#20. Mũi nhọn…

Lưu Nghiễn đành phải sửa sang lại quần áo, theo chân Hồ Giác lên lầu, Hồ Giác thấp giọng dặn: “Cậu gặp rắc rối đấy, nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng cậu phải ráng cẩn thận vào, đừng để lỡ lời.”

Lưu Nghiễn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Hồ Giác đẩy mở cửa phòng của Lâm Mộc Sâm ra, sau đó lập tức rời đi.

“Tìm cậu cả ngày trời, đang làm gì vậy?” – Lâm Mộc Sâm ngồi trên một cái ghế xoay, đưa lưng về phía Lưu Nghiễn, quay mặt ra cánh cửa sổ tuyết rơi đầy trời, trong tay gã đang vọc một khẩu súng.

Lưu Nghiễn đáp: “Đang ngồi tán dóc thôi, hôm nay không phải được nghỉ sao?”

Cậu nghiêng người ngồi lên chiếc bàn làm việc sau lưng Lâm Mộc Sâm, quét mắt nhìn qua hai vật đang bày ra trên mép bàn – quyển nhật ký của Quyết Minh và nhật ký của cậu.

Vốn Lưu Nghiễn có ghi lại những điều thầm bất mãn với Lâm Mộc Sâm trong nhật ký, nhưng như thế vẫn chưa đáng để bị hỏi tội, có điều nhật ký của Quyết Minh thì khó mà biết được.

Lưu Nghiễn không ngừng phán đoán, Lâm Mộc Sâm lại tiếp: “Thế à? Tán dóc với ai, về những cái gì? Anh thấy cậu với những người bạn mới tới này thân thiết quá nhỉ?”

Lưu Nghiễn thản nhiên: “Cùng với mục sư và nhà triết học ngắm trăng sao, bàn chuyện thi từ ca phú, lý tưởng nhân sinh… chúng tôi rất hoan nghênh anh, nếu anh thích thì lúc nào cũng có thể nhập bọn với tụi tôi hết.”

Chiếc ghế xoay đánh một vòng, Lâm Mộc Sâm quay mặt đối diện Lưu Nghiễn, cười rằng: “Anh Sâm kém văn hóa, mấy người trình độ cao như các cậu nói chuyện, anh nghe chẳng hiểu mô tê gì cả, hôm nay có người nhặt được hai quyển nhật ký ở hành lang, anh không dám tự tiện lật xem, tôn trọng cái gọi là quyền riêng tư của lớp trẻ các cậu, cậu cầm lấy đi hỏi xem là của ai.”

“Được.” – Lưu Nghiễn nhanh chóng đáp ứng – “Cứ để đó tôi.”

Cậu lấy lại nhật ký, anh Sâm lại bảo: “Mấy bữa nay anh vẫn suy nghĩ mãi, rồi nhờ cậu Hồ cố vấn ý kiến, làm ra hai quyết định.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm.” – Lưu Nghiễn nói – “Hồ Giác là do tôi đề cử cho anh.”

Lâm Mộc Sâm vui vẻ gật đầu: “Người cậu đề cử rất được.”

Lưu Nghiễn còn hỏi: “Phải rồi, Mông Phong đâu?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Đây chính là quyết định thứ nhất mà anh định đề cập tới, lương thực của chúng ta sắp hết rồi.”

Lưu Nghiễn nghĩ bụng thật vớ vẩn, hôm qua vừa mới chở về nào là gạo và mì, trâu, heo, lương thực tiêu thụ đều có tính toán, chia phần một trăm người đâu ra đó rõ ràng, mỗi ngày ăn một trăm kilogam thức ăn, một tấn lương thực đủ cho mọi người ăn trong hai chục ngày, độn thêm khoai tây thì có thể ăn tới một tháng. Số lương thực Lâm Mộc Sâm cướp đoạt dọc đường chỉ sợ đã hơn trăm tấn, làm sao chỉ vỏn vẹn một tháng đã ăn hết cho được? Sợ còn chưa tiêu hết 20% nữa là.

Lưu Nghiễn thừa hiểu tính cách của Lâm Mộc Sâm – thiếu cảm giác an toàn.

Lâm Mộc Sâm liều mạng cắt giảm miệng ăn, đứng ngồi không yên, sợ một ngày nào đó nếu không còn kiếm được nguồn cung cấp, lương thực sớm muộn gì cũng cạn veo, cho dù có tích trữ lượng lương thực cho cả mười năm, cũng không thể xua đi cái ý nghĩ kỳ quái này trong đầu gã.

Mà thậm chí, nguồn lương thực thu vào có dồi dào đến đâu vẫn không thể đập bẹp cảm giác nguy cơ của gã. Nếu muốn giải quyết tận gốc, duy chỉ có một cách, chứng minh cho gã rằng họ có khả năng sản xuất lương thực, hơn nữa số lương thực đó đủ để đáp ứng nhu cầu cho đại bộ phận người.

Lưu Nghiễn liền nói: “Tôi đã bàn trước với Hồ Giác về vấn đề này rồi cơ mà.”

Lâm Mộc Sâm giật giật chân mày, như lấy làm ngạc nhiên, gã hỏi: “Vậy ra chủ ý của Hồ Giác là do cậu nói cho cậu ta biết sao? Hai người thường lén liên hệ như vậy à?”

Lưu Nghiễn thầm than lỡ hớ miệng, bèn vòng vo đánh lảng, vờ bày ra vẻ không vui: “Anh ta không nói cho anh hay sao? Thích lấy ý tưởng của người khác đi tranh công không phải là thói quen tốt đâu.”

Lâm Mộc Sâm nở nụ cười đóng mác hồ ly, gã lắc đầu lên giọng: “Lưu Nghiễn, cậu còn bồng bột lắm, chỉ cần đưa ra những đề nghị và ý tưởng tốt cho tập thể chúng ta, là do ai đề xuất, cần gì phải tính toán chi li nào?”

Lưu Nghiễn xuôi xị: “Thôi được, anh Sâm nói rất đúng.”

Lâm Mộc Sâm nhoài người dụi tắt điếu thuốc, rồi ngã mạnh người tựa vào ghế, bắt chéo hai tay sau đầu, thản nhiên nói: “Không thể ăn không ngồi rồi mãi, Hồ Giác cho rằng, chúng ta cần phải tích cực mở rộng con đường mới.”

Lưu Nghiễn gật gật đầu, dường như có hơi không yên lòng.

Lâm Mộc Sâm lại tiếp: “Xung quanh có không ít tài nguyên sử dụng được, không giống như hồi chúng ta còn ở Dụ trấn. Có thể săn thú trên ngọn núi phía Đông, câu cá trong sông, anh bảo Trương Dân và Mông Phong mỗi đứa mang theo một đội người, đến hai chỗ đó xem xét địa hình, thuận tiện tìm kiếm hồ nước và ruộng đồng.”

Lưu Nghiễn nói: “Thật ra đề nghị này là do tôi nêu ra từ tối qua, chúng tôi đã mang về một bao tải chứa đầy hạt giống, chờ đến đầu Xuân có thể khai khẩn ruộng ở thôn bên, rồi mọi người cùng nhau dời sang đó ở. Tôi đã xem qua, đất đai nơi đó dùng để trồng trọt không vấn đề gì. Tôi nhớ trong số người tuyển chọn đợt trước, có một cậu sinh viên năm tư trường đại học Nông nghiệp Hoa Trung…”

“Vậy thì tốt.” – Lâm Mộc Sâm ngắt lời – “Kế hoạch này và ý tưởng của anh chưa mấy ăn khớp, nhưng trọng tâm thì vẫn thống nhất.”

“Có cái gì chưa ăn khớp?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Lâm Mộc Sâm: “Căn cứ vẫn nên đặt tại đây, phân ra một nhóm người đi khai khẩn, không cần phải đi hết cả bọn.”

Lưu Nghiễn vừa nghe đã hiểu, cậu liền bảo: “Nhưng địa hình và công trình ở thôn nhỏ chưa phù hợp để phòng thủ lũ zombie, tôi cần dùng hầu hết những thứ rào chắn phòng ngự ở đây dời sang bên kia.”

Lâm Mộc Sâm: “Bởi vậy đây là quyết định thứ hai của anh, rào chắn phòng ngự sao có thể dỡ bỏ được? Vất vả lắm mới dựng xong. Cậu phải xây lại cái khác từ đầu, tự mình giải quyết vấn đề này đi, có thể đi tìm bạn bè của cậu cùng nhau định hướng trước. Trong mùa Đông này, cậu cứ việc tận tình nhờ vả Mông Phong ra ngoài tìm kiếm vật tư cho, để đến khi đó khỏi cập rập. Đến đầu xuân anh muốn tới nghiệm thu đấy.”

Lâm Mộc Sâm “khảy bàn tính” thật kêu, gã định cắm rễ trong cái trường tiểu học này, chễm chệ như hoàng đế chả cần phải làm gì, cùng với một đám người hầu ngồi mát ăn bát vàng.

Những người còn lại thì đuổi hết sang cái thôn rách nát kia, làm ruộng, chăn gia súc, dâng cơm ngày ba bữa cho gã, nếu cúng thêm ít rượu và thuốc lá thì đúng bài luôn.

Lưu Nghiễn phác sơ kế hoạch, trước mắt thì đây là kết quả tốt nhất rồi, chỉ cần tách ra khỏi gã là có thể giải quyết phần lớn mâu thuẫn.

Còn về cái chủ ý để mọi người lao động nuôi sống bọn Lâm Mộc Sâm, nếu khi Mông Phong quay về nghe được, chắc chắn phi ngay cho gã một đạp.

“Được, không có vấn đề.” – Lưu Nghiễn sảng khoái chấp nhận – “Tôi đi làm liền.”

“Cậu vẫn được phép ở lại đây.” – Lâm Mộc Sâm gật đầu nói – “Cậu rất quan trọng với anh đấy, hãy tự giữ gìn bản thân cho tốt. Mông Phong rất có năng lực, cậu ta thừa sức bảo vệ tốt những người đến sống trong thôn.”

Lưu Nghiễn chỉ nói: “Tôi về đây, anh bảo Mông Phong và Trương Dân đi tìm xa lắm không? Đi lại bằng cái gì?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Khoảng một trăm tám chục cây số, do anh tự khoanh vùng trên bản đồ, thì sao?”

Lưu Nghiễn tính nhẩm trong bụng, đi tới nơi, cộng thêm thời gian xem xét xung quanh, rồi quay trở về, cần ít nhất là hai ngày.

“Không gì cả.” – Lưu Nghiễn cười rằng – “Chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”

Khi cậu xoay người toan rời khỏi, Lâm Mộc Sâm bỗng nhiên gọi: “Lưu Nghiễn.”

Lưu Nghiễn quay đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Mộc Sâm.

Lâm Mộc Sâm: “Rốt cuộc thì, anh vẫn cảm thấy cậu không thích anh lắm, có phải không?”

“Anh Sâm nói quá rồi.” – Lưu Nghiễn nhếch khóe môi, cậu thật không ngờ rằng Lâm Mộc Sâm vậy mà không kiềm được, thẳng thừng xổ toẹt ra như thế. May mà gã chưa mấy để bụng, nên cậu và Quyết Minh tạm thời còn yên ổn.

Lâm Mộc Sâm nói nhẹ bâng: “Cậu là nhân tài có thể đào tạo, cần phải nghe lời, có biết chưa?”

Lưu Nghiễn ngả bài: “Anh Sâm, thành thật mà nói, đôi khi tôi quả thật có chút không thoải mái trong lòng.”

Lâm Mộc Sâm bảo: “Không thoải mái cứ nói ra, trong băng tụi anh luôn không cần câu nệ gì cả. Nơi này anh lớn tuổi nhất, ngay từ lúc đầu các cậu tìm tới chỗ anh nương tựa, anh liền xem các cậu như em út trong nhà mà đối đãi.”

Lưu Nghiễn thở dài, tiếp lời: “Anh Sâm, anh tạo điều kiện để chúng tôi có thể tiếp tục sinh tồn, từ lần đầu lưu vong đã tiếp nhận chúng tôi, cho chúng tôi nơi ăn chốn nghỉ, về điều đó, tôi và Mông Phong đều thật lòng biết ơn anh.”

“Nhưng tôi luôn cho rằng con người bình đẳng với nhau, anh là lão Đại của chúng tôi, mà không phải Hoàng đế. Anh cho chúng tôi ăn, cho uống, tôi tin bởi vì trong anh có lòng thương người, sẵn sàng đứng ra chứa chấp từng người một trong lúc chúng tôi không có năng lực tự bảo vệ mình. Chúng tôi cũng tự nguyện cố gắng hết sức, thậm chí hy sinh cả tính mạng khi anh cần, bảo vệ sự an ổn cho anh và người khác để đền ơn.”

“Mông Phong cũng luôn nghĩ như vậy, tuy là anh ấy rất mạnh, nhưng ai có thể đoán đúng mọi điều? Đây là tình nghĩa mà không phải phục tùng, là sự tín nhiệm lẫn nhau mà không phải… như trước kia anh vẫn hay nói đấy, người Trung Quốc ‘nô tính’ từ trong máu thịt, tôi tin là trong số chúng ta không ai có ‘nô tính’ cả.”

“Thế nên nếu một ngày nào đó, trong số chúng tôi có người bị thương, tôi mong là anh có thể chia cho ít thức ăn, cho chúng tôi một cơ hội chào từ biệt cũng như chúc phúc với anh, rồi dõi theo tôi và những người đó rời đi, cùng nói với nhau câu “vĩnh biệt người anh em, chúc may mắn”, chứ không phải chỉa súng vào đầu tôi, thẳng tay nả ngay một phát.”

Lâm Mộc Sâm chỉ lẳng lặng nghe, không bình phẩm câu nào.

Lâm Mộc Sâm mở miệng: “Anh sẽ tự xét lại mình, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Ba điều phản tỉnh hàng ngày(*), là vầy phải không?”

(*) Nguyên văn: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân.

Đây là một câu của Tằng tử (đệ tử Khổng Minh) trong “Luận Ngữ”.

Ta mỗi ngày tự xét mình về ba điều: Vì người khác mưu tính công việc có giữ lòng trung thành không? Cùng bạn bè giao thiệp có giữ lòng trung tín không? Có chuyên tâm học tập không? Lưu Nghiễn: “Đúng vậy.”

Lâm Mộc Sâm nói thêm: “Sau này có chuyện gì sẽ hỏi ý cậu một chút, phải rồi, nhắc tới chuyện anh bảo vệ cho các cậu ấy, anh bỗng dưng nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, là về mục sư Ngô, suýt chút quên béng.”

Lưu Nghiễn: “Mục sư làm sao?”

Lâm Mộc Sâm liền tiếp: “Ông ta có một số hành vi anh không ưa được, ví dụ như lúc nhận suất ăn, ông ta luôn nói “tạ ơn Chúa”, rồi cũng xúi những người khác phải “tạ ơn Chúa”. Lúc ăn cơm thì nói “tạ ơn Chúa đã ban thức ăn cho chúng con”, trước khi ngủ lại “tạ ơn Chúa đã ban cho chúng con một chốn về yên ổn”… Mấy kiểu phát ngôn như thế còn nhiều nữa.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lâm Mộc Sâm: “Ông ta hoàn toàn không biết, cho ông ta ăn, cho ông ta ở, chính là anh. Người bảo vệ ông ta là đàn em của anh, vậy mà ông ta lại nói với những người khác rằng Chúa cứu thế bảo vệ mọi người ở nơi này, đó là anh mày đây này.”

Lưu Nghiễn hòa giảng: “Đây là thái độ bình thường của các giáo sĩ thôi mà… sao lại nói như vậy, anh Sâm, anh có thể cho rằng “Chúa” mà ông ấy nhắc tới là anh cũng được…”

Lâm Mộc Sâm: “Anh chắc mẩm ông ta không nhắc về anh.”

Lưu Nghiễn thiệt đau đầu, căn bản không thể nào giải thích cho Lâm Mộc Sâm vấn đề này được, ngay lúc mâu thuẫn gần như dịu đi, thì Lâm Mộc Sâm lại lạnh lùng tiếp: “Nếu ông ta thấy “Chúa” đang bảo vệ mình, chốc nữa cậu đuổi ông ta đi, cho ông ta thức ăn trong ba ngày, để ông ta đi khỏi chỗ này mà tìm “Chúa” của mình ấy.”

Lưu Nghiễn chau mày, chăm chú quan sát Lâm Mộc Sâm để xác nhận xem có phải gã đang nói thật hay không.

Lâm Mộc Sâm dùng một tay xoay xoay khẩu súng, thờ ơ rằng: “Cậu cảm thấy xử lý vậy được chưa? Cậu coi đó, anh tự xét lại mình rồi, bắt đầu hỏi ý kiến của cậu mà.”

Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, cậu nói: “Anh Sâm, tôi muốn cầu tình giùm ông ấy.”

Lâm Mộc Sâm bảo: “Hoặc là cậu phải khiến cho ông ta đổi “tạ ơn Chúa” thành “tạ ơn anh Sâm”, vầy là được, thế thì chuyện trước giờ không cần truy cứu nữa.”

“Chuyện này… có vẻ khó.” – Lưu Nghiễn ngập ngừng.

Lâm Mộc Sâm: “Không thì đi bảo với Hồ Giác, kêu cậu ta làm tay mục sư kia câm miệng luôn đi.”

Lưu Nghiễn mau mắn gật đầu: “Được.”

Lâm Mộc Sâm miễn cưỡng tiếp: “Nếu để anh nghe thêm lần nào nữa, thì ông ta sẽ được gặp Chúa đấy. Thật ra anh từng nghĩ tới cách này này, tặng một phát đạn tiễn ông ta đi cho rảnh nợ.”

Lưu Nghiễn gật đầu, không hề phí lời thêm, trước khi cậu rời đi lại nghe tiếng gõ cửa vang lên.

Hồ Giác đẩy cửa bước vào, Lưu Nghiễn định đi khỏi, Hồ Giác thấy thế bèn bảo: “Lưu Nghiễn, khoan đi đã.”

Lưu Nghiễn đứng lại, Lâm Mộc Sâm giương mắt nhìn thẳng vào Hồ Giác, anh ta liền nói: “Ngoài kia có một chiếc xe mới đến, trên xe có hai người trốn từ Tây An tới.”

Lưu Nghiễn: “Người tị nạn tới đây à?”

Lâm Mộc Sâm nói: “Hồ Giác cậu giải quyết đi, coi mấy người đó có tư cách được lưu lại không?”

Hồ Giác tiếp lời: “Là một nam một nữ, tôi thấy anh nên đi gặp mặt trực tiếp, vì họ mang tới một tin rất xấu.”

“Zombie?” – Lưu Nghiễn lờ mờ đoán ra vấn đề.

Hồ Giác gật đầu khẳng định phán đoán của Lưu Nghiễn: “Từ đầu Đông, tất cả zombie đều dời về phía Nam, một đợt sóng zombie chừng mười vạn con đang đi về hướng chúng ta. Dựa theo nguồn tin của họ, chưa đầy một ngày nữa chúng sẽ tới nơi này rồi.”

Trong văn phòng im bặt hẳn đi.

Lưu Nghiễn: “Mười vạn con zombie??”

Hồ Giác: “Mười vạn con zombie.”

Lâm Mộc Sâm chỉ đạo: “Lưu Nghiễn, cậu đi chuẩn bị đi, anh biết cậu nghe hiểu, cậu là người thông minh mà. Hồ Giác, dẫn hai người mới tới kia lại đây, để anh hỏi chút tình hình.”

.

.

.

End #20.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện