Rất rất lâu về trước:

“Không được!!! Á!!!” – Lưu Nghiễn giãy dụa hét lên – “Đau lắm!!!”

Mông Phong: “Ráng… nhịn thêm chút nữa, ngoan nào…”

“Không được đâu!!! Mau ngừng lại đi!!!” – Lưu Nghiễn bật khóc vì đau.

Hai đứa trần trụi toàn thân, Mông Phong ôm Lưu Nghiễn từ sau lưng, đang gắng sức thúc thằng nhỏ cứng đến phát đau của mình vào cơ thể Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn không ngớt khóc lóc xin tha, nhưng Mông Phong vừa dỗ vừa chầm chậm đẩy, mãi đến khi ngập hết mới thôi.

Lưu Nghiễn đau đớn thở dốc từng hồi, lát sau thôi không kêu la nữa.

Mông Phong lần đầu tiến vào, chỉ cảm thấy cuộc tình ái trần trụi bên nhau sao mà không chân thật tựa giấc mơ, như lúc trước chỉ được ngồi xem phim A(phim heo), rốt cuộc bây giờ tới phiên mình thực hành rồi – mà bạn diễn còn là người yêu của hắn nữa.

Lưu Nghiễn im bặt, Mông Phong di chuyển vài cái thì xuất, lần đầu tiên của trai tân luôn bắn rất nhanh.

Mông Phong xoa nhẹ mái tóc ướt rượt mồ hôi của Lưu Nghiễn, hỏi: “Bà xã cảm thấy sao?”

Lưu Nghiễn trước sau vẫn không ừ hử một tiếng, Mông Phong rút ra, hổn hển thở phút chốc, lại bảo: “Nghỉ chút rồi làm hiệp nữa.”

Lưu Nghiễn đứng dậy đi tắm, Mông Phong chậm tiêu rốt cuộc đã phát hiện điều bất thường, vội hỏi: “Ủa, em sao thế? Vợ ơi? Cục cưng!”

Lưu Nghiễn tức giận gắt: “Đừng tới đây!”

Mông Phong chống một tay lên cửa: “Cùng tắm nha… Sao đang yên đang lành lại giận dỗi rồi…”

Lưu Nghiễn bực tức mà không biết trút vào đâu, thiệt đau muốn chết đi được, cậu gồng mình đẩy mạnh Mông Phong, nhưng hắn quá to con tốt tướng nên chẳng xi nhê gì, hẵng còn đang dỗ ngọt: “Đừng giận anh mà, bộ đau lắm hả? Nè bà xã… thôi mà, cục cưng…”

Lưu Nghiễn lên gối một cú trúng Mông Phong.

Mông Phong ho phụt một tiếng, bụm háng tìm chỗ vịn vào, Lưu Nghiễn lập tức đóng cửa dộng cái rầm.

“Em điên hả!” – Mông Phong đứng ngoài phòng tắm, quát xen giữa tiếng nước chảy – “Anh không thương em nữa!”

Lưu Nghiễn không thèm đáp lời, nhanh chóng tắm táp rồi mặc đồng phục học sinh, lao vèo ra khỏi phòng, bỏ đi một mạch.

Mông Phong cuống qua cuống quýt tròng quần áo đàng hoàng, vội vã đuổi theo sau Lưu Nghiễn. Hai cậu thiếu niên vận đồng phục học sinh tràn trề nhựa sống đuổi bắt nhau bên đường chung cư.

Mông Phong: “Em đi đâu vậy chứ.”

Lưu Nghiễn đeo cặp chéo, hai tay đút túi quần, đáp: “Quay về trường tự học.”

Mông Phong: “Chẳng phải đã nói chiều nay cúp tiết à, mình đi xem phim nha.”

Lưu Nghiễn xoay phắt người lại, nổi sùng hét: “Không đi!”

Mông Phong dịu giọng: “Giận cái gì mà giận… Nào nào.”

Hai mắt Lưu Nghiễn đỏ bừng, rưng rưng nức nở: “Đau lắm đó! Đã nói làm nhè nhẹ mà anh cũng không chịu ngừng, thôi đi!”

Mấy cô mấy bác dắt chó đi dạo xung quanh đồng loạt ngoái đầu, hóng hớt xem Mông Phong và Lưu Nghiễn cãi nhau.

Mông Phong ngó trái ngó phải một lượt, rồi bước đến đặt tay lên vai Lưu Nghiễn, khẽ giọng nói: “Anh xin lỗi, tại mới nãy anh phấn khích quá.”

Lưu Nghiễn không nói không rằng đẩy Mông Phong ra, hai người cứ thế một trước một sau bước đi trên đường.

Thật lâu về trước:

“Tới đây tới đây…” – Mông Phong gọi – “Em nhìn trong phim đó.”

“Không tới.” – Lưu Nghiễn bơ mặt đáp.

Mông Phong: “Lần này anh sẽ cẩn thận mà.”

Lưu Nghiễn chẳng thèm đếm xỉa đến Mông Phong, hai đứa sóng vai ngồi ở giường Lưu Nghiễn, trên người cậu chỉ khoác chiếc áo sơ mi trắng và quần con, đang ôm gối xem Mông Phong mở GV(Gay Video). Còn Mông Phong đánh trần, mặc quần short thể thao, phô bày cơ bắp cuồn cuộn và bắp đùi rắn chắc.

“Em coi đi.” – Mông Phong lại nài nỉ.

Lưu Nghiễn gạt phăng: “Không, không cho anh làm phía sau nữa.”

Mông Phong: “Đảm bảo không đau luôn.”

Lưu Nghiễn bảo: “Vậy anh nằm sấp xuống, để em đè anh thử rồi biết!”

Mông Phong: “Cứ để anh nằm trên một lần trước đã, rồi em muốn làm kiểu gì anh cũng chiều.”

Lưu Nghiễn vẫn còn dùng dằng chưa chịu theo, Mông Phong vừa ôm vừa dỗ ngọt. Hồi lâu sau hắn mới dụ được Lưu Nghiễn nằm xuống giường, mắt thì ngó chằm chặp màn hình, tay thì ôm Lưu Nghiễn, dần gỡ nút sơ mi của cậu.

Hai đứa đều xem đoạn phim trên màn hình không chớp mắt, lát sau Mông Phong quay đầu, chăm chú nhìn nhau, thế rồi hắn cúi xuống, nghiêm túc đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Sau nụ hôn nồng nàn triền miên, Lưu Nghiễn đã bị trêu ghẹo đến rạo rực, cậu cảm giác được vật dưới lớp quần short của Mông Phong đang cứng rắn chọc vào người mình. Mông Phong cởi quần, cả người trần như nhộng dang tay chân giữa giường, chuyên chú nhìn Lưu Nghiễn.

Người này quả thật không biết ngượng là gì.

Lưu Nghiễn dở cười dở mếu, tỉ mỉ quan sát Mông Phong, vóc dáng cường tráng của hắn toát ra vẻ đẹp nam tính, lớp da thịt màu đồng hoàn mỹ cân xứng tựa như người mẫu trên tạp chí.

Vật đàn ông của Mông Phong thẳng đứng mà thô to, còn muốn lớn hơn cả trai Tây trong GV, Lưu Nghiễn bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.

Mông Phong dùng ngón cái ấn nhẹ vào phần gốc của mình, quy đầu to lớn rỉ ra dịch tuyến tiền liệt trong suốt, ý muốn Lưu Nghiễn đến gần khẩu giao cho hắn.

Lưu Nghiễn vừa hôn khẽ lên đó một cái, Mông Phong lại bảo: “Em nằm xuống đi, anh giúp em làm.”

Lưu Nghiễng nằm nghiêng người quay mặt về phía dưới Mông Phong, Mông Phong thì để Lưu Nghiễn xoay chân về phía mình, kéo quần lót của cậu xuống, hai người áp mặt vào bên dưới của nhau, bắt đầu tư thế 69. (Ừm, chắc khỏi chú thích ha =.,=)

Ban nãy họ đã cùng tắm chung và lấy tay vuốt giúp nhau một lần, trên người còn vấn vít hương sữa tắm dễ chịu. Hai nằm trên giường rảnh rỗi không biết làm gì, bởi thế Mông Phong mới rủ xem GV.

Vừa nhìn GV một chốc mà Lưu Nghiễn lại cứng, trong phim thấy gã đàn ông bự con đang đè cậu trai tóc vàng ra làm, rõ ràng đôi bên đều rất hưởng thụ, nhưng Lưu Nghiễn chẳng hiểu sao mình cảm thấy chuyện đó không thoải mái chút nào.

Lúc này, Mông Phong nắm dương vật của Lưu Nghiễn, đưa môi hút, thuận thế nuốt luôn trong miệng, vào sâu tận cổ họng.

Thứ kia của Lưu Nghiễn mặc dù không to bằng Mông Phong, nhưng cũng chẳng phải nhỏ, khi đi sâu vào miệng Mông Phong, cổ họng hắn co rút nhanh ép lên vùng mẫn cảm nơi quy đầu của cậu, cho Lưu Nghiễn cảm nhận được khoái ý mãnh liệt, thoải mái đến đờ đẫn hai mắt.

“Ưm.” – Mông Phong giật giật hông, hướng cây gậy thịt vào miệng Lưu Nghiễn mà thúc đẩy.

Lưu Nghiễn thử giúp Mông Phong nuốt thật sâu, thọc vào đến tràn cả nước mắt, lại còn buồn nôn vô cùng, mà trong lòng vẫn dấy lên cảm giác thỏa mãn khôn kể. Khẩu giao cho nhau chính là việc hạnh phúc nhất, Lưu Nghiễn mê muội từng cơn, dốc sức nuốt vật đàn ông của Mông Phong càng sâu hơn nữa, cái của cậu không ngừng run rẩy khi được Mông Phong liếm mút.

“Ưm!” – Cây gậy thịt của Mông Phong đã cương cứng như sắt, vội lùi nhanh về sau né tránh, hắn đưa tay xoa xoa đầu Lưu Nghiễn, rút khỏi miệng cậu.

“Suýt tý là bắn rồi.” – Mông Phong nói.

Đôi mắt Lưu Nghiễn còn ngân ngấn nước. Chầm chậm thở hắt một hơi, Mông Phong ngồi dậy, vươn tay đặt lên hông Lưu Nghiễn, ôm cậu vào lòng và say mê hôn.

Lưu Nghiễn thoải mái rúc người lên bờ vai mạnh mẽ của Mông Phong, hắn lấy gel bôi trơn ra, nói bằng giọng chắc nịch: “Lần này tuyệt đối không đau đâu.”

Lưu Nghiễn ngồi dậy, mặt bình tĩnh ngó Mông Phong.

Mông Phong nặn gel bôi trơn vào ngón tay, bảo: “Để anh.”

Hắn bắt đầu dùng ngón tay mở rộng cho cậu, có vật lạ xâm nhập khiến Lưu Nghiễn khó chịu nhíu mày, ngón tay Mông Phong dần dần đưa vào, hai ngón, rồi ba ngón.

Lưu Nghiễn vuột ra một tiếng rên rỉ, Mông Phong lập tức dừng lại hỏi: “Đau à?”

Lưu Nghiễn lắc đầu, Mông Phong nói: “Quen rồi thì đỡ ngay, em giúp anh bôi ít gel đi, nào.”

Mông Phong nằm ngửa ra, tựa lưng vào đầu giường, để lộ ra vùng bụng kiện mỹ, vật đàn ông ngẩng cao, Lưu Nghiễn bóp gel bôi trơn vào tay rồi thoa đều lên cái của Mông Phong.

Mông Phong đưa hai tay vẫy vẫy, ý bảo Lưu Nghiễn tự ngồi lên đó.

Lưu Nghiễn thở dài một hơi, cuối cùng lần này cũng dịu dàng hơn, còn biết nhường cậu tự làm. Cậu giữ lấy dương vật của Mông Phong, chậm rãi ngồi lên, khi quy đầu to lớn chen vào vẫn hơi đau một chút, động tác cũng khựng lại.

Mông Phong sốt sắng hỏi: “Còn đau hả?”

Lưu Nghiễn lại lắc đầu, từ từ ngồi xuống, khúc thịt thô to thâm nhập từng centimet vào trực tràng cậu, mãi khi ngồi đến hết, cậu khép mắt, thở hắt một hơi dài.

Thứ quái vật khổng lồ cương cứng ấy cắm trong cơ thể, làm cậu nảy sinh cảm giác hổ thẹn và mông lung không thực… Mông Phong nhổm dậy ôm Lưu Nghiễn, ngẩng đầu nhìn cậu, hắn nói: “Em xem máy tính kìa.”

Lưu Nghiễn vẫn giữ nguyên tư thế đó, vươn tay kéo màn hình xoay lại, cậu trai tóc vàng trong GV bị gã đô con làm đến đỏ bừng từ cổ xuống ngực, nằm nghiêng bên giường thở gấp, như thể sắp lên tới đỉnh.

Mông Phong hỏi: “Em thử bắt chước người ta đi?”

Lưu Nghiễn bật cười, ngồi dậy rồi lại từ từ ấn xuống, bây giờ không còn đau như lúc trước nữa, bởi vì khúc dạo đầu khá đầy đủ, nên khi vật của Mông Phong trượt bên trong cậu mơ hồ mang đến khoái cảm khó diễn tả thành lời. Cái của Lưu Nghiễn vẫn dựng đứng, bắt đầu ma sát lên xuống trên cơ bụng săn chắc của Mông Phong, vẽ ra một vết dịch lỏng gợi tình.

“Ah.” – Khuôn mặt Lưu Nghiễn dần ửng đỏ, khi ngồi sâu xuống bắt đầu thấy khoái cảm mãnh liệt ập tới, vật đó đang ép lên điểm G trong cơ thể cậu.

Mông Phong lại nói: “Để anh làm cho, bà xã nằm xuống đi, cứ giao cho ông xã.”

Sắc mặt Lưu Nghiễn đỏ bừng cả lên, Mông Phong ngồi dậy ôm lấy thắt lưng cậu, cẩn thận thả cậu ngửa ra giường, vật bên dưới hẵng còn cắm trong Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn tự giác tách hai chân ra, ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mông Phong mà không ngừng thở dốc.

Mông Phong chống khuỷu tay lên giường, rút cây gậy thịt của mình ra, rồi chặn trước cửa miệng chưa kịp khép lại, đẩy nó trượt vào thật sâu, Lưu Nghiễn tức khắc bật kêu ‘a’ một tiếng.

Mông Phong cúi đầu nhìn sâu vào mắt Lưu Nghiễn, dần đưa đẩy từng chút từng chút một. Lưu Nghiễn mím chặt môi, lát sau cậu không chịu nổi nghiêng đầu sang thở dồn dập, ánh mắt thất thần mông lung. Mông Phong tăng nhanh tốc độ, Lưu Nghiễn khó nén rên rỉ, quay đầu nhìn bờ môi Mông Phong, hắn bèn cúi người hôn cậu.

Hai người cuồng loạn hôn nhau, Lưu Nghiễn bị đâm tới gần cao trào, nước mắt tuôn từng dòng, đôi môi Mông Phong ngang ngược chiếm đoạt lấy cậu. Cứ thế đưa đẩy gần chục phút, khi rời môi thì Lưu Nghiễn gần như ngạt thở, cậu khó nhọc thở gấp, cơ bụng co rút liên tục, toàn thân căng cứng nhìn lên trần nhà, trước mắt như tối sầm, tê dại cả da đầu.

Mông Phong ngừng chuyển động, hắn xoa nhẹ lên mặt Lưu Nghiễn, hôn vào má cậu, ngọt ngào gọi: “Bà xã ơi.”

Lưu Nghiễn hổn hển thở, cổ và ngực đều ửng đỏ, cậu nuốt nước miếng, đưa tay vòng quanh vai Mông Phong.

“Anh yêu em, bà xã.” – Mông Phong cũng ôm Lưu Nghiễn, đè lên mình cậu

Lưu Nghiễn phụt cười, hỏi: “Bắn rồi à?”

“Chưa.” – Mông Phong nở nụ cười thiệt bảnh – “Thoải mái không?”

Lưu Nghiễn gật đầu, đáp: “Cũng tàm tạm…”

Mông Phong nói: “Mình đổi tư thế khác, em xoay người lại nào.”

Mông Phong rút cái của mình ra, phía sau của Lưu Nghiễn còn khẽ co rút, bị đâm rỉ nước, Mông Phong rút khăn giấy lau khô cho cậu, rồi bảo: “Em nằm xuống, anh làm từ sau lưng…”

Thình lình bên ngoài vọng tới tiếng chìa khóa mở cửa, hai đứa nháy mắt hóa đá.

Mông Phong quỳ trên giường, còn Lưu Nghiễn đang ngồi, giây phút đó chỉ biết thộn mặt ra.

“Nghiễn Nghiễn.” – Là giọng nói của mẹ Lưu Nghiễn – “Con có ở nhà không?”

Mông Phong trợn trừng mắt, trong khi thằng nhỏ còn dựng đứng, mà hai đứa đều trần như nhộng. Phải làm sao bây giờ?! Lưu Nghiễn lập tức ra dấu im lặng, chỉ chỉ về cửa phòng, vươn ngón cái làm động tác ‘vặn khóa’, Mông Phong gật gật đầu, thì ra đã khóa cửa rồi.

Lưu Nghiễn cao giọng đáp: “Dạ có, con và Mông Phong đang học bài.”

Thế rồi mẹ Lưu Nghiễn về phòng mình, bà hỏi khi đang đi qua phòng khách: “Phong Phong cũng đến hả?”

Lưu Nghiễn dùng khẩu hình thúc giục, Mông Phong vội trả lời: “Cháu chào dì!”

Mẹ Lưu Nghiễn đang ở phòng bên cạnh tìm đồ đạc, Mông Phong sốt ruột chỉ vào mớ quần áo của hai người, Lưu Nghiễn chau mày xua tay, ý là chưa vội mặc quần áo làm gì.

“Tối nay mẹ tăng ca, không về ăn cơm đâu nhé.” – Mẹ Lưu Nghiễn gõ cửa một cái, tiếp – “Mẹ để tiền trên bàn đó.”

Lưu Nghiễn hô: “Dạ, con biết rồi, lát nữa con với Mông Phong ra ngoài ăn.”

Mông Phong vòng tay ôm eo Lưu Nghiễn, hai đứa trần truồng rúc vào nhau, hắn nói: “Dì ơi, tối nay Lưu Nghiễn tới nhà cháu ăn cơm.”

Mẹ Lưu Nghiễn lại dặn: “Mua ít đồ ăn nấu chín đi, đừng làm phiền bà nội cháu.”

Hai người đồng thanh vâng dạ, sau đó là tiếng cửa ngoài mở ra, mẹ Lưu Nghiễn đã rời nhà đi làm, bấy giờ cả hai mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mông Phong cúi đầu nhìn Lưu Nghiễn trong lòng mình, cậu nói: “Nếu vừa rồi anh đứng dậy mặc đồ sẽ gây ra thanh âm lớn, chắc chắn mẹ em sẽ phát hiện sự khác thường, nghe được tiếng động rối rít cuống cuồng của anh.”

Mông Phong ờ một tiếng, lại hỏi: “Đang học cơ đấy. Học cái gì thế?”

Lưu Nghiễn lúng túng xấu hổ. Hai người ôm nhau một lúc, Mông Phong bảo: “Làm tiếp đi.”

Lưu Nghiễn nhéo nhéo cơ ngực Mông Phong, thò tay xuống phía dưới hắn, cười nhạo: “Mềm nhũn luôn rồi há há há.”

Mông Phong nói: “Tới đây! Một chút là cứng ngay, tiếp tục học tập nào!”

Hai người lao vào ôm ấp hôn môi, hết sờ nắn lại cọ xát, nhưng không tìm được cảm giác mới rồi, khi thân thiết cứ luôn mất tập trung, sau rốt phá ra cười bò càng, đành phải ôm nhau ngủ trưa cho xong.

Mông Phong ngủ được một lúc thì tỉnh, thẳng nhỏ cương lên chỉa vào Lưu Nghiễn, xoay người ôm hôn cậu. Lưu Nghiễn đang ngủ nửa mơ nửa tỉnh, lại cùng Mông Phong diễn tập hai, lần này Mông Phong tiến vào từ sau lưng, va chạm dồn dập hết đợt này đến đợt khác, Lưu Nghiễn được thể hội khoái cảm chưa từng có, thế là thả lỏng giao hết cho Mông Phong.

Đến tận lúc Lưu Nghiễn không gượng nổi nữa, bắt đầu van vỉ xin tha, Mông Phong mới đổi thành nhịp đẩy chậm rãi nhẹ nhàng, hắn ghé vào tai cậu nỉ non lời ân ái, một tay mò lên trước người, chậm rãi vuốt cho cậu.

Và khi Mông Phong còn đang cắm rút, Lưu Nghiễn đã không nhịn được mà bắn ra trước. Cảm giác bị đâm tới xuất tinh còn sung sướng hơn vuốt ve và khẩu giao cho nhau. Lúc Mông Phong bắn vào trong cậu, Lưu Nghiễn thấy cơ thể mình tràn đầy, hơn nữa rất mỏi mệt.

Bấy giờ cậu vẫn chưa thoát khỏi dư vị của đợt cao trào, Mông Phong để Lưu Nghiễn xoay người lại, kéo cậu ôm vào lòng, cùng âu yếm trò chuyện, hôn môi. Cuối cùng cũng hoàn thành được nghi thức chuyển đổi này, để rồi về sau, hai người ngoại trừ hẹn hò yêu đương, càng có nhiều việc để làm hơn nữa.

~~/~oOo~/~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện