Tác giả: Slaydark
Sau khi tiêu diệt âm dương quái kí sinh, Tế Sương cõng Dương tiếp tục đi theo Phong Tú Kinh và Đào Vụ.
Sau khi rút kinh nghiệm sâu sắc, Đào Vụ và Phong Tú Kinh đã biết cẩn thậnhơn, cả nhóm có lúc chạm trán và diệt được vài con quái cấp tướng, cũngtránh khỏi một con quái cấp đại vương và vài tình huống nguy hiểm khác.
Dương được gái cõng khoái chảy nước miếng, dần dần hồi phục.
"Có ai cảm thấy âm dương quái càng đi càng dễ gặp hơn không?" Đào Vụ vừa nhặt một huy hiệu âm dương từ xác quái vừa hỏi.
Phong Tú Kinh gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, có lẽ chúng ta đang đi gần đến cuối đường."
Âm dương lộ hư vô mờ mịt với đầy rẫy hiểm nguy rập rình, nghĩ đến khả năng sắp được rời khỏi, nhóm người liền hứng khởi tăng tốc hành trình.
Đi được một đoạn, cả nhóm chạm trán một âm dương thú cấp đại Vương, liền vội vàng tăng tốc tránh đi.
Thực tế với khả năng của ba người Tế Sương, Đào Vụ và Phong Tú Kinh, nếu hợp tác thì hoàn toàn có khả năng đối đầu với con âm dương quái này, nhưngkịch chiến sẽ có khả năng đánh động những âm dương quái khác, cho nêncách tốt nhất là tránh đi.
Con âm dương quái vẫn đang đuổi theo.
Ba người bắt đầu lo lắng, nếu cứ chạy thì có khả năng chạm trán thêm một con âm dương quái khác.
Đào Vụ vừa chạy vừa lầm bầm đổ lỗi cho Dương, gã cho rằng mùi máu trên người Dương là thứ dẫn dụ con quái.
"Ném hắn xuống đi! Nếu không tất cả sẽ cùng chết!" Đào Vụ tức giận nói vớiTế Sương khi con quái vật to lớn đang tăng tốc đuổi đến.
Tế Sươngvẫn kiên trì cõng Dương, điều này khiến Dương bắt đầu cảm thấy xấu hổ,Tế Sương vì tốt bụng mà kiên trì cõng hắn, còn hắn thì không biết liêmsĩ cứ nằm trên lưng nàng hưởng thụ, đúng là thứ mất dạy.
Xấu hổ nên hối hận, Dương nói với Tế Sương: "Thả ta xuống đi, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Dựa vào Thâu Thiên và Hắc Phù Đổng, Dương hoàn toàn có khả năng ngăn chặncon quái vật để giúp ba người Tế Sương thoát đi, nhưng Tế Sương tưởngDương không muốn làm gánh nặng cho nàng.
Tuy từng nói sẽ bỏ rơiDương nếu gặp nguy hiểm, nhưng khi gặp nguy hiểm rồi mới biết, tấm lòngthiện lương của Tế Sương không cho phép nàng làm như vậy.
Sự kiênđịnh và thiện lương của Tế Sương khiến Dương rất ngạc nhiên, người thậtsự tốt thì tuy không phải ít, nhưng để gặp được lại không dễ dàng gì.
Con quái vật mỗi lúc một gần, trong tình thế có khả năng buộc phải chiếnđấu, cả nhóm đột nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng lập lòe, dườngnhư là một đống lửa đang cháy.
"Nơi đó có người!" Đào Vụ mừng rỡ nói, nếu có thêm người trợ giúp thì đánh bại con quái sẽ dễ dàng và an toàn hơn nhiều.
Tìm được ánh sáng cứu mạng, cả bọn liền hướng về phía ngọn lửa.
Nơi đống lửa có ba người đang ngồi ăn uống, bao gồm hai gã thanh niên điển trai cao to và một tên béo tóc bảy màu.
Thấy nhóm bọn Dương tiến đến, ba người liền đứng dậy thủ thế đầy cảnh giác.
Nhìn rõ gương mặt của ba người, Đào Vụ và Phong Tú Kinh tỏ ra giật mình rồivội vàng giải thích: "Chúng ta không có ác ý! Có quái vật cấp đạivương..."
Đào Vụ còn chưa nói xong, người trông cao to và trưởng thành hơn trong hai người điển trai đã phóng về phía sau lưng bọn Dương.
Tiếng va chạm kinh thiên vang lên, con quái vật yếu ớt gầm gừ rồi gục ngã,đầu con quái vật đã bị cây búa tạ to lớn trên tay gã thanh niên đập nátbét.
"Để em!" Khi quái vật gục xuống, tên béo tóc bảy màu liềnlạch bạch chạy đến lục soát cơ thể con quái và moi ra được năm tấm huyhiệu âm dương đem giao nộp.
Sau một hồi kinh ngạc trước sức mạnhcủa gã thanh niên, Đào Vụ liền tâng bốc nói: "Không hổ là tuyệt thếthiên tài của Đường gia, Xuyên Tụ thiếu gia thật quá lợi hại."
Phong Tú Kinh cũng gật đầu tán thành, vẻ mặt tự tin biến mất và thay bằng nét mặt e dè xu nịnh.
Trong các gia tộc lệ thuộc Thiên Cơ, nếu không tính họ Trịnh thì Đường gia là gia tộc hùng mạnh nhất, còn kẻ vừa ra tay là thiên tài số một của giớitrẻ Đường gia đương thời, Đường Xuyên Tụ.
Trước lời tâng bốc củaĐào Vụ, Đường Xuyên Tụ chỉ liếc bằng nửa con mắt, sau đó hắn liếc vềphía Tế Sương đang cõng Dương và bật cười hỏi: "Gì đây? Thiên kim tiểuthư của Châu gia lại đi cõng một thằng què quặt?"
Một người kháctrông khá giống Đường Xuyên Tụ nhưng trẻ hơn, là Đường Vô Tịch, em họcủa Đường Xuyên Tụ, hắn cũng châm chọc nói: "Nhan sắc của nàng rất ổn,nếu cần trai thì anh em chúng ta rất sẵn lòng cho nàng phục vụ, sao màvã đến mức phải hầu hạ cho thằng ăn mày thế kia? Ha ha!"
Tế Sươngtức giận định lên tiếng phản bác, nhưng Phong Tú Kinh đã giành phần nóitrước: "Hai vị đừng hiểu nhầm, Tế Sương vì quá lương thiện nên mới cứutên phế vật này, hại chúng ta bị quái vật truy đuổi, may mà có các vị ra tay cứu giúp, xin chân thành cảm tạ."
Đường Vô Tịch khoát taynói: "Cảm tạ thì khỏi đi, các ngươi dẫn quái vật đến báo hại chúng tagián đoạn bữa ăn ngon, lấy huy hiệu âm dương ra bồi thường đi!"
Nghe thế, Phong Tú Kinh và Đào Vụ khó xử nhìn nhau, số huy hiệu âm dương sẽảnh hưởng đến con đường phát triển của bọn hắn ở Thiên Cơ, sao có thể dễ dàng giao ra? Hơn nữa còn phải giao ra con số sao cho đối phương hàilòng.
Hai tên ngầm thảo luận một hồi rồi nói với Dương: "Lỗi là ởtên phế vật nhà ngươi, nếu không cứu ngươi thì đâu gặp cảnh này, cònkhông mau lấy hết huy hiệu ra để tạ ơn cứu mạng?"
Dương lười cãi,yếu ớt lấy ra ba tấm huy hiệu đưa cho Đào Vụ. Đây là những tấm huy hiệumà Tế Sương thương tình đưa cho, còn bản thân Dương đã cất riêng một mớ, đó là nhờ trong lúc chiến đấu với Tiên thi, có một số âm dương quáichết vì bị vạ lây, Hắc Phù Đổng và Thâu Thiên đã tranh thủ đi nhặt huyhiệu từ những thi thể đó.
Đào Vụ cầm ba tấm huy hiệu kính cẩn đưacho Đường Vô Tịch, nhìn ba huy hiệu trên tay, Đường Vô Tịch nhướng màyhỏi: "Ơn cứu mạng và chuộc lỗi từ ta chỉ đáng ba huy hiệu thôi sao? Hả?"
Đào Vụ cuống quýt quay lại bàn bạc với Phong Tú Kinh. Đường Xuyên Tụ tuykhông thể so với thiên tài Hùng Vương Bảng nhưng so với thiên tài cácgia tộc nhỏ lẻ như bọn hắn thì đã là hàng đầu, ngoài ra em họ hắn làĐường Vô Tịch cũng ngang tầm Phong Tú Kinh, cả hai cộng lại đủ hànhPhong Tú Kinh và Đào Vụ ra bã.
Sau khi bàn bạc, Đào Vụ lại quay sang nói với Tế Sương: "Tế Sương, chuyện này nàng cũng có trách nhiệm..."
Nghe đến đây, Tế Sương đã hiểu hai tên kia muốn gì, liền ném ra năm huy hiệu mà nàng tích góp được.
Tám huy hiệu, cộng với năm huy hiệu vừa lấy được từ con quái vật, ĐườngXuyên Tụ tỏ ra khá hài lòng, hắn giữ bảy huy hiệu, đưa Đường Vô Tịch bốn huy hiệu, còn hai huy hiệu hắn ném vào đầu gã béo và nói: "Của mày nàyĐặc Công."
Gã béo bảy màu tên Đặc Công nhặt hai đồng xu và cảm ơnrối rít, Dương nhìn thấy điệu bộ hèn mọn của gã liền nhếch mép tỏ rakhinh bỉ thầy rõ.
Mà cái nhếch mép của Dương lại lọt vào mắt củaĐặc Công, gã liền trừng mắt gằn giọng hăm dọa Dương: "Cười đểu à? Taođập mày luôn bây giờ!"
Khi Dương đang suy nghĩ có nên bật lại hay không thì Tế Sương chợt cõng hắn xoay người rời đi.
Nàng biết những con người nơi này còn nguy hiểm hơn lũ âm dương quái ngoài kia.
"Đi đâu?" Đường Xuyên Tụ cất giọng hỏi.
"Huy hiệu ta đã giao hết rồi, giờ ta đi đâu là chuyện của ta chứ?" Tế Sươnglạnh lùng nói, nhưng trong giọng nàng có chút run run.
Dương biếtTế Sương đang sợ hãi, hắn có thể cảm thấy bờ vai nàng đang run rẫy, vậymà nàng vẫn không buông bỏ hắn, điều này khiến Dương vừa thương vừa xót.
"Gặp nguy thì tìm đến cầu cứu, an toàn thì phủi áo bỏ đi? Nàng xem ta là nhà từ thiện sao?" Đường Vô Tịch lạnh lẽo hỏi.
"Vậy chứ ngươi muốn gì nữa?" Tế Sương cố giữ bình tĩnh hỏi dù chân nàng đang nhũn ra vì lo sợ.
Đường Vô Tịch cười dâm dê nói: "Nơi âm u lạnh lẽo này mà được ta ôm ấp thì ấm áp và an toàn biết bao đúng không? Ném thằng phế vật kia và đến đây đi, ta cho nàng vinh dự đó."
"Ta thà chết còn hơn!" Tế Sương khinh bỉ nói rồi cất bước định rời đi, nhưng Đường Vô Tịch đã lướt đến cản chân nàng.
Đường Vô Tịch châm chọc nói: "Đừng tỏ ra thanh cao nữa, đến phế vật nàng còncõng được thì cứ yên tâm là anh họ ta sẽ khiến nàng hài lòng gấp trămlần!"
Ầm! Đường Vô Tịch nói xong liền mở to miệng định cườicợt, nhưng đột nhiên ầm một tiếng, cái mồm của hắn phát nổ, máu bay tung tóe, răng môi lẫn lộn.
Khi Đường Vô Tịch ôm cái mồm đầy máu đau đớn gục xuống, cả bọn mới giật mình nhìn quanh để tìm nguồn gây sát thương.
Nhưng vô ích, cú nổ giống như bắt nguồn từ trong miệng Đường Vô Tịch, khôngai cảm nhận được linh lực trước khi tóe nổ, đừng nói đến chuyện tìm ranguồn gốc sát thương.
Ném cho Đường Vô Tụ một viên linh đan chữathương, Đường Xuyên Tụ tức giận lấy cây búa tạ to tướng ra nện xuống đất một cú đầy đe dọa.
"Là ai? Có gan thì ra đây!"
Trong lúc Đường Xuyên Tụ đang điên cuồng, Dương thì thầm vào tai Tế Sương: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe lời Dương nhắc, Tế Sương liền cất bước rời đi, nơi này quá nguy hiểm.
Thấy Tế Sương bỏ đi, Đường Xuyên Tụ quát lên: "Đứng lại cho ta! Óe!"
Vừa quát xong, Đường Xuyên Tụ liền rú lên đau đớn rồi hóa đá, nguyên nhân là vì chỗ giữa hai chân hắn đột nhiên phát nổ.
Ôm lấy phần thân dưới bị nổ bấy nhầy, Đường Xuyên Tụ từ từ khụy chân sụpđổ. Rồi nổ đùng thêm một tiếng, khói lửa từ sau mông Đường Xuyên Tụphóng ra tung tóe, hắn đau đớn nằm gục xuống trước ánh mắt đầy sợ hãicủa những người còn lại.
Không ai biết nguyên nhân tại sao, những vụ nổ giống như thình lình xuất hiện...
Bom Vô Hình, đó là tên một linh thuật do chính Dương sáng chế ra sau khinắm giữ cách khống chế cả Ảo Liên Huyền Hậu và Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùnglúc.
Để tạo hiệu quả không ai hay biết, Dương điều chỉnh nhiệt độhai thuộc tính băng hỏa về bằng với nhiệt độ môi trường, khi đó HuyếtẢnh Yêu Hỏa trở thành ngọn lửa vô hình còn Ảo Liên Huyền Hậu hóa thànhdạng khí, đồng thời kết hợp khả năng ngụy trang linh lực bản thân thànhlinh lực tự nhiên của Thôn Thiên Địa, sau đó dùng linh lực hữu ý đemkhối linh lực hai thuộc tính này đến vị trí chỉ định rồi giải phóngnhiệt độ, đưa Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng Ảo Liên Huyền Hậu về nhiệt độ vốncó, tạo ra vụ sốc nhiệt bùng nổ trong chớp mắt.
Dương là ChiếnHoàng, còn bọn Đường Xuyên Tụ cao nhất chỉ cấp Đại Vương, đương nhiênkhông thể nhận ra và càng không thể ngăn cản sức công phá của Bom VôHình, nếu hồi phục đến mức nhất định, Dương hoàn toàn có thể khiến cảbọn nổ tan xác mà không cần động đến tay chân.
Sau khi tiêu diệt âm dương quái kí sinh, Tế Sương cõng Dương tiếp tục đi theo Phong Tú Kinh và Đào Vụ.
Sau khi rút kinh nghiệm sâu sắc, Đào Vụ và Phong Tú Kinh đã biết cẩn thậnhơn, cả nhóm có lúc chạm trán và diệt được vài con quái cấp tướng, cũngtránh khỏi một con quái cấp đại vương và vài tình huống nguy hiểm khác.
Dương được gái cõng khoái chảy nước miếng, dần dần hồi phục.
"Có ai cảm thấy âm dương quái càng đi càng dễ gặp hơn không?" Đào Vụ vừa nhặt một huy hiệu âm dương từ xác quái vừa hỏi.
Phong Tú Kinh gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, có lẽ chúng ta đang đi gần đến cuối đường."
Âm dương lộ hư vô mờ mịt với đầy rẫy hiểm nguy rập rình, nghĩ đến khả năng sắp được rời khỏi, nhóm người liền hứng khởi tăng tốc hành trình.
Đi được một đoạn, cả nhóm chạm trán một âm dương thú cấp đại Vương, liền vội vàng tăng tốc tránh đi.
Thực tế với khả năng của ba người Tế Sương, Đào Vụ và Phong Tú Kinh, nếu hợp tác thì hoàn toàn có khả năng đối đầu với con âm dương quái này, nhưngkịch chiến sẽ có khả năng đánh động những âm dương quái khác, cho nêncách tốt nhất là tránh đi.
Con âm dương quái vẫn đang đuổi theo.
Ba người bắt đầu lo lắng, nếu cứ chạy thì có khả năng chạm trán thêm một con âm dương quái khác.
Đào Vụ vừa chạy vừa lầm bầm đổ lỗi cho Dương, gã cho rằng mùi máu trên người Dương là thứ dẫn dụ con quái.
"Ném hắn xuống đi! Nếu không tất cả sẽ cùng chết!" Đào Vụ tức giận nói vớiTế Sương khi con quái vật to lớn đang tăng tốc đuổi đến.
Tế Sươngvẫn kiên trì cõng Dương, điều này khiến Dương bắt đầu cảm thấy xấu hổ,Tế Sương vì tốt bụng mà kiên trì cõng hắn, còn hắn thì không biết liêmsĩ cứ nằm trên lưng nàng hưởng thụ, đúng là thứ mất dạy.
Xấu hổ nên hối hận, Dương nói với Tế Sương: "Thả ta xuống đi, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Dựa vào Thâu Thiên và Hắc Phù Đổng, Dương hoàn toàn có khả năng ngăn chặncon quái vật để giúp ba người Tế Sương thoát đi, nhưng Tế Sương tưởngDương không muốn làm gánh nặng cho nàng.
Tuy từng nói sẽ bỏ rơiDương nếu gặp nguy hiểm, nhưng khi gặp nguy hiểm rồi mới biết, tấm lòngthiện lương của Tế Sương không cho phép nàng làm như vậy.
Sự kiênđịnh và thiện lương của Tế Sương khiến Dương rất ngạc nhiên, người thậtsự tốt thì tuy không phải ít, nhưng để gặp được lại không dễ dàng gì.
Con quái vật mỗi lúc một gần, trong tình thế có khả năng buộc phải chiếnđấu, cả nhóm đột nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng lập lòe, dườngnhư là một đống lửa đang cháy.
"Nơi đó có người!" Đào Vụ mừng rỡ nói, nếu có thêm người trợ giúp thì đánh bại con quái sẽ dễ dàng và an toàn hơn nhiều.
Tìm được ánh sáng cứu mạng, cả bọn liền hướng về phía ngọn lửa.
Nơi đống lửa có ba người đang ngồi ăn uống, bao gồm hai gã thanh niên điển trai cao to và một tên béo tóc bảy màu.
Thấy nhóm bọn Dương tiến đến, ba người liền đứng dậy thủ thế đầy cảnh giác.
Nhìn rõ gương mặt của ba người, Đào Vụ và Phong Tú Kinh tỏ ra giật mình rồivội vàng giải thích: "Chúng ta không có ác ý! Có quái vật cấp đạivương..."
Đào Vụ còn chưa nói xong, người trông cao to và trưởng thành hơn trong hai người điển trai đã phóng về phía sau lưng bọn Dương.
Tiếng va chạm kinh thiên vang lên, con quái vật yếu ớt gầm gừ rồi gục ngã,đầu con quái vật đã bị cây búa tạ to lớn trên tay gã thanh niên đập nátbét.
"Để em!" Khi quái vật gục xuống, tên béo tóc bảy màu liềnlạch bạch chạy đến lục soát cơ thể con quái và moi ra được năm tấm huyhiệu âm dương đem giao nộp.
Sau một hồi kinh ngạc trước sức mạnhcủa gã thanh niên, Đào Vụ liền tâng bốc nói: "Không hổ là tuyệt thếthiên tài của Đường gia, Xuyên Tụ thiếu gia thật quá lợi hại."
Phong Tú Kinh cũng gật đầu tán thành, vẻ mặt tự tin biến mất và thay bằng nét mặt e dè xu nịnh.
Trong các gia tộc lệ thuộc Thiên Cơ, nếu không tính họ Trịnh thì Đường gia là gia tộc hùng mạnh nhất, còn kẻ vừa ra tay là thiên tài số một của giớitrẻ Đường gia đương thời, Đường Xuyên Tụ.
Trước lời tâng bốc củaĐào Vụ, Đường Xuyên Tụ chỉ liếc bằng nửa con mắt, sau đó hắn liếc vềphía Tế Sương đang cõng Dương và bật cười hỏi: "Gì đây? Thiên kim tiểuthư của Châu gia lại đi cõng một thằng què quặt?"
Một người kháctrông khá giống Đường Xuyên Tụ nhưng trẻ hơn, là Đường Vô Tịch, em họcủa Đường Xuyên Tụ, hắn cũng châm chọc nói: "Nhan sắc của nàng rất ổn,nếu cần trai thì anh em chúng ta rất sẵn lòng cho nàng phục vụ, sao màvã đến mức phải hầu hạ cho thằng ăn mày thế kia? Ha ha!"
Tế Sươngtức giận định lên tiếng phản bác, nhưng Phong Tú Kinh đã giành phần nóitrước: "Hai vị đừng hiểu nhầm, Tế Sương vì quá lương thiện nên mới cứutên phế vật này, hại chúng ta bị quái vật truy đuổi, may mà có các vị ra tay cứu giúp, xin chân thành cảm tạ."
Đường Vô Tịch khoát taynói: "Cảm tạ thì khỏi đi, các ngươi dẫn quái vật đến báo hại chúng tagián đoạn bữa ăn ngon, lấy huy hiệu âm dương ra bồi thường đi!"
Nghe thế, Phong Tú Kinh và Đào Vụ khó xử nhìn nhau, số huy hiệu âm dương sẽảnh hưởng đến con đường phát triển của bọn hắn ở Thiên Cơ, sao có thể dễ dàng giao ra? Hơn nữa còn phải giao ra con số sao cho đối phương hàilòng.
Hai tên ngầm thảo luận một hồi rồi nói với Dương: "Lỗi là ởtên phế vật nhà ngươi, nếu không cứu ngươi thì đâu gặp cảnh này, cònkhông mau lấy hết huy hiệu ra để tạ ơn cứu mạng?"
Dương lười cãi,yếu ớt lấy ra ba tấm huy hiệu đưa cho Đào Vụ. Đây là những tấm huy hiệumà Tế Sương thương tình đưa cho, còn bản thân Dương đã cất riêng một mớ, đó là nhờ trong lúc chiến đấu với Tiên thi, có một số âm dương quáichết vì bị vạ lây, Hắc Phù Đổng và Thâu Thiên đã tranh thủ đi nhặt huyhiệu từ những thi thể đó.
Đào Vụ cầm ba tấm huy hiệu kính cẩn đưacho Đường Vô Tịch, nhìn ba huy hiệu trên tay, Đường Vô Tịch nhướng màyhỏi: "Ơn cứu mạng và chuộc lỗi từ ta chỉ đáng ba huy hiệu thôi sao? Hả?"
Đào Vụ cuống quýt quay lại bàn bạc với Phong Tú Kinh. Đường Xuyên Tụ tuykhông thể so với thiên tài Hùng Vương Bảng nhưng so với thiên tài cácgia tộc nhỏ lẻ như bọn hắn thì đã là hàng đầu, ngoài ra em họ hắn làĐường Vô Tịch cũng ngang tầm Phong Tú Kinh, cả hai cộng lại đủ hànhPhong Tú Kinh và Đào Vụ ra bã.
Sau khi bàn bạc, Đào Vụ lại quay sang nói với Tế Sương: "Tế Sương, chuyện này nàng cũng có trách nhiệm..."
Nghe đến đây, Tế Sương đã hiểu hai tên kia muốn gì, liền ném ra năm huy hiệu mà nàng tích góp được.
Tám huy hiệu, cộng với năm huy hiệu vừa lấy được từ con quái vật, ĐườngXuyên Tụ tỏ ra khá hài lòng, hắn giữ bảy huy hiệu, đưa Đường Vô Tịch bốn huy hiệu, còn hai huy hiệu hắn ném vào đầu gã béo và nói: "Của mày nàyĐặc Công."
Gã béo bảy màu tên Đặc Công nhặt hai đồng xu và cảm ơnrối rít, Dương nhìn thấy điệu bộ hèn mọn của gã liền nhếch mép tỏ rakhinh bỉ thầy rõ.
Mà cái nhếch mép của Dương lại lọt vào mắt củaĐặc Công, gã liền trừng mắt gằn giọng hăm dọa Dương: "Cười đểu à? Taođập mày luôn bây giờ!"
Khi Dương đang suy nghĩ có nên bật lại hay không thì Tế Sương chợt cõng hắn xoay người rời đi.
Nàng biết những con người nơi này còn nguy hiểm hơn lũ âm dương quái ngoài kia.
"Đi đâu?" Đường Xuyên Tụ cất giọng hỏi.
"Huy hiệu ta đã giao hết rồi, giờ ta đi đâu là chuyện của ta chứ?" Tế Sươnglạnh lùng nói, nhưng trong giọng nàng có chút run run.
Dương biếtTế Sương đang sợ hãi, hắn có thể cảm thấy bờ vai nàng đang run rẫy, vậymà nàng vẫn không buông bỏ hắn, điều này khiến Dương vừa thương vừa xót.
"Gặp nguy thì tìm đến cầu cứu, an toàn thì phủi áo bỏ đi? Nàng xem ta là nhà từ thiện sao?" Đường Vô Tịch lạnh lẽo hỏi.
"Vậy chứ ngươi muốn gì nữa?" Tế Sương cố giữ bình tĩnh hỏi dù chân nàng đang nhũn ra vì lo sợ.
Đường Vô Tịch cười dâm dê nói: "Nơi âm u lạnh lẽo này mà được ta ôm ấp thì ấm áp và an toàn biết bao đúng không? Ném thằng phế vật kia và đến đây đi, ta cho nàng vinh dự đó."
"Ta thà chết còn hơn!" Tế Sương khinh bỉ nói rồi cất bước định rời đi, nhưng Đường Vô Tịch đã lướt đến cản chân nàng.
Đường Vô Tịch châm chọc nói: "Đừng tỏ ra thanh cao nữa, đến phế vật nàng còncõng được thì cứ yên tâm là anh họ ta sẽ khiến nàng hài lòng gấp trămlần!"
Ầm! Đường Vô Tịch nói xong liền mở to miệng định cườicợt, nhưng đột nhiên ầm một tiếng, cái mồm của hắn phát nổ, máu bay tung tóe, răng môi lẫn lộn.
Khi Đường Vô Tịch ôm cái mồm đầy máu đau đớn gục xuống, cả bọn mới giật mình nhìn quanh để tìm nguồn gây sát thương.
Nhưng vô ích, cú nổ giống như bắt nguồn từ trong miệng Đường Vô Tịch, khôngai cảm nhận được linh lực trước khi tóe nổ, đừng nói đến chuyện tìm ranguồn gốc sát thương.
Ném cho Đường Vô Tụ một viên linh đan chữathương, Đường Xuyên Tụ tức giận lấy cây búa tạ to tướng ra nện xuống đất một cú đầy đe dọa.
"Là ai? Có gan thì ra đây!"
Trong lúc Đường Xuyên Tụ đang điên cuồng, Dương thì thầm vào tai Tế Sương: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe lời Dương nhắc, Tế Sương liền cất bước rời đi, nơi này quá nguy hiểm.
Thấy Tế Sương bỏ đi, Đường Xuyên Tụ quát lên: "Đứng lại cho ta! Óe!"
Vừa quát xong, Đường Xuyên Tụ liền rú lên đau đớn rồi hóa đá, nguyên nhân là vì chỗ giữa hai chân hắn đột nhiên phát nổ.
Ôm lấy phần thân dưới bị nổ bấy nhầy, Đường Xuyên Tụ từ từ khụy chân sụpđổ. Rồi nổ đùng thêm một tiếng, khói lửa từ sau mông Đường Xuyên Tụphóng ra tung tóe, hắn đau đớn nằm gục xuống trước ánh mắt đầy sợ hãicủa những người còn lại.
Không ai biết nguyên nhân tại sao, những vụ nổ giống như thình lình xuất hiện...
Bom Vô Hình, đó là tên một linh thuật do chính Dương sáng chế ra sau khinắm giữ cách khống chế cả Ảo Liên Huyền Hậu và Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùnglúc.
Để tạo hiệu quả không ai hay biết, Dương điều chỉnh nhiệt độhai thuộc tính băng hỏa về bằng với nhiệt độ môi trường, khi đó HuyếtẢnh Yêu Hỏa trở thành ngọn lửa vô hình còn Ảo Liên Huyền Hậu hóa thànhdạng khí, đồng thời kết hợp khả năng ngụy trang linh lực bản thân thànhlinh lực tự nhiên của Thôn Thiên Địa, sau đó dùng linh lực hữu ý đemkhối linh lực hai thuộc tính này đến vị trí chỉ định rồi giải phóngnhiệt độ, đưa Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng Ảo Liên Huyền Hậu về nhiệt độ vốncó, tạo ra vụ sốc nhiệt bùng nổ trong chớp mắt.
Dương là ChiếnHoàng, còn bọn Đường Xuyên Tụ cao nhất chỉ cấp Đại Vương, đương nhiênkhông thể nhận ra và càng không thể ngăn cản sức công phá của Bom VôHình, nếu hồi phục đến mức nhất định, Dương hoàn toàn có thể khiến cảbọn nổ tan xác mà không cần động đến tay chân.
Danh sách chương