Tác giả: Slaydark

Tin tức Siêu Ngụ Kiên trở về nhanh chóng lan truyền khắp nhà họ Siêu, vì thông tin về trấn gia chi bảo và tổ vật đều là bí mật nên đa số người họ Siêu chỉ biết rằng Ngụ Kiên lấy trộm một bảo vật quan trọng rồi bỏ trốn, hôm nay đã mang trả về.

Sau khi Ngụ Kiên được phán vô tội, cha mẹ hắn liền được thả ra, gia đình bốn người đoàn tụ và trở về nhà.

Dù được gia chủ phán vô tội nhưng dọc đường đi, gia đình Ngụ Kiên vẫn phải chịu những ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí là xem thường từ những người xung quanh.

Sở dĩ có sự xem thường này là vì khi thông tin Ngụ Kiên được xử vô tội được tung ta thì gia chủ phu nhân Siêu Tích Thi cũng lan truyền một thông tin rằng gia chủ nhân từ ân xá cho Ngụ Kiên chứ hắn không hề vô tội, mục đích của điều này là khiến cả nhà Siêu Tịnh Nghiên không cách nào ngóc đầu lên được, càng khiến Siêu Ngụ Kiên không có tư cách nắm giữ tổ vật.

Dương thì chẳng quan tâm lắm, dù sao hắn cũng chẳng ưa gì cái nhà họ Siêu này.

Về phần Tịnh Nghiên và cha mẹ, niềm hạnh phúc gia đình đoàn tụ đã lấn át tất cả.

Nhà của gia đình Tịnh Nghiên là một biệt thự khá khang trang trong khu vực gần trung tâm, cha của Tịnh Nghiên vốn là cháu nội của gia chủ đời trước nên thừa kế gia sản không hề nhỏ, nhưng vì bất tài nên địa vị ngày càng suy giảm.

Có tiền nhưng không có địa vị, đây là lí do khiến cả gia đình nhà Tịnh Nghiên luôn bị ghen ghét và bắt nạt.

Bốn người trở về nhà, cứ nghĩ căn nhà hơn một năm không người ở sẽ trở nên lạnh lẽo u ám, nhưng cả gia đình bất ngờ khi thấy căn nhà vẫn sạch đẹp tươi sáng như được quét dọn thường xuyên.

Cổng không khóa, bốn người tò mò tiến vào.



Tiếng chó sủa inh ỏi vang lên, cha của Tịnh Nghiên quái lạ hỏi: "Nhà mình có nuôi chó sao?"

Con chó hung dữ xông ra gầm gừ trong khi cửa nhà hé mở và một người đàn ông trung niên bước ra.

Nhìn thấy bốn người nhà Tịnh Nghiên, người đàn ông tỏ ra ngạc nhiên: "Siêu Sinh? Ngươi ra tù rồi hả?"

Siêu Sinh là tên cha của Tịnh Nghiên, Siêu Sinh nhận ra người đàn ông đứng trước cửa, cũng kinh ngạc hỏi: "Siêu Kê Đao, ngươi làm gì ở nhà ta vậy?"

Siêu Kê Đao và Siêu Sinh có thể nói là kẻ thù không đội trời chung, năm xưa Siêu Sinh và mẹ của Siêu Tịnh Nghiên yêu nhau, Siêu Kê Đao nhiều lần muốn chiếm đoạt mẹ của Tịnh Nghiên nhưng nhà không giàu bằng Siêu Sinh nên thất bại, về sau kết thành mối thù ảnh hưởng đến cả đời sau.

Nghe Siêu Sinh hỏi, Siêu Kê Đao trừng mắt đáp: "Nhà này là nhà ta mua, có sổ đỏ hẳn hoi nhé!"

Nghe thế, ba người nhà Tịnh Nghiên nhìn nhau, không ai nói nhưng cả ba đều rõ nguyên do. Siêu Kê Đao là cha của Siêu Tích Thi, mà Siêu Tích Thi là vợ của gia chủ Siêu Thống Thanh, chắc chắn là trong lúc cha mẹ Tịnh Nghiên ngồi tù, Tích Thi và gia chủ đã lợi dụng quyền lực để chiếm đoạt căn biệt thự của nhà Tịnh Nghiên.

Mà lúc này, trong nhà lại có một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ đi ra, nhìn thấy gia đình Siêu Sinh, người phụ nữ hơi ngạc nhiên rồi cười nói: "Đêm qua nằm mơ thấy khách quý khé thăm, ai ngờ có thật."

Người phụ nữ này là Siêu Tận Nhiên, vợ của Siêu Kê Đao. Năm xưa ả theo đuổi Siêu Sinh vì gia cảnh giàu có, nhưng Siêu Sinh cưới mẹ của Tịnh Nghiên nên ả chỉ có thể ngầm ghen ghét và sau đó lấy Siêu Kê Đao.

Nhìn Siêu Sinh tàn tạ hiện tại, trong lòng Siêu Tận Nhiên không khỏi cười khoái trá, Siêu Sinh từ chối ả giờ chịu cảnh tù tội, còn Siêu Kê Đao vì cưới ả mà ngày càng phất lên và trở thành cha vợ của gia chủ, điều này chứng tỏ năm đó Siêu Sinh từ chối ả là một hành động ngu dốt đến cỡ nào.

"Khách quý gì cái lũ tù tội này! Nếu không có vấn đề gì thì mời ra khỏi nhà tôi!" Lúc này Siêu Kê Đao xua tay đuổi người.

"Nhưng đây là nhà của ta!" Siêu Sinh giận dữ muốn bước tới nhưng bị mẹ con Tịnh Nghiên ngăn lại, với tình thế của gia đình họ hiện tại không thể nào là đối thủ của Siêu Kê Đao với con gái là vợ của gia chủ.

"Chúng ta phải tìm gia chủ làm rõ chuyện này!" Cố nén giận dữ, Siêu Sinh vừa quay đi vừa nói.

Khi gia đình Siêu Sinh bỏ đi, Siêu Tận Nhiên quay sang nói với Siêu Kê Đao: "Em nằm mơ linh thật đấy! Mấy hôm trước mơ thấy thằng Ngụ Kiên trở về, hôm nay nó về thật. Nhớ năm ngoái không, em mơ thấy gia đình hắn có biến, sau đó không lâu thì thằng Ngụ Kiên bỏ trốn, vợ chồng Siêu Sinh đi tù."

"Thôi đi! Suốt ngày mơ mơ!" Siêu Kê Đao gắt gỏng mắng vợ rồi quay lưng đi vào nhà.

"A! Ông dám mắng tôi! Ông vẫn còn vương vấn con vợ của Siêu Sinh có phải không?"

Nhà của gia chủ Thống Thanh cách nhà của gia đình Tịnh Nghiên không xa nên chỉ đi vài phút là đến.



Siêu Sinh gõ cửa gặp gia chủ và thắc mắc vấn đề căn nhà, gia chủ Thống Thanh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

Căn nhà của Siêu Sinh thừa kế từ gia chủ đời trước nên thuộc loại sang trọng và giá trị bậc nhất gia tộc, sau khi Siêu Sinh đi tù, Tích Thi liền xin gia chủ tặng căn nhà đó cho cha mẹ nàng, gia chủ Thống Thanh vốn cưng chiều cô vợ trẻ, lại nghĩ rằng cả nhà Siêu Sinh không thể nào thoát tội nên đã lợi dụng quyền lực chuyển quyền sở hữu cho cha vợ.

Lão làm sao ngờ được Dương có thể lật ngược tình thế từ kẻ tử tội trở thành người thừa kế tổ vật.

Nếu gia đình Siêu Sinh thấp cổ bé họng thì dễ giải quyết, đằng này Ngụ Kiên đang là người thừa kế tổ vật, nếu lão giải quyết không thỏa đáng và bị các bô lão để mắt đến thì cái ghế gia chủ này cũng có thể lung lay.

Sau khi suy nghĩ, Thống Thanh trấn an Siêu Sinh: "Chắc chuyện này có nhầm lẫn gì đó, ta sẽ phái người kiểm tra, nếu đúng là tài sản của ngươi thì sẽ sớm trả lại. Hiện tại còn một căn nhà không người ở gần đây, gia đình ngươi ở đó tạn vài ngày nhé."

Trước lời nói của gia chủ, Siêu Sinh dù chưa hài long nhưng cũng không còn cách nào khác, đành dẫn gia đình tìm đến địa chỉ căn nhà gia chủ nói để ở tạm.

Những vấn đề lặt vặt này Dương cũng lười dây dưa nên chỉ im lặng đi theo.

Khi gia đình Siêu Sinh rời đi, Tích Thi vốn nghe lén trong phòng bước về phía gia chủ và hỏi: "Chàng định trả nhà của cha mẹ thiếp cho hắn thật sao?"

Thống Thanh lắc đầu: "Ta chỉ kéo dài thời gian cho đến khi có thể đoạt lấy tổ vật, sau đó thì kết tội thằng Ngụ Kiên thế nào mà không được?"

"Sao không trực tiếp đoạt lấy tổ vật cò phải nhanh không? Thằng nhóc hôi sữa đó thì làm được gì chứ?"

"Nàng ngây thơ quá! Các bô lão trong gia tộc vốn luôn chia thành hai phe, một phe ủng hộ ghế gia chủ của ta, phe còn lại luôn tìm cách lật đổ để đưa người của họ lên thay, thằng Ngụ Kiên mang tổ vật trở về nhất định sẽ bị bọn họ chú ý bảo vệ để dùng làm vũ khí lật đổ ta. Vậy nên ta phải tìm một lí do thuyết phục để đoạt lấy tổ vật mà lũ kia không thể nói được gì."

"Tưởng sao, chuyện này thì có khó gì!" Tích Thi phủi tay nói.

"Nàng có cách sao?" Thống Thanh tò mò hỏi.

Tích Thi tự tin đáp: "Đương nhiên! Chàng nghĩ xem, Ngụ Kiên chỉ là một thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi mà thôi, với cái tuổi đó, thứ có cám dỗ nhất đối với nó là gì?"

"Tình dục?" Thống Thanh đoán.

Tích Thi gật đầu, ngồi sát lại Thống Thanh và thì thầm vào tai lão: "Dùng mỹ nhân kế lừa hắn rồi kết tội cưỡng dâm, như vậy đã đủ để tước quyền thừa kế tổ vật của hắn chưa?"

Thống Thanh gật đầu: "Ý hay! Nhưng mà lấy ai đi lừa hắn bây giờ, phải là người có nhan sắc, có kĩ năng quyến rũ và còn tuyệt đối đứng về phe ta nữa!"



Vừa nói, Thống Thanh vừa nhìn về phía Tích Thi và nhận ra nàng chính là người đáp ứng hoàn hảo nhất cho cả ba điều kiện trên, lão trừng mắt hỏi: "Chẳng lẽ nàng..."

Biết ý nghĩ trong đầu Thống Thanh, Tích Thi liền đấm vào ngực lão và mắng: "Điên sao? Gia chủ phu nhân như ta mà đi làm chuyện đó với thằng tội phạm kia à!"

Nói xong, Tích Thi chợt giật mình phát hiện ra cái thứ yếu đuối dưới quần Thống Thanh đang độn lên sau nửa tháng ngủ yên, Tích Thi kinh ngạc nhìn Thống Thanh, nàng không ngờ rằng lão lại hứng lên vì ý nghĩ để vợ mình đi quyến rũ một tên tội phạm.

Hơi thở Thống Thanh dồn dập hơn, lão đẩy Tích Thi ngã ra, đè lên mình nàng và rút cây xúc xích to hơn cả ngón tay của mình cắm vào cửa mình Tích Thi.

Ngay khi cắm vào, lão gừ lên một tiếng sướng khoái rồi nằm gục trên người Tích Thi, cây xúc xích teo nhỏ như chưa có gì xảy ra.

Tích Thi chán nản thở dài, cứ tưởng lấy được gia chủ ngoài quyền lực còn được sung sướng, ai ngờ gặp phải lão Chúa Tể giỏi văn võ nhưng yếu sinh lý.

Bạch Thiên Đường là một giáo phái có lịch sử hàng ngàn năm. Bạch Thiên Đường tôn thờ Đấng Thiên Đường toàn năng và linh vật Bạch Xà Thần.

Từng có thời kì, tín đồ của Bạch Thiên Đường có mặt trên khắp đất nước, Bạch Thiên Đường trở thành một trong những tôn giáo phổ biến nhất. Nhưng thời điểm phát triển mạnh mẽ nhất cũng là lúc Bạch Thiên Đường sụp đổ.

Nghi thức hiến tế đẫm máu đã khiến Bạch Thiên Đường bị xem là dị giáo và bị truy quét khắp nơi, cuối cùng giáo phái hùng mạnh một thời phải ẩn mình sâu trong lòng đất để tồn tại.

Thánh đường cuối cùng của Bạch Thiên Đường là một tòa kiến trúc có hình dạng đầu lâu cùng một con rắn bò quanh đầu lâu.

Trong thánh đường, một nhóm tín đồ mặc giáo phục màu trắng đang đứng chắp tay cầu nguyện quanh một hồ máu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện