười]

Godzila: @Pliny nhất thế, bố Plin tạo nhóm đó [cười gian]

Sóng nhỏ chưa hết sóng lớn lại đến: @Pliny nhất thế, xuất hiện phát lì xì đi. [mỉm cười]

Châu Kha Dã thấy trong nhóm không ngừng tag tên mình, cười cười tặng một bao lì xi lớn.

Chân Điềm nhanh tay cướp được một cái, hơn bốn mươi tệ, phấn khích vào nhóm cảm ơn: “Cảm ơn bố Plin! [baba.jpg]

Trong nhóm nhanh chóng bị biểu tượng “baba” này spam toàn bộ, Châu Kha Dã biểu cảm vẫn vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh ta thường xuyên phát lì xì trong nhóm, nên thường được mọi người gọi là bố Plin. Mọi người đều biết anh ngoài đời thực đã tự mở một nhà máy bia, kinh doanh không tệ, anh ta cũng là một trong những nhân vật có tiếng tăm trong nhóm.

Sau khi bao lì xi bị cướp hết, Châu Kha Dã nhấp vào ảnh đại diện của Chân Điềm, nói chuyện riêng với cô.

Pliny nhất thế: Hôm nay tôi đã nhận được bia của cô, màu sắc rất đẹp.

Godzila: Đúng vậy, bia này đã được tôi cải tiến rồi, màu sắc của phiên bản ban đầu không được đẹp như vậy đâu [đắc ý]

Pliny nhất thế: Có muốn tới làm ở nhà máy bia của tôi không, trả lương cao nhé [đáng yêu]

Godzila: Cao nhân như tôi không dễ mời được xuống núi đâu [đẩy mắt kính.jpg]

Châu Khả Dã bật cười một tiếng, vừa vặn bị Lưu Vận ngồi đối diện bàn làm việc nhìn thấy. Lưu Vận cầm điện thoại của mình xem tin tức trong nhóm, hỏi anh ta: “Anh nhắn tin riêng với Godzila đấy à?”

“Ừm”. Châu Kha Dã máy móc trả lời, “Tôi thích bia cô ấy ủ, hi vọng có cơ hội hợp tác với cô ấy. Hơn nữa cô ấy cũng là một nữ chuyên gia ủ bia hiếm thấy.”

Lưu Vận biết rằng Châu Kha Dã luôn muốn mời Godzila đến công ty của bọn họ, cô cũng thừa nhận rằng bia Godzila ủ rất đặc biệt, nhưng cô thấy hành vi giả mảo phụ nữ đi lừa đàn ông là một hành vi rất vô sỉ. Điều khiến cho người ta ngạc nhiên nhất là, người đàn ông thực sự như Châu Kha Dã lại tin rằng hắn là phụ nữ.

Một người phụ nữ còn có thể xem phim ảnh cùng bọn họ rồi oa oa khen lợi hại à?

“Anh tỉnh táo lại chút đi, Godzila này chắc chắn không phải là phụ nữ đâu.” Lời này Lưu Vận đã nói tới phát ngán rồi.

Châu Kha Dã đáp: “Lần trước cô ấy có phát giọng nói trong nhóm, là giọng của một cô gái.”

Lưu Vận trợn mắt: “Âm thanh có thể chỉnh sửa được mà, hơn nữa hắn cũng có thể tuỳ tiện tìm một người phụ nữ đề giả mạo hăn. Nói không chừng chính là bạn gái của hắn.”

Châu Khả Dã không nói gì thêm, vấn đề này anh đã thảo luận cùng Lưu Vận không biết bao nhiêu lần. Đối với vấn đề không thể đạt được nhận thức chung này, anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian nữa: “Nếu không có chuyện gì nữa thì cô ra ngoài đi.”

Lưu Vận mím mím môi, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Châu Kha Dã.

Ở đài truyền hình ABA, Trần Tuý đang ngồi ăn trưa cùng với Đặng Lệ Dương.

“Ngày mai cậu được nghỉ, tối nay khó có dịp thư giãn một chút, có kế hoạch gì không?” Đặng Lệ Dương hỏi Trần Tuý ở phía đối diện, “Hay là tối nay chúng ta cùng đi uống một ly?”

Trần Tuý liền nhớ ngay tới quán bar của Chân Điềm, anh suy nghĩ một chút liền đáp: “Được thôi.”

Đặng Lệ Dương kinh ngạc nhìn anh, tuy rằng anh ta là người đưa ra lời đề nghị, nhưng anh ta cũng không mong đợi Trần Tuý dễ dàng đồng ý như vậy. Không ít lần anh ta rủ Trần Tuý đi uống, chẳng qua trong nhà Trần Tuý còn có một đứa trẻ, rất hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, Trần Tuý thường chọn về nhà với cháu của anh.

“Hôm nay cậu không cần về nhà chơi với cháu của cậu sao?”

“Có bài tập về nhà chơi với nó rồi.” Trần Tuý trả lời.

Trước kia sao không thấy cậu nói như vậy đi? Đặng Lệ Dương âm thầm nhổ nước bọt trong lòng. “Cậu muốn đi đâu uống?”

Trần Tuý đáp: “Tipsy Cat.”

“Tipsy Cat?” Đặng Lệ Dương nhẩm lại cái tên này thấy có chút quen quen, “Có phải là chỗ cậu phỏng vấn hôm qua không?”

“Ừ.” Trần Tuý gật đầu. “Hôm qua đến đó thấy cũng không tệ.”

“Được, vậy thì đi chỗ đó, quán này ở đường Thanh Nam cũng khá nổi tiếng đó.”

Cuộc hẹn ở quán bar tối nay liền được quyết định như vậy.

Hôm nay Trần Tuý gửi tin nhắn cho Trần Nhất Nhiên trước, để cậu nhóc tự ăn cơm tối, còn gửi cho nó một bao lì xì một trăm tệ. Trần Nhất Nhiên sau khi tan học mới nhìn thấy tin nhắn này, càng thấy cậu của nó có vấn đề.

Bên này Trần Tuý đã đi cùng Đặng Lệ Dương tới đường Thanh Nam, quán bar của Chân Điềm vừa vặn mở cửa.

Trong quán, khách hàng vẫn còn rất ít, hai người liên trực tiếp đi thẳng tới quầy bar. Chân Điềm đứng ở bên trong, đang nói gì đó với một nhân viện phục vụ khác, Trần Tuý đối diện với ánh mắt của nhân viên đó, đối phương đột nhiên túm lấy Chân Điềm: “Bà chủ, vị phóng viên siêu đẹp trai ngày hôm qua lại tới nữa rồi.”

Chân Điềm sửng sốt, theo tầm mắt của cậu ấy nhìn qua, thực sự thấy Trần Tuý đang đi về phía mình.

Anh vẫn mặc một bộ âu phục, nhưng kiểu dáng thoái mái hơn ngày hôm qua rất nhiều, Chân Điềm yên lặng nhìn anh tới phát ngốc, đột nhiên hồi phục tinh thần: “Học trưởng, sao hôm nay anh lại đến đây?”

Trần Tuý đi tới trước quầy bar ngồi xuống, cười nói với cô: “Sao nào, không hoan nghênh sao?”

“Không phải không phải!” Chân Điềm hận không thể tát vào miệng mình một cái: “Ý của em là em rất ngạc nhiên!”

Đặng Lệ Dương theo Trần Tuý ngối xuống, cũng ngửi ra được mùi vị bất thường ở đây: “Tôi nói tại sao cậu lại đề nghị đến đây, hoá ra là chỗ quen biết??”

Trần Tuý đáp: “Giới thiệu với anh một chút, đây là đàn em của tôi ở trường cấp ba ngày xưa, Chân Điềm, cũng là bà chủ của quán bar này.”

Đặng Lệ Dương nhìn Chân Điềm, cười nhiệt tình: “Hân hạnh hân hạnh, anh là đồng nghiệp của Trần Tuý, em cứ gọi anh Đặng là được.”

Anh ta nói xong liền muốn bắt tay với Chân Điềm, Trần Tuý nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, nói với Chân Điềm: “Gọi anh ấy là Đặng Lệ Dương là được.”

Chân Điềm nghĩ, nếu đã là bạn của đàn anh, vậy cũng là bạn của cô, dĩ nhiên phải tiếp đãi thật tốt. Cô mỉm cười nhìn Đặng Lệ Dương: “Anh Đặng Lệ Dương, chào anh!”

“Chào em chào em.” Đặng Lệ Dương cũng cười với cô, “Em thật xinh đẹp.”

Trần Tuý liền lắc đầu nhìn anh ta: “Anh hiện tại không sợ Lý Miêu nữa rồi à?”

“…” Khoé miệng Đặng lệ Dương cứng ngắc lại, nụ cười dần biến mất, “Sao cậu cứ phải nhắc tới Miêu Miêu vào lúc này thế?”

Trần Tuý nhẹ nhàng hạ mắt, không có trả lời, Chân Điêm tò mò hóng chuyện nghe được hai từ mấu chốt “Miêu Miêu”, “Chị Miêu Miêu là bạn gái anh Đặng sao?”

“Ừm, hơn nữa còn hay ghen, cho nên em phải chú ý giữ khoảng cách với anh Đặng đây.” Trần Tuý nói.

Chân Điềm thật thà gật đầu, hướng về phía Trần Tuý, cách xa Đặng Lệ Dương một đoạn.

Đặng Lệ Dương: “…”

Sao lúc trước anh ta lại không phát hiện ra Trần Tuý xấu xa như vậy chứ?

Mặc dù Chân Điềm đứng cách khá xa, nhưng vẫn khá tò mò về người đồng nghiệp mà Trần Tuý đưa đến: “Anh Đặng cũng là dẫn chương trình của Tin tức buổi sáng à?”

“Không phải, anh là dẫn chương trình Tin tức buổi trưa.” Nói xong, Đặng Lệ Dương còn đặc biệt bổ sung thêm một câu, “Chương trình của bọn anh có rating còn cao hơn cả chương trình của Trần Tuý.”

Chân Điềm có chút không vui: “Đó là vì chương trình Tin tức buổi sáng chiếu quá sớm, rất nhiều người còn chưa thức dậy, ví dụ như em!”

Đặng Lệ Dương chớp chớp mắt nhìn cô: “Em rất bảo vệ đàn anh của mình đấy.”

Chân Điềm bị anh ta nói mà ngượng ngùng, lại sợ Trần Tuý sẽ phát hiện ra gì đó, nhanh chóng chuyển đề tài: “Các anh muốn uống gì? Hôm nay em mời.”

Trần Tuý nghĩ một chút, liền nói với cô: “Vậy uống bia em ủ đi.”

Đặng Lệ Dương kinh ngạc: “Em còn biết ủ bia sao?”

“Haha biết một chút thôi, em đi rót bia cho các anh. Các anh xem thực đơn đi, muốn ăn gì thì gọi.” Chân Điềm đưa thực đơn cho bọn họ, sau đó chọn ra hai chai bia sau người đi pha chế. Đặng Lệ Dương không để ý tới thực đơn mà nhìn động tác pha chế của Chân Điềm nói với Trần Tuý ở bên cạnh: “Cậu xem, tư thế pha chế của đàn em thật chuyên nghiệp.”

Lúc pha chế, độ nghiêng của lý bia sẽ ảnh hưởng tới chất lượng của bọt, vì vậy trong toàn bộ quá trình phải chú ý không được chạm vào thành ly.

Trần Tuý lật thực đơn trong tây, lạnh nhạt nói một câu: “Là đàn em của tôi, chứ không phải của anh, bớt gọi cô ấy là đàn em đi.”

Đặng Lệ Dương: “…”

Thì ra anh để cái này???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện