Mạc Kiệt trở về nhà vào sáng ngày ba mươi, vốn sắp sang năm mới, tôi cũng muốn đi chung quanh thăm người thân, anh ở lại nhà tôi vài ngày, trừ buổi tối ra trái lại chúng tôi chẳng có mấy dịp gặp mặt nhau.
Tối ba mươi năm nay tôi đến nhà bà nội ăn cơm tất niên, biếu cho bà một bao lì xì chúc bà khỏe mạnh trường thọ.
Mấy vị trưởng bối ngồi trên bàn cơm bắt đầu bận tâm chuyện chung thân đại sự của tôi, cuối cùng bà tôi tiến lại vỗ vỗ lưng tôi nói: "Tiểu Bảo à, sang năm nhớ tìm cháu dâu đến cho bà nghe chưa, có được hay không?"
Từ khi lên hai mươi lăm tuổi, mỗi lần gặp thân thích là y như rằng họ làm vậy, tôi thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng ngoài mồm vẫn dỗ bà: "Dạ dạ, tìm ngay đây."
Vẫn là mấy chú mấy cô cười tủm tỉm nói chuyện với tôi: "Ai nha mẹ ơi, Tiểu Bảo nhà chúng ta lớn lên có nhà to xe đẹp sợ gì không tìm được vợ, cứ chậm một chút, từ từ rồi chọn."
Bà nội nghe thế thì vui vẻ chụp lấy tay tôi: "Đừng xoi mói quá, có thể sống chung là tốt rồi."
Tôi vội vàng đáp lời.
Nào ngờ tôi chỉ đồng ý đại một câu như thế mà từ mùng một năm mới mấy người trong nhà đều dốc sức kêu tôi đi ăn với mấy cô gái chưa có chồng quen biết.
Tôi ăn cơm cùng họ nói chuyện phiếm mà bất đắc dĩ vô cùng.
Buổi tối tôi về thấy ba mẹ ở nhà thế là biểu đạt với họ rằng: "Đừng như vậy nữa có được hay không."
Mẹ tôi ngồi ngược nắng mặt trời nhìn tôi: "Chừng nào anh sinh tôn tử cho mẹ đây, lớn ngần này rồi mà đến bạn gái cũng không có."
Tôi lên án mẹ tôi: "Được, con thành công cụ đời sau của ba mẹ luôn cho rồi."
Mẹ tôi nói: "Mẹ lười nói chuyện với anh, mở mồm là ngụy biện."
Tôi có ý nói đạo lý với mẹ: "Tại sao con phải đi gặp mặt một phụ nữ xa lạ, sau đó nửa đời sau mẹ muốn con chung sống với người phụ nữ xa lạ đấy à?"
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi: "Không phải trước lạ sau quen sao, nào có ai xa lạ cả đời."
Tôi hỏi mẹ: "Xem mắt để làm chi?"
Mẹ tôi đáp: "Để đề cao khả năng tìm đối tượng của anh, mở rộng phạm vi cho anh tìm đối tượng." Bà nói, "Vạn nhất anh vừa mắt ai đó trong mấy người này thì sao, không phải anh cũng muốn yêu đương sao, cách dẫn đến tình yêu thiên kỳ bát quái, mỗi một chuyện đều có khả năng, cớ gì lại muốn kháng cự xem mắt?"
Được rồi, tôi bị mẹ thuyết phục.
Ai kêu bà là giáo viên đâu, ba tấc không nát miệng lưỡi nói qua bao nhiêu học sinh.
Cho nên tôi tiếp tục triển khai chuyện mỗi ngày hư hư thực thực đi xem mắt một lần, trong một buổi chiều nói chuyện phiếm với nữ sĩ, gia trưởng hai bên đều vô cùng ăn ý có việc gấp rời đi, tôi nhận được điện thoại của Mạc Kiệt.
Anh hỏi: "Ở đâu?"
Tôi tặng cho nữ sĩ đối diện một ánh mắt bao hàm ý xin lỗi, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, sau khi nhận được sự đồng ý thì tôi đi ra cửa, đứng ven đường tự châm cho mình một điếu thuốc: "Anh vĩnh viễn không đoán ra em đang làm gì lúc này đâu?"
Nghe thấy anh cười hỏi: "Thế em đang làm gì?"
Tôi hít một hơi thuốc, nói lảng sang chuyện khác: "Hiện tại anh đang ở đâu?"
Bên kia đáp: "Em có khả năng đoán ngay được anh đang ở đâu."
Tôi nhíu mày: "Không phải hôm sau anh sẽ đi làm sao, còn tìm đến nhà em làm gì?"
Bên kia dừng lại một chút: "Ngữ khí này của em...." Anh nói, "Sẽ khiến anh cảm thấy em rất phản cảm chuyện anh đến."
Tôi nói: "Em không ở nhà, em ở nhà bố mẹ."
Bên kia nga một tiếng hỏi: "Buổi tối cũng không về sao?"
Tôi vò vò tóc mình: "Ngày nào em cũng bị mẹ ép đi xem mắt."
Bên kia im lặng một hồi lâu.
Tôi cúi đầu dụi tàn thuốc, quay đầu liếc mắt nhìn đối tượng xem mắt ngồi sau cửa sổ thủy tinh, rất lấy bất đắc dĩ: "Anh giận à?"
Bên kia tựa hồ đang cười: "Theo cảm tính thì anh thật sự muốn giận." Anh nói, "Thế nhưng lý trí nói cho anh biết rằng anh không nên giận." Tạm dừng một lát rồi hỏi tiếp, "Chuyện này ai cũng không có biện pháp."
Tôi nhịn không được móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm rồi hỏi anh: "Người nhà anh cũng ép anh à?"
Bên kia im lặng một hồi lâu mới nói: "Anh được ông nội nuôi lớn."
Tôi ừ một tiếng.
Lại nghe anh nói: "Anh come out với ông rồi."
Tôi Ách một tiếng, có chút không biết hỏi câu gì: "Hiện tại đến đâu rồi?"
Anh nói: "Đang đứng trước cửa nhà em."
Tôi nhíu nhíu mày: "Không phải anh vụng trộm đánh chìa khóa phòng em rồi sao?"
Anh A một tiếng, cười khẽ: "Không phải em không muốn anh làm bất cứ chuyện gì trái ý em sao, cho nên lúc anh đi anh đã bỏ chìa khóa vào trong tủ đầu giường em rồi, em không thấy sao."
Tôi không còn lời nào để nói.
Tối cuối cùng vẫn không thể không nói bây giờ anh đi khách sạn ở đi, hôm sau tự mình trở về đi làm.
Hai đầu điện thoại đều im lặng, ngay trước khi tôi chuẩn bị thỏa hiệp thì lại nghe đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: "Ngại quá, khiến em khó xử rồi." Anh nói, "Vốn anh không định làm vậy, thế nhưng anh không khống chế được bản thân mình nói như vậy." Anh dừng lại một chút, "Khống chế không được ý nghĩ muốn em trở về." Anh nói tiếp, "Khống chế không được ý niệm muốn em ít nhất....." Lại im lặng một lát, anh nhẹ giọng nói, "Ít nhất cũng có chút đau lòng ha?"
Tôi một câu cũng không nói thành lời.
Lúc tôi ở chung với Trần Ứng Giai, hai chúng tôi bao giờ cũng có thể xả thiên xả địa, ông nói gà bà nói vịt nói chuyện phiếm suốt mấy giờ đồng hồ, thế nhưng những lúc tôi ở cùng Mạc Kiệt, bao giờ tôi cũng bị anh làm cho á khẩu không nói được câu gì.
Tôi im lặng một hồi lâu, vì không biết nên nói gì nên chợt sinh ra ý nghĩ hay là đơn giản cúp luôn điện thoại đi, thế nhưng lại nghe bên kia trầm thấp nói: "Thực ra...." Anh nói, "Anh không nên khiến em khó xử như thế."
Tôi vẫn không nói chuyện.
Anh nói tiếp: "Anh hi vọng em có thể nói rõ ràng với anh, so với hạnh phúc của chính mình thì anh càng hy vọng em có thể được hạnh phúc hơn." Anh nói, "Thế nhưng nếu người có thể đem hạnh phúc đến cho em là anh...." Bên kia dừng lại một chút rồi nhẹ giọng, "Thế thì liền không có gì tốt hơn."
Tôi nhất thời im lặng, lại có chút nhất định phải hỏi một câu: "Mạc Kiệt, em thật sự tò mò quá, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào?"
Tôi chưa từng cảm thấy bản thân có mị lực lớn đến độ khiến cho một người đối tốt với tôi nhường này.
Nói như thế nào đây? Khăng khăng một mực chỉ thích một mình tôi?
Tối ba mươi năm nay tôi đến nhà bà nội ăn cơm tất niên, biếu cho bà một bao lì xì chúc bà khỏe mạnh trường thọ.
Mấy vị trưởng bối ngồi trên bàn cơm bắt đầu bận tâm chuyện chung thân đại sự của tôi, cuối cùng bà tôi tiến lại vỗ vỗ lưng tôi nói: "Tiểu Bảo à, sang năm nhớ tìm cháu dâu đến cho bà nghe chưa, có được hay không?"
Từ khi lên hai mươi lăm tuổi, mỗi lần gặp thân thích là y như rằng họ làm vậy, tôi thấy có chút bất đắc dĩ, thế nhưng ngoài mồm vẫn dỗ bà: "Dạ dạ, tìm ngay đây."
Vẫn là mấy chú mấy cô cười tủm tỉm nói chuyện với tôi: "Ai nha mẹ ơi, Tiểu Bảo nhà chúng ta lớn lên có nhà to xe đẹp sợ gì không tìm được vợ, cứ chậm một chút, từ từ rồi chọn."
Bà nội nghe thế thì vui vẻ chụp lấy tay tôi: "Đừng xoi mói quá, có thể sống chung là tốt rồi."
Tôi vội vàng đáp lời.
Nào ngờ tôi chỉ đồng ý đại một câu như thế mà từ mùng một năm mới mấy người trong nhà đều dốc sức kêu tôi đi ăn với mấy cô gái chưa có chồng quen biết.
Tôi ăn cơm cùng họ nói chuyện phiếm mà bất đắc dĩ vô cùng.
Buổi tối tôi về thấy ba mẹ ở nhà thế là biểu đạt với họ rằng: "Đừng như vậy nữa có được hay không."
Mẹ tôi ngồi ngược nắng mặt trời nhìn tôi: "Chừng nào anh sinh tôn tử cho mẹ đây, lớn ngần này rồi mà đến bạn gái cũng không có."
Tôi lên án mẹ tôi: "Được, con thành công cụ đời sau của ba mẹ luôn cho rồi."
Mẹ tôi nói: "Mẹ lười nói chuyện với anh, mở mồm là ngụy biện."
Tôi có ý nói đạo lý với mẹ: "Tại sao con phải đi gặp mặt một phụ nữ xa lạ, sau đó nửa đời sau mẹ muốn con chung sống với người phụ nữ xa lạ đấy à?"
Mẹ tôi trợn trắng mắt nhìn tôi: "Không phải trước lạ sau quen sao, nào có ai xa lạ cả đời."
Tôi hỏi mẹ: "Xem mắt để làm chi?"
Mẹ tôi đáp: "Để đề cao khả năng tìm đối tượng của anh, mở rộng phạm vi cho anh tìm đối tượng." Bà nói, "Vạn nhất anh vừa mắt ai đó trong mấy người này thì sao, không phải anh cũng muốn yêu đương sao, cách dẫn đến tình yêu thiên kỳ bát quái, mỗi một chuyện đều có khả năng, cớ gì lại muốn kháng cự xem mắt?"
Được rồi, tôi bị mẹ thuyết phục.
Ai kêu bà là giáo viên đâu, ba tấc không nát miệng lưỡi nói qua bao nhiêu học sinh.
Cho nên tôi tiếp tục triển khai chuyện mỗi ngày hư hư thực thực đi xem mắt một lần, trong một buổi chiều nói chuyện phiếm với nữ sĩ, gia trưởng hai bên đều vô cùng ăn ý có việc gấp rời đi, tôi nhận được điện thoại của Mạc Kiệt.
Anh hỏi: "Ở đâu?"
Tôi tặng cho nữ sĩ đối diện một ánh mắt bao hàm ý xin lỗi, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, sau khi nhận được sự đồng ý thì tôi đi ra cửa, đứng ven đường tự châm cho mình một điếu thuốc: "Anh vĩnh viễn không đoán ra em đang làm gì lúc này đâu?"
Nghe thấy anh cười hỏi: "Thế em đang làm gì?"
Tôi hít một hơi thuốc, nói lảng sang chuyện khác: "Hiện tại anh đang ở đâu?"
Bên kia đáp: "Em có khả năng đoán ngay được anh đang ở đâu."
Tôi nhíu mày: "Không phải hôm sau anh sẽ đi làm sao, còn tìm đến nhà em làm gì?"
Bên kia dừng lại một chút: "Ngữ khí này của em...." Anh nói, "Sẽ khiến anh cảm thấy em rất phản cảm chuyện anh đến."
Tôi nói: "Em không ở nhà, em ở nhà bố mẹ."
Bên kia nga một tiếng hỏi: "Buổi tối cũng không về sao?"
Tôi vò vò tóc mình: "Ngày nào em cũng bị mẹ ép đi xem mắt."
Bên kia im lặng một hồi lâu.
Tôi cúi đầu dụi tàn thuốc, quay đầu liếc mắt nhìn đối tượng xem mắt ngồi sau cửa sổ thủy tinh, rất lấy bất đắc dĩ: "Anh giận à?"
Bên kia tựa hồ đang cười: "Theo cảm tính thì anh thật sự muốn giận." Anh nói, "Thế nhưng lý trí nói cho anh biết rằng anh không nên giận." Tạm dừng một lát rồi hỏi tiếp, "Chuyện này ai cũng không có biện pháp."
Tôi nhịn không được móc một điếu thuốc từ trong túi ra, châm rồi hỏi anh: "Người nhà anh cũng ép anh à?"
Bên kia im lặng một hồi lâu mới nói: "Anh được ông nội nuôi lớn."
Tôi ừ một tiếng.
Lại nghe anh nói: "Anh come out với ông rồi."
Tôi Ách một tiếng, có chút không biết hỏi câu gì: "Hiện tại đến đâu rồi?"
Anh nói: "Đang đứng trước cửa nhà em."
Tôi nhíu nhíu mày: "Không phải anh vụng trộm đánh chìa khóa phòng em rồi sao?"
Anh A một tiếng, cười khẽ: "Không phải em không muốn anh làm bất cứ chuyện gì trái ý em sao, cho nên lúc anh đi anh đã bỏ chìa khóa vào trong tủ đầu giường em rồi, em không thấy sao."
Tôi không còn lời nào để nói.
Tối cuối cùng vẫn không thể không nói bây giờ anh đi khách sạn ở đi, hôm sau tự mình trở về đi làm.
Hai đầu điện thoại đều im lặng, ngay trước khi tôi chuẩn bị thỏa hiệp thì lại nghe đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: "Ngại quá, khiến em khó xử rồi." Anh nói, "Vốn anh không định làm vậy, thế nhưng anh không khống chế được bản thân mình nói như vậy." Anh dừng lại một chút, "Khống chế không được ý nghĩ muốn em trở về." Anh nói tiếp, "Khống chế không được ý niệm muốn em ít nhất....." Lại im lặng một lát, anh nhẹ giọng nói, "Ít nhất cũng có chút đau lòng ha?"
Tôi một câu cũng không nói thành lời.
Lúc tôi ở chung với Trần Ứng Giai, hai chúng tôi bao giờ cũng có thể xả thiên xả địa, ông nói gà bà nói vịt nói chuyện phiếm suốt mấy giờ đồng hồ, thế nhưng những lúc tôi ở cùng Mạc Kiệt, bao giờ tôi cũng bị anh làm cho á khẩu không nói được câu gì.
Tôi im lặng một hồi lâu, vì không biết nên nói gì nên chợt sinh ra ý nghĩ hay là đơn giản cúp luôn điện thoại đi, thế nhưng lại nghe bên kia trầm thấp nói: "Thực ra...." Anh nói, "Anh không nên khiến em khó xử như thế."
Tôi vẫn không nói chuyện.
Anh nói tiếp: "Anh hi vọng em có thể nói rõ ràng với anh, so với hạnh phúc của chính mình thì anh càng hy vọng em có thể được hạnh phúc hơn." Anh nói, "Thế nhưng nếu người có thể đem hạnh phúc đến cho em là anh...." Bên kia dừng lại một chút rồi nhẹ giọng, "Thế thì liền không có gì tốt hơn."
Tôi nhất thời im lặng, lại có chút nhất định phải hỏi một câu: "Mạc Kiệt, em thật sự tò mò quá, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào?"
Tôi chưa từng cảm thấy bản thân có mị lực lớn đến độ khiến cho một người đối tốt với tôi nhường này.
Nói như thế nào đây? Khăng khăng một mực chỉ thích một mình tôi?
Danh sách chương