#39. Nguy cơ…

Tại Khu số Sáu thuộc Mặt trận trung ương, tầng thứ mười bốn, bao gồm trường học và các trụ sở hành chính công cộng.

Trương Dân nắm tay Quyết Minh đến lớp dự bị đại học – vào tháng Tám tổ chức thi đầu vào, đến tháng Chín khai giảng. Phần đa học sinh trong lớp này là con cái của quân nhân hoặc công nhân viên chức, dân thường chiếm số ít.

Với thân phận hiện tại của Trương Dân đáng lẽ không được vào ở khu số Sáu, nhưng Ngô Song Song đã dẫn họ tới đây, và Mông Kiến Quốc cũng gửi giấy xuống. Trương Dân vốn dĩ là lính xuất ngũ, nên anh làm một tờ đơn nộp lên trên, cam kết một khi cần thiết sẽ nhập ngũ làm nghĩa vụ, bất cứ lúc nào cũng có thể điều binh, nhưng mỗi ngày vẫn được trở về thăm con trai.

Đồng thời, Trương Dân cũng nộp đơn khác xin mở một phòng khám Trung y nho nhỏ ở khu số Sáu, làm từ thiện không thu phí, chỉ cần Quốc gia đảm bảo cái ăn chỗ ở cho anh và Quyết Minh là đủ.

Hai lá đơn này vẫn còn chưa thông qua, nhưng đơn xin nhập học của Quyết Minh đã giành được một cơ hội có thể đến trường, tất nhiên chỉ mới là cơ hội mà thôi.

Tại Trung tâm tị nạn dưới lòng biển, mỗi tầng đều có sức chứa hơn một triệu người, không gian vô cùng rộng lớn. Trương Dân và Quyết Minh cũng được phân vào ở cùng tầng với Lưu Nghiễn, tầng mười ba.

Anh mỗi ngày đều đưa Quyết Minh đi học, rồi đến căn tin công cộng bên ngoài trường học ngồi chờ, giữa trưa anh đi đón nhóc ra ăn cơm.

Sau bữa trưa, Trương Dân ra công viên tìm ghế đá ngồi xuống, Quyết Minh gối lên đùi anh nằm ngủ một giấc, buổi chiều lại tiếp tục lên lớp, buổi tối tan học ra ăn cơm rồi về nhà.

Hôm nay Trương Dân đi mua một ly cà phê, ngồi trong căn tin, tiện tay lật tìm tạp chí miễn phí – một chồng báo nặng trịch, đem đi lót ổ gấu trúc cũng còn dư.

Trương Dân đã hứa với Quyết Minh, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh, bất kể kết quả thế nào, đều đi nhận nuôi một con chó chow chow(1) màu trắng chưa có chủ, rồi nhuộm đen hai hốc mắt của nó và nuôi trong ký túc xá.

(1) Chó Chow chow: một giống chó cổ của Trung Quốc, có bộ lông dày như sư tử và vẻ ngoài lại giống gấu, nên còn có tên gọi là “hùng cẩu” (chó gấu). Và anh chàng này là một loài quý tộc với giá không rẻ chút nào: 1000-8000 USD. Hèn chi Quyết Minh xách về sơn đen làm gấu trúc rởm =)))

chow05

Anh tùy ý lật báo ra xem, tiêu đề ghi: [Bộ chỉ huy Mặt trận trung ương đã đạt được bước tiến triển đầu tiên, số người được đội ngũ cứu hộ tìm thấy chạm mốc hơn một triệu người]

Lại lật tiếp, là ấn bản của tuần báo Giáo dục tư tưởng chính trị, ngôn luận hàm ẩn sự bất mãn đối với Trung tâm nghiên cứu khoa học ở Khu số Bảy.

Thời báo Tin tức Quốc tế: Khoảng 90% lãnh thổ toàn thế giới đã bị đại dịch xâm lấn.

[Các quốc gia ở Châu Phi và Châu Mỹ La tinh đang di chuyển sang Châu Nam Cực]

[Người dân Châu Phi đã rời khỏi Mũi Hảo Vọng(2), di tản về hướng Châu Nam Cực, một con thuyền lớn chở đầy người đã bùng phát bệnh dịch trên đường đi, khi đến thềm băng Ross Ice Shelf(3) thì hoàn toàn mất liên lạc, nửa tháng sau theo dòng hải lưu dạt vào quần đảo Queen, khiến cho bệnh dịch zombie xâm lấn sang cả Châu Nam cực, may mà nhiệt độ không khí cực rét lạnh, bọn chúng từ Cực Dương chậm chạm tiến về Đông Nam Cực, lây lan cả vùng Vincent Heights.]

(2) Mũi Hảo Vọng: là mũi đất hoang dã và nhiều đá ở Cộng hòa Nam Phi, ở rìa phía Nam của bán đảo Cape.

(3) Ross Ice Shelf: là một thềm băng thuộc Nam Cực.

[Ba ngày sau khi Mỹ tuyên bố sự nghiên cứu vắc xin phòng bệnh tiến vào giai đoạn đột phá, phòng nghiên cứu Alaska đã bùng nổ virus dịch bệnh, toàn bộ nhân viên khoa học đều chết…]

[Hiện tượng thí nghiệm virus một cách vô nhân đạo ở Ấn Độ lọt vào sự công kích kịch liệt của Liên minh Châu Âu.]

[Kim Jong Nam (lãnh đạo của Bắc Triều Tiên) mang theo số lượng lớn đầu đạn hạt nhân đổ bộ vào Trung tâm cứu viện ở Bắc Thái Bình Dương, phát sinh tranh chấp cùng Nhật Bản.]

[Sự xuất hiện của virus Oaks, có phải là tàn dư còn sót lại của biệt đội 731(4)trong cuộc chiến tranh Phát xít Nhật?]

(4) Biệt đội 731: là một đội quân hóa học của Đế quốc Nhật, là lực lượng mật phục vụ nghiên cứu về chiến tranh sinh học và hóa học, đóng quân tại Cáp Nhĩ Tân- Trung Quốc. Bắt người dân Trung Quốc để thí nghiệm sinh hóa học; và rải vi trùng dịch hạch, thực phẩm bị nhiễm bệnh khắp khu vực dân cư để nghiên cứu tác động. Lấy cơ thể người sống để thử tính năng vũ khí.

[Nhà văn Stefan Zweig(một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và viết tiểu sử nổi tiếng người Do Thái), người ủng hộ tư tưởng Đức Quốc Xã…]

Trương Dân giở sang trang khác, bên dưới tiêu đề là từng cột chuyên mục đa dạng. Nội dung bên trong toàn là chuyện tự thuật của người dân sống sót sau đại nạn, kể lại những tháng ngày hãi hùng, sau thì nhắc nhở tất cả mọi người ở Trung tâm tị nạn hãy quý trọng giờ phút hiện tại, cổ vũ niềm tin với tương lai.

Chuyên mục giải trí là chuyện chạy nạn của những ngôi sao nổi tiếng, kéo tít: [Đường Dật Hiểu trở về bình an, hàng vạn fan khóc nấc.]

Trương Dân: “…”

Tình hình các nước khác đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, trong khi ở đất nước chúng ta mọi chuyện đều tốt đẹp – dạng tin tức khích lệ tinh thần, chả có gì hay ho, liếc mắt ngó sơ là hết.

Phía đối diện có một phụ nữ vẫn dùng ánh mắt soi mói dòm Trương Dân, thế là anh càng lật tung xấp báo lên, rồi chợt ngưng mắt trước một trang báo.

Trong đó có một bài chuyên mục ở góc nhỏ.

[Sơ lược thông tin nghiên cứu từ Khu số Bảy, nguyên nhân căn bản của việc bùng nổ virus có thể do Trái Đất tự mình thanh tẩy.]Bên dưới chuyên mục còn trích ra những bình luận của các nhà khoa học thuộc Quân đội, ngôn từ quyết liệt, từng bước phản bác lý luận của của Khu số Bảy.

Trương Dân nhác thấy người viết bài và biên tập là Tạ Phong Hoa, không khỏi mỉm cười, xem ra cô nàng ấy đã tìm được một công việc khá ngon lành.

Chiếc TV màn hình mỏng trên tường căn tin bất chợt phát tin.

MC nữ: “Tướng quân Mông này, có thể bữa nay ngài sẽ phải đối mặt rất nhiều vấn đề khá phiền toái đấy ạ, ngài phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.”

Người đàn ông cất giọng: “Lần nào cô cũng bảo thế, có lúc nào khác đi không?”

MC nữ cười nói: “Tổ nghiên cứu môi trường tự nhiên và văn hóa cổ đại thuộc Khu số Bảy đã chỉ ra, mầm mống virus mà dòng hải lưu đã cuốn tới, có thể đã tồn tại từ 9.5 triệu năm trước ở Kỷ băng hà, ngài có nhận định gì về vấn đề này?”

Giọng nam trầm vang: “Chúng tôi đã nhận được hàng tá báo cáo từ Khu số Bảy rồi.”

Trương Dân lúc này mới ngẩng đầu ghé mắt, khoảnh khắc đó anh tưởng như có một loại ảo giác, người đang ngồi trong phòng phỏng vấn kia chính là Mông Phong.

Đường nét khuôn mặt khá tương tự, nhưng khí chất giống đến mức không thể giống hơn được nữa, Trương Dân lập tức biết ngay người này là ai.

Mông Kiến Quốc dùng tay làm một động tác mô tả khoa trương, thanh âm trầm ổn mà điềm tĩnh: “Mớ báo cáo đó chất đống trên bàn làm việc của tôi ấy, sắp chạm tới trần nhà luôn rồi.”

Khán giả ồ cười.

“Mỗi một giả thiết đều có cách lập luận hoàn toàn khác nhau, các nhà thiên văn học thì cho rằng đó là rác phế liệu thí nghiệm mà người ngoài hành tinh xả xuống Địa cầu; trong khi các nhà khảo cổ lại giải thích đây chính là nguyên nhân gốc rễ khiến người Maya biến mất; các nhà sinh vật học đưa ra thuyết tiến hóa đào thải của tự nhiên; các nhà tâm linh học thì… ầy, đừng hỏi tôi, tôi cũng chả hiểu sao họ lại lọt vào Khu số bảy được, bọn họ giải thích đại dịch này là thứ bị thoát ra từ chiếc hộp Pandora.”

Đoạn nói chuyện này khiến cho cả căn tin rộn tiếng cười. Mông Kiến Quốc vừa qua tuổi bốn mươi, nhưng vẫn giữ được vẻ phong độ tuấn tú, hòa nhã mà hùng dũng, là một vị tướng quân cực kỳ có sức hút.

Vào thời điểm thế này, để ông đứng ra làm người đại diện cho phía Quân đội là vô cùng thỏa đáng.

Mông Kiến Quốc tiếp lời: “Vẫn còn giả thiết lạ đời hơn nhiều, tôi nhớ có một nhà di truyền học lập luận rằng, loại virus này có ý nghĩa với loài người, là nhân tố thúc đẩy sự tiến hóa, khiến loài người trở thành một giống nòi khác, mở ra Kỷ nguyên mới cho Trái đất. Nôm na là, anh ta định cho chúng ta tiêm virus vào người luôn đấy.”

Khán giả lại được một phen cười ngất, MC nữ cười hỏi: “Vậy tướng quân Mông thì nghĩ sao? Bản báo cáo nào mới xác định đúng nhất về tình hình trước mắt?”

“Trước khi quan tâm đến lập trường của phía Quân đội.” – Mông Kiến Quốc đáp – “Tôi thật lòng mong là, Khu số Bảy trước khi trình báo cáo lên hãy thống nhất xong mâu thuẫn nội bộ của họ đã. Tôi cũng không muốn mỗi lần cánh cửa Hồng Kiều mở ra, đều khuân ra một chồng lớn… tư liệu hệt như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.” (có một cây cầu Hồng Kiều bắc ngang giữa tòa tháp Khu số Bảy và các khu còn lại, nhắc cho bạn nào quên ^^)

MC nữ cười nói: “Sắp tới đây tướng quân Mông sẽ áp dụng kế hoạch nào? Nghe rằng đội cứu hộ đang phải đối mặt với rất nhiều phiền toái chưa từng có?”

Mông Kiến Quốc suy nghĩ một hồi, mới đáp: “Mọi thứ đều đang tiến triển, tình hình vẫn nằm trong tầm khống chế của Quân đội, xin hãy yên lòng dõi theo.”

“TrươngDân?” – Người phụ nữ ngồi ở đối diện anh run giọng gọi.

Sự chú ý của Trương Dân vẫn đang bị thu hút bởi chương trình trên TV, lúc này bất chợt có người gọi tên, anh giật mình quay đầu ngay tắp lự.

“Chị dâu?” – Trương Dân ngỡ ngàng thốt.

“Chú còn sống… Trương Dân?!” – Người phụ nữ kia đứng phắt dậy, hỏi dồn: “Sao chú tới được đây! Ai đưa chú đến?!”

Người phụ nữ này đúng là vợ của Vương Bác – Tiếu Lị, Trương Dân cũng đứng dậy, người phụ nữ bật khóc tiến tới ôm anh, Trương Dân nhè nhẹ vỗ vai chị trấn an, rồi tìm bàn ngồi xuống, sau đó đi mua cho chị một ly cà phê.

Tiếu Lị ngước đôi mắt đỏ hồng nức nở hỏi: “Anh của chú và San San đâu?”

Trương Dân: “Em… Thôi nói về chị trước đi, chị có một người thôi à? Chị dâu, em cứ tưởng là chị chết rồi, sao chị lại ở đây?”

Tiếu Lị bèn đáp: “Hôm đó chị cãi nhau với lão Vương nên bỏ về nhà mẹ, cùng ngày nghe được thông báo ở bên ngoài bùng nổ dịch chó dại, cũng chẳng rõ tình hình thực tế ra sao, chị không liên lạc với lão Vương được, đành phải theo bạn bè lên xe di tản.”

Trương Dân an ủi rằng: “Vậy là mừng rồi, anh Vương…”

“Ổng chết rồi đúng không?” – Tiếu Lị cầm nước mắt, run giọng hỏi – “Còn San San?”

Trương Dân đành thuật lại chuyện lúc anh gặp được Vương Bác, tóm lược quá trình phát bệnh, sau rốt chỉ thở dài.

“Em theo mấy người bạn chạy nạn.” – Trương Dân kể chi tiết – “Cuối cùng được quân đội đón tới đây, mới phân đến hồi tháng Tư này.”

Tiếu Lị bi thương dán mắt vào ly cà phê, không thốt lấy một lời.

Trương Dân lại hỏi: “Bạn của chị là quân nhân à?”

Tiếu Lị đáp: “Ảnh là Lữ đoàn trưởng thuộc Quân khu Hoa Nam.”

Trương Dân tức khắc hiểu được, anh thở dài không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu.

“Chuyện trước kia, cứ cho qua đi.” – Trương Dân khẽ trầm ngâm, rồi mới tiếp – “Hãy sống thật tốt, chị dâu à.”

“Chú đang chờ Quyết Minh tan học hả?” – Tiếu Lị lau nước mắt, lại hỏi.

Trương Dân mỉm cười gật đầu, anh nói: “Chị thì sao?”

Tiếu Lị đáp: “Con gái của anh bạn đang học lớp bổ túc, hôm nay nó thi phân ban, chị tới… đón con giúp ảnh.”

Lời còn chưa dứt, bỗng có một người bước tới sau Tiếu Lị, cất tiếng gọi: “Tiểu Lị.”

Tiếu Lị cuống quýt bật dậy, vội hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Người vừa tới là một tay sĩ quan độ chừng bốn mươi tuổi, xem dáng dấp rất phong độ, Tiếu Lị vội giới thiệu, Trương Dân nhất thời vẫn chưa nghe rõ, anh đứng dậy bắt tay với người đó.

“Xin chào, Thượng tá Dương.”

Tiếu Lị tiếp tục giới thiệu: “Đây là bạn của em, cũng là em trai của Vương Bác, Trương Dân.”

Đôi bên trò chuyện dăm câu, sĩ quan Dương mới hỏi: “Con của cậu đang học trong này sao?”

Trương Dân cười đáp: “Nhóc gọi Trương Quyết Minh, là con nuôi, ừm… tôi là người giám hộ.”

Sĩ quan Dương nhìn qua đồng hồ, cũng sắp tới giờ tan học, ông ta bèn đứng dậy, Tiếu Lị lau hết nước mắt, đoạn thấp giọng hỏi: “Sao anh đến đây?”

Sĩ quan Dương giải thích: “Không có việc gì phải xử lý, nên anh về sớm, em sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Tiếu Lị gật gật đầu, nức nở đáp: “Lão Vương và San San…”

Sĩ quan Dương thở dài, khẽ khàng xoa đầu chị, hai người càng thêm nhỏ giọng hơn. Trương Dân thì bước tới đứng chờ ở cửa lớp, chốc sau con gái của sĩ quan Dương bước ra. Mấy người liền đi tới đứng ở mé hành lang, sĩ quan Dương nhắc con gái chào hỏi Trương Dân.

Cô bé xấp xỉ tuổi Quyết Minh, đang đeo tai nghe điện thoại nghe nhạc, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Trương Dân một cái, rồi hướng ánh mắt hoài nghi về phía Tiếu Lị, im ỉm không bật ra nửa chữ.

Trương Dân chủ động chào hỏi cô bé, không được đáp lại nên cũng đứng yên.

Sĩ quan Dương thấy vậy liền dạy dỗ con bé, Trương Dân vội hòa giải êm chuyện. Bọn họ lại tiếp tục đứng đợi thật lâu, Tiếu Lị vốn định buổi chiều đi dạo trò chuyện cùng Trương Dân, nhưng hiện giờ chắc phải hủy kế hoạch.

Trương Dân để ý thấy cô bé con nhà sĩ quan Dương không thể kiên nhẫn chờ thêm nữa, anh thức thời mở lời: “Hay mọi người cứ đi ăn trưa trước, tôi ở đây chờ Quyết Minh được rồi.”

Sĩ quan Dương cười rằng: “Không không, đi cùng đi, có gì đâu. Con của cậu tên Quyết Minh à?”

Tiếu Lị thoáng vẻ bất an, cô bé con nhác nghe thấy tên liền kéo tai nghe xuống, ngờ ngợ nhìn Trương Dân một cái, mới hỏi: “Chú là ba của Quyết Minh á?!”

Trương Dân lịch sự cười rằng: “Ừa, hai đứa học cùng một lớp hả? Nhóc con nhà chú có hòa đồng với bạn bè trong lớp không?”

Cô bé đáp ngay: “Tốt nhất là tìm bác sĩ xem bệnh cho bạn ấy đi, cháu nói thiệt đó.”

Trương Dân: “…”

Sĩ quan Dương vội trách mắng: “Dương Vũ San! Con nói năng cái kiểu gì vậy hả?!”

Dương Vũ San vẫn đáp: “Bạn đó nói chuyện… kỳ cục lắm, không giống người bình thường chút nào. Thầy xếp bạn đó ngồi bàn cuối, mà bạn đó cứ hệt như u hồn ấy, chẳng nói chẳng rằng. Hỏi bài mà bạn đó cũng chẳng thèm đứng dậy. Mọi người chăm chú nghe giảng chép bài, còn bạn đó ngồi ngay đơ ra, hôm bữa suýt tý còn đánh nhau với bạn khác nữa.”

“Không đánh thật đấy chứ?” – Trương Dân liền hỏi – “Quyết Minh chưa biết đánh nhau bao giờ.”

Sĩ quan Dương an ủi: “Mấy đứa trẻ con đánh nhau là chuyện thường mà, không sao đâu. Gây nhau một trận là yên lành thôi.”

Trong lòng Trương Dân dấy chút buồn lo, không khỏi thở dài.

Chợt điện thoại của sĩ quan Dương reo lên, đó là máy truyền tin đặc chế của quân đội, ông ta vừa bắt điện thoại, chợt sắc mặt ngưng trọng, đáp lời: “Vâng, được.”

Sĩ quan Dương cất điện thoại vào, rồi nói: “Là thế này, ba có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi chấp hành ngay, Vũ San, con đi ăn với dì và chú Trương Dân nhé, tối ba về.”

“Này! Ông ba!” – Dương Vũ San giận dỗi gọi với.

Sĩ quan Dương lúc này không còn lòng dạ nào để ý con gái, hình như đang có chuyện rất nghiêm trọng, gấp rút chạy đi lái xe.

Hai giây sau, toàn Khu số Sáu vang dồn tiếng thông báo.

[Mời toàn thể nhân viên về đội tập hợp, điều động binh lực lâm thời, Đội trục vớt và Đội bọc thép tập hợp trước 12 giờ.]

“Không có chuyện gì chứ?” – Trương Dân nhạy bén phát hiện ra điều bất thường.

Tiếu Lị bèn nói: “Không có gì đâu, họ thường thường vẫn vậy… Vũ San? Vũ San!!”

Dương Vũ San đút hai tay vào túi quần, lững lững men theo hành lang rời đi, Tiếu Lị vội đuổi theo: “Con đừng đi lung tung! Ba con về đội báo danh rồi, con phải nghe lời dì, Vũ San!”

Trương Dân lại đứng chờ ở cửa lớp thêm một lúc, rốt cuộc Quyết Minh cũng bước ra, theo sau lưng nhóc chính là thầy giáo.

“Anh là phụ huynh của bạn Trương Quyết Minh phải không?” – Thầy giáo kia ra tiếng hỏi, lấy một bài thi giơ lên.

Trương Dân gật đầu, anh biết lần này Quyết Minh lại gây chuyện rầy rà rồi.

Trương Dân đón lấy bài thi có số điểm rất khá, chính bản thân anh cũng khó lòng mà tin tưởng được.

Nhưng khi thầy giáo kia khéo léo lựa lời ám chỉ Quyết Minh gian lận thi cử, Trương Dân lập tức đáp: “Không phải thầy xếp nhóc con xuống bàn cuối ngồi à? Trái phải hai bên chẳng có bạn học ngồi cùng, vậy thì gian lận kiểu gì?”

Thầy giáo kia không phản đối anh ngay, vốn dĩ thầy đặc biệt giữ Quyết Minh ở lại, yêu cầu nhóc giải lại mấy câu cuối trong đề thi một lần nữa, ai dè Quyết Minh chẳng buồn đếm xỉa gì tới thầy giáo.

Thầy giáo liền phán: em làm không được chứng tỏ em gian lận, em không được về, gọi điện kêu phụ huynh tới ngay.

Trương Dân nào phải quân nhân, hiển nhiên không được cấp điện thoại, Quyết Minh không giải thích nửa lời, cứ đứng đực giữa văn phòng giáo viên, bộ dáng lơ đễnh như chả bận tâm.

Thầy giáo răn dạy Quyết Minh gần nửa tiếng đồng hồ, nhóc không đáp lời lại chẳng xê xích gì, hệt như đang nói chuyện với cái cọc gỗ. Mà thầy giáo cũng muốn ăn cơm lắm, sau rốt hết cách, đành phải ‘tiễn’ nhóc con về.

“Ngay cả con gái của Thượng tá, đi học ở chỗ tôi mà phạm lỗi cũng bị phê bình như bao bạn khác, ngài Trương à.” – Thầy giáo nói như thế.

“Thưa thầy.” – Trương Dân không nể nang ngắt lời anh ta – “Hồi tôi đi lính mặc dù chỉ là một tay sĩ quan cấp Úy, nhưng con trai của tôi được giáo dục chẳng can hệ gì tới quân hàm đó cả. Khi thầy coi thi, học trò ở bên dưới có quay cóp gian lận, không lẽ thầy hoàn toàn chẳng hay biết gì?”

Anh thầy giáo kia chỉ biết tức tối ngậm họng, quả thực, tuy bục giảng hơi cao, nhưng có nhiều giáo viên như vậy, làm sao lại không biết động tĩnh trong phòng thi cho được? Với lại trong phòng học còn bố trí cameras, đúng là Quyết Minh không hề mang tài liệu quay cóp.

Nhưng việc này nói ra căn bản chẳng có ai tin, nên trách nhiệm đâu phải thuộc về một mình anh ta.

Chừng chục phút sau, Trương Dân tay cầm bài thi.

“Nhóc cưng.” – Trương Dân nhỏ nhẹ hỏi – “Sao con không giải thích rõ ràng?”

Quyết Minh đeo cặp sách tà tà bước đi, Trương Dân xoay người đi kiểu thụt lùi, bước đối diện với Quyết Minh, nhóc bèn đáp: “Thầy chẳng tin con, nên con không làm lại bài cho thầy xem.”

“Con muốn nói gì thì phải nói ngay.” – Trương Dân bảo – “Nhóc cưng, ba dặn con biết bao lần rồi…”

Quyết Minh: “Ừa, vậy gấu trúc ba hứa đâu?”

Trương Dân lại nói: “Chuyện gấu trúc tính sau, con không thể cứ làm thinh mãi như vậy, biết chưa? Đổi trường học mới, thì không được giống như hồi trước nữa…”

Trương Dân cứ đi kiểu thụt lùi, không để ý nên vấp phải thanh lan can té giật ngửa ra sau, còn hất đổ luôn cái thùng rác bên cạnh, phát ra tiếng loảng xoảng nháo nhào, ngã sóng soài ra đất.

Quyết Minh: “…”

Trương Dân nằm bẹp giữa đống vỏ chai vỏ hộp, đưa tay làm một động tác khích lệ: “Phải chủ động, nhiệt tình hòa đồng với thầy cô và bạn bè!”

Quyết Minh cười váng: “Há há há há!!!!”

Trương Dân: “Như bây giờ vậy đó.”

Trương Dân bất đắc dĩ lồm cồm đứng dậy, dựng thùng rác lên, rồi cùng với Quyết Minh gom nhặt rác nhét vào thùng, xong xuôi mới nắm lấy tay Quyết Minh nói: “Thôi vậy, đi ăn nào, chiều nay ba con mình đến Trung tâm động vật xem thử.”

Hai cha con ăn xong bữa trưa, Trương Dân đang đứng ở ngã ba chờ xe, Quyết Minh thì cầm theo một gói tôm chiên, vừa ăn vừa đứng trước bức tường thủy tinh cao lớn, ngắm nghía khung cảnh đại dương bên ngoài.

Có một con cá thần tiên(2) lượn ngang, chu miệng hôn cái chóc, rồi bất chợt ngoắt đuôi bơi đi.

(2) Cá thần tiên (Angle Fish) là cái con này =))ca-than-tien-peru

“Xe đến rồi kìa, cho ba một con tôm với.” – Trương Dân giục – “Lên xe nào, nhóc cưng.”

Trên xe gần như chật kín chỗ, Trương Dân ngồi xuống trước, rồi mới ôm Quyết Minh ngồi trên đùi anh, đi xe đến cụm thang máy gần nhất của tầng Mười bốn, lên tầng Mười hai xin nhận nuôi động vật, rồi mới lên thẳng mặt đất, ngồi thuyền tới Khu số Ba nhận chó nuôi.

Chắc cũng tốn cả buổi chứ không ít.

Xe vừa đi được nửa đường thì đứng lại.

Đèn đóm cả tầng Mười bốn đột ngột tắt rụp, trong xe phút chốc rộ lên tiếng thét cùng hô hào.

Đèn xanh bật sáng toàn Khu số Sáu.

[Cảnh báo, nguồn năng lượng cung ứng tạm thời bị ngắt để hỗ trợ ngọn tháp trung tâm của Khu số Bảy, quá trình này có thể mất từ 1 đến 2 tiếng, tất cả thang máy ngừng hoạt động, mong quý vị kiên nhẫn chờ đợi.]

Khắp nơi chớp lóe ánh sáng màu lục leo lét, trong xe thì ầm ĩ nhốn nháo, Trương Dân bèn bước xuống xe. Bên ngoài bức tường thủy tinh to lớn sừng sững, có một tia sáng mỏng mảnh khúc xạ xuống từ mặt biển.

Quyết Minh: “Lại không có gấu trúc nữa rồi.”

Trương Dân: “Có chứ, chờ đến lúc có điện là được mà, chắc bên tháp Trung tâm đang làm nghiên cứu gì đó.”

Trong mắt Quyết Minh hiện lên một đầu xúc tu khổng lồ màu xám, quét ngang trọn bức tường thủy tinh cao lớn, rồi cuộn tròn trong lòng biển.

Tôm chiên ăn sạch sẽ, Quyết Minh dốc ngược túi lắc lắc mấy cái, thản nhiên nói: “Bạch tuộc.”

Trương Dân rút điếu thuốc cúi đầu châm lên, không ngẩng đầu mà ừ hử: “Ừm, bạch tuộc, hồi trưa mới ăn mà.”

“Lớn lắm.” – Quyết Minh miêu tả – “Ba xem kìa.”

Bốn cái vòi bạch tuộc khổng lồ dài chừng sáu chục mét lướt qua trước mặt nhóc, những giác hút trên thân vòi đã bắt đầu hư thối, những vòi xúc tu lượn lờ nhẹ thả mình trôi theo dòng nước biển, trên giác hút của xúc tu còn khảm vô số đầu người biến dạng hung tợn.

Khi Trương Dân ngẩng đầu lên, con bạch tuộc khổng lồ hư thối kia đã mất dạng.

“Lớn cỡ nào?” – Trương Dân chẳng nhìn thấy gì, song vẫn thuận miệng hỏi.

Quyết Minh: “Rất lớn.”

Trương Dân phì cười: “Rất lớn là bao nhiêu?”

Quyết Minh mô tả: “Rất lớn là rất lớn đó, giống hệt con tàu ngoài kia á.”

Trương Dân cười giải thích: “Đó là tàu sân bay, mà làm gì có bạch tuộc lớn như vậy chứ.”

Quyết Minh khăng khăng: “Có, ba nhìn đi, lại có một con nữa kìa, hai con luôn. Chắc là người ngoài hành tinh rồi, người bạch tuộc tấn công.”

Trương Dân: “…”

Gần chục con bạch tuộc dài cả trăm mét tản ra trong lòng biển, chúng nó lom lom hướng ánh mắt đen ngòm vào những con người bên trong bức tường thủy tinh. Liền sau đó, một con bơi lên trên mặt biển, một con khác vươn vòi xúc tu lên, quất sầm vào bức tường thủy tinh.

Trên tường thủy tinh lập tức hằn rõ một vết rạn ngang cỡ chục mét.

Không khí trong đại sảnh phút chốc nổ tung, tất thảy mọi người có mặt đều hét to điên loạn.

.

.

.

End #39.

Lời tác giả: người ngoài hành tinh là đùa đấy, dưng mờ tôi thấy bạch tuộc giống người ngoài hành tinh lắm…

Căn cứ theo nghiên cứu, bạch tuộc là giống loài có ít sự tương đồng với con người nhất Trái đất.

Nó có hai hệ thần kinh, một là trên đầu, hai là các hạch thần kinh trải đều toàn thân.

Cái loại động vật có hai hệ thần kinh, tưởng tượng ra khắp cơ thể nó toàn là tế bào thần kinh, ngộ ghê ha.

Bạn nhỏ Quyết Minh rất là hiếu kỳ với cái vòi bạch tuộc bị đứt rời kia nha, mà cái vòi này đang suy nghĩ gì nhở? (⊙o⊙)? Chúa bình tĩnh Vs Chúa bạch tuộc

Vì sao bạch tuộc xuất hiện, tới chương kế, ông chú Mông xui xẻo bị nhốt ở đáy biển sẽ giải thích cho các bạn nhé.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện