Một thời gian sau khi các thiên tài lần lượt tiến vào Thiên Cơ Cảnh,không gian quanh lối vào vẫn dao động nhưng không còn vết nứt không gian nào xuất hiện nữa.

Không còn ai tiến vào, cũng không còn cách nào tiến vào, những người đến quan sát hoặc những người còn sống sau khitiến vào thất bại đều rời đi, để lại một vùng không gian vắng nhưngkhông lặng.

Có hai bóng người phụ nữ mặc trang phục tôn giáo trùm kín đầu đang âm thầm đứng trông về vùng không gian dao động.

Một trong hai người cất tiếng nói: "Chúng ta đến muộn rồi."

Người còn lại lắc đầu nói: "Không sao, thà không vào được, còn hơn là bị phát hiện, sẽ rất nguy hiểm."

Người kia vẫn tiếc nuối thở dài rồi nói: "Đất nước này gọi đó là Thiên CơCảnh, nhưng dường như họ không biết bí mật thật sự bên trong.

Người còn lại gật đầu: "Nơi diễn ra trận chiến khiến thế giới sụp đổ. TậnThế, Khải Huyền, Hoàng Hôn Chư Thần... mỗi nền văn minh và tôn giáo lạicó một tên gọi khác nhau cho trận chiến khủng khiếp đó..."

Rồi nàng dùng tay làm dấu chữ thập, sau đó chắp hai tay trước ngực và cầu nguyện...

Ở một vùng đất âm u không thấy bầu trời, có một tòa thành cực kỳ rộng lớn nhưng toát ra vẻ u ám lạnh lẽo đến rợn người.

Trong tòa thành ấy, đường đi được lát bằng xương cốt, tường nhà được tô bằngmáu tươi, khắp nơi có những luồng khói tím lượn lờ và phát ra tiếng than van của những oan hồn bất tán.

Chính giữa tòa thành có một tòacung điện hình đầu lâu, trong cung điện, một người mặc áo trắng, đầu đội khăn tang, tay cầm nhang đang chầm chậm bước đến rồi quỳ xuống vái lạymột thi thể khô quắt quéo đang lơ lững giữa không trung.



Người áo trắng vừa lạy vừa lẩm nhẩm những lời cầu nguyện mà hắn đã nguyện cầu hằng ngày trong suốt bốn nghìn năm qua.

Hương khói bay lên như hòa vào thi thể, rồi chợt thi thể kia khẽ động.

Nhận ra sự chuyển động của thi thể, người áo trắng tỏ rang mừng như điên,liên tục dập đầu khiến máu từ trán hắn bắn ra tung tóe, vừa dập đầu hắnvừa nói: "Mừng bệ hạ thức giấc! MỪNG BỆ HẠ THỨC GIẤC!"

Thi thể kia dần lấy lại sức sống và lơ lững bay đến ngồi trên chiếc ngai vàng trông cực kì hoành tráng. Khi hắn ngồi xuống thì từ một thi thể khô cằn, hắnđã tái sinh thành một gã thanh niên trẻ tuổi với nét đẹp không gì sánhnổi.

Cũng chính lúc này, từ khắp tòa thành vốn luôn câm lặng, độtnhiên hàng loạt âm thanh vang lên như một đội quân hàng chục triệu người vừa đồng loạt tỉnh giấc, tất cả cùng hô vang: "MA QUÂN MÃI ĐỈNH! MAQUÂN MÃI ĐỈNH!"

Gã thanh niên được tôn là Ma Quân khẽ phất tay,tiếng hô vang liền im bặt, rồi hắn hỏi người mặc áo tang: "Tình hìnhViệt Nam thế nào rồi?"

Người kia kính cẩn đáp: "Bẩm bệ hạ, kể từngày người ngủ say, quân ta vẫn ngày đêm công phá hòng làm suy yếu phong ấn của Lạc Long Quân, thậm chí còn từng thành công cài người xâm nhậpvào để phá hoại đất nước ấy từ bên trong."

"Lại cài người vào?" Ma Quân nhướng mày rồi nói: "Các ngươi vẫn chưa quên bài học từ sự phảnbội của Tề Thiên hay sao? Nếu không có hắn, không có tên Lạc Long Quândo chính tay hắn đào tạo ra thì cái đất nước nhỏ bé cùng những bí mậtcủa nó đều đã thuộc về ta rồi!"

Sau đó Ma Quân hướng ra ngoài vànói: "Toàn bộ nghe lệnh, cùng thức giấc và hồi phục lực lượng, chờ thờiđiểm thích hợp chúng ta sẽ tiến hành xâm lược!"

Tại một khối không gian trong Thiên Cơ Cảnh, Trịnh Thiên Minh đã không còn phong thái ungdung ngày thường, thay vào đó là một thân đầm đìa thương tích, TriệuLãnh Thủy đứng từ xa thì không bị thương tích nhưng gương mặt đã trở nên nhợt nhạt, suy sụp tinh thần. Phía đối diện, Độc Hành cũng chịu nhiềuthương tích nhưng thể lực trông vẫn khá sung mãn, đủ thấy sức mạnh ápđảo của gã so với đối thủ.

Trước đối thủ quá mạnh mẽ, Trịnh ThiênMinh không muốn tiếp tục liều mạng, hắn lui lại đề phòng và nói: "Dừnglại đi Độc Hành, đừng đánh nhau vô ích nữa, chỉ làm lợi cho kẻ khác!"

Độc Hành cười to rồi đáp: "Lợi ích gì? Ta thích thì ta đánh thôi!"

Trịnh Thiên Minh nheo mắt lại và nói: "Nếu khiến ta liều mạng thì ngươi cũngchẳng thể lành lặn đâu! Nơi này còn có Ngân Hà và Đoạn Tuyệt..."

Nghe đến Ngân Hà, Độc Hành lại xông đến đấm Thiên Minh túi bụi, tên này bị bất ngờ nên chỉ kịp ôm đầu đỡ đòn.

Cũng nhờ có sự hỗ trợ của Lãnh Thủy nên lực phòng ngự tăng mạnh, nếu khôngnhững đòn đánh của Độc Hành đủ khả năng gây sát thương chí mạng lên đầuThiên Minh. Nhưng đột nhiên Lãnh Thủy ngừng trợ giúp và tức tốc dichuyển khiến Thiên Minh bị Độc Hành dùng bàn tay đầy vuốt cào một pháttróc cả da đầu.

Trịnh Thiên Minh đau đớn dùng ảnh mắt trách mócnhìn về phía Lãnh Thủy, nhưng Lãnh Thủy lại đang dùng ánh mắt lo lắngnhìn vào một khoảng không gần nơi nàng đứng trước đó.

Độc Hành cũng đã dừng tấn công và nhìn về cùng một điểm.



Trịnh Thiên Minh cũng phát hiện ra điều bất thường, ngay sau đó, tại nơi bangười đang nhìn, vòng xoáy không gian xuất hiện và một người toàn thânđầy vết bỏng bước ra.

Không còn rõ miệng mũi, kẻ này phát ra tiếng nói như một người bị bịt mồm: "Linh hồn chưa bắt đầu quá trình phithăng mà đã có thể cảm nhận được dao động không gian một cách cực kìnhạy bén, ngay cả trong những kẻ có thần mệnh thì các ngươi cũng có thểxưng là thiên tài."

Thần mệnh là một danh từ dùng để chỉ những kẻcó khả năng phát triển thành Thần, người có thần mệnh được thể hiện rõnhất ở khả năng mượn và sử dụng thần lực mà không chịu những tác dụngphụ nguy hiểm như mất khống chế, trở nên điên loạn hoặc thậm chí là nổtung linh hồn.

Còn phi thăng là cảnh giới mà linh hồn đạt được khi đột phá đến cấp bậc Chúa Tể, ở cảnh giới này, cảm giác của linh hồn đãphát triển đến mức độ có thể cảm nhận và tiếp xúc được không gian xungquanh. Nhờ sự cảm nhận và tiếp xúc này nên Chúa Tể mới có thể di chuyểntự do trong không gian. Đó cũng là lí do vì sao dưới cấp Chúa Tể có rấtít người luyện được hệ không gian nhưng tất cả Chúa Tể đều có thể luyệnchuyên sâu hệ không gian nếu muốn.

Quay lại hiện tại, một kẻ cóthể vượt qua không gian và nhận ra thần mệnh, điều này chứng tỏ kẻ vừaxuất hiện đã đạt đến cấp Thần. Kẻ này trông thảm hại nhưng lại toát rakhí thế khiến ngay cả Độc Hành cũng phải cẩn thận lùi lại.

Kẻ kianhìn về phía Độc Hành và nói: "Ta chưa từng nhìn thấy một sinh vật nàonhư ngươi. Một nửa ngươi là người, một nửa còn lại là một dạng đột biếnnào đó, sự kết hợp này tạo ra ngươi, một dạng đột biến của đột biến.Ngươi sinh ra đã là điều hy hữu, càng hy hữu là ngươi phát triển vô cùng mạnh mẽ và đủ khả năng xếp vào hàng ngũ những sinh vật độc nhất vônhị."

Nói đoạn, hắn giơ cánh tay khô quắt ra vẫy gọi Độc Hành:"Theo ta đi, với tư cách là người sống sót qua Thiên Chiến, ta có thểđào tạo ngươi thành một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất thế giới này!"

Trước cánh tay đưa ra mời chào, Độc Hành nhếch môi cười và gật gù: "Hấp dẫn! Nhưng ta muốn về xin phép ông già đã!"

Sau đó Độc Hành chỉ sang Thiên Minh và nói: "Tiện thể nhận hai đứa này luôn đi, ông già nó sẽ không cấm cản nên không cần cho về hỏi đâu. Thế nhé,ta về đây!"

Nói xong, Độc Hành vừa vẫy tay chào vừa quay lưng rời đi.

Độc Hành vừa đi vừa đề phòng, nhưng kẻ kia không hề có ý định ngăn chặn, kể cả khi Độc Hành đi đến vách ngăn không gian và vượt qua.

Nhưng nơi Độc Hành đến lại chính là nơi mà hắn vừa đi.

Lúc này kẻ kia mới lên tiếng: "Lúc chiến đấu thì điên cuồng nhưng lúc cầncũng có thể trở thành kẻ gian manh giảo hoạt, tố chất tốt lắm!"

Trong khi đó, Dương đi theo hướng của ngôi sao bí ẩn qua một vài khối khônggian khác nhau, dù là ngày hay đêm thì ngôi sao này vẫn đủ sáng để Dương có thể nhìn thấy. Bước đến khối không gian tiếp theo, ngôi sao lạ không còn nằm về một hướng nào nữa mà nằm trên đỉnh đầu Dương, ngay giữa bầutrời.

Dương nhìn lên bầu trời, hắn biết phải đi hướng nào tiếptheo, một khối cầu đen hiện ra bao trùm lấy Dương và hắn hóa thành dạngTiên Long với đôi cánh đen sau lưng.

"Xin lỗi trước nhé!" Khi NhưNguyệt và Hồng Trần còn chưa hiểu chuyện gì thì Dương đã dang tay ôm eohai nàng rồi vỗ cánh bay vút lên trời cao.



Ở cấp bậc Chiến Hoàng,đôi cánh của Dương tỏa ra linh lực mạnh mẽ và tốc độ bay cũng nhanh vượt bậc so với trước đây. Nếu nhìn bằng mắt người thường sẽ thấy Dương nhưmột vệt đen đang đâm thẳng lên bầu trời, vệt đen này lên cao dần, nhỏdần rồi đột nhiên biến mất.

Khi Dương dừng lại thì không gian xung quanh đã trở thành một vùng đen sâu thẫm với những ánh sao lấp lánh từmọi hướng, tạo cảm giác tựa như đang ở giữa vũ trụ bao la.

Trước mặt Dương, Ẩn Thục Trinh đang đứng nhìn hắn, gương mặt nàng tuy còn nhợt nhạt nhưng nụ cười lại vô cùng rạng rỡ.

Nhưng nụ cười này không kéo dài lâu vì hai tay Dương đang ôm eo Hồng Trần và Như Nguyệt.

Dù biết Như Nguyệt đang lườm mình bằng đôi mắt sắc như dao nhưng Dương vẫn mỉm cười đáp lại Thục Trinh. Nguyên nhân lớn nhất khiến Dương liều mình trà trộn vào Thiên Cơ rồi xông vào Thiên Cơ Cảnh đều vì muốn cứu ThụcTrinh, nhưng nàng lợi hại hơn những gì hắn tưởng, có thể tự mình thoátkhỏi sự giam cầm của tổ chức Thiên Cơ hùng mạnh. Nếu đổi lại là Dương, e rằng hắn chỉ có thể chờ người tới cứu.

Gặp lại sau hiểm nguy thìvui đấy, nhưng trong một Thiên Cơ Cảnh ngập tràn bí ẩn thì bọn Dươngcũng chẳng dám giành thời gian tỉ tê tâm sự, thay vào đó là cùng nhautìm hiểu bí ẩn của nơi này.

Như Nguyệt nhìn quanh vùng không giangiống như vũ trụ mênh mông và nói: "Nơi này không giống những nơi chúngta từng đi qua trong Thiên Cơ Cảnh. Đây là một ảo ảnh cực kì tinh vi doai đó tạo ra."

Nói về ảo ảnh thì khó có chủng loài nào tinh thông hơn Hồ tộc của Như Nguyệt nên nàng nhanh chóng nhìn ra sự khác biệt.

Thục Trinh gật đầu đồng tình với kết luận của Như Nguyệt và nói: "Khi tatiến vào thì đã xuất hiện ở nơi này, lúc đó nơi này còn có một tia tànhồn của ai đó nhưng vô cùng mỏng manh. Đó là người đã tạo ra khu vựcnày, cũng là người tạo ra con đường mà Thiên Cơ gọi là lối vào Thiên CơCảnh thật sự để dẫn đến đây.". Ngôn Tình Trọng Sinh

Hóa ra cái gọi là lối vào Thiên CơCảnh thật sự mà Thục Trinh một mình đi vào lại không hẳn là lối vào thật sự, mà là lối vào đặc biệt do một ai đó cố tình tạo ra để dẫn thẳng đến khu vực trông như vũ trụ này. Còn thực chất thì Thiên Cơ Cảnh vốn không có lối vào nào thật sự hơn lối vào nào.

Thục Trinh tiếp tục nói:"Người đó chỉ còn giữ lại được những ý thức mơ hồ rời rạc và truyền hếtcho ta, nhưng theo ta xâu chuỗi lại, người đó tạo ra nơi này nhằm mụcđích ngăn chặn hoặc tiêu diệt một ai đó, và để ngăn chặn kẻ đó, ngoàiThiên Địa Thần Trận còn phải có một thứ gì đó gọi là Khởi Nguyên."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện