Về phần đề nghị của Trần Ứng Giai dành cho tôi tựa hồ như chính là thái độ của cậu ta đối với cuộc đời vậy.
Cậu ta nói Tiêu hãy sống cho hiện tại đi.
Chớ lãng phí thời gian a.
Sợ hãi rụt rè sợ đông sợ tây, sống mỗi ngày đều như thể bước đi trên một lớp băng mỏng là vì cái gì chứ.
Lúc nào muốn yêu thì hãy cứ quyết đoán yêu đi, không yêu được thì đừng vương vấn đông tây, không có cái gọi là cùng lắm thì.
Lần đó tôi trên đường đi xem mắt bị cuộc điện thoại của Mạc Kiệt đánh bại, bị một câu nói của anh khiến cho á khẩu không sao đáp lại đường, cuối cùng nhân lúc xế chiều, tôi tạm biệt nữ sĩ xem mắt, gọi cho mẹ một cú báo là có bạn đến tìm sau đó trực tiếp lái xe trở về phòng mình.
Lái xe về đến nơi thì đại khái mất bốn mươi phút.
Đỗ xong xe trèo lên lầu đã là chuyện sau một tiếng đồng hồ, tôi thấy Mạc Kiệt đứng ở cửa phòng tôi, lưng anh dựa vào cửa phòng, hơi hơi gù xuống, cái đầu buông xuống.
Tôi tiến đến liếc nhìn anh, lúc đi qua anh hơi nghiêng mình để tôi mở cửa cho tiện.
Sau khi mở cửa ra thì tôi tiến vào nhà, anh đứng ngoài cửa dừng lại một lát, tôi nhíu mày nhìn anh: "Làm sao thế?"
Tôi nghe thấy anh nói: "Mỗi lần anh rời đi từ nhà em rồi trở về thì lại có cảm giác như mình biến thành khách không mời mà đến."
Tôi lôi từ trong túi mình ra một điếu thuốc rồi châm lên: "Thế giờ anh muốn em mời anh vào nhà sao?" Tôi xoay người ngồi xuống ghế sô pha, bất đắc dĩ: "Không vào thì đi đi, có gió, lạnh lắm."
Anh mang theo vali đi vào, xoay người đóng chặt cửa rồi lại đứng bất động.
Tôi thật sự có chút không hiểu nổi anh, dưới một phương diện nào đó tôi cảm thấy anh có thể thần chắn sát thần phật chắn sát phật, vì mục tiêu mà không màng cách thức, nhưng ở một phương diện khác tôi lại cảm thấy anh nơm nớp lo sợ như thể chân trần đi trên dây thép.
Tôi vỗ vỗ vị trí cạnh mình trên sô pha: "Đến đây, nói chuyện."
Anh đi tới ngồi cạnh tôi, lưng hơi hơi gấp khúc, mắt buông xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi chen chân vào nhẹ nhàng đạp đạp chân anh, hỏi: "Giận à?"
Tôi thấy anh dừng lại một lát, hơi mím môi, nhìn về phía tôi, lắc lắc đầu: "Anh sao lại có thể giận em?"
Có lúc tôi cảm thấy logic của anh kỳ quái đến độ tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, cho nên tôi vô cùng tò mò nói: "Nếu như bây giờ em đuổi anh đi và kêu anh sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa..." Tôi nhìn anh, "Thế thì anh cũng không giận à?"
Anh vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới của mình, giống như đang khát nước, tôi đứng dậy đi lấy bình giữ ấm rót cho anh một cốc nước ấm.
Anh nhận lấy cúi đầu nói một tiếng cảm ơn, tay anh bao lấy cốc nước như thể đang sưởi ấm, qua một hồi tôi mới nghe thấy anh mở miệng nói: "Anh nghĩ....." Anh cúi đầu giống như đang tự hỏi, "Chắc anh sẽ hối hận."
Tôi ngồi bên cạnh anh, hít một hơi thuốc, càng nghĩ càng cảm thấy đáng cười: "Logic của anh thật sự rất kỳ quái."
Anh cúi đầu uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên nhìn tôi, con mắt vẫn tối đen sâu thẳm như cũ: "Về chuyện anh thích em, ngay từ khi bắt đầu đã chú định là bất bình đẳng."
Tôi bị chính làn khói của mình hun nhòe đôi mắt, híp mắt lại một hồi, nâng tay cho anh một thủ thế xuống dưới: "Vì sao anh lại muốn đặt mình vào vị trí như vậy?" Tôi thật sự thấy kỳ quái, "Hay là anh hưởng thụ cái khoái cảm khi bị vây bởi trạng thái xấu, tự ngược?"
Anh giương mắt nhìn tôi, không nháy mắt lần nào: "Vì sao em không thể hiểu anh khi anh dùng cái cách thức hèn mọn này để cầu xin em có cảm tình với anh?"
Tôi phun điếu thuốc ra, không nhin được cười: "Em không hiểu nổi loại tình cảm ấy." Tôi có cảm giác buồn cười vô cùng, "Anh xem hai chúng ta đều là cá thể tồn tại độc lập, không hề có đạo lý nào vô cớ khiến cho một cá thể đối với một cá thể khác...." Tôi nghĩ nghĩ xem nên hình dung thế nào, "Khăng khăng một mực như thế?"
Anh nhìn tôi.
Tôi nói: "Nói cách khác, nếu không phải vì thỏa mãn nhu cầu kỳ quái nào đó tự anh sinh ra thì em thật sự không hiểu tại sao anh lại dùng cái cách này để thích em." Suy nghĩ một lát rồi tôi tiến hành bổ sung, "Thích em như vậy."
Anh nhìn tôi rất lâu, lâu đến độ tôi cũng bắt đầu hoài nghi có phải anh cũng đang nghĩ xem anh thích tôi vì cái gì không, có phải cái chữ thích ấy vì suốt một thời gian dài cầu mà không được nên đã biến thành chấp niệm rồi hay không.
Tôi hỏi anh: "Thế thì em có thể hỏi anh một chút, anh phát hiện anh thích em từ bao giờ?"
Anh nhìn tôi, vô cùng chăm chú nhìn tôi, tôi đoán đại khái là do thời gian đã trôi đi lâu quá nên anh đã quên mất thủa bắt đầu từ đâu rồi.
Tôi suy luận từ phán đoán bình thường: "Có phải từ trong một nháy mắt?" Tôi nói, "Anh phát hiện anh thích em?"
Dẫu đó có là loại nháy mắt nào, tôi ăn mì, quay đầu, cười to, thậm chí gãi chân, dù sao loại tình cảm ùa đến trong nháy mắt bao giờ cũng thiên kì bách quái.
Mạc Kiệt vẫn nhìn tôi mà chẳng nói gì, tôi đến là hoài nghi không biết có phải anh đã bị tôi hỏi đến choáng váng rồi hay không.
Tôi bỏ thuốc vào gạt tàn, thoải mái tựa vào sô pha nhìn anh: "Lúc lên đại học Trần Ứng Giai đặc biệt giỏi kể chuyện, loạn thất bát tao, người trong xã đoàn mỗi tuần một năm đều ghé vào cùng nhau kể lể vài chuyện của mình, truyện của Trần Ứng Giai đặc biệt hay, có rất nhiều người thích nghe cậu ta kể."
Mạc Kiệt nhíu nhíu mày, giống như không hiểu sao đột nhiên tôi lại nói đến chuyện này, bất quá anh thật sự rất...Hình dung thế nào ta? Khéo léo, đúng rồi, khéo léo.
Tuy rằng vẻ mặt anh lóe lên sự khó hiểu, thế nhưng cũng chẳng lên tiếng ngắt lời tôi.
Cho nên tôi tiếp tục nói tiếp.
Thực ra ngay cả anh có cắt ngang lời tôi thì tôi cũng chẳng có ý định dừng lại.
"Hồi năm hai, xã đoàn có rất nhiều học muội đến, rất nhiều học muội đặc biệt thích nghe cậu ta kể chuyện, mỗi ngày đều quấn lấy cậu ta, nói truyện cậu ta kể hay hay quá, rất thích nghe, vì thế nên bọn họ liền cảm thấy một người có thể kể chuyện hay như thế thì con người chắc cũng phải hài hước thú vị lắm."
Mạc Kiệt vô cùng kiên nhẫn, lẳng lặng nghe tôi nói về những chuyện không hề liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi.
Tôi nói: "Các cô ấy thông qua những câu chuyện kể của cậu ta để hình tượng hóa Trần Ứng Giai, hơn nữa còn vì thế mà si mê." Tôi cảm thấy buồn cười, "Nhớ rõ là hồi chúng ta học đại học ngày nào cũng có học muội tìm đến lớp ta đúng không?" Tôi nói, "Các cô ấy theo đuổi Trần Ứng Giai thật sự rất điên cuồng."
Mạc Kiệt dừng lại một chút, vẫn không nhịn được hỏi tôi: "Em muốn biểu đạt cái gì?"
Tôi nói: "Bọn họ thích chuyện kể của Trần Ứng Giai chứ không phải bản thân Trần Ứng Giai."
Mạc Kiệt tựa hồ nghĩ nghĩ: "Em nói vậy là rất không có đạo lý." Anh nói, "Kể chuyện cũng là bản thân của cậu ấy, con người của cậu ấy có bao gồm cả những câu chuyện cậu ấy kể."
Tôi không nhịn được cười: "Ha ha, Trần Ứng Giai sau này nói cho em một cách giải quyết đào hoa hết sức đơn giản." Tôi nói, "Cậu ta đổi phong cách kể chuyện, từ hài hước khôi hài sang thâm trầm đen tối, các học muội đều nói các câu chuyện của cậu ta gần đây rất đáng sợ, nói cậu ta đừng làm vậy nữa."
Mạc Kiệt hơi mím môi: "Các cô ấy đang đợi cậu ấy trở về con người mà họ quen."
Tôi thò tay lấy cốc nước trong tay anh, cúi đầu uống một ngụm nước rồi gật đầu: "Nói cho cùng cái mà họ thích bất quá cũng chỉ là những câu chuyện chứ không phải người đã kể những câu chuyện đó."
Mạc Kiệt liếc nhìn tôi rồi nhìn cốc nước trong tay tôi, vẫn khó hiểu như trước: "Em muốn biểu đạt cái gì với anh?"
Tôi cười: "Cho đến khi Trần Ứng Giai đến xã đoàn cũng đều kể chuyện có chút đen tối khủng bố, thì ra là sau đó các học muội càng nghĩa chính ngôn từ biểu lộ anh đã thay đổi rồi, sau đó quyết đoán bỏ đi." Tôi nói, "Trần Ứng Giai cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng cậu ta vẫn là cậu ta, chẳng lẽ không đúng hay sao, học muội chỉ thích chuyện kể của cậu ta thôi, không phải thích cậu ta."
Mạc Kiệt im lặng một hồi lâu, cuối cùng đại khái cảm thấy tôi cằn nhằn liên miên một mình thê thảm quá, bắt đầu suy luận: "Nếu muốn học muội tiếp tục thích mình thì có thể tiếp tục kể những câu chuyện họ thích."
Tôi đặt cốc nước xuống, sau đó nhìn anh cười nói: "Cho nên cứ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thế có phải thích không đâu?"
Tôi thấy Mạc Kiệt ngây ra một hồi, sau đó anh hình như thoáng cười một cái: "Logic của em rất kín đáo thế nhưng quan hệ nhân quả hình như lại sai rồi."
Tôi ngưng thần nghĩ xem mình muốn biểu đạt điều gì, không phát hiện có cái gì lớn cho nên tôi nhìn anh chờ đợi anh giải thích nghi hoặc cho tôi, anh nói: "Nếu em là người kể chuyện, mà anh lại là học muội, thế thì em kể chuyện gì anh cũng thích nghe."
Tôi im lặng một lát, ý tôi muốn nói hình như không phải ý này.
Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu em là học muội còn anh là người kể chuyện." Anh nói, "Từ một khắc đầu tiên anh nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ phản ứng hay cảm xúc nào của em." Anh dừng lại một chút, "Cho nên căn bản không tồn tại cái gọi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, là anh vui vẻ chịu đựng."
Lời giải thích này dứt khoát đánh bại tôi, tôi ngây người một hồi lâu, tôi cảm thấy lời nói của tôi có quá nhiều lỗ hổng lớn khiến cho anh có thể chui vào bất cứ lỗ hổng nào.
Tôi liếc anh vài cái: "Thôi, chuyện này tạm thời không nói nữa." Tôi nói, "Nếu em là người kể chuyện, anh là người nghe chuyện, anh thích em là bởi vì các câu chuyện, điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi, đúng không?"
Anh gật đầu: "Hẳn là thế."
Tôi nói: "Anh tự hình tượng hóa em trong đầu mình, sau đó thích phải chính cái hình tượng mà mình tưởng tượng ra, đến khi cái hình tượng ấy bị em phá vỡ, nháy mắt anh thích em sẽ biến mất ngay lập tức, có đúng hay không?"
Mạc Kiệt nhìn tôi hồi lâu, tôi tưởng có khả năng anh không hiểu tôi đang biểu đạt cái gì, thật ra tôi cũng hiểu phương thức biểu đạt của mình hình như tồn tại vấn đề rất lớn.
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi, hiện tại tôi cho rằng tôi hoặc là đã nói cho anh hiểu hoặc là đã thuyết phục được anh rồi.
Về phần tôi đến cùng là muốn gì ở anh, chính tôi cũng không rõ, tôi cũng không biết rốt cuộc là mình muốn kết quả sẽ như thế nào.
Tôi đoán Mạc Kiệt hẳn đã chịu đủ loại phương thức úp úp mở mở này rồi, hai tay anh nắm chặt vào nhau, trực tiếp xốc sương mù lên, "Em muốn biểu đạt điều gì?", anh nói, "Ý bảo người anh thích căn bản không phải là con người em?" Anh nhìn tôi, "Hay là anh chỉ thích em trong một nháy mắt, thế nhưng cái từ nháy mắt này căn bản không thể dài lâu được."
Tôi nghĩ bụng, ừa, khái quát rất hoàn hảo, 100 điểm.
Tôi đợi anh cho mình đáp án.
Đợi một lát, tôi nghe thấy anh nói rằng: "Đại khái là trong một nháy mắt nào đó, em khiến cho anh cảm thấy chờ mong vào cuộc sống."
Tôi hỏi: "Nháy mắt nào?" Cái từ nháy mắt này, bao giờ cũng rất nhỏ bé.
Mạc Kiệt tựa như đang suy nghĩ, anh quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến quá phận: "Mỗi một nháy mắt." Anh nói, "Sự tồn tại của em trên thế giới này chính là thứ khiến anh chờ mong vào cuộc sống."
Câu giải thích này khiến tôi có chút xấu hổ, nào có giống giải thích, nghĩ cho kỹ thì cố tình lại là một lời úp mở, tôi vẫn không hiểu được loại cảm xúc này, đơn giản là trực tiếp mở miệng hỏi: "Vì sao anh lại nhận định em như thế?"
Mạc Kiệt nói: "Đại khái là do tính cách, anh vừa thấy em đã cảm thấy em là tốt nhất."
Tôi cười: "Thế nếu sau này anh có cơ hội gặp người tốt hơn thì sao?"
Tôi thấy anh nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười nhỏ bé: "Nếu anh đã cảm giác em là tốt nhất thì anh sẽ không thấy được ai tốt hơn đâu."
Cậu ta nói Tiêu hãy sống cho hiện tại đi.
Chớ lãng phí thời gian a.
Sợ hãi rụt rè sợ đông sợ tây, sống mỗi ngày đều như thể bước đi trên một lớp băng mỏng là vì cái gì chứ.
Lúc nào muốn yêu thì hãy cứ quyết đoán yêu đi, không yêu được thì đừng vương vấn đông tây, không có cái gọi là cùng lắm thì.
Lần đó tôi trên đường đi xem mắt bị cuộc điện thoại của Mạc Kiệt đánh bại, bị một câu nói của anh khiến cho á khẩu không sao đáp lại đường, cuối cùng nhân lúc xế chiều, tôi tạm biệt nữ sĩ xem mắt, gọi cho mẹ một cú báo là có bạn đến tìm sau đó trực tiếp lái xe trở về phòng mình.
Lái xe về đến nơi thì đại khái mất bốn mươi phút.
Đỗ xong xe trèo lên lầu đã là chuyện sau một tiếng đồng hồ, tôi thấy Mạc Kiệt đứng ở cửa phòng tôi, lưng anh dựa vào cửa phòng, hơi hơi gù xuống, cái đầu buông xuống.
Tôi tiến đến liếc nhìn anh, lúc đi qua anh hơi nghiêng mình để tôi mở cửa cho tiện.
Sau khi mở cửa ra thì tôi tiến vào nhà, anh đứng ngoài cửa dừng lại một lát, tôi nhíu mày nhìn anh: "Làm sao thế?"
Tôi nghe thấy anh nói: "Mỗi lần anh rời đi từ nhà em rồi trở về thì lại có cảm giác như mình biến thành khách không mời mà đến."
Tôi lôi từ trong túi mình ra một điếu thuốc rồi châm lên: "Thế giờ anh muốn em mời anh vào nhà sao?" Tôi xoay người ngồi xuống ghế sô pha, bất đắc dĩ: "Không vào thì đi đi, có gió, lạnh lắm."
Anh mang theo vali đi vào, xoay người đóng chặt cửa rồi lại đứng bất động.
Tôi thật sự có chút không hiểu nổi anh, dưới một phương diện nào đó tôi cảm thấy anh có thể thần chắn sát thần phật chắn sát phật, vì mục tiêu mà không màng cách thức, nhưng ở một phương diện khác tôi lại cảm thấy anh nơm nớp lo sợ như thể chân trần đi trên dây thép.
Tôi vỗ vỗ vị trí cạnh mình trên sô pha: "Đến đây, nói chuyện."
Anh đi tới ngồi cạnh tôi, lưng hơi hơi gấp khúc, mắt buông xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Tôi chen chân vào nhẹ nhàng đạp đạp chân anh, hỏi: "Giận à?"
Tôi thấy anh dừng lại một lát, hơi mím môi, nhìn về phía tôi, lắc lắc đầu: "Anh sao lại có thể giận em?"
Có lúc tôi cảm thấy logic của anh kỳ quái đến độ tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi, cho nên tôi vô cùng tò mò nói: "Nếu như bây giờ em đuổi anh đi và kêu anh sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa..." Tôi nhìn anh, "Thế thì anh cũng không giận à?"
Anh vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới của mình, giống như đang khát nước, tôi đứng dậy đi lấy bình giữ ấm rót cho anh một cốc nước ấm.
Anh nhận lấy cúi đầu nói một tiếng cảm ơn, tay anh bao lấy cốc nước như thể đang sưởi ấm, qua một hồi tôi mới nghe thấy anh mở miệng nói: "Anh nghĩ....." Anh cúi đầu giống như đang tự hỏi, "Chắc anh sẽ hối hận."
Tôi ngồi bên cạnh anh, hít một hơi thuốc, càng nghĩ càng cảm thấy đáng cười: "Logic của anh thật sự rất kỳ quái."
Anh cúi đầu uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên nhìn tôi, con mắt vẫn tối đen sâu thẳm như cũ: "Về chuyện anh thích em, ngay từ khi bắt đầu đã chú định là bất bình đẳng."
Tôi bị chính làn khói của mình hun nhòe đôi mắt, híp mắt lại một hồi, nâng tay cho anh một thủ thế xuống dưới: "Vì sao anh lại muốn đặt mình vào vị trí như vậy?" Tôi thật sự thấy kỳ quái, "Hay là anh hưởng thụ cái khoái cảm khi bị vây bởi trạng thái xấu, tự ngược?"
Anh giương mắt nhìn tôi, không nháy mắt lần nào: "Vì sao em không thể hiểu anh khi anh dùng cái cách thức hèn mọn này để cầu xin em có cảm tình với anh?"
Tôi phun điếu thuốc ra, không nhin được cười: "Em không hiểu nổi loại tình cảm ấy." Tôi có cảm giác buồn cười vô cùng, "Anh xem hai chúng ta đều là cá thể tồn tại độc lập, không hề có đạo lý nào vô cớ khiến cho một cá thể đối với một cá thể khác...." Tôi nghĩ nghĩ xem nên hình dung thế nào, "Khăng khăng một mực như thế?"
Anh nhìn tôi.
Tôi nói: "Nói cách khác, nếu không phải vì thỏa mãn nhu cầu kỳ quái nào đó tự anh sinh ra thì em thật sự không hiểu tại sao anh lại dùng cái cách này để thích em." Suy nghĩ một lát rồi tôi tiến hành bổ sung, "Thích em như vậy."
Anh nhìn tôi rất lâu, lâu đến độ tôi cũng bắt đầu hoài nghi có phải anh cũng đang nghĩ xem anh thích tôi vì cái gì không, có phải cái chữ thích ấy vì suốt một thời gian dài cầu mà không được nên đã biến thành chấp niệm rồi hay không.
Tôi hỏi anh: "Thế thì em có thể hỏi anh một chút, anh phát hiện anh thích em từ bao giờ?"
Anh nhìn tôi, vô cùng chăm chú nhìn tôi, tôi đoán đại khái là do thời gian đã trôi đi lâu quá nên anh đã quên mất thủa bắt đầu từ đâu rồi.
Tôi suy luận từ phán đoán bình thường: "Có phải từ trong một nháy mắt?" Tôi nói, "Anh phát hiện anh thích em?"
Dẫu đó có là loại nháy mắt nào, tôi ăn mì, quay đầu, cười to, thậm chí gãi chân, dù sao loại tình cảm ùa đến trong nháy mắt bao giờ cũng thiên kì bách quái.
Mạc Kiệt vẫn nhìn tôi mà chẳng nói gì, tôi đến là hoài nghi không biết có phải anh đã bị tôi hỏi đến choáng váng rồi hay không.
Tôi bỏ thuốc vào gạt tàn, thoải mái tựa vào sô pha nhìn anh: "Lúc lên đại học Trần Ứng Giai đặc biệt giỏi kể chuyện, loạn thất bát tao, người trong xã đoàn mỗi tuần một năm đều ghé vào cùng nhau kể lể vài chuyện của mình, truyện của Trần Ứng Giai đặc biệt hay, có rất nhiều người thích nghe cậu ta kể."
Mạc Kiệt nhíu nhíu mày, giống như không hiểu sao đột nhiên tôi lại nói đến chuyện này, bất quá anh thật sự rất...Hình dung thế nào ta? Khéo léo, đúng rồi, khéo léo.
Tuy rằng vẻ mặt anh lóe lên sự khó hiểu, thế nhưng cũng chẳng lên tiếng ngắt lời tôi.
Cho nên tôi tiếp tục nói tiếp.
Thực ra ngay cả anh có cắt ngang lời tôi thì tôi cũng chẳng có ý định dừng lại.
"Hồi năm hai, xã đoàn có rất nhiều học muội đến, rất nhiều học muội đặc biệt thích nghe cậu ta kể chuyện, mỗi ngày đều quấn lấy cậu ta, nói truyện cậu ta kể hay hay quá, rất thích nghe, vì thế nên bọn họ liền cảm thấy một người có thể kể chuyện hay như thế thì con người chắc cũng phải hài hước thú vị lắm."
Mạc Kiệt vô cùng kiên nhẫn, lẳng lặng nghe tôi nói về những chuyện không hề liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi.
Tôi nói: "Các cô ấy thông qua những câu chuyện kể của cậu ta để hình tượng hóa Trần Ứng Giai, hơn nữa còn vì thế mà si mê." Tôi cảm thấy buồn cười, "Nhớ rõ là hồi chúng ta học đại học ngày nào cũng có học muội tìm đến lớp ta đúng không?" Tôi nói, "Các cô ấy theo đuổi Trần Ứng Giai thật sự rất điên cuồng."
Mạc Kiệt dừng lại một chút, vẫn không nhịn được hỏi tôi: "Em muốn biểu đạt cái gì?"
Tôi nói: "Bọn họ thích chuyện kể của Trần Ứng Giai chứ không phải bản thân Trần Ứng Giai."
Mạc Kiệt tựa hồ nghĩ nghĩ: "Em nói vậy là rất không có đạo lý." Anh nói, "Kể chuyện cũng là bản thân của cậu ấy, con người của cậu ấy có bao gồm cả những câu chuyện cậu ấy kể."
Tôi không nhịn được cười: "Ha ha, Trần Ứng Giai sau này nói cho em một cách giải quyết đào hoa hết sức đơn giản." Tôi nói, "Cậu ta đổi phong cách kể chuyện, từ hài hước khôi hài sang thâm trầm đen tối, các học muội đều nói các câu chuyện của cậu ta gần đây rất đáng sợ, nói cậu ta đừng làm vậy nữa."
Mạc Kiệt hơi mím môi: "Các cô ấy đang đợi cậu ấy trở về con người mà họ quen."
Tôi thò tay lấy cốc nước trong tay anh, cúi đầu uống một ngụm nước rồi gật đầu: "Nói cho cùng cái mà họ thích bất quá cũng chỉ là những câu chuyện chứ không phải người đã kể những câu chuyện đó."
Mạc Kiệt liếc nhìn tôi rồi nhìn cốc nước trong tay tôi, vẫn khó hiểu như trước: "Em muốn biểu đạt cái gì với anh?"
Tôi cười: "Cho đến khi Trần Ứng Giai đến xã đoàn cũng đều kể chuyện có chút đen tối khủng bố, thì ra là sau đó các học muội càng nghĩa chính ngôn từ biểu lộ anh đã thay đổi rồi, sau đó quyết đoán bỏ đi." Tôi nói, "Trần Ứng Giai cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng cậu ta vẫn là cậu ta, chẳng lẽ không đúng hay sao, học muội chỉ thích chuyện kể của cậu ta thôi, không phải thích cậu ta."
Mạc Kiệt im lặng một hồi lâu, cuối cùng đại khái cảm thấy tôi cằn nhằn liên miên một mình thê thảm quá, bắt đầu suy luận: "Nếu muốn học muội tiếp tục thích mình thì có thể tiếp tục kể những câu chuyện họ thích."
Tôi đặt cốc nước xuống, sau đó nhìn anh cười nói: "Cho nên cứ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thế có phải thích không đâu?"
Tôi thấy Mạc Kiệt ngây ra một hồi, sau đó anh hình như thoáng cười một cái: "Logic của em rất kín đáo thế nhưng quan hệ nhân quả hình như lại sai rồi."
Tôi ngưng thần nghĩ xem mình muốn biểu đạt điều gì, không phát hiện có cái gì lớn cho nên tôi nhìn anh chờ đợi anh giải thích nghi hoặc cho tôi, anh nói: "Nếu em là người kể chuyện, mà anh lại là học muội, thế thì em kể chuyện gì anh cũng thích nghe."
Tôi im lặng một lát, ý tôi muốn nói hình như không phải ý này.
Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Nếu em là học muội còn anh là người kể chuyện." Anh nói, "Từ một khắc đầu tiên anh nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ phản ứng hay cảm xúc nào của em." Anh dừng lại một chút, "Cho nên căn bản không tồn tại cái gọi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, là anh vui vẻ chịu đựng."
Lời giải thích này dứt khoát đánh bại tôi, tôi ngây người một hồi lâu, tôi cảm thấy lời nói của tôi có quá nhiều lỗ hổng lớn khiến cho anh có thể chui vào bất cứ lỗ hổng nào.
Tôi liếc anh vài cái: "Thôi, chuyện này tạm thời không nói nữa." Tôi nói, "Nếu em là người kể chuyện, anh là người nghe chuyện, anh thích em là bởi vì các câu chuyện, điều đó chỉ diễn ra trong nháy mắt thôi, đúng không?"
Anh gật đầu: "Hẳn là thế."
Tôi nói: "Anh tự hình tượng hóa em trong đầu mình, sau đó thích phải chính cái hình tượng mà mình tưởng tượng ra, đến khi cái hình tượng ấy bị em phá vỡ, nháy mắt anh thích em sẽ biến mất ngay lập tức, có đúng hay không?"
Mạc Kiệt nhìn tôi hồi lâu, tôi tưởng có khả năng anh không hiểu tôi đang biểu đạt cái gì, thật ra tôi cũng hiểu phương thức biểu đạt của mình hình như tồn tại vấn đề rất lớn.
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một hồi, hiện tại tôi cho rằng tôi hoặc là đã nói cho anh hiểu hoặc là đã thuyết phục được anh rồi.
Về phần tôi đến cùng là muốn gì ở anh, chính tôi cũng không rõ, tôi cũng không biết rốt cuộc là mình muốn kết quả sẽ như thế nào.
Tôi đoán Mạc Kiệt hẳn đã chịu đủ loại phương thức úp úp mở mở này rồi, hai tay anh nắm chặt vào nhau, trực tiếp xốc sương mù lên, "Em muốn biểu đạt điều gì?", anh nói, "Ý bảo người anh thích căn bản không phải là con người em?" Anh nhìn tôi, "Hay là anh chỉ thích em trong một nháy mắt, thế nhưng cái từ nháy mắt này căn bản không thể dài lâu được."
Tôi nghĩ bụng, ừa, khái quát rất hoàn hảo, 100 điểm.
Tôi đợi anh cho mình đáp án.
Đợi một lát, tôi nghe thấy anh nói rằng: "Đại khái là trong một nháy mắt nào đó, em khiến cho anh cảm thấy chờ mong vào cuộc sống."
Tôi hỏi: "Nháy mắt nào?" Cái từ nháy mắt này, bao giờ cũng rất nhỏ bé.
Mạc Kiệt tựa như đang suy nghĩ, anh quay đầu nhìn về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến quá phận: "Mỗi một nháy mắt." Anh nói, "Sự tồn tại của em trên thế giới này chính là thứ khiến anh chờ mong vào cuộc sống."
Câu giải thích này khiến tôi có chút xấu hổ, nào có giống giải thích, nghĩ cho kỹ thì cố tình lại là một lời úp mở, tôi vẫn không hiểu được loại cảm xúc này, đơn giản là trực tiếp mở miệng hỏi: "Vì sao anh lại nhận định em như thế?"
Mạc Kiệt nói: "Đại khái là do tính cách, anh vừa thấy em đã cảm thấy em là tốt nhất."
Tôi cười: "Thế nếu sau này anh có cơ hội gặp người tốt hơn thì sao?"
Tôi thấy anh nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười nhỏ bé: "Nếu anh đã cảm giác em là tốt nhất thì anh sẽ không thấy được ai tốt hơn đâu."
Danh sách chương