#68. Sư hổ (1) …

(1) Sư hổ: là con lai giữa sư tử đực và hổ cái

Hơn một ngàn chiếc trực thăng được quay về với đất liền, thanh âm từ máy bộ đàm réo vang trong phút chốc rồi im bặt.

Triệu Kình lẩm bẩm: “Các Tướng quân, nhìn bên dưới kìa.”

Đất đai trùng điệp nhấp nhô nay đã biến thành một mảnh đỏ sẫm lặng ngắt như tờ.

Từ núi non, ao hồ đến đồng bằng, tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều mọc lên một loại thực vật quái dị. Biển máu tím đen dờn dợn phập phồng ngay vùng trung tâm lãnh địa bầy đàn zombie, hệt như trái tim đang được bao bọc dưới lớp màng mỏng.

Lũ zombie nhung nhúc quần tụ khắp cả vùng đất, các phi cơ trực thăng dàn đội hình bay đến, Lưu Nghiễn có thể quan sát rõ ràng trên màn hình hiển thị.

“Những thứ này là gì thế?” – Lưu Nghiễn khẽ hỏi, đoạn nói – “Triệu Kình, khuếch đại hình ảnh lên.”

Màn ảnh không ngừng đẩy về trước, trông thấy một loại thực vật màu đỏ hình dạng khuẩn que cắm trên mặt đất, loại thảm thực vật này bao trùm gần cả ngàn hecta đất đai lãnh thổ, tạo thành một vương quốc nhỏ của chính mình.

Chúng giống như loài ký sinh bám trên bề mặt Địa Cầu, đang không ngừng ăn mòn mảnh đất này. Lớn nhỏ đủ kiểu, như là một loại thực khuẩn mới chưa bao giờ xuất hiện trên Trái Đất.

“Liên lạc với trạm thông tin Tổng bộ ở vùng biển Quốc tế.” – Mông Kiến Quốc nói – “Lấy mẫu để đem về phân tích.”

Lưu Nghiễn ngỡ như có một dự cảm, đợt chiến dịch này không thuận lợi như trong tưởng tượng gấp nhiều lần. Khi đội trực thăng dần tiếp cận, mặt đất bên dưới đã thay hình đổi dạng, cứ như tiến vào lãnh thổ ngoài hành tinh xa lạ.

Xa phía chân trời, Mặt trời đỏ rực đang trầm mình xuống, ánh hoàng hôn đỏ cam chiếu rọi lên vạn vật.

Trịnh Phi Hổ lên tiếng: “Biết đâu dùng lửa có thể đốt được, chuẩn bị súng phun lửa, đi xuống thử xem.”

Lưu Nghiễn do dự gật đầu, nhưng vẫn một mực dán mắt lên cảnh tượng trên màn hình, chiếc trực thăng bay mỗi lúc một gần, bộ dáng của thực vật hình khuẩn que cũng thêm rõ rệt.

Trên màn hình, có một gốc cây hình khuẩn que đang hé mở phần chóp đỉnh.

Khoảnh khắc đó, đội trực thăng nhận được tín hiệu bèn lập tức tản ra, thực vật khuẩn que trên mặt đất phun ra một thứ dịch nhầy màu tím đen, gầm rít phóng thẳng lên không.

Từ máy liên lạc phát ra tiếng quát to, trong khoang trực thăng đảo lộn quay cuồng, càng có thêm nhiều cây khuẩn que hé chóp đỉnh phun chất dịch nhầy sền sệt lên cao, Triệu Kình hô: “Vịn chắc vào!”

Thứ dịch nhầy tím đen đó giống như hồng cầu(tế bào máu), kéo theo hàng hà sa số điểm đỏ li ti phi lên không trung, đội trực thăng theo trật tự bay tản ra bốn phía, giương cao tránh né. Không may, có luồng dịch nhầy sượt qua dính lên vỏ một chiếc máy bay, phủ lên bề mặt, chầm chậm bào mòn vỏ kim loại.

Đằng xa vọng tới tiếng nổ mạnh.

“Mau nhảy dù đi —!!!” – Máy bộ đàm phát ra tiếng rống át cả tiếng nổ.

Trong phút giây, hàng vạn luồng chất dịch tím đen đột ngột bắn ra từ mặt đất, nhằm thẳng vào đội trực thăng trên cao, tên lửa liên tiếp phóng ra từ khoang máy, còn chưa kịp tiến vào lãnh địa vương quốc zombie đã phát nổ.

“Thông báo cho đội máy bay chiến đấu tiến hành yểm trợ!” – Mông Kiến Quốc ra lệnh.

Từ bộ đàm truyền đến một giọng nữ: “Đội máy bay chiến đấu đã tới gần, đây là Ban chỉ huy Liên Hiệp của Khu số Bảy, kế hoạch Lê Minh chính thức phát động.”

Mông Kiến Quốc thở ra một hơi, bắt đầu đeo găng tay: “Tôi còn mong chờ một bài diễn thuyết khích lệ lòng quân trước trận chiến cơ đấy… Không ngờ lại khai chiến dưới tình huống này.”

Trịnh Phi Hổ: “Thưa Huấn luyện viên, thầy cũng có thể đổi diễn thuyết khai trận thành bài diễn thuyết ăn mừng chiến thắng được mà, Lưu Nghiễn, nắm chắc vào.”

Triệu Kình nói: “Đội hình đã phân tán rồi!”

Mông Kiến Quốc: “Cứ tiếp tục bay đến địa điểm chỉ định! Nhờ cả vào cậu đấy!”

Chiếc trực thăng chuyên dụng bắn ra sáu phát hỏa tiễn, kéo luồng khói trắng bay về phía mặt đất, nơi nơi đều tràn ngập khói súng lửa đạn. Càng ngày càng nhiều dịch ăn mòn màu tím phun lên cao, mười hai chiếc máy bay chiến đấu gầm rú lao đến, bắt đầu hộ tống cho đội trực thăng.

Giữa trận mưa dịch nhầy, Triệu Kình chẳng còn thừa sức để nói lời nào, cấp tốc đẩy gạt cần điều khiển. Trong chớp mắt, một chiếc máy bay chiến đấu bị dịch tím bắn trúng, lộn một vòng trên không rồi đâm sầm vào máy bay khác ở phía sau, tiếng nổ ầm ầm át đi thanh âm truyền tin. Một quả cầu lửa nổ bùng giữa không trung, luồng khí xung kích hất trực thăng bổ nhào.

Trong cabin tiếp tục chao đảo trời đất, lại một luồng dịch phụt tới, trực thăng không né kịp, phần đuôi cánh gãy mạnh phát ra một thanh âm lớn, lập tức rớt xuống mặt đất.

“Chẳng cách nào điều khiển được nữa!” – Triệu Kình quát lên – “Chuẩn bị nhảy dù!!!”

Mông Kiến Quốc cũng hô to: “Bỏ trực thăng đi!”

Trịnh Phi Hổ tung một cước đá văng cửa sau cabin, Triệu Kình vội nhào vào xe, tiếng còi báo động réo vang, lại thêm một luồng dịch nhầy bắn trúng trực thăng! Tít! Tít! Tít! Ba tiếng đếm ngược vang lên, cánh cửa dưới đáy khoang trực thăng chớp mắt bật mở, nguyên cả chiếc xe căn cứ đổ nghiêng xuống, Mông Kiến Quốc lập tức hét: “Bật dù nhảy lên!”

Mọi người đều bị hất ngược lộn chân lên đầu, va đập đến choáng váng đầu óc, Trịnh Phi Hổ còn bị Triệu Kình tông trúng bay đi một đoạn.

Chiếc trực thăng sau khi thả xe căn cứ ra liền đâm sầm vào vách núi.

Xe căn cứ rơi tự do từ độ cao gần trăm mét, mọi người trong buồng xe mất trọng lực bị hất bay lên.

Chính ngay lúc đó, Mông Kiến Quốc túm lấy cổ chân Triệu Kình giật ngược về sau.

Thân thể cao lớn của Trịnh Phi Hổ bay về phía chính giữa buồng xe, lượn một vòng đẹp mắt, gót giày lính nhẹ nhàng đẩy đầu sợi dây về phía Lưu Nghiễn, cậu vội bắt lấy, ngã người ra sau mượn lực kéo mạnh.

Dù nhảy bật mở, xoạt một tiếng giũ ra túi dù to lớn, chiếc xe căn cứ lại đảo mình giữa không trung, mọi người đồng loạt té đập mặt xuống sàn xe.

Xa xa truyền tới tiếng trực thăng phát nổ, mười chiếc máy bay chiến đấu gầm rít ném bom, xẹt ngang qua bầu trời.

Xe căn cứ kéo theo chiếc dù nhảy màu trắng như tuyết, thong thả rơi xuống giữa ánh chiều tà.

Trong buồng xe chao đảo lắc lư, ai nấy đều tìm về chỗ ngồi, không thốt một lời. Trong nhịp đong đưa không ngừng, Trịnh Phi Hổ và Mông Kiến Quốc kéo ra giá đựng vũ khí trên đầu, cấp tốc lắp súng nạp đạn.

“Đội chúng ta tên gọi là gì nhỉ?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Triệu Kình hẵng còn nằm bẹp một đống mà thở dốc.

“Gì cũng được.” – Trịnh Phi Hổ không ngẩng đầu lên đáp.

Mông Kiến Quốc bảo: “Cậu có thể lấy đại một cái tên nào đó.”

Lưu Nghiễn bèn nói: “Vừa nhìn đã biết hai người là cộng sự lâu năm rồi, con chẳng tin đây là đội quân tạp nham đâu.”

“Hồi trước gọi là đội Sư Hổ.” – Trịnh Phi Hổ tiếp lời – “Báo cáo thời gian rơi xuống đi.”

“Năm giây sau sẽ đáp đất.” – Lưu Nghiễn ngước mắt xem xét máy đo độ cao trên trần xe – “Bốn, ba, hai…”

“Ùng” một tiếng chấn động, xe căn cứ đáp xuống mặt đất.

Lưu Nghiễn khởi động tất cả thiết bị, dùng tay phải kéo mở bàn điều khiển ra, toàn bộ đèn đuốc bật sáng trưng. Cậu thu gom dù nhảy lại, rồi đeo kính hồng ngoại lên, thấu kính bên mắt trái hiển thị cảnh tượng xung quanh.

“Cách địa điểm dự định của chúng ta khoảng 12km, nơi vừa rơi xuống là một thung lũng, trong phạm vi năm ngàn mét vuông chung quanh đầy lũ zombie, mỗi lúc càng có nhiều zombie mò đến.” – Lưu Nghiễn nói.

Mông Kiến Quốc bảo: “Mở cửa nóc xe đi, ba giây sau bắt đầu gia tốc chạy tới lối ra thung lũng.”

Lưu Nghiễn bèn ấn một cái nút, cửa sổ nóc xe tức khắc bật mở, Mông Kiến Quốc hô lệnh: “Hành động!”

Chỉ trong chớp mắt, Trịnh Phi Hổ và Mông Kiến Quốc đồng thời vươn tay bám vào mép khung cửa sổ mái, mượn lực tung mình lộn ngược phi ra ngoài xe!

Sau khi đáp xuống, cả hai đều cầm khẩu súng máy sáu nòng, tựa lưng vào xe căn cứ xả đạn thành hình quạt, âm thanh hỗn tạp đinh tai nhức óc như muốn chọc thủng màng nhĩ. Lưu Nghiễn đẩy mạnh cần điều khiển bên trong, chiếc xe căn cứ chuyển bánh, từ từ gia tốc.

“Nhanh hơn chút nữa!” – Mông Kiến Quốc hô – “Kéo tới mức cao nhất ấy!”

Lưu Nghiễn đẩy cần tốc độ đến hết cỡ, xe căn cứ mở đường máu lao thẳng vào hàng ngàn hàng vạn zombie, nghiền ép lên chúng nó, suốt dọc đường không biết đã đánh bay biết bao nhiêu cái xác. Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ phóng như bay theo chiếc xe căn cứ, tạm ngừng bắn phá để phi thân nhảy lên, bám vào bên hông xe, mỗi người tung một quả lựu đạn về hai phía, một giây tiếp đó đồng thời xoay người nhảy tọt vào trong cửa sổ mái.

Lưu Nghiễn quyết đoán ấn nút, cửa sổ mái nhanh chóng khép chặt, bên ngoài dội lại tiếng nổ rúng động.

Lưu Nghiễn nhận xét: “Đội Sư Hổ, tên hay lắm, có tính chiêu nạp đội viên mới không?”

Mông Kiến Quốc đáp: “Không được, vĩnh viễn chỉ có hai thành viên thôi.”

Trịnh Phi Hổ nói: “Quá nhiều người không tiện phối hợp, kỹ sư, phiền cậu mở cửa sổ mái lần nữa đi.”

Lưu Nghiễn tiếp tục mở cửa sổ, Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ mỗi người rút một băng đạn từ rương vũ khí, đổi vị trí, đảo tay chụp lên mép cửa sổ mái, lần thứ hai lộn ngược nhảy ra ngoài. Một người đứng vững trước mui xe, người còn lại quỳ một gối phía đuôi xe, lắp đạn, giương súng máy bắt đầu càn quét.

Băng đạn từ trong xe không ngừng rút lên nóc, vỏ đạn bay tán loạn rớt xuống qua cửa sổ mái.

Triệu Kình rầm rì thốt: “Thiệt quá sức… bạo lực mà.”

Lưu Nghiễn: “Gom vỏ đạn lại đi… Phía trên! Tôi nhìn thấy con zombie đứng yên rồi! Có thể là con cầm đầu đấy!”

Trịnh Phi Hổ nói: “Mau chỉ hướng.”

Lưu Nghiễn: “Ngay trong khe mỏm đá ở vách núi.”

Trịnh Phi Hổ ngừng bắn, quát to: “Duy trì tốc độ xe!”

Liền sau đó, Mông Kiến Quốc khuỵu một gối xuống trần xe, đón lấy vũ khí của Trịnh Phi Hổ, mỗi tay vác một khẩu súng máy liên thanh, dang rộng sang hai bên, chĩa về đầu xe và đuôi xe đồng thời nả đạn, lũ zombie xung quanh ngã rạp như rơm rạ, cảnh tượng ấy oai hùng chẳng gì sánh kịp.

Trịnh Phi Hổ khẽ nhướn chân mày anh tuấn.

Lưu Nghiễn hô: “Khe đá kia chỉ rộng có ba mét! Hai người sắp thấy nó rồi! Xa quá, khoảng cách hơn 1200m!”

Xe căn cứ thiết giáp kéo vô số thi thể bắn tóe máu thịt băng qua nửa thung lũng, nghiền thành một con đường nhơ nhớp đen đúa. Cách đó một cây số, ở giữa vách núi đỏ có một khe hở hẹp dài.

Trịnh Phi Hổ dùng tay trái đeo thấu kính hồng ngoại lên, tay phải rút khẩu súng bắn tỉa sau lưng, tay trái lại nạp đạn, tay phải tiếp tục chỉnh tốc độ đạn bắn tới mức cao nhất, dang chân đứng thẳng trước mép nóc xe, gió lốc cuốn áo khoác lính của anh ta vung thành một đường cong no sức.

Trịnh Phi Hổ giương súng, nhắm kỹ.

Xe căn cứ gầm thét vọt tới trước khe đá, Trịnh Phi Hổ khẽ nâng họng súng hướng lên, vừa bóp cò liền tức tốc quay đầu.

“Đoàng!”

Đạn rời nòng.

Khoảnh khắc viên đạn rời khỏi nòng súng dấy lên một cơn chấn động âm thanh trong phạm vi nhỏ, đánh bay lệch cả kính hồng ngoại của Trịnh Phi Hổ, Mông Kiến Quốc bèn ngừng bắn, quay đầu súng đập ngược, kính hồng ngoại lại bay trở về, Trịnh Phi Hổ đưa tay bắt lấy, đeo vào.

Chiếc xe căn cứ xông tới khe đá, con zombie cầm đầu núp bên trong khe đá bị đạn bắn bể đầu lâu, rụng như chuối.

Lưu Nghiễn tán thưởng: “Quá đẹp!!”

Tứ bề vọng lại tiếng kêu rên thống thiết, bọn zombie đang bu vào xe căn cứ bỗng chốc tan rã hỗn loạn.

Mông Kiến Quốc nói: “Lưu Nghiễn, cậu nhầm to rồi, cuối thung lũng là một vách núi…”

Lưu Nghiễn cam chắc: “Hoàn toàn không hề nhầm.”

Lời vừa dứt, Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ cùng lúc nhảy vào trong xe, Lưu Nghiễn gạt cần điều khiển, chiếc xe căn cứ phóng như chớp về phía khe nứt cuối thung lũng, vụt một tiếng lao thẳng ra ngoài!

Chính ngay lúc ấy, hai bên thùng xe bật tung cánh dù lượn, rồi lại bung mở dù nhảy dự phòng, thuận gió bay ra khỏi dãy núi, lướt về địa điểm nhiệm vụ cách đó hai chục dặm.

“Được đấy.” – Trịnh Phi Hổ thản nhiên rằng – “Thạc sĩ làm ăn đáng tin hơn Tiến sĩ nhiều.”

Mông Kiến Quốc rút tên lửa mini trên giá vũ khí xuống, nói: “Tốt lắm.” – Tiện đà phi lên nóc xe, bốn quả tên lửa xoay tròn bay đi các hướng khác nhau, quay đầu lao xuống đất, tiếng nổ mạnh dồn dập ầm vang, đám cây hình khuẩn que dọc đường bên dưới đang hé chóp đỉnh chuẩn bị tấn công vật thể bay đã bị nổ nát bấy!

Chiếc xe căn cứ tiến về phía rừng cây, “Rầm” một tiếng đâm gãy một cây khuẩn que khổng lồ, cánh dù lượn cũng gãy nứt, lật mình rớt xuống.

Cửa sau mở toang, Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ cầm súng vọt ra, hai tay mỗi người đều cầm vũ khí, chia nhau tuần tra xung quanh một vòng rồi mới thu súng lại.

Mông Kiến Quốc: “Tạm thời an toàn, kỹ sư, báo cáo tình hình nào.”

“Máy móc thiết bị bình thường.” – Lưu Nghiễn đáp – “Cánh dù lượn bị hư hại.”

Mông Kiến Quốc: “Dùng sóng âm dò quét địa đồ vùng lân cận đi, có thể xuống xe được rồi, gần đây không có nguy hiểm đâu.”

Lưu Nghiễn leo xuống lắp ráp máy rà quét sóng âm rồi đặt ở giữa khoảnh đất trống, kéo angten, bật sóng âm, kết nối vào máy tính.

“Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.” – Mông Kiến Quốc nói – “Cậu đã ăn cơm trưa chưa?”

“Vẫn chưa.” – Lưu Nghiễn tỉnh mặt đáp, đưa tay chụp gói lương khô Trịnh Phi Hổ ném tới, dựa người phía sau đuôi xe hớp chút nước, trầm mặc chờ đợi sóng âm phản xạ.

Bỗng nhiên Mông Kiến Quốc rút một mũi dao găm phóng thẳng ra ngoài, cắm phập lên thân cây khuẩn que ở gần đấy, cây khuẩn que phụt một tiếng phun dịch nhớt ra, có một sinh vật dạng như ốc sên bị cắm dính vào đó.

Lưu Nghiễn bị dọa mất vía suýt mắc nghẹn, Mông Kiến Quốc nói: “Cậu đừng tới đó, giao cho Phi Hổ.”

Trịnh Phi Hổ đứng tại chỗ một chặp, đoạn bước tới rút mũi dao ra, móc súng chĩa vào con sên, nó rớt phịch xuống đất cuộn tròn thành một cục, không nhúc nhích.

Trịnh Phi Hổ giơ mũi dao găm lên kiểm tra, bảo: “Lưỡi dao này đã bị ăn mòn rồi.”

“Ừm.” – Mông Kiến Quốc đón lấy dao găm, trên chuôi đao cũng dính vương vãi chất dịch nhớt, song chẳng hư hao gì.

“Đây là một loại vi khuẩn ăn sắt.” – Lưu Nghiễn giải thích – “Chúng chỉ bào mòn sắt, khả năng cũng có chút hứng thú với các kim loại khác.”

Mông Kiến Quốc chầm chậm gật đầu, Lưu Nghiễn lại nói: “Hành tinh mà con thấy trong giấc mơ được bao phủ bởi ion Fe3+, khắp mặt đất là một màu gỉ sắt đỏ.”

Mông Kiến Quốc tiếp: “Vậy là nó định biến Địa Cầu thành hình dáng giống nó trước kia, loại sinh vật này chắc mới được nó tạo ra.”

Ngay lúc đó sóng âm đã phản xạ trở lại, kêu tít tít không ngừng, triển khai một bản đồ vùng lân cận trong bán kính 40 km.

Lưu Nghiễn nói: “Địa điểm của nhiệm vụ, nằm ở đây.”

Phía Tây của nơi họ đang đứng là một khu rừng khuẩn que rộng lớn, còn phía Bắc lại có một vùng đất trống bao la, trông hệt như một khe nứt khổng lồ. Lưu Nghiễn đánh dấu vào ngay chính giữa thung lũng tách giãn: “Đây là hình ảnh được định vị nhờ vệ tinh, sau khi phân tích, Khu số Bảy cho rằng thủ lĩnh zombie ở ngay trong thung lũng tách giãn này.”

Mặt Trời đã khuất bóng, trên cao là dải Ngân Hà mênh mông ngút ngàn, như một dấu vết tráng lệ của vũ trụ. Đám thực vật hình khuẩn que xung quanh phát quang ánh đỏ, khiến khu rừng này tràn ngập vẻ thần bí, hiểm nguy khó lường.

Sau một chốc lặng im ngắn ngủi, Trịnh Phi Hổ mở miệng bảo: “Cậu vẫn còn lời chưa nói đúng không, cứ nói hết những gì cậu nghĩ đi.”

Lưu Nghiễn đáp: “Nhưng tôi cho rằng, Mông Phong đang ở chỗ này.”

Cậu lại đánh dấu vào một chỗ trong bản đồ máy tính, đấy chính là khu vực trung tâm của khu rừng.

Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ nhìn điểm đánh dấu kia, trong nhất thời không ai nói lời nào.

Tiếng nổ mạnh thình lình bạo phát, luồng sóng xung kích quét ngang đám cây khuẩn que khiến chúng bật gốc ngã rạp như hình tia sáng.

Trác Dư Hàng quát to: “Có thể nó đang trốn ở xó nào rồi!”

Lại Kiệt phóng người nhảy qua một sườn dốc, không quay đầu lại mà hét lên: “Đúng đấy! Tôi cũng thấy thế!”

Trương Dân hô: “Địa hình chỗ này quá mức trống trải, gây bất lợi cho việc phòng thủ!”

Lại Kiệt nói: “Hiểu Đông bảo vệ kỹ sư! Tìm nơi nào kín đáo chút! Đi đi! Mau đuổi kịp!”

Quyết Minh bị Bạch Hiểu Đông ôm ngang nhảy xuống, sau đó Bạch Hiểu Đông ra hiệu cho nhóc đứng núp cẩn thận sau sườn núi. Các thành viên đội Cơn lốc trượt nhanh xuống đường dốc núi, Trương Dân và Trác Dư Hàng một người cầm một khẩu AK bắn tỉa, Bạch Hiểu Đông đứng chắn phía trước yểm trợ cho đồng đội sau lưng mình.

Lựu đạn nổ mạnh, Quyết Minh ôm đầu thụp người, bị đất cát bắn đầy người, chốc sau mới phủi phủi quần áo đứng dậy.

Đằng sau nhóc là một hang núi đen kịt như bưng.

“Có một cái hang này!” – Quyết Minh đưa mắt ngó nghiêng bên trong hang núi.

Lại Kiệt nói: “Chờ lát nữa rồi hẵng vào!”

Hiện giờ trời đã tối, bọn zombie trên cao đang lục tục mò xuống. Quyết Minh mở thùng dụng cụ ra, lấy một máy thăm dò sóng âm gắn lên vách hang núi, nó bắt đầu tít tít hoạt động.

“Cẩn thận!” – Trương Dân vẫn luôn dè chừng động tĩnh hang núi, lúc này vội xoay người đá ngược con zombie đang bổ nhào ra từ trong hang, giương khẩu AK bồi một phát vỡ sọ.

Quyết Minh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục kiểm tra máy thăm dò sóng âm.

Lũ zombie xung quanh tạm thời bị tiêu diệt sạch, song Lại Kiệt vẫn cảnh giác ngước mắt nhìn lên cao, cả bọn có thể nghỉ ngơi một chốc.

“Nhóc này không xịn bằng Lưu Nghiễn.” – Trác Dư Hàng ngậm xì gà phán.

“Ờ.” – Quyết Minh đáp, trở tay xốc balo ra, rớt xuống chừng mười một con robot hình cầu, xoay tròn lăn lông lốc vào trong hang núi, chia nhau đi vào những lối rẽ khác nhau.

Quyết Minh lại bật màn hình hiển thị lên, màn hình lớn được chia thành chín màn hình nhỏ.

Lại Kiệt bảo: “Vào hang núi tìm thử xem, biết đâu chừng con zombie cầm đầu đang ở trỏng…”

Quyết Minh: “Tìm được rồi.”

Quyết Minh phóng to màn hình nhỏ ở góc phải dưới cùng, Lại Kiệt kinh ngạc thốt: “Không phải chớ, may dữ vậy trời, mới đó đã tìm được rồi?”

“Zombie nào đứng bất động chính là con cầm đầu, đúng chứ?” – Quyết Minh giảng giải – “Con zombie này không hề nhúc nhích.”

Lại Kiệt nói: “Cũng có thể.”

Màn hình nhỏ được phóng lớn ra, trong hang núi âm u, có một con zombie vẫn luôn đưa lưng về phía màn ảnh.

Quả cầu nhỏ xoay tròn lăn đến sau lưng nó.

Quyết Minh: “Trong hang núi này chỉ có một con zombie không động đậy, những con zombie khác đều di chuyển cả.”

Trác Dư Hàng hô: “Trên đỉnh núi lại có zombie ùa xuống! Tụi mình đã bị phát hiện rồi! Chuẩn bị chiến thôi!!”

Mọi người đồng loạt chộp lấy súng trong tay, Lại Kiệt nói: “Chúng ta rút vào hang tìm kiếm con zombie cầm đầu, kỹ sư thu gom thiết bị của cậu đi, mọi người cùng nhau hành động, mau lên!”

Quyết Minh lại hỏi: “Nếu nó chính là con cầm đầu, vậy giết nó sẽ ra sao?”

Lại Kiệt: “Lũ zombie sẽ bị rối loạn, mất đi tính tổ chức…”

“Ờ.” – Quyết Minh ấn vào một cái nút.

Con zombie kia vẫn đứng đối mặt với vách hang, quả cầu kim loại nhỏ đột nhiên “Ùng” một tiếng bay vụt lên không phát nổ, vải ra vô số lá sắt tròn sắc lẹm bắn thẳng vào đầu zombie.

Thế rồi con zombie cầm đầu gục xuống, bên ngoài hang, tiếng kêu rên dậy khắp bốn bề, tất cả lũ zombie bắt đầu di chuyển tán loạn.

Quyết Minh thản nhiên: “Giải quyết xong, quay về được rồi đấy, đi thôi.”

Cả bọn: “…”

Biểu tình trên mặt Lại Kiệt như thể sắp mất kiểm soát, anh ta nhìn hai bên một chặp, có con zombie tìm xuống bị Trương Dân nả một phát vỡ đầu, bởi thế đánh động càng nhiều zombie hơn, đội Cơn lốc bèn nép vào hang núi bắn loạn xạ một hồi, đám zombie tháo chạy sạch sẽ.

Sau đó Lại Kiệt ném một quả lựu đạn vào đánh sập hang núi, đưa mắt ngó đồng hồ, hình như vẫn có chút không tin nổi.

“Hoàn thành nhiệm vụ rồi á?” – Khóe miệng Trác Dư Hàng giần giật.

Quyết Minh đáp: “Ừa, giết con zombie cầm đầu chứ gì? Nó chết rồi, lũ zombie cũng chạy mất dép.”

Trương Dân: “Tốn bao nhiêu thời gian?”

Lại kiệt: “Bảy phút mười hai giây… Mọe, đ*ch hiểu sao hôm nay may thế! Lấy ống nghiệm chứa vi khuẩn ra, chuẩn bị rút quân!”

Mọi người dàn thành một vòng cảnh giới, Quyết Minh lấy một ống nghiệm từ trong hộp mật mã, cố định trên mặt đất, xong xuôi lại bật quạt gió được gắn dưới đáy.

Luồng khói màu xanh lục từ từ phun lên cao, nó khuếch tán cực kỳ chậm chạp, dập dềnh theo làn gió, số zombie nhỏ lẻ lượn lờ ngày càng ít dần, trước tầm mắt là một khoảng trống trải.

Quyết Minh rút khẩu súng báo hiệu ra, hướng lên trời bắn một phát.

“Gọi Trung tâm chỉ huy, gọi Trung tâm chỉ huy, đây là Trương Quyết Minh – kỹ sư đội Cơn lốc.” – Quyết Minh nghiêm túc nói.

Trương Dân hạ súng xuống, kinh ngạc nhìn nhóc.

Giọng nữ đáp: “Trung tâm chỉ huy đã tiếp được, mời cậu nói.”

Quyết Minh: “Nhiệm vụ đã hoàn thành một cách thuận lợi, vi khuẩn đang được phát tán, trong vòng ba phút nữa sẽ kết thúc.”

Đầu dây bên kia: “…”

Lại Kiệt khẳng định: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, không lừa cô đâu!”

Giọng nữ thảng thốt: “Nhanh dữ vậy?! Được rồi… Xin đợi một chút… Đội trưởng Lại Kiệt, hãy dẫn đội viên của anh rút về hướng chính Đông, hiện tại vẫn chưa nhận được báo cáo từ các đội khác, dọc đường đi có lẽ vô cùng nguy hiểm, trước ba giờ sáng có mặt tại bờ biển chờ tiếp ứng, nhất định phải cẩn thận đấy.”

Ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh lục đã bị gió thổi cạn, Quyết Minh thu gom dụng cụ, bảo rằng: “Đi nào.”

Lại Kiệt vác súng, ngán ngẩm than: “Ngay cả cơ hội sính anh hùng cũng chả có nữa.”

Trác Dư Hàng tiếp: “Nhiệm vụ này đơn giản quá đi.”

Trương Dân: “Cẩn thận vẫn hơn, dọc đường có thể còn gặp phải nguy hiểm đó.”

Trác Dư Hàng nói: “Giờ tôi đang thay đổi cái nhìn đây, nhóc còn bảnh hơn cả Lưu Nghiễn.”

Quyết Minh thẩy một cái liếc mắt đầy kỳ thị cho Trác Dư hàng, chủ động đi tụt lại phía sau đội ngũ.

Trương Dân nâng khẩu súng bắn tỉa ngang sau cổ, vắt hai tay lên súng, trông hệt như Tôn Ngộ Không vác gậy Kim cô, nhàn nhã đi tuốt phía sau mọi người.

Quyết Minh đeo cái thùng, đút hai tay trong túi quần, đội mũ lệch, dán mắt xuống đất, vừa đi vừa nghĩ ngợi, chầm chậm bước từng bước.

Mặt đất sình lầy dính dớp, phảng phất có một sinh vật nào đó đang tồn tại.

“Dưới đất hình như có gì đó thì phải?” – Trương Dân ngờ ngợ.

Quyết Minh đáp: “Giống như trong trò StarCraft(2) ấy, chúng ta đang ở trong lãnh địa của chủng tộc Zerg(3).”

(2)(3) StarCraft: là game chiến lược thời gian thực kiểu khoa học quân sự viễn tưởng. Ở thế kỷ 26, có ba chủng tộc đấu tranh cho sự thống trị trong một phần dải Ngân hà: Terran là con người lưu vong từ Trái Đất; Zerg là chủng tộc ngoài hành tinh có hình dáng côn trùng theo đuổi sự hoàn hảo về di truyền, muốn đồng hóa các chủng tộc khác; và Protoss một chủng tộc hình người với công nghệ tiên tiến và khả năng tâm linh.

Trương Dân lại hỏi: “Cháu vẫn còn chơi trò đó à?”

Quyết Minh: “Ừa, trò đó chơi được lắm.”

Bạch Hiểu Đông chen lời: “Đúng đó em trai! Chơi phê cực kỳ luôn! Hồi trước anh thuộc đội quân Protoss đó nha!”

Quyết Minh: “Còn em thích nhất là chủng tộc Zerg, nên chơi đội quân Zerg.”

Trương Dân: “Chơi vui lắm hả?”

“Ừa.” – Quyết Minh tiếp – “Thiệt ra cũng không mê lắm, tùy tiện chơi cho biết vậy thôi…”

Bạch Hiểu Đông phấn khích đi lên trước giải thích trò chơi cho Trác Dư Hàng đang lơ tơ mơ, Quyết Minh vẫn bình thản chầm chậm đi cuối.

“Cháu rất xuất sắc.” – Trương Dân gợi chuyện – “Còn đội quân nào nữa không? Có tổ chức thi đấu gì không?”

Quyết Minh ngẩng đầu nhìn Trương Dân, cười đáp: “Không chọi lại dân Hàn Quốc đâu, phần lớn cao thủ chơi game đều là người Hàn.”

Trương Dân gật đầu, lại nói: “Hồi còn bé chú chẳng biết máy tính là gì, sau này mới mua một cái, chỉ từng chơi trò Resident evil(một game kinh dị nổi tiếng) và Plants.vs.Zombies thôi.”

Quyết Minh cười: “Plants.vs.Zombies cũng có rất nhiều mẹo và cách chơi đó chứ, phối hợp các loại vũ khí đa dạng, rất dễ gây hứng thú. Ví dụ như khi chú chơi màn Endless, thời gian chờ nạp đạn của pháo bắp là 35 giây, tốn 1 giây để thao tác nữa, như vậy mỗi nhóm bốn cây pháo bắp, thời gian luân phiên là 9 giây, trong trường hợp này, 36 giây kết hợp với thời gian nấm đóng băng, có thể tạo thành một vòng tuần hoàn kín kẽ…”

Trương Dân: “…”

Quyết Minh: “…”

Quyết Minh: “Nhàm chán lắm phải không, xin lỗi.”

Trương Dân: “Không đâu, cháu cứ nói tiếp đi, thú vị lắm.”

Ánh mắt Quyết Minh lấp lánh như sao sáng, nhóc cười bảo: “Số học chính là một môn nghệ thuật tuyệt vời nhất vũ trụ, vạn vật đều tuần hoàn vận hành theo một quy luật cổ xưa, bao gồm cả dòng chảy bụi tinh vân trong vũ trụ, bề mặt của Mặt Trời phóng ra dòng điện khiến từ trường ở Trái Đất hình thành vô vàn dáng vẻ thay đổi không ngừng, rồi hình dạng của lớp cát khi sóng triều lên xuống, thậm chí cả sự sống trong cơ thể, ADN tạo thành chuỗi xoắn kép…”

Trương Dân: “…”

Quyết Minh: “Thật ra chú đang thấy rất tẻ nhạt chứ gì.”

Trương Dân thở dài, đành thật thà đáp: “Đúng là chú nghe không hiểu gì cả.”

Lại Kiệt dẫn đầu, mọi người băng ngang qua khu rừng bào tử hình nấm kỳ dị, Lại Kiệt nói: “Từ giờ trở đi, đừng chạm vào bất cứ thứ gì, Trương Dân phụ trách bảo vệ kỹ sư đấy nhé.”

Trương Dân lại hỏi: “Cháu thấy ghét chú lắm, đúng không?”

Quyết Minh bảo: “Cũng tàm tạm.”

Trương Dân tiếp: “Tại sao lại ghét chú?”

Quyết Minh lắc đầu: “Không có, sao phải ghét chú chứ?”

Trương Dân bảo: “Cháu nói thật đi, không sao đâu, có gì không tốt chú sẽ sửa, hay là muốn chú tránh xa cháu một chút?”

Quyết Minh liếc nhìn Trương Dân, rồi nói: “Khi chú nhặt được cháu, sao không nghĩ cách tìm ba mẹ cháu?”

Trương Dân đáp: “Chú đã tìm rồi, chú xem cả thông báo tìm người nhưng không thấy ai lạc mất con trai, chỉ có thể nhờ đồng đội hỏi thăm giùm. Với lại, trông cháu lúc ấy không được ổn lắm, nên chú chẳng dám đưa cháu đến trại mồ côi, đành phải giữ lại trong nhà…”

Quyết Minh gật đầu, Trương Dân lại thở dài.

Quyết Minh tiếp: “Đáng lẽ chú nên chủ động đăng báo, ba mẹ sẽ tới tìm cháu.”

Trương Dân: “Tại xa quá, từ nơi cháu mất tích đến chỗ mà chú nhặt được cháu cách hơn nửa Trung Quốc, lúc đó sao ngờ được? Đến mấy đồn công an trong thị trấn và thành phố hỏi thăm, chẳng người nào có con bị mất tích hết.”

Quyết Minh: “Hoặc là đăng tin lên TV.”

Trương Dân: “Chú không có tiền, hồi đó còn nghèo lắm.”

Quyết Minh: “Nhưng cháu không cam lòng, rất nhớ ba mẹ, mà cháu chẳng thể gặp lại họ nữa.”

Trương Dân không đáp một lời.

Rồi Quyết Minh bỗng nói: “Lưu Nghiễn từng kể, về sau chú mở một công ty cơ mà, khi có tiền rồi, chú chưa từng có ý định tìm kiếm ba mẹ cháu hay sao?”

Trương Dân vẫn không lên tiếng.

Quyết Minh lại hỏi: “Hay chú không muốn tìm? Tại sao chứ?”

“Bởi vì chú yêu cháu.” – Trương Dân đáp – “Chú rất ích kỷ.”

Quyết Minh nói rằng: “Vậy nên cháu nói không hề ghét chú, cũng không trách chú được, cảm ơn chú đã cho cháu một gia đình.”

.

.

.

End #68.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện