#50. Tai nạn…

Miền lục địa dường như đã đổi thay so với lần trước khi họ đặt chân tới.

Phảng phất có một thứ cảm giác lạ lùng đang nảy sinh ở vùng đất này, nhưng lại không rõ khác biệt thế nào. Chiếc trực thăng băng qua đại dương mênh mông, suốt dọc đường bờ biển tĩnh mịch như tờ, nước biển đen đúa cuốn theo từng làn bọt sóng trắng toát vỗ vào ghè đá.

Màn trời nặng nề u ảm như muốn áp sập xuống dưới.

“Tự giới thiệu bản thân chút đi.” – Lại Kiệt nói với cậu lính mới.

“Xin chào mọi người, tôi là Bạch Hiểu Đông.” – Cuối cùng Bạch Hiểu Đông cũng chờ được cơ hội mở miệng rồi.

Lưu Nghiễn đương cắm cúi kiểm tra một tên lửa mini cầm tay, cậu không ngẩng đầu lên mà rằng: “Lưu Nghiễn.”

Mông Phong khom người ngắm nghía cái nhãn hiệu dưới đáy tên lửa: “Mông Phong.”

Bạch Hiểu Đông gật đầu.

“Chào mừng Hiểu Đông gia nhập đội Cơn lốc của chúng ta, trước đây cậu làm gì?” – Lại Kiệt gợi chuyện.

Lưu Nghiễn bỗng hỏi: “Cậu thấy khó chịu trong người sao?”

Mông Phong liền vươn tay sờ lên trán Hiểu Đông, đầu bạch Hiểu Đông ướt rượt mồ hôi, cậu ta gắng gượng gật đầu đáp: “Vừa mới tiêm vắc xin xong, trước kia tôi… học Tán đả(1).”

(1) Tán đả(sanda) là môn võ chiến đấu tay không tự do, đòi hỏi thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

“Ối chà chà—” – Lại Kiệt há miệng thốt lên đầy khoa trương.

“Chậc.” – Mông Phong phán – “Cũng khá nhỉ.”

Bạch Hiểu Đông cười cười, vóc người cậu ta rất cân xứng, chiếc áo ba lỗ dã chiến để lộ cánh tay rắn chắc, ngó qua còn cường tráng hơn Lại Kiệt một chút.

“Chuyên gia Tán đả à?” – Lưu Nghiễn hỏi – “Đã bị Trịnh Phi Hổ dạy dỗ chưa?”

Bạch Hiểu Đông ngơ ngác đáp: “Trịnh… Phi Hổ là ai? Tôi chỉ mới được tiêm vắc xin thôi mà.”

Mông Phong còn bám riết: “Rốt cuộc ba anh…”

Lưu Nghiễn mất kiên nhẫn gắt lên: “Ba anh chỉ kéo em đến Khu số Bảy đánh phủ đầu thôi! Nội dung liên quan đến Thuyết siêu Huyền và Mô hình Chuẩn của năm nhất đại học, giải thích nguồn gốc Sinh vật…”

Mông Phong vội ngắt lời: “Thôi thôi, mấy thứ này chẳng cần phải giải thích, quan trọng là đánh phủ đầu có thắng không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Chắc được tính là thắng, dù gì ông ấy cũng lấy được thứ mình cần.”

Bạch Hiểu Đông há hốc: “Đánh phủ đầu Khu số Bảy… mấy anh…”

Mông Phong: “Ừa, thắng là được, lần sau nếu hai người không đối phó nổi thì cứ để anh ra tay.”

Bạch Hiểu Đông: “…”

Lại Kiệt bảo: “Cậu còn chưa được huấn luyện đúng không. Anh là đội trưởng, về sau cứ nghe lệnh anh, Lưu Nghiễn là kỹ sư máy của đội mình, kiêm luôn bác sĩ tâm lý và vú nuôi…”

Lưu Nghiễn: “Đừng có đặt ba cái biệt danh tào lao cho tôi.”

Mông Phong: “Tôi là đội phó.”

Bạch Hiểu Đông bắt tay với Mông Phong, đột nhiên cậu ta nhận ra rằng, trong đội ngoại trừ đội trưởng, đội phó, chỉ có một hậu cần và vỏn vẹn một tay lính thường là mình.

Lại Kiệt tiếp: “Giới thiệu tiếp đi nào, Hiểu Đông, cậu luyện Tán đả được mấy năm rồi?”

“Tôi…” – Bạch Hiểu Đông đáp: “Bắt đầu học từ năm mười hai tuổi, bọn mình sắp đi làm nhiệm vụ gì vậy?”

Cả bọn: “…”

“Giết zombie.” – Mông Phong là người đầu tiên ra tiếng phá vỡ sự trầm mặc – “Cứu người.”

Lại Kiệt nói: “Cậu chưa trải qua huấn luyện, cái này hơi phiền đây. Khi thực chiến hãy theo sau bọn anh, đừng có sính anh hùng, sau này anh sẽ từ từ dạy cậu…”

Lời còn chưa dứt, cả khoang trực thăng thình lình chấn động mạnh.

“Lại Tiểu Kiệt!” –  Từ trong buồng lái truyền tới tiếng hô – “Gọi Lại Tiểu Kiệt! Có một luồng khí lưu mạnh! Tôi phải hạ cao độ xuống! Bảo đội viên của cậu chuẩn bị bám chắc!”

Lại Kiệt la lên: “Mở hết cửa cabin ra đi!”

Toàn bộ đèn đóm trong buồng phi cơ tắt ngúm, chuyển sang chế độ rung lắc, những cánh cửa xung quanh đều được hạ xuống, ai nấy đồng loạt quay đầu nhìn ra bên ngoài cabin.

Giữa đất trời âm u, gió lốc cuốn thốc những luồng lửa hừng hực, khói đặc phủ khắp trùng điệp núi non cuồn cuộn ập tới, trông hệt như một nghi thức tế lễ kỳ dị.

Lại Kiệt quát to: “Mau rời khỏi chỗ này!”

“Không được!” – Phòng điều khiển đáp lại – “Gió lớn quá! Khói đen đặc luôn! Chẳng biết thằng nào đang đốt rừng nữa! Tầm nhìn bị thu hẹp rồi!”

Kim chỉ số trên đồng hồ thiết bị xoay tít điên loạn, Lưu Nghiễn kêu lên: “Mau xem bên dưới… Nhìn kìa!”

Từ dãy núi thình lình xuất hiện một vệt lửa sáng kéo dài phóng đi, bắn thẳng vào người khổng lồ hợp thể Oaks ở trong rừng. Khoảnh khắc đó, Lưu Nghiễn mơ hồ nghe được tiếng rít gào hãi hùng của nó. Toàn thân nó run rẩy giữa trận nổ, tiếng khóc than của hàng vạn zombie bị vùi trong ngọn lửa hung tàn, hệt như một gốc cổ thụ sừng sững giữa núi rừng bị ngọn lửa cắn nuốt, dần dần tan rã sụp đổ.

Lại Kiệt thảng thốt: “Đội nào thế? Đây là SY400(2) cơ mà… sao lại xuất hiện chỗ này?!”

10-loai-vu-khi-nguy-hiem-nhat-cua-trung-quoc(2) SY400: là hệ thống tên lửa đạn đạo tầm ngắn, SY400 được trang bị bốn ống phóng tên lửa với các tên lửa nhiên liệu rắn. Các tên lửa được phóng thẳng đứng và trang bị hệ thống định bị GPS/INS. Tầm bắn chừng 400km.

Lại có thêm một quả tên lửa phóng khỏi đỉnh núi, người khổng lồ hợp thể Oaks đã sụp xuống, tên lửa phóng qua không trung, mất đi mục tiêu.

Mông Phong: “Phát lệnh gì đi sếp?!”

Lại Kiệt quát to: “Mọi người nhảy dù!!”

“Vị trí quá thấp!” – Mông Phong hô lên.

“Cậu bảo vệ kỹ sư! Anh bảo vệ lính mới!” – Lại Kiệt hét.

Tên lửa vẽ thành một đường parabol, bắn trúng đỉnh chóp của trực thăng quân dụng, trong cabin bị chấn động mạnh. Tiếp đó lại một quả rời khỏi bệ phóng, lúc này thì mọi người đã vỡ lẽ, mấy quả tên lửa này đều nhằm vào bọn họ.

Lại Kiệt phun một câu chửi thề, tay phi công nỗ lực bay lên cao, nhưng đuôi cánh trực thăng đã bị quả tên lửa thứ hai bắn trúng, “Ầm” một tiếng, chiếc trực thăng hoàn toàn mất kiểm soát, Mông Phong thét vang: “Lập tức nhảy dù!”

Bạch Hiểu Đông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay phi công mở chế độ rời bỏ máy bay, cửa khoang bất chợt bật lên, Lưu Nghiễn và Mông Phong bị nghiêng người cuốn phăng ra ngoài.

“Tôi không nhúc nhích được!” – Bạch Hiểu Đông hét lớn – “Phải nhảy kiểu gì đây!”

Lúc này bọn họ đang ở độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt biển, gió lốc đập thẳng vào mặt, Lưu Nghiễn và Mông Phong đồng loạt nhảy khỏi cabin. Từ đỉnh núi đằng xa lại phóng ra một vệt lửa đạn, hai mắt Mông Phong bị gió thốc đau đớn, hắn nắm lấy Lưu Nghiễn, hai người cứ thế rơi tự do xuống dưới. Lưu Nghiễn trở tay đưa ra quả tên lửa mini, Mông Phong giật túi dù trên vai cậu ra, tung chân đạp vào hông cậu một cái.

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong thẩy một nụ hôn gió, đạp Lưu Nghiễn bay khỏi đó, dù nhảy bung ra.

Lưu Nghiễn bị gió thổi ra xa, Mông Phong nhào người lộn ngược, khiêng quả tên lửa mini kéo chốt bắn, luồng đạn phụt ra, xoay tròn trên không nhằm về đỉnh núi cách đó ba cây số rồi phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. Liền sau đó hắn bật dù nhảy, nhắm vào trong rừng mà rơi xuống.

Trong tiếng nổ inh tai, chiếc trực thăng đồng thời đâm bổ vào mép núi.

Lưu Nghiễn quay đầu giữa không trung, dõi mắt tìm kiếm chiếc dù nhảy kia, nhưng khói đen vẫn cuồn cuộn bốc lên, căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cậu bắt chặt sợi dây cáp trên vai với hy vọng không rơi vào biển lửa bên dưới.

Chỉ một chốc sau, cậu dần bay về phía một con sông, tiếng nước ào ào vẳng tới, hơi nước bốc lên phả vào mặt. Khi cậu gần tiếp cận mặt đất thì té ụp xuống, chớp mắt tầng tầng cành lá bao phủ lấy cậu, toàn thân bị cào xước đau nhức, phía sau bị lực giật mạnh kéo lại, dù nhảy vướng vào cành cây.

Lưu Nghiễn thở phào một hơi, cả người đung đưa trên cây.

Cậu quan sát cảnh vật xung quanh, đang đu mình trên cái cây cao tầm bốn mét, gần đấy không có vách núi, cũng chẳng có zombie.

Chỗ này cách đám cháy trên núi khá xa, Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một hồi, đoạn quyết định chưa nên cất tiếng gọi Mông Phong, tránh để địch nhân tìm tới.

Vùng núi này thoạt nhìn yên tĩnh song thật ra cực kỳ nguy hiểm, Lưu Nghiễn bị treo trên cây nhưng cũng chưa vội xuống dưới, cứ ở đó mà lặng lẽ ngẫm lại toàn bộ sự việc.

Người máu thịt khổng lồ… Hợp thể Oak bị phá hủy, tại sao lại tấn công nó? Ai đã phóng hỏa ở đây? Có người đang chiến đấu với zombie sao? Là quân đội hay dân thường? Vì sao công kích trực thăng quân dụng? Họ thuộc đội nào? Nếu cũng là lính K3 đang chấp hành nhiệm vụ thì cớ gì Lại Kiệt không hay biết.

Hiện giờ toàn bộ đội viên đều thất lạc, phải nghĩ cách tìm lại mọi người mới được.

Gió lốc cuốn tung lá cây hệt như biển gầm cuộn trào, phóng tầm mắt ra xa, bầu trời âm trầm xám ngoét.

Cậu thử kiểm tra ba lô, vật tư cơ bản đều đầy đủ bên trong, có cả một khẩu súng lục với mười hai phát đạn. Lưu Nghiễn nhớ lại địa điểm bị tách khỏi Mông Phong, luồng gió đang thổi về hướng của cậu, tuy Lưu Nghiễn bung dù sớm hơn Mông Phong nhưng có lẽ cả hai cùng bay theo một quỹ đạo gần giống nhau, song khoảng cách hơi khó ước lượng.

Lưu Nghiễn bắt đầu nhẩm tính công thức vật lý, vào phút cuối đồng hồ hiển thị cao độ trên cabin là 3000m… cậu lại lật tìm trong dù nhảy, xem xét chỉ số lực cản trên bảng đo, áng chừng tốc độ gió… gia tốc trọng trường là g, bản thân cậu cao 1m78, cân nặng… trọng lực và lực cản triệt tiêu lẫn nhau, tính ra thời gian rơi xuống là…

Lưu Nghiễn móc một quả cầu nhỏ thả cho nó rơi tự do, quả cầu bị gió thổi xuống mặt đất bên dưới, sau khi quan sát thì tính được tốc độ gió, tiếp đó cậu lại lấy la bàn ra, lắc tới lắc lui, hư luôn rồi.

Chuyện gì đây? Lưu Nghiễn lắc lắc la bàn, nhưng cái kim vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Đột nhiên cậu phát giác một vấn đề: Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất bình thường, không có chim chóc sao? Gần đấy cũng chẳng có thú hoang? Trước sau chỉ có mỗi thanh âm sông nước rào rào chảy xuôi theo dòng suy nghĩ của cậu.

Lưu Nghiễn đưa tay xem đồng hồ, múi giờ là UTC+7(3), đoạn cậu co một chân, rút con dao găm trong túi công cụ di động gắn bên đùi, cắt đứt dây thừng của dù nhảy, thả người rơi sấp xuống đất.

(3) Giờ phối hợp quốc tế hay UTC, là một chuẩn quốc tế về ngày giờ thực hiện bằng phương pháp nguyên tử, UTC +07:00 là múi giờ của các nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam.

Cậu rút súng ra, nhớ lại con sông khi mình đáp xuống, muốn tìm được Mông Phong phải đi ngược gió thôi.

3:50 pm, tứ bề tĩnh lặng đến đáng sợ, Mông Phong rửa mặt bên bờ sông, rồi lại đi tới thượng nguồn một khúc. Những thi thể cháy đen lềnh bềnh nổi giữa mặt sông, xuôi dòng trôi đến.

Mọi thiết bị đã mất sạch, hắn không còn cách nào liên lạc với Lưu Nghiễn, Mông Phong lại đi thêm một chốc, trèo lên cao quan sát địa hình.

Hắn đang đặt chân trên tầng thứ nhất của thác nước hai tầng, tiếng gió đã nhỏ hơn, Mông Phong mơ hồ nghe thấy thanh âm gì đó.

“Có ai không…” – Là giọng của Bạch Hiểu Đông.

Mông Phong lập tức xoay người phóng mắt nhìn xuống thác nước, có một chiếc dù nhảy phủ trên tảng đá, Bạch Hiểu Đông đang ở bên dưới gào to: “Đội Phó! Cứu tôi với!!”

Mông Phong đưa tay ra hiệu, ý bảo cậu ta bình tĩnh đừng la hét. Bạch Hiểu Đông bám cả người vào một tảng đá, mồ hôi vả đầy đầu.

“Cậu bị gãy xương à?” – Mông Phong nương theo sườn dốc thoai thoải trượt xuống, nhảy tới bên cạnh Bạch Hiểu Đông.

Bạch Hiểu Đông gật đầu đáp: “Đã nối rồi… Tôi muốn đáp xuống nước, dè đâu… thiệt xúi quẩy mà, haiz.”

“Không sao.” – Mông Phong nói – “Vắc xin sẽ giúp cậu phục hồi rất nhanh thôi, ráng nhẫn nhịn chút đi, cậu cũng thông thạo sơ cứu vết thương hả?”

Bạch Hiểu Đông đáp: “Biết chút chút.”

Mông Phong nhìn quanh một lượt, Bạch Hiểu Đông chống tay lên tảng đá ngồi xuống, nào ngờ sơ ý đụng tới chân, không kìm được mà la toang toáng.

“Suỵt.” – Mông Phong quay phắt lại bảo – “Đừng ồn.”

“Bọn mình gặp nguy hiểm hả?” – Bạch Hiểu Đông lập tức hiểu rõ.

“Cũng chưa rõ lắm.” – Mông Phong nói.

Bạch Hiểu Đông lại hỏi: “Đội trưởng và kỹ sư đâu rồi?”

Mông Phong đáp: “Kỹ sư mắc chứng mù đường, còn đội trưởng với tay phi cơ cùng thuê phòng hú hí với nhau rồi.”

Bạch Hiểu Đông: “…”

Bạch Hiểu Đông: “Anh chọt lét tôi cười đi.” (Nguyên văn: “Anh lạnh thiệt á”, như kiểu nói chuyện cười không mắc cười =)))

Mông Phong: “Chẳng có khiếu hài hước gì hết, cười hùa vài tiếng cho anh đây vui lòng không được à? Để coi… có đứng dậy được không, thử xem nào…”

Thằng nhỏ này thiệt nhàm chán – Mông Phong thầm đóng dấu lên ót Bạch Hiểu Đông, vừa chẳng biết nói hùa bốc phét lại có chút ngốc. Bạch Hiểu Đông nhăn nhó mặt mày trông đến thảm, vịn vai Mông Phong gượng đứng dậy. Mông Phong dìu cậu ta đến một hang động kín đáo ở phía sau thác nước, mò lấy khẩu súng trong ba lô giao cho cậu ta, bảo: “Cậu chờ ở đây nhé.”

Mông Phong leo xuống thác nước, đứng trên bãi đất trống một lúc, đoạn hắn nhét đạn tín hiệu vào, hướng lên trời nả một phát súng. Hắn cởi áo khoác ném ở bờ sông, rồi tháo luôn giày lính và vớ, bày lên một tảng đá.

Lúc này đã chập choạng tối, luồng đạn tóe lửa kéo theo vệt khói dài bay thẳng lên cao, trong bán kính mười dặm đều có thể thấy rõ.

Mông Phong lội xuống sông tiến về phía thác nước, để chân trần nhảy lên mỏm đá, chui vào trong hang ẩn núp quan sát tình hình.

Bạch Hiểu Đông dõi theo hắn một hồi, đoạn dường như vỡ lẽ.

Mông Phong chơi đùa xoay tròn khẩu súng lục bằng ngón trỏ, trầm giọng rằng: “Tiểu Bạch, nơi này lạ nước lạ cái, trước khi chúng ta nhảy dù xuống khá là nguy hiểm, bốn phía e rằng đều có địch nhân mai phục, trong lúc chờ đồng đội tới, lớn tiếng cầu cứu và để lộ vị trí chính là những điều tối kỵ, hiểu chưa?”

Bạch Hiểu Đông chầm chậm gật đầu, ánh mắt ngập tràn vẻ sùng bái: “Lính đặc chủng được huấn luyện như vậy sao?”

Mông Phong khoái chí đáp: “Tất nhiên là không, do anh đây tự nghĩ ra cả đấy.”

Bạch Hiểu Đông: “…”

Từ xế chiều chờ đến khi trời tối, phía bờ sông vẫn không hề có động tĩnh gì, thời gian dần dần trôi đi, thần sắc trên mặt Mông Phong mỗi lúc càng thêm ngưng trọng.

“Lưu Nghiễn đâu mất bóng rồi?” – Mông Phong trầm giọng tự hỏi – “Đáng lẽ em ấy chỉ rơi xuống quanh đây thôi, chẳng lẽ không thấy được đạn tín hiệu?”

Bạch Hiểu Đông hỏi: “Phải tính sao giờ?”

Mông Phong rủa thầm trong bụng, cũng tại chú mày té gãy chân nằm một đống, không thì ông đây đã đi tìm bà xã từ khuya rồi. Trong lòng hắn không mấy dễ chịu, song ngoài miệng lại nói: “Đợi tiếp.”

Bạch Hiểu Đông bèn bảo: “Cứ kệ tôi, anh đi tìm mọi người đi, đông đủ rồi hẵng quay về dẫn tôi ra ngoài.”

Mông Phong lắc đầu nói: “Cậu là lính mới, không có khả năng tự vệ, sao anh ném cậu ở đây được.”

Bạch Hiểu Đông: “Nhưng kỹ sư còn cần được bảo vệ hơn cơ mà?”

Mông Phong thoải mái đáp: “Đừng ngó bộ dạng Lưu Nghiễn như vậy, trong người toàn giấu vũ khí sát thương cao không đấy, nếu em ấy thật sự muốn liều mạng thì chấp mười thằng như anh cũng ngon ăn. Chờ trời tối hẳn rồi tính tiếp.”

Lại nửa tiếng trôi qua, Mông Phong vẫn chăm chú dán mắt vào trận thế nghi binh hắn bày ra ở bờ sông, mãi tới khi trong rừng cây vang lên động tĩnh.

“Aaaaa!!” – Lưu Nghiễn từ trong rừng lao vụt ra, đằng sau có con lợn rừng dí sát nút.

“Lưu Nghiễn!” – Mông Phong quát gọi.

Mông Phong đi chân trần lao khỏi hang, con lợn rừng bổ tới vồ Lưu Nghiễn té sấp xuống đất, Mông Phong tức tốc nâng súng hướng ra sau lưng Lưu Nghiễn nhưng không dám bóp cò, hắn thét: “Chạy đi! Đừng vật lộn với nó nữa!”

Lưu Nghiễn dùng sức đá mạnh vào con lợn rừng khiến nó văng ra một khoảng, song răng nanh lập tức phập tới ngay trước mắt, liền sau đó một tia lửa điện bùm bùm nổ vang, giết định một ngàn, tự tổn tám trăm, Lưu Nghiễn bị điện giật rơi tõm vào nước, xuôi theo dòng chảy nhẹ nhàng trôi đi. Lợn rừng nằm xoãi trên bờ, phì phò thở dốc, co giật trong phút chốc rồi giãy giụa lủi tọt vào rừng cây.

Mông Phong mau chóng lội xuống sông vớt Lưu Nghiễn, cả người sũng nước ôm cậu lên bờ bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Mông Phong: “Hô—”

Lưu Nghiễn: “Ưm… Đủ, đủ rồi đủ rồi… Ư, được rồi mà! Đừng làm nữa!”

Mông Phong: “Ừm…”

Lưu Nghiễn phát khùng gắt lên: “Hô hấp nhân tạo đâu cần luồn lưỡi vào!!!”

Lưu Nghiễn điên tiết rút dùi cui điện thì Mông Phong mới chịu ngừng, hắn ôm ngang lấy cậu, đi vào trong thác nước.

Lưu Nghiễn liếc sang Bạch Hiểu Đông, thằng nhỏ đã chứng kiến tận mắt màn sống mái với lợn rừng ban nãy, không khỏi đề cao độ dũng mãnh của Lưu Nghiễn thêm một bậc.

Cậu ta lấy hộp quẹt ra, Mông Phong gom một ít củi khô nhóm lên, Lưu Nghiễn cởi bỏ quần áo ướt, run rẩy ngồi sưởi ấm.

Rừng núi vào đêm se se lạnh, Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Lại Kiệt đâu rồi?”

Mông Phong: “Hình như không thấy đạn tín hiệu, còn một lính ngoài biên chế nữa…”

Lưu Nghiễn bật thốt: “A! Em nhớ rõ tay phi công đó, cuối cùng thằng chả cũng nếm mùi đau khổ một lần.”

Mông Phong toan nói điều gì thì từ ngoài thác nước vọng tới một giọng nữ thét váng, Lưu Nghiễn liền quay đầu ngóng ra, Mông Phong chộp khẩu súng nhảy xuống hang, Lưu Nghiễn nhét đạn vào súng báo hiệu rồi bắn một phát chỉ thiên, chiếu sáng dọc hai bờ sông.

Có một cô gái bị lợn rừng đuổi tới.

Mông Phong nói: “Sao lại là con lợn đó…” – Chưa dứt lời thì cô gái kia đã bị lợn rừng húc ngã nhào, cô ta lập tức giơ khẩu súng trường trong tay nả một phát. Lợn rừng đau đớn rống to, phần bụng bị bắn thủng một lỗ, mắt nó đỏ ngầu, há mồm liền cắn, Mông Phong ở đằng xa bồi thêm một súng, cô gái nhanh nhảu ôm đầu hụp xuống, xoay người nhảy vào sông.

Con lợn rừng cũng rớt xuống nước, bị dòng chảy cuốn phăng đi.

Cô gái quạt nước lội vào bờ, cả người sũng nước thở dồn dập, cô chau mày nhìn về phía Mông Phong.

“Anh là người phát tín hiệu cầu cứu phải không?” – Cô gái kia ra tiếng.

Lưu Nghiễn đứng sau thác nước quan sát một lúc, rồi cũng rời khỏi hang.

Mông Phong hỏi ngược: “Cô là ai?”

Cô gái chú mục vào bộ quân trang trên người Lưu Nghiễn, lại hỏi: “Là đội tìm cứu sao? Em là Trác Đình. Các anh bị Tân quân tấn công đúng không? Em nhìn thấy đạn tín hiệu… đội tìm cứu chỉ có hai người các anh thôi à?”

Lưu Nghiễn mở miệng hỏi: “Tân quân là gì?”

Trác Đình đáp: “Em thấy trực thăng của mấy anh đâm vào núi, anh trai của em đang trông coi chỗ trực thăng bị rớt xuống, còn em thì đi tìm các anh…”

Lưu Nghiễn nói: “Chờ chút, bọn tôi còn có một thương binh.”

Trác Đình thở gấp một hơi, nhìn quanh một vòng, lại bảo: “Chỗ này không an toàn đâu, hãy nâng thương binh đó theo, ta chuyển sang nơi khác nói chuyện tiếp.”

Mông Phong lập tức vào dìu Bạch Hiểu Đông ra ngoài. Lưu Nghiễn suy tính một chút, phe ta chỉ có mình Mông Phong còn sức chiến đấu, Trác Đình chỉ là một cô bé bình thường, sức chiến đấu yếu, vậy nên không thể để Mông Phong ôm Bạch Hiểu Đông được.

Cậu lấy từ trong ba lô một cáng cứu thương quân dụng đơn giản, mở bánh xe ra, để Bạch Hiểu Đông nằm lên đó, Mông Phong thủ sẵn trên tay một khẩu súng đầy đạn, bước theo phía sau Trác Đình.

Trác Đình kể với họ rằng, từ mùa Đông năm ngoái, ở đây đã có không ít người chạy vào núi trốn zombie – Vào lúc đại dịch bùng phát, hầu hết mọi người đều đồng loạt lựa chọn một con đường duy nhất: trốn vào trong núi sâu.

Địa hình rừng sâu núi thẳm có lợi cho việc tránh né zombie, mới đầu, số người trốn vào núi có gần một vạn.

Tuy nhiên, cũng giống như hồi Lưu Nghiễn và Mông Phong theo Lâm Mộc Sâm, nơi nào có người thì không tránh khỏi xung đột phát sinh. Một nhóm người tự phát thành lập tổ chức, tự xưng là “Tân quân”, lấy khẩu hiệu Chính phủ đã từ bỏ con dân, cho nên dân chúng phải tự cứu lấy mình. Bọn họ thu thập đạn dược trên một chiếc xe cảnh sát vũ trang bị hỏng, gom thêm một chiếc bọc thép chống bạo loạn, một chiếc Jeep và kha khá súng ống.

Thế nên thủ lĩnh của tổ chức Tân quân xây dựng lại phòng tuyến chống zombie, xét tuyển từng người dân tị nạn, dựa theo tiêu chuẩn hữu dụng và vô dụng để thu nhận. Khi đội tìm cứu của Quốc gia đến, bọn họ đã dùng cách cực kỳ đê tiện mà giết chết những vị lính đặc chủng ấy.

“Thật… thật là…” – Lưu Nghiễn quả tình không có lời nào tả nổi.

Trác Đình tiếp: “Tư lệnh Tra và lính của gã xây dựng cứ điểm ở trên núi.”

Mông Phong hỏi: “Tại sao gã lại giết người của đội tìm cứu? Trước đây gã làm gì?”

Trác Đình đáp: “Em cũng chẳng biết tại sao, hồi trước gã bán bảo hiểm…”

Mông Phong: “…”

Khóe miệng Lưu Nghiễn giần giật: “Đồng nghiệp, ngành quản lý khách hàng các anh đúng là đầy rẫy nhân tài…”

Trác Đình đi phía trước nói: “Anh trai em nghĩ rằng cứ thế mãi không ổn, đạn dược rồi cũng có lúc dùng hết, hơn nữa tốc độ lây lan dịch bệnh rất nhanh nên đã có không ít người bị lây nhiễm, cần phải xin Quốc gia viện trợ mới được, nhưng bọn họ đã xuống tay giết người của đội tìm cứu một lần rồi, khả năng sẽ chẳng còn người nào tới nữa.”

Đôi mắt cô gái ngân ngấn nước.

“Anh trai của em gây với gã một trận, bị gã nhốt lại, mãi tới hôm nay trông thấy đạn tín hiệu…”

Mông Phong nhảy lên một tảng đá, bảo: “Chúng ta cần phải thông báo cho Lại Kiệt ngay…”

Giây tiếp theo, Trác Đình bất ngờ xoay mình nhảy rạp sang ven đường.

Chân Mông Phong vừa chạm đất, đạp lên một mảnh đất xốp lún.

Thình lình phát nổ inh tai, quả bom hất tung thân hình to lớn của Mông Phong lên cao rồi rơi sầm xuống đất, thân thể co giật không ngừng. Chân của hắn bị bom nổ biến dạng gãy khúc, từ ống quần trở lên, mình mẩy rướm đẫm máu, hắn chật vật muốn giương súng, nhưng xung lực của quả bom đã khiến đầu óc của hắn choáng váng, gắng gượng vài lần đều không bắt được khẩu súng, cuối cùng ngất lịm đi.

Trác Đình dí súng vào đầu Lưu Nghiễn: “Giao vắc xin ra đây, mau lên!”

Lưu Nghiễn chầm chậm giơ hai tay lên, cậu đáp: “Tôi không giữ nó, người to con kia mới là đội phó.”

Trác Đình gắt: “Đừng hòng lừa tôi, thằng cha đó làm gì đeo túi.”

Lưu Nghiễn hít sâu một hơi, Trác Đình lại tiếp: “Giao vắc xin mau, không tôi sẽ giết anh rồi tự lục soát!”

Lưu Nghiễn đưa mắt liếc xuống Mông Phong đang hôn mê bất tỉnh, đột nhiên Trác Đình chớp nhoáng rút súng lục nả một phát đạn xuyên qua cổ tay của Bạch Hiểu Đông, khiến cho Bạch Hiểu Đông đương len lén rút súng đau đến độ gào to.

“Tôi đếm tới năm, mỗi lần sẽ giết một đồng đội của anh.” – Trác Đình nói – “Đừng có mơ kéo dài thời gian chờ gã to con kia tỉnh lại, năm, bốn…”

Lưu Nghiễn nín lặng, vốn dĩ vắc xin phòng bệnh không có trên người cậu, phải giao cái quái gì bây giờ?

Khi cô ta đếm tới “hai” thì Lưu Nghiễn mở miệng: “Thật tình chúng tôi không có, người kia chỉ là đội phó, đội trưởng là một người khác, chúng tôi bị thất lạc lẫn nhau, anh ấy giữ vắc xin V…”

Trác Đình ngắt lời: “Thế à, tiếc thật đấy…”

Lưu Nghiễn vội nói: “Tôi đưa, cô đừng nổ súng.”

Trong chớp mắt vừa rồi, Lưu Nghiễn gần như cảm nhận rõ rệt sát khí tỏa ra từ Trác Đình, cô ả suýt chút đã bóp cò giết người diệt khẩu. Bất kể thế nào đều không thể kéo dài thêm nữa, Lưu Nghiễn buộc phải cởi ba lô xuống, nhớ lại cái hộp màu bạc của Lại Kiệt hồi đầu ở thị trấn Vĩnh Vọng, cậu nói: “Nếu cô giết tôi, sẽ không đời nào giải được khóa mật mã trên hộp vắc xin.”

Trác Đình tiếp lời: “Phải, anh rất khôn ngoan, nhưng tôi có thể giết hai người kia, cùng lắm tôi chẳng cần vắc xin.”

Lưu Nghiễn kéo khóa ba lô, lại nói: “Loại vắc xin này cần dùng kim tiêm đặc thù, khi đẩy ống tiêm phải thật chậm rãi, bằng không lượng thuốc quá nhiều sẽ gây ra phản ứng ngược, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ mất mạng. Tôi là bác sĩ của đội Cơn lốc, chỉ có tôi mới biết cách tiêm vắc xin, nếu các người tự tiêm, liều lượng không đúng… sẽ bị sốc thuốc, cô cứ dẫn người tới đây… muốn tiêm cho ai, cho cô hả?”

Trác Đình bảo: “Không, anh lấy mạng mình ra thề đi, những gì anh nói là thật chứ?”

Lưu Nghiễn lấy từ ba lô ra một thùng dụng cụ inox cỡ nhỏ: “Sao tôi lừa cô được.”

Trác Đình thả lỏng cảnh giác, cô đã từng thấy cái hộp giống vậy, bề ngoài trông giống như chứa vắc xin. Cô ả toan vươn tay đón lấy, song Lưu Nghiễn cấp tốc trở tay nện mạnh cái thùng vào đầu Trác Đình một cú trời giáng!

Trác Đình theo phản xạ giương súng, nhưng lại bị thùng dụng cụ tạt ngang đập vào tối sầm cả mặt mày, một phát súng nổ “đoàng” bắn trật. Lưu Nghiễn chẳng nói chẳng rằng tung đấm chào hỏi, Trác Đình mấy bận lùi ngược về sau, nắm khẩu súng trường xoay ngang đỡ đòn, nhưng vẫn ăn một quyền vào bụng, té nhào ra đất!

Lưu Nghiễn mím chặt môi, vung thêm một đấm thẳng mặt Trác Đình, rút ngay dùi cui điện thọc vào miệng cô ả.

Chính lúc cậu muốn nhấn nút nguồn điện thì sau gáy thình lình bị một nòng súng dí sát.

“Mẹ kiếp!!!” – Một giọng nam ồm ồm vang – “Ông mày biết ngay con nhỏ này hỏng việc mà.”

“Cứ giết tất, giết luôn con Trác Đình.” – Lần này là một giọng nữ – “Có chút chuyện vặt mà cũng không xong.”

Lại thêm một gã khác ra tiếng: “Gô cổ bọn này về hết đi, đừng vội giết người, coi chừng Tư lệnh Tra nổi giận đấy, thằng nhãi, giơ hai tay lên, đứng dậy.”

Lưu Nghiễn biết Trác Đình lúc này cũng tiêu đời, không thể bắt con tin uy hiếp bọn họ được, cá chắc đám người đó thừa sức xuống tay ác độc với cả đồng bọn. Cậu đành phải buông dùi cui điện ra, chậm rãi giơ cao tay đứng thẳng dậy.

“Tới chỗ này.” – Một người ra hiệu cho cậu áp tay lên thân cây, bắt đầu lục soát người cậu. Hai tiếng “bốp! bốp!” dội tới, Lưu Nghiễn liếc mắt trông thấy một người phụ nữ trung niên tiến đến vả vào mặt Trác Đình.

Tiếng bôm bốp vang lên không dứt, người đàn bà kia tát tai Trác Đình những mười mấy cái liền, đánh cho mặt cô ả sưng đỏ cả lên.

“Hai thằng kia thì sao? Nả cho mỗi đứa một phát à?” – Có người ra tiếng hỏi.

“Nếu các người giết họ.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng – “Thì khi tôi tiêm vắc xin sẽ trực tiếp bơm thẳng một phát, cho người kia chầu ông bà luôn.”

Giọng đàn ông cười váng: “Thằng nhãi khôn lõi, còn biết ra điều kiện cơ đấy…”

Dứt lời thì Lưu Nghiễn bị đập một phát vào gáy, trước mắt tối sầm, gục xuống bên cây.

.

.

.

End #50.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện