Quyết tâm cùa Trương Cổ ngày càng vững chắc: Phải làm rõ tất cả sự thật.
Anh đã quyết ý dứt khoát không lùi bước, sinh tử cũng coi thường.
Lúc trời gần tối, anh sang nhà chị Mộ Dung. Anh muốn bốc thằng bé Xoa về nhà mình ở qua đêm. Anh phải đánh một trận giáp lá cà với nó.
Trước khi đi, anh cầm cái kéo của nhà nhét xuống dưới cái gối đặt ở đầu giường, đặt cái đòn cán mỳ vào khoảng trống bên cạnh giường, chỉ cần thò tay xuống là cầm được ngay…
Rất có thể mọi người sẽ băn khoăn: đối phó với một đứa bé con, đâu cần dùng đến dao kéo và quả ru-lô cán mỳ? Thực ra Trương Cổ chỉ muốn tự củng cố lòng can đảm mà thôi. Hãy thông cảm cho anh ta. Nếu là chúng ta, rất có thể sẽ không dám đón thằng bé ấy về nhà. Trương Cổ cũng là người như ai, chứ đâu phải Tôn Ngộ Không?
Trương Cổ đàng hoàng mạnh mẽ bước vào nhà chị Mộ Dung.
Chị Mộ Dung đang cùng thằng bé chơi trò xếp lego.
Kể từ sau khi cháu Thiều Thiều mất, người phụ nữ đáng thương này gửi gắm tình cảm của mình vào thằng bé Xoa. Khi ở bên nó, chị hình như nhìn thấy đứa con gái Thiều Thiều, cảm giác này vừa đầm ấm vừa thê lương.
Đôi mắt chị không rạng ngời như trước nữa, bên trong đó có nét bi thương không thể xóa bỏ.
Chị đang xây một ngôi nhà đẹp. Thằng bé đụng tay vào, “roạt” một tiếng, các mảnh gỗ đổ sụp.
Chị kiên nhẫn nói: “Không sao, mẹ sẽ xây lại cho con. Lần này mẹ sẽ ghép một cái nhà trẻ…”
Trương Cổ bước vào cửa, lặng lẽ đứng nhìn.
Chị ngẩng đầu, thấy Trương Cổ, bèn nói: “Anh làm tôi giật cả mình.”
Trương Cổ nhìn thằng bé. “Chị ơi, tối nay chị cho cháu sang ngủ với tôi một đêm được không?”
Thằng bé vẫn đang cắm cúi xếp các miếng gỗ.
Chị Mộ Dung nói: “Chỉ sợ nó không chịu theo anh.”
Trương Cổ: “Không sao đâu. Lần trước chị Biện để nó ở nhà tôi ngủ một đêm rồi, nó rất ngoan.”
Chị Mộ Dung nhẹ nhàng nói với thằng bé: “Thiều Thiều…” Chị lại gọi nhầm tên. Sau khi Thiều Thiều mất, chị cứ hay gọi nhầm. Chị thở dài, nói lại: “Xoa à, con sang nhà chú ấy ngủ đêm nay được không?”
Thằng bé làm đổ các mảnh gỗ.
Trương Cổ bế nó lên, nhìn vào mắt nó. “Đi nào! Nhà chú có rất nhiều thứ để cháu chơi. Có cả máy ghi âm nữa.”
Ba chữ “máy ghi âm” không mảy may tác động đến thằng bé, mắt nó nhìn hết bên này sang bên kia.

Rồi Trương Cổ bế nó bước ra khỏi cửa.
Chị Mộ Dung đứng phía sau nói: “Nếu nó khóc, thì anh lại bế nó về đây nhé!”
Trời đã tối hẳn.
Trương Cổ bế thằng bé vào nhà mình, đặt nó xuống cái giường nhỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn. Giường của anh là giường đôi, rất rộng rãi. Anh lắp cho thằng bé chiếc giường kim loại, hẹp hơn nhiều.
Thằng bé ngồi xuống, nó lại rất chăm chú nhìn vào mắt trái của Trương Cổ, vẻ mặt nó giống như của một bác sĩ nhãn khoa. Trương Cổ cảm thấy chông chênh vì bị nó nhìn.
Anh né tránh ánh mắt của nó, quay người bước đi tìm cho nó hai thứ: một là máy ghi âm, hai là chiếc kèn Harmonica.
Rồi ánh mắt nó cũng chuyển sang chỗ khác.
Nó đẩy chiếc máy ghi âm sang một bên, cầm lấy chiếc kèn Harmonica sặc sỡ, nó rất thích, tay khua đi khua lại.
Lúc này nó thật sự là đứa trẻ con, không có gì khác thường. Tuy nhiên Trương Cổ vẫn không lơi lỏng cảnh giác.
Thằng bé ngồi chơi rất lâu, rồi cũng bắt đầu chán, nó lại đặt chiếc kèn sang bên.
Trước mặt nó chẳng còn đồ chơi nào nữa, nó lại cầm lấy chiếc máy ghi âm.
Lúc này Trương Cổ dường như thót tim vì hồi hộp.
Nó vầy vò một chập, sau đó lại thấy chán và lại vứt sang bên.
Đã khuya rồi, Trương Cổ chuẩn bị chăn đệm, và cởi bớt quần áo cho nó.
Nào ngờ nó tỏ ra không đồng ý, miệng nó ú ớ mấy tiếng, rồi nó tụt xuống đất, chập chững đi đến trước cái giường to của Trương Cổ, vụng về trèo lên.
Ở khu vực này có cái kéo, cây đòn cán mỳ của Trương Cổ.
Trương Cổ lo lắng. Anh bốc nó trở về cái giường nhỏ, nhưng nó lại phát ra âm thanh ú ớ tỏ ra khó chịu, nó lại chuồi xuống đất bước đến cái giường to, trèo lên.
Trương Cổ bốc nó về, nó lại tụt xuống rồi trèo lên giường to, cả thảy mấy lần.
Cuối cùng, Trương Cổ đành thỏa hiệp, cho nó nằm giường to của anh, còn anh sang giường nhỏ nằm ngủ.
Lên giường của Trương Cổ, thằng bé đã hài lòng. Nó để cho anh cởi áo quần giúp, rồi chui vào chăn.
Trương Cổ cố ý đặt chiếc máy ghi âm lên mặt bàn, cố ý gây tiếng động rất rõ. Sau đó anh nằm xuống giường.

Tắt đèn.
Đêm ngày càng tối đen thì phải? Cả thế giới đều chìm trong màn đêm. Nỗi khiếp sợ bao trùm vây kín Trương Cổ.
Chiếc giường to kê gần sát cửa, chiếc giường nhỏ mà Trương Cổ nằm kê trong cùng gian nhà, nếu anh đi ra ngoài thì buộc phải đi qua chỗ thằng bé nằm.
Vậy là thằng bé đã lặng lẽ chiếm cứ địa bàn của anh, tước đoạt vũ khí của anh! Lúc này, cái kéo nằm dưới cái gối thằng bé đang gối, cái đòn cán mỳ cũng đặt bên cạnh nó. Nếu Trương Cổ muốn lấy thì quá khó.
Tình thế hiện giờ rất bất lợi cho anh.
Con chó lêu lổng khắp nơi kia lại bắt đầu sủa rồi. Tiếng sủa của nó đêm nay hết sức kỳ quái, âm thanh rất mảnh, mềm mại, cứ như một phụ nữ đang hát.
Trương Cổ cố gắng không bận tâm đến thứ tiếng hát lạc điệu ấy, anh chăm chú lắng nghe động tĩnh của thằng bé, không bỏ sót một âm thanh rất khẽ nào.
Nhưng nó đang rất im ắng, như đã chết rồi.
Chiếc máy ghi âm vẫn lặng lẽ nằm trên bàn, rất gần thằng bé. Thứ ấy đang kết nối con tim Trương Cổ và cả tâm tư của thằng bé.
Sau một hồi rất lâu, Trương Cổ đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, đều đều và êm dịu của thằng bé.
Nghe tiếng thở của người đang ngủ, rất dễ khiến ta buồn ngủ. Với Trương Cổ cũng vậy, anh buồn ngủ lơ mơ, rồi dần chìm sâu hơn nữa, đặc quánh. Anh như con muỗi bị mắc vào mạng nhện, càng giãy giụa lại càng bị dính chặt hơn.
Anh cố trụ lại.
Anh biết, nếu anh ngủ lịm đi thì thằng bé sẽ có cơ hội. Đêm nay anh chỉ được phép thành công, nếu không, sẽ càng không có ai có thể nhìn rõ bộ mặt thật của thằng bé này.
Để có thể dụ rắn ra khỏi hang, anh đã từ từ phát ra tiếng ngáy khe khẽ, ngáy y như thật, và không đồng bộ với tiếng thở của thằng bé.
Mô phỏng tiếng ngáy lại càng khiến người ta dễ ngủ thật sự. Sau một hồi khá lâu, thì Trương Cổ không thể trụ nổi nữa…
Lúc này, ngoài tiếng ngáy của anh và của thằng bé, Trương Cổ còn nghe thấy một âm thanh khác. Anh bỗng tỉnh táo hẳn lên.
Nhẹ nhàng cất đầu lên, lờ mờ nhìn thấy thằng bé vẫn đang ngủ và thở chầm chậm, anh đồng thời rón rén xuống giường, từ từ, từng tí một, bước lại gần chiếc máy ghi âm đặt trên cái bàn làm việc.
Con chó ngoài kia bỗng ngừng sủa.
Trương Cổ sợ muốn chết đứng luôn: anh đã tận mắt nhìn thấy một khía cạnh khác của thằng bé con!
Nó cầm chiếc máy ghi âm lên, rón rén bước ra ngoài nhà, động tác của nó nhanh, êm ru không tiếng động. Tiếng thở của nó dần dần biến mất cùng với chính nó.

Trương Cổ đứng thẳng dậy, chân đất, chạy ra. Anh phải liều phen này.
Thằng bé ra khỏi nhà rồi chạy biến về phía sau nhà, khéo léo như một con mèo.
Trương Cổ bám theo.
Đoạn trên đã nói: dãy nhà 17 này nằm ở rìa bắc thị trấn, phía sau nhà Trương Cổ là bãi cỏ cao, um tùm, đi tiếp nữa về hướng Bắc sẽ là ruộng đồng trải rộng. Gió lộng, cây cối hoa màu lao xao hưởng ứng.
Trương Cổ nấp ở góc nhà, nghe ngóng.
Trong bóng đêm dày đặc, thằng bé bất ngờ mở miệng nói!
Nó nói rất già dặn thành thạo, Trương Cổ nhận ra hình như là chất giọng Hà Bắc. Nó nói vào máy ghi âm, nói to, những câu kỳ quái: “Câm rồi, điếc rồi, lục phủ ngũ tạng chảy mủ rồi! Câm rồi, điếc rồi, lục phủ ngũ tạng chảy mủ rồi…”
Sau đó nó khóc rống lên, tiếng khóc như của người lớn bị bỏ vào vạc dầu, khiến Trương Cổ rùng mình sởn gai ốc!
Anh sợ hết hồn, rồi quay người bỏ chạy về nhà, lên giường nằm run bần bật.
Cũng rất nhanh, thằng bé lại trở vào nhà, nhẹ tay khép cửa, đặt máy ghi âm lên bàn, rồi nhẹ nhàng leo lên giường. Còn anh, anh không gây ra bất cứ tiếng động nào, ngáy liên tục, êm êm dễ chịu, và còn lẩm bẩm mấy âm thanh như nói mê…
Trời đã sáng.
Trương Cổ đã thức trắng đêm, hai mắt đỏ ngầu.
Trời sáng cũng khiến anh yên tâm hơn một chút.
Anh cho rằng chắc chắn thằng bé này thuộc về một giống nòi khác, nó kỵ ban ngày. Bây giờ mặt trời đã mọc, Trương Cổ cảm thấy mình đã trở về không gian thời gian của mình, anh không thấy sợ nữa.
Lúc này Trương Cổ tràn ngập hận thù với thằng bé. Anh đã cơ bản khẳng định, mọi bi kịch xảy ra ở dãy nhà 17 đều do thằng nhãi này gây nên.
Thằng bé đã thức. Nó nằm trong chăn đùa nghịch, miệng “u u i a…” vẫn là cái âm thanh con nít của nó.
Trương Cổ thấy kinh hãi và ghê tởm trước hành vi ngụy trang của nó.
Anh giả bộ thản nhiên không vấn đề gì bước đến bên giường, nói: “Đi nào! Chú đưa cháu trở về nhà bà Lý.”
Thằng bé vẫn ú a ú ớ nói theo kiểu của nó.
Lúc mặc quần áo cho nó, tay Trương Cổ bắt đầu run. Anh nhìn thấy trên mái tóc nó có một cọng cỏ. Rành rành là dấu vết đêm qua nó ra khỏi nhà.
Mặc quần áo cho nó xong xuôi, anh bế nó bước ra cửa, đồng thời tiện tay cầm luôn chiếc máy ghi âm nhét vào túi áo.
Anh cầm tay thằng bé mà tim anh đập “thịch thịch thịch” không ngớt. Anh rất sợ bàn tay nho nhỏ, trăng trắng, mềm mại của nó bất chợt cào cấu anh nghiến ngấu.
Nhưng tay nó không cào cấu gì hết, nó ngoan ngoãn bám lấy anh, ra khỏi nhà.
Sau khi đưa trả thằng bé vào nhà chị Mộ Dung, Trương Cổ gọi mấy vị hàng xóm đến nhà chị.

Vợ chồng Lý Ma, chị Biện, chị Mộ Dung đều không biết Trương Cổ định làm gì. Thằng bé thì đang cầm quả bóng chơi, động tác của nó rất vụng về.
Trương Cổ bỗng chỉ tay vào thằng bé, nói to: “Thằng bé này biết nói!”
Mọi người đều sửng sốt.
Trương Cổ nói tiếp: “Đêm qua tôi cố ý đón nó về nhà tôi ngủ. Lúc nửa đêm, chính mắt tôi nhìn thấy nó cầm chiếc máy ghi âm của tôi lủi ra phía sau nhà, ghi âm những câu kỳ quái, và còn khóc rống lên nữa. Nó là đồ quái vật! Tôi cho rằng mấy vụ hung án xảy ra trước đây đều là nó gây ra!”
Mọi người đều nhìn thằng bé. Nó đang mải tung quả bóng, bị ngã phệt xuống đất nó lại chồm lên và tiếp tục tung bóng.
Chị Lý khẽ nói: “Nó còn bé thì hiểu gì chứ? Trương Cổ, sao anh lại bịa chuyện, cứ như thằng Hùng Hùng ấy thế?”
Trương Cổ lớn tiếng: “Chị vẫn chưa tín tôi à?”
Chị Mộ Dung: “Chắc anh ngủ mê rồi!”
Trương Cổ lấy máy ghi âm trong túi ra, nói: “Các vị nghe đi!”
Anh bật máy ghi âm, toàn là các âm thanh ồn ào, lè nhè say rượu của những người đang nhậu nhẹt. Đó là khung cảnh ngày sinh nhật của một người bạn Trương Cổ, từ nhiều ngày trước, mọi người đang ăn uống. Trong đó, Trương Cổ nói nhiều nhất, nghe rõ nhất.
Trương Cổ đờ ra.
Thằng bé thì vẫn mải chơi đùa.
Lý Ma từ nãy chỉ im lặng, bây giờ anh mới nói: “Trương Cổ! Có thể là gần đây sức khỏe của anh có vấn đề. Anh nên đi viện khám xem sao.” Sau đó Lý Ma ghé sát tai Trương Cổ thì thầm. “Có phải anh rất sùng bái các thám tử trong phim ảnh không? Coi chừng bị tẩu hỏa nhập ma thì gay, nhất là đừng nên đội cái mũ lưỡi trai, đừng cầm cái can ấy nữa, dân thị trấn đều thấy buồn cười, chẳng qua không ai nói thẳng với anh đó thôi.”
Chẳng lẽ đêm qua mình ngủ mê?
Trương Cổ hơi dao động.
Ba người cùng nói nhìn thấy hổ chạy ngoài phố, thế là khối người tin đó là chuyện có thật! Hơn chục người nói anh là hổ, thì anh gần như cho rằng trán anh không có chữ “vương” là tại cái gương[7] méo mó. Nếu có hơn trăm người nói anh là cứt chó, thì chắc chắn anh sẽ ngửi thấy người mình có mùi thum thủm!
[7]. Trán hổ thường có vài cái vằn ngang, trông na ná chữ “vương”, người ta tưởng tượng rằng hổ là vua của muôn loài. Cả câu này ngụ ý “… thì anh ngỡ mình là hổ thật”.
Còn thằng bé, nó không hiểu người lớn đang nói gì, nó tiếp tục chơi với quả bóng, miệng nó phát ra âm thanh u i i a…
Vợ chồng Lý Ma ra về.
Chị Mộ Dung vào bếp nấu cơm.
Có người giật giật vạt áo Trương Cổ, anh ngoảnh sang, là chị Biện. Chị khẽ nói với Trương Cổ: “Tôi tin anh.” Rồi chị cúi đầu với vẻ rất sợ sệt, sau đó bước đi.
Chỉ còn lại Trương Cổ và thằng bé.
Lúc này nó không chơi bóng nữa, nó ngẩng nhìn Trương Cổ, ánh mắt của nó hoàn toàn là ánh mắt của một người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện