Trương Cổ nghi ngờ thằng bé, nhưng anh không dám nói với ai, ngoài Phùng Kình. Hôm nay sau khi tan tầm, Trương Cổ đến gặp Phùng Kình và hỏi rằng:
“Đứa Bé Vĩnh Viễn lại xuất hiện à?”
“Sao?”
“Tôi thấy cô ta rất đáng ngờ.”
“Đừng nghi ngờ lung tung. Tôi và cô ấy đã bước vào giai đoạn yêu đương rồi.”
“Hai người đã gặp mặt à?”
“Chưa.”
“Chưa gặp nhau, thì yêu đương cái gì chứ?”
“Cậu đúng là quê một cục.”
“Tôi không định đấu khẩu với cậu, tôi chỉ muốn biết cái Đứa Bé Vĩnh Viễn ấy đã nói với cậu những chuyện gì.”
“Cứ tối thứ ba hàng tuần, chúng tôi đều gặp nhau trên mạng. Hẹn nhau là 12 giờ đêm. Địa điểm chat tên là… Vài Ba Người.”
Thứ ba hàng tuần?
Gần đây thằng bé Xoa do chị Biện nuôi. Nhà chị Biện có máy tính.
Trương Cổ tạm biệt Phùng Kình trở về dãy nhà 17 thì nhìn thấy Chủ tịch ủy ban thị trấn, ông ta vừa ra khỏi nhà chị Biện, chị Biện bước ra tiễn.
Trương Cổ: “Chào Chủ tịch.”
Chủ tịch: “Cậu Trương Cổ! Cậu đi gặp người yêu trở về à?”
Trương Cổ: “Anh không giới thiệu ai cho tôi thì tôi đi đâu hò hẹn gì được? Anh vào nhà tôi ngồi chơi đã?”
Chủ tịch: “Thôi! Tôi còn có việc.”

Chị Biện nói với Trương Cổ: “Chủ tịch nghe nói chúng tôi nuôi một đứa trẻ mồ côi, nên đến thăm.”
Chủ tịch ngoảnh sang nói với chị Biện: “Có khó khăn gì thì cô cứ nói với ủy ban thị trấn, mọi người sẽ cùng bàn cách giải quyết.”
Chị Biện: “Không gặp khó khăn gì. Chỉ thêm một miệng ăn thôi mà!”
Chủ tịch: “À, cô đừng quên phải làm đủ thủ tục theo quy định, để kê khai hộ khẩu cho cháu bé nhé!”
Chị Biện đáp: “Mấy hôm tới đây tôi sẽ làm.”
Chủ tịch ủy ban thị trấn có đôi mắt to, cặp lông mày rậm, là người rất bình dị dễ gần. Ông ta ra về.
Ông là người tốt, mọi việc lớn hay nhỏ ông đều giải quyết mạnh tay, chu đáo và tỉ mỉ, rất được dân chúng yêu mến.
Trương Cổ hỏi chị Biện: “Tôi muốn hỏi chị điều này: tối thứ ba hàng tuần, chị đều có nhà chứ?”
Chị Biện nói: “Không! Tôi luôn đi vắng.”
Trương Cổ giật thót tim: “Chị ở đâu?”
Chị Biện hơi ngượng nghịu: “Tôi đi đánh mạt chược.”
Trương Cổ: “Tại sao cứ phải là thứ ba?”
Chị Biện: “Đôi khi thứ tư cũng chơi. Chị Lý, chị Mộ Dung và tôi là ba người vẫn thiếu một, người thứ tư là cô điện thoại viên ở dãy nhà 9, cô ấy nghỉ thứ tư và thứ năm hàng tuần, cho nên chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào tối thứ ba hoặc thứ tư. Hễ chơi thì chơi thâu đêm luôn.”
Trương Cổ: “Bé Xoa thì sao?”
Chị Biện: “Dỗ nó ngủ xong, thì tôi đi.”
Trương Cổ: “Thì ra là thế.”
Chị Biện: “Trương Cổ à, gần đây anh có vẻ rất bí hiểm, ngay cách ăn mặc cũng khác.”
Trương Cổ chỉ cười.
Chị Biện: “Không có việc gì khác chứ?”
Trương Cổ: “Không.”
Chị Biện quay vào nhà. Trong đầu Trương Cổ có một dấu hỏi lớn: Liệu có đúng là thằng bé không?
Nỗi sợ hãi ghê gớm lại tràn đến xâm chiếm đầu óc anh.
Nhưng anh không thể khẳng định Đứa Bé Vĩnh Viễn trên mạng là thằng bé này. Hàng tuần, chị Biện đi vắng hai đêm, tại sao thằng bé ấy không chat với Phùng Kình vào thứ tư, mà lại chọn thứ ba? Chẳng lẽ tất cả chỉ là ngẫu nhiên?
Vấn đề quá phức tạp khiến thám tử nghiệp dư Trương Cổ khó bề phán đoán.
Hôm nay thứ ba, đúng 12 giờ đêm Trương Cổ thâm nhập chat-room “Vài Ba Người”. Anh muốn xem xem nhân vật Đứa Bé Vĩnh Viễn kia nói những gì.
Nhưng thật kỳ lạ, anh chờ mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy Đứa Bé Vĩnh Viễn xuất hiện.
Trương Cổ tức quá chỉ muốn đập bỏ máy tính.
Trời sáng, anh gọi điện cho Phùng Kình: “Thế là sao? Tại sao cô ấy không xuất hiện?”
Phùng Kình: “Tôi cũng chịu. Có thể là cô ấy không có nhà.”
Trương Cổ tiu nghỉu: “Lần sau cậu gặp cô ấy, cậu lại cuộc trò chuyện của hai người, rồi gửi cho tôi một bản.”
Lại đến một thứ ba nữa, Trương Cổ không ngồi trước màn hình máy tính để giám sát thì Đứa Bé Vĩnh Viễn xuất hiện. Phùng Kình sẵn sàng giúp bạn, rốt cuộc Trương Cổ đã nắm được cuộc đối thoại của hai người:

Ba Trừ Một Bằng Mấy: Chào em. Thứ ba tuần trước em đi đâu?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Đi thi. Nước đến chân mới nhảy. Xin lỗi nhé.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Chỉ cần em không bắt anh đợi 1001 đêm là được.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Em không phải người vô tình như thế đâu.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Thi đỗ chứ?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Cha em cầm quyền, em đi cửa sau.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Sẽ có ngày anh nên gặp ông ấy, phải không?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Nếu rủ nhau đi trốn thì khỏi cần động tác ấy.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Anh muốn gặp em trước.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Anh vẫn chưa tin giới tính của em ư?
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Tin một vạn phần trăm. Mỗi lần em xuất hiện, máy của anh đều ngát hương.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Mẹ em bảo, cặp lông mày của em rất đẹp.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Thể xác và tâm hồn có mối liên hệ gì không?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Người xấu thì chắc chắn nội tâm rất hiểm ác.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Anh không tán thành điểm này.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Thế thì anh sẽ mắc lừa.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Tại sao em lại lấy cái tên này?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Em thích trẻ con.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Em giàu tình cảm của người mẹ?
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Anh có thích không?
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Có lẽ anh chỉ có thể thích con của em.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Mẹ anh là đứa con của kiếp trước của anh. Con anh là người mẹ của kiếp sau của anh.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Thật cảm động quá! Đứa Bé Vĩnh Viễn: Điều này khác với luân hồi.

Toàn là những câu đối thoại na ná như thế khiến người ta nản lòng, nhưng Trương Cổ không thờ ơ, anh nghiên cứu từng chữ một. Đoạn cuối cùng, hai người chat rằng:
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Chat-room chỉ còn lại hai chúng ta.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Thế giới này chỉ còn lại hai ta.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Anh thích được yên tĩnh như thế này.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Em thấy hơi lạnh.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Em đang cô đơn.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Dừng lại thôi.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Nói thêm một lát nữa.
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Anh phải hứa với em: không tiết lộ với bất cứ ai về cuộc gặp gỡ của hai ta.
Ba Trừ Một Bằng Mấy: Được!
Đứa Bé Vĩnh Viễn: Tạm biệt!
Có vẻ như không thấy cuộc đối thoại có gì lạ.
Lẽ nào Đứa Bé Vĩnh Viễn này là đứa trẻ con thật? Các nickname quái dị, luôn đầy rẫy trên mạng.
Tuy nhiên, câu cuối cùng của cô ta “không tiết lộ với bất cứ ai về cuộc gặp gỡ của hai ta” khiến Trương Cổ kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện