Căn cứ Hắc Đạo, gian bếp trông sạch sẽ tươm tất nhưng lại là nỗi ácmộng của rất nhiều thành viên trong tổ chức. Kể từ khi Tịnh Nghiên rờiđi thì Võ Bạch lên làm bếp trưởng bất chấp sự phản đối của tất cả thànhviên.
Như mọi ngày, Võ Bạch đang đứng bếp nghiên cứu một món ăn mới, cũng là lúc bọn Dương vừa thoát khỏi Thiên Cơ Cảnh.
Từ cấp bậc Linh Vương, linh hồn sẽ phát triển một loại giác quan đặc biệt, nếu là người không biết thì gọi đây là giác quan thứ sáu hoặc siêu năng lực, còn người luyện hồn gọi đây là linh lực hữu ý.
Linh lực hữu ý là cảnh giới mà linh hồn phát triển các giác quan tương tự của cơ thểnhư xúc giác, thị giác, thính giác… nhờ vậy mà người luyện hồn có thểdùng linh lực để cảm nhận, cầm nắm và điều khiển đồ vật mà không cầnchạm tay.
Đạt đến cấp Thần, linh lực hữu ý phát triển mạnh đến mức có thể cảm nhận sự vật và giao tiếp với người khác từ khoảng cách hàngtrăm cây số. Chính vì vậy mà khi Trục Nhật ra khỏi Thiên Cơ Cảnh, daođộng linh lực khác thường của hắn tỏa ra không biết che giấu đã khiếnhầu hết các Thần chú ý và lập tức dẫn đến một cuộc bao vây.
Võ Bạch cũng cảm nhận được nhưng không vội đến mà giao tiếp từ xa với Thiên Bất Như Ý để nắm bắt tình hình.
Khi nghe đến cuộc chiến của các hạt giống đế vương, Võ Bạch nghĩ Dương sẽra tay cứu thằng em vợ nên mới kéo anh em Hắc Đạo đến trợ uy.
BọnĐặng Vô Tâm nghe có Dương và Độc Hành sắp đánh nhau liền hùng hổ kéonhau đi tìm kèo cá cược mà không hề biết nơi bọn hắn sắp đến đang cónhững tồn tại khủng bố nhất lịch sử đất nước đang tụ hội.
"Võ Phi Dương, thủ lĩnh Hắc Đạo, tham chiến!"
Hắc Dương Hạm xuất hiện cùng tiếng hô vang dõng dạc của Võ Bạch, bọn ĐặngVô Tâm, Vu Sinh, Từ Trần… vừa trước còn tỏ ra khí thế oai vệ liền quỳbẹp xuống đất khoanh tay cúi đầu, nguyên nhân là Thần lực tỏa ra khắpmọi phương hướng khiến bọn hắn hãi hùng khiếp vía, sợ đến nỗi không thểkềm chế cơ quan tiết niệu.
Dương thì đứng chết trân, mồm há ramuốn chửi thề mà xung quanh toàn Thần nên không dám chửi, đành cố nuốtngược câu chửi vào bụng.
Võ Bạch thấy Dương nhìn mình, còn tưởngDương cảm động trước sự trợ lực của thằng em vợ, liền giơ nắm tay vềphía Dương và nói: "Anh rể cố lên!"
Dương lúc này chỉ muốn chạylại đấm vào mỏ nó một cái cho bớt cay, nhưng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay khi bản thân bị đưa vào vòng sáng nhập bọn với Độc Hành, Ngân Hà…
Nhìn về phía Hắc Dương Hạm, lúc này chỉ có ba người còn đứng thản nhiên làVõ Bạch, Vô Địch và Tử Yên. Nếu chỉ có mình Võ Bạch thì Dương còn chưađủ tư cách tham gia tranh tài, nhưng nhìn thấy Tử Yên, dù ngoại hình cóthay đổi nhưng các Thần vẫn có thể nhận ra thân phận của nàng, vì vậycũng không ai dị nghị tư cách tham gia của Dương.
Trên vòng sáng đã có bảy người, Sơn Tinh lên tiếng hỏi: "Còn ai muốn tham gia không?"
Không ai lên tiếng, hoặc là do không hứng thú tranh đoạt, hoặc là không có nhân tài đủ khả năng ứng chiến.
Lúc này Phật Hoàng của Thiên Không Tự chắp tay nói: "Mô phật! Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ."
Phật Hoàng không hứng thú với sức mạnh của Trục Nhật, ngài chỉ cảm nhận được Trục Nhật bị điều khiển chứ không mang ác ý nên muốn đưa về Thiên Không Tự tìm cách cứu chữa. Vậy nên Phật Hoàng sẽ cử người tham gia.
Lúc này, Thích Đông bị Trục Nhật đẩy ra khỏi Thiên Cơ Cảnh và đang ở trongmột hang động cách đó không xa, cùng với hắn còn có Hồng Trần.
Hang động này giống như một khu vườn trong lòng đất với các loại nấm phátsáng và đom đóm bay lượn tạo ra một khung cảnh thần tiên ảo mộng.
Hồng Trần còn mệt mỏi ngồi tựa mình vào một tảng đá để hồi sức, tim ThíchĐông đập thình thịch, gã thầm giục bản thân rằng đây là cơ hội tốt đểchiếm cảm tình của Hồng Trần.
Nhưng Thích Đông không dám, cứ đứng nấp một bên mà lưỡng lự mãi.
Thích Đông sực nhớ đến một món quà mà Dương tặng, đó chính là trái lựu đạn.
Không phải Thích Đông không nghi ngờ, mà do Dương chế tác bằng kỹ thuật caonên Thích Đông kiểm tra mãi cũng không phát hiện gì nguy hiểm ở cái quảlựu đạn này. Tuy nhiên Thích Đông cũng không ngu mà lập tức làm theoDương, gã thử làm theo Dương bảo, cầm quả lựu đạn đút vào trong quầnnhưng không rút chốt.
Nhìn mình trong tư thế cho hai tay vào quầnhết sức bẩn bựa, Thích Đông nhếch môi cười lạnh, trong đầu thầm nghĩchắc chắn là Dương cố ý lừa gã chứ ai mà cua gái kiểu ngu đần như vậyđược, nhưng lừa nổi gã sao? "Thích Đông của Thiên Không Tự tham gia."
Một giọng nói cổ lão nhưng êm ái vang lên, khung cảnh xung quanh Thích Đông thay đổi, rồi gã nhìn thấy bọn Dương, Ngân Hà, Độc Hành… cả bọn đangtrợn mắt nhìn gã.
Thích Đông vẫn giữ nguyên tư thế cho hai tay vào quần và nhếch môi cười đểu.
Thích Đông quỳ bẹp xuống, nét mặt hóa đá, thanh danh của hắn đời này xem như mất sạch.
Trên vòng sáng đã có 8 người, Thủy Tinh nhìn Sơn Tinh và hỏi: "Còn ngươi thì sao? Lấy gì tham gia?"
Sơn Tinh không gây dựng thế lực phàm trần nên cũng không có thiên tài nổidanh nào dưới trướng, nhưng ngài không có ý định để phe Thủy Tinh hayCao Biền, Vô Thiên Phong Ba có được Trục Nhật.
Vẫn bình thản, Sơn Tinh vẫy tay, một thanh niên mặc quần áo da thú với làn da cháy nắng xuất hiện trên vòng sáng cùng bọn Dương.
Thanh niên này vừa xuất hiện liền ngơ ngác nhìn quanh, thấy Sơn Tinh từ xa, hắn liền kính cẩn quỳ xuống dập đầu nói: "Sư phụ!"
Sơn Tinh gật đầu với thanh niên rồi nói với các Thần: "Hắn tên Việt, là trẻ mồ côi sống một mình trên núi Tản Viên, ta thấy có duyên nên nhận hắnlàm trò."
Việt trông rất chân chất, tuy thể chất trông cường tráng nhưng chỉ là thể chất Nhân tộc, kém xa so với bọn mang Long thể nhưDương, Sùng Hạo và Đoạn Tuyệt. Nhưng linh hồn của Việt mới là thứ khiếntất cả bất ngờ.
"Linh Tướng? Bạch Hồn?" Một vị Thần ngạc nhiên thốt lên, không ngờ Sơn Tinh lại cử một người như vậy ra thi đấu.
Bạch Hồn là gì? Chính là linh hồn tư chất trắng, loại màu sắc có tiềm năng thấp nhất trong bảy màu sắc khởi nguyên.
Nhưng điều đáng nói là Sơn Tinh dám đưa một người tư chất trắng ra chiến đấuvới thế hệ thiên tài được cho là khủng khiếp nhất lịch sử đất nước.
Bằng giác quan linh hồn cường đại, các Thần có thể cảm nhận được Việt khôngcó gì đặc biệt, có lẽ điều duy nhất đặc biệt ở hắn là vì hắn được SơnTinh nhận làm trò. Nên biết, truyền thuyết cho rằng Sơn Tinh khi xưacũng là trẻ mồ côi được người nhận nuôi, cũng mang bạch hồn.
Sựxuất hiện của Việt khiến số người tham chiến lên đến chín người, nếu đấu một đối một thì sẽ lẻ một người, nhưng điều này không phải vấn đề vìcác Thần đã nhanh chóng thống nhất thể thức chiến đấu.
Tất cảngười tham chiến sẽ được cân bằng chiến lực ở mức độ Linh Đế cấp 5, cảnh giới bị hạn chế ở mức hữu ý, thể chất bị giới hạn, linh thú, linh trùng bị cấm sử dụng và mọi vũ khí chỉ phát huy uy lực cấp thánh bảo siêucấp.
Có nhiều người cho rằng điều này là bất công với những ngườicó thực lực mạnh, nhưng họ quên rằng cuộc chiến này không phải để phânra mạnh yếu mà là cuộc chiến đại diện cho các Thần. Nếu phải phái ngườiyếu ra đánh với người mạnh của đối thủ thì các Thần thà tự đánh nhau còn hơn, tất nhiên hậu quả xảy ra khi đó là cực kỳ khủng khiếp.
Chínngười sẽ chia thành bốn cặp ngẫu nhiên đấu loại trực tiếp, người còn lại sẽ vào thẳng vòng sau. Nghe có vẻ lợi thế nhưng thật ra chẳng có lợilộc gì vì sau mỗi trận chiến, những người thắng trận sẽ được hồi phụclinh lực, thể lực như trước lúc tham chiến.
Sau khi công bố thểlệ, trong vòng sáng nơi bọn Dương đanh đứng hiện ra hai đường sáng tựanhư kim đồng hồ, hai đường sáng này quay với tốc độ ngẫu nhiên, khi haiđường sáng dừng lại chỉ vào ai thì hai người đó sẽ đấu với nhau.
Với sự giám sát của các Thần thì chuyện có người tác động vào đường sáng là gần như không thể.
Đường sáng dần dừng lại ở vị trí Đoạn Tuyệt và Nguyễn Hoài Bão.
Cặp thứ hai, Trịnh Thiên Minh chiến Ngân Hà.
Cặp thứ ba, Độc Hành chiến Việt.
Vòng quay tiếp tục.
Dương đang thầm cầu mong được vào thẳng vòng trong thì nghe Thích Đông đứngcạnh chắp tay liên tục niệm: "Mô phật! Không trúng tao! Không trúngtao!"
Dương sực nghĩ nếu vào thẳng vòng trong thì phải đánh vớinhững đứa thắng cuộc còn nguy hiểm hơn, chi bằng chọn đứa nào đần đần để diễn trò rồi thua sớm cho lành.
Nghĩ vậy nên Dương cũng học theo Thích Đông, liên tục lẩm bẩm: "Đánh với Thích Đông! Đánh với Thích Đông!"
Sùng Hạo thì nghiến răng ken két thầm nghĩ: "Thằng nào cũng được! Đừng vào thẳng vòng trong!"
Kết quả kim chỉ vào Dương và Thích Đông, Sùng Hạo vào thẳng vòng trong.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, nơi bọn Dương đứng mọc lên một kiến trúc bằng đá vững chắc trông như một võ đài rộng lớn.
Trận đấu đầu tiên, Dương sẽ đấu cùng Thích Đông, sau đó đến Độc Hành vàViệt, Ngân Hà và Trịnh Thiên Minh, cuối cùng là Hoài Bão và Đoạn Tuyệt.
Đứng trên võ đài rộng lớn với sự quan sát của các vị Thần, Dương càng lúccàng rén, lúc này hắn chỉ muốn bỏ cuộc nhưng lại sĩ diện sợ mang tiếnghèn nhát nên không dám đầu hàng.
Không phải Dương không muốn cứuTrục Nhật mà vì Dương biết rõ khả năng của hắn khó thắng được bọn ĐoạnTuyệt, Thiên Minh thì nói gì đến Ngân Hà, Độc Hành.
Đánh thì không lại, bỏ chạy thì mang tiếng hèn nên Dương nghĩ ra một kế, hắn nhìn vềphía Thích Đông và nói: "Nể tình chiến hữu bấy lâu nay nên ta không muốn làm ngươi bị thương…"
Thích Đông liền chen ngang: "Thiện tai! Thí chủ cứ làm tiểu tăng bị thương đi, có Phật Hoàng ở đây tiểu tăng khôngchết được đâu."
Dương muốn chửi thề nhưng phải nhịn và nói tiếp:"Ta cũng không muốn loại ngươi quá sớm, cho nên ta muốn cược với ngươi,nếu ngươi tiếp nổi một chiêu của ta thì ta thua, nếu ngươi tiếp khôngnổi thì ta thắng, chơi không?"
Thích Đông suy nghĩ rồi gật đầu: "Mô phật! Mời thí chủ ra chiêu!"
Thích Đông đồng ý làm Dương mừng suýt thì cười lên, mục đích của hắn là đánhnhẹ tay cho Thích Đông đỡ được rồi chịu thua trong danh dự, vừa có tiếng vừa có miếng.
Diễn thì diễn cho tới, Dương dồn linh lực vào nắmđấm, Hắc Phù Đổng phân rã tụ vào nắm đấm hắn thành một cánh tay máy tolớn. Dương mang nắm đấm lao đến đấm thẳng vào cơ thể đang tỏa ra ánh kim của Thích Đông.
ẦM!
Va chạm, Thích Đông kêu ré lên rồi ngãra đất, hắn ôm ngực đau đớn rên rỉ nói: "Mô phật! Thí chủ quá mạnh mẽ…tiểu tăng xin đầu hàng!"
Dương trợn mắt nhìn Thích Đông diễn nhưthật mà tức không chịu được. Má nó, đi diễn trò còn gặp đúng thằng diễngiỏi hơn, mình hèn ngầm còn nó thì hèn công khai bất chấp.
Kết quả trận thứ nhất, Thích Đông đầu hàng, Võ Phi Dương vào vòng sau.
Như mọi ngày, Võ Bạch đang đứng bếp nghiên cứu một món ăn mới, cũng là lúc bọn Dương vừa thoát khỏi Thiên Cơ Cảnh.
Từ cấp bậc Linh Vương, linh hồn sẽ phát triển một loại giác quan đặc biệt, nếu là người không biết thì gọi đây là giác quan thứ sáu hoặc siêu năng lực, còn người luyện hồn gọi đây là linh lực hữu ý.
Linh lực hữu ý là cảnh giới mà linh hồn phát triển các giác quan tương tự của cơ thểnhư xúc giác, thị giác, thính giác… nhờ vậy mà người luyện hồn có thểdùng linh lực để cảm nhận, cầm nắm và điều khiển đồ vật mà không cầnchạm tay.
Đạt đến cấp Thần, linh lực hữu ý phát triển mạnh đến mức có thể cảm nhận sự vật và giao tiếp với người khác từ khoảng cách hàngtrăm cây số. Chính vì vậy mà khi Trục Nhật ra khỏi Thiên Cơ Cảnh, daođộng linh lực khác thường của hắn tỏa ra không biết che giấu đã khiếnhầu hết các Thần chú ý và lập tức dẫn đến một cuộc bao vây.
Võ Bạch cũng cảm nhận được nhưng không vội đến mà giao tiếp từ xa với Thiên Bất Như Ý để nắm bắt tình hình.
Khi nghe đến cuộc chiến của các hạt giống đế vương, Võ Bạch nghĩ Dương sẽra tay cứu thằng em vợ nên mới kéo anh em Hắc Đạo đến trợ uy.
BọnĐặng Vô Tâm nghe có Dương và Độc Hành sắp đánh nhau liền hùng hổ kéonhau đi tìm kèo cá cược mà không hề biết nơi bọn hắn sắp đến đang cónhững tồn tại khủng bố nhất lịch sử đất nước đang tụ hội.
"Võ Phi Dương, thủ lĩnh Hắc Đạo, tham chiến!"
Hắc Dương Hạm xuất hiện cùng tiếng hô vang dõng dạc của Võ Bạch, bọn ĐặngVô Tâm, Vu Sinh, Từ Trần… vừa trước còn tỏ ra khí thế oai vệ liền quỳbẹp xuống đất khoanh tay cúi đầu, nguyên nhân là Thần lực tỏa ra khắpmọi phương hướng khiến bọn hắn hãi hùng khiếp vía, sợ đến nỗi không thểkềm chế cơ quan tiết niệu.
Dương thì đứng chết trân, mồm há ramuốn chửi thề mà xung quanh toàn Thần nên không dám chửi, đành cố nuốtngược câu chửi vào bụng.
Võ Bạch thấy Dương nhìn mình, còn tưởngDương cảm động trước sự trợ lực của thằng em vợ, liền giơ nắm tay vềphía Dương và nói: "Anh rể cố lên!"
Dương lúc này chỉ muốn chạylại đấm vào mỏ nó một cái cho bớt cay, nhưng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay khi bản thân bị đưa vào vòng sáng nhập bọn với Độc Hành, Ngân Hà…
Nhìn về phía Hắc Dương Hạm, lúc này chỉ có ba người còn đứng thản nhiên làVõ Bạch, Vô Địch và Tử Yên. Nếu chỉ có mình Võ Bạch thì Dương còn chưađủ tư cách tham gia tranh tài, nhưng nhìn thấy Tử Yên, dù ngoại hình cóthay đổi nhưng các Thần vẫn có thể nhận ra thân phận của nàng, vì vậycũng không ai dị nghị tư cách tham gia của Dương.
Trên vòng sáng đã có bảy người, Sơn Tinh lên tiếng hỏi: "Còn ai muốn tham gia không?"
Không ai lên tiếng, hoặc là do không hứng thú tranh đoạt, hoặc là không có nhân tài đủ khả năng ứng chiến.
Lúc này Phật Hoàng của Thiên Không Tự chắp tay nói: "Mô phật! Ngã phật từ bi, quay đầu là bờ."
Phật Hoàng không hứng thú với sức mạnh của Trục Nhật, ngài chỉ cảm nhận được Trục Nhật bị điều khiển chứ không mang ác ý nên muốn đưa về Thiên Không Tự tìm cách cứu chữa. Vậy nên Phật Hoàng sẽ cử người tham gia.
Lúc này, Thích Đông bị Trục Nhật đẩy ra khỏi Thiên Cơ Cảnh và đang ở trongmột hang động cách đó không xa, cùng với hắn còn có Hồng Trần.
Hang động này giống như một khu vườn trong lòng đất với các loại nấm phátsáng và đom đóm bay lượn tạo ra một khung cảnh thần tiên ảo mộng.
Hồng Trần còn mệt mỏi ngồi tựa mình vào một tảng đá để hồi sức, tim ThíchĐông đập thình thịch, gã thầm giục bản thân rằng đây là cơ hội tốt đểchiếm cảm tình của Hồng Trần.
Nhưng Thích Đông không dám, cứ đứng nấp một bên mà lưỡng lự mãi.
Thích Đông sực nhớ đến một món quà mà Dương tặng, đó chính là trái lựu đạn.
Không phải Thích Đông không nghi ngờ, mà do Dương chế tác bằng kỹ thuật caonên Thích Đông kiểm tra mãi cũng không phát hiện gì nguy hiểm ở cái quảlựu đạn này. Tuy nhiên Thích Đông cũng không ngu mà lập tức làm theoDương, gã thử làm theo Dương bảo, cầm quả lựu đạn đút vào trong quầnnhưng không rút chốt.
Nhìn mình trong tư thế cho hai tay vào quầnhết sức bẩn bựa, Thích Đông nhếch môi cười lạnh, trong đầu thầm nghĩchắc chắn là Dương cố ý lừa gã chứ ai mà cua gái kiểu ngu đần như vậyđược, nhưng lừa nổi gã sao? "Thích Đông của Thiên Không Tự tham gia."
Một giọng nói cổ lão nhưng êm ái vang lên, khung cảnh xung quanh Thích Đông thay đổi, rồi gã nhìn thấy bọn Dương, Ngân Hà, Độc Hành… cả bọn đangtrợn mắt nhìn gã.
Thích Đông vẫn giữ nguyên tư thế cho hai tay vào quần và nhếch môi cười đểu.
Thích Đông quỳ bẹp xuống, nét mặt hóa đá, thanh danh của hắn đời này xem như mất sạch.
Trên vòng sáng đã có 8 người, Thủy Tinh nhìn Sơn Tinh và hỏi: "Còn ngươi thì sao? Lấy gì tham gia?"
Sơn Tinh không gây dựng thế lực phàm trần nên cũng không có thiên tài nổidanh nào dưới trướng, nhưng ngài không có ý định để phe Thủy Tinh hayCao Biền, Vô Thiên Phong Ba có được Trục Nhật.
Vẫn bình thản, Sơn Tinh vẫy tay, một thanh niên mặc quần áo da thú với làn da cháy nắng xuất hiện trên vòng sáng cùng bọn Dương.
Thanh niên này vừa xuất hiện liền ngơ ngác nhìn quanh, thấy Sơn Tinh từ xa, hắn liền kính cẩn quỳ xuống dập đầu nói: "Sư phụ!"
Sơn Tinh gật đầu với thanh niên rồi nói với các Thần: "Hắn tên Việt, là trẻ mồ côi sống một mình trên núi Tản Viên, ta thấy có duyên nên nhận hắnlàm trò."
Việt trông rất chân chất, tuy thể chất trông cường tráng nhưng chỉ là thể chất Nhân tộc, kém xa so với bọn mang Long thể nhưDương, Sùng Hạo và Đoạn Tuyệt. Nhưng linh hồn của Việt mới là thứ khiếntất cả bất ngờ.
"Linh Tướng? Bạch Hồn?" Một vị Thần ngạc nhiên thốt lên, không ngờ Sơn Tinh lại cử một người như vậy ra thi đấu.
Bạch Hồn là gì? Chính là linh hồn tư chất trắng, loại màu sắc có tiềm năng thấp nhất trong bảy màu sắc khởi nguyên.
Nhưng điều đáng nói là Sơn Tinh dám đưa một người tư chất trắng ra chiến đấuvới thế hệ thiên tài được cho là khủng khiếp nhất lịch sử đất nước.
Bằng giác quan linh hồn cường đại, các Thần có thể cảm nhận được Việt khôngcó gì đặc biệt, có lẽ điều duy nhất đặc biệt ở hắn là vì hắn được SơnTinh nhận làm trò. Nên biết, truyền thuyết cho rằng Sơn Tinh khi xưacũng là trẻ mồ côi được người nhận nuôi, cũng mang bạch hồn.
Sựxuất hiện của Việt khiến số người tham chiến lên đến chín người, nếu đấu một đối một thì sẽ lẻ một người, nhưng điều này không phải vấn đề vìcác Thần đã nhanh chóng thống nhất thể thức chiến đấu.
Tất cảngười tham chiến sẽ được cân bằng chiến lực ở mức độ Linh Đế cấp 5, cảnh giới bị hạn chế ở mức hữu ý, thể chất bị giới hạn, linh thú, linh trùng bị cấm sử dụng và mọi vũ khí chỉ phát huy uy lực cấp thánh bảo siêucấp.
Có nhiều người cho rằng điều này là bất công với những ngườicó thực lực mạnh, nhưng họ quên rằng cuộc chiến này không phải để phânra mạnh yếu mà là cuộc chiến đại diện cho các Thần. Nếu phải phái ngườiyếu ra đánh với người mạnh của đối thủ thì các Thần thà tự đánh nhau còn hơn, tất nhiên hậu quả xảy ra khi đó là cực kỳ khủng khiếp.
Chínngười sẽ chia thành bốn cặp ngẫu nhiên đấu loại trực tiếp, người còn lại sẽ vào thẳng vòng sau. Nghe có vẻ lợi thế nhưng thật ra chẳng có lợilộc gì vì sau mỗi trận chiến, những người thắng trận sẽ được hồi phụclinh lực, thể lực như trước lúc tham chiến.
Sau khi công bố thểlệ, trong vòng sáng nơi bọn Dương đanh đứng hiện ra hai đường sáng tựanhư kim đồng hồ, hai đường sáng này quay với tốc độ ngẫu nhiên, khi haiđường sáng dừng lại chỉ vào ai thì hai người đó sẽ đấu với nhau.
Với sự giám sát của các Thần thì chuyện có người tác động vào đường sáng là gần như không thể.
Đường sáng dần dừng lại ở vị trí Đoạn Tuyệt và Nguyễn Hoài Bão.
Cặp thứ hai, Trịnh Thiên Minh chiến Ngân Hà.
Cặp thứ ba, Độc Hành chiến Việt.
Vòng quay tiếp tục.
Dương đang thầm cầu mong được vào thẳng vòng trong thì nghe Thích Đông đứngcạnh chắp tay liên tục niệm: "Mô phật! Không trúng tao! Không trúngtao!"
Dương sực nghĩ nếu vào thẳng vòng trong thì phải đánh vớinhững đứa thắng cuộc còn nguy hiểm hơn, chi bằng chọn đứa nào đần đần để diễn trò rồi thua sớm cho lành.
Nghĩ vậy nên Dương cũng học theo Thích Đông, liên tục lẩm bẩm: "Đánh với Thích Đông! Đánh với Thích Đông!"
Sùng Hạo thì nghiến răng ken két thầm nghĩ: "Thằng nào cũng được! Đừng vào thẳng vòng trong!"
Kết quả kim chỉ vào Dương và Thích Đông, Sùng Hạo vào thẳng vòng trong.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, nơi bọn Dương đứng mọc lên một kiến trúc bằng đá vững chắc trông như một võ đài rộng lớn.
Trận đấu đầu tiên, Dương sẽ đấu cùng Thích Đông, sau đó đến Độc Hành vàViệt, Ngân Hà và Trịnh Thiên Minh, cuối cùng là Hoài Bão và Đoạn Tuyệt.
Đứng trên võ đài rộng lớn với sự quan sát của các vị Thần, Dương càng lúccàng rén, lúc này hắn chỉ muốn bỏ cuộc nhưng lại sĩ diện sợ mang tiếnghèn nhát nên không dám đầu hàng.
Không phải Dương không muốn cứuTrục Nhật mà vì Dương biết rõ khả năng của hắn khó thắng được bọn ĐoạnTuyệt, Thiên Minh thì nói gì đến Ngân Hà, Độc Hành.
Đánh thì không lại, bỏ chạy thì mang tiếng hèn nên Dương nghĩ ra một kế, hắn nhìn vềphía Thích Đông và nói: "Nể tình chiến hữu bấy lâu nay nên ta không muốn làm ngươi bị thương…"
Thích Đông liền chen ngang: "Thiện tai! Thí chủ cứ làm tiểu tăng bị thương đi, có Phật Hoàng ở đây tiểu tăng khôngchết được đâu."
Dương muốn chửi thề nhưng phải nhịn và nói tiếp:"Ta cũng không muốn loại ngươi quá sớm, cho nên ta muốn cược với ngươi,nếu ngươi tiếp nổi một chiêu của ta thì ta thua, nếu ngươi tiếp khôngnổi thì ta thắng, chơi không?"
Thích Đông suy nghĩ rồi gật đầu: "Mô phật! Mời thí chủ ra chiêu!"
Thích Đông đồng ý làm Dương mừng suýt thì cười lên, mục đích của hắn là đánhnhẹ tay cho Thích Đông đỡ được rồi chịu thua trong danh dự, vừa có tiếng vừa có miếng.
Diễn thì diễn cho tới, Dương dồn linh lực vào nắmđấm, Hắc Phù Đổng phân rã tụ vào nắm đấm hắn thành một cánh tay máy tolớn. Dương mang nắm đấm lao đến đấm thẳng vào cơ thể đang tỏa ra ánh kim của Thích Đông.
ẦM!
Va chạm, Thích Đông kêu ré lên rồi ngãra đất, hắn ôm ngực đau đớn rên rỉ nói: "Mô phật! Thí chủ quá mạnh mẽ…tiểu tăng xin đầu hàng!"
Dương trợn mắt nhìn Thích Đông diễn nhưthật mà tức không chịu được. Má nó, đi diễn trò còn gặp đúng thằng diễngiỏi hơn, mình hèn ngầm còn nó thì hèn công khai bất chấp.
Kết quả trận thứ nhất, Thích Đông đầu hàng, Võ Phi Dương vào vòng sau.
Danh sách chương