Thiếu Thời nắm tay con thất vọng ra về. Đứng đợi taxi mà ruột gan như có con gì đó gặm nhắm từng chút, từng chút một. Lòng đau nhưng chân thì mất hết cảm giác. Sự ồn ào vội vã của phố xá về đêm, giờ này không lọt vào tai anh bất cứ âm thanh nào.
Thục Uyển à, em đã đi đâu? Tan ca rồi sao không về nhà? Trong biển người xô bồ ngoài kia, anh biết tìm em nơi nào? Vợ ơi! Vợ à!!!
Anh thật muốn thò tay cào cấu tim gan. Xem tim mình có máu đỏ không? Gan
có làm bằng thép không? Sao nỡ để tháng năm trôi qua trong lạnh lùng đơn bóng? Nhưng sực nhớ ra...thân xác này là của vợ! Lòng chợt cồn cào một nỗi nhớ... (5)
Dưới ánh đèn đường, cô gái nhỏ mở chiếc túi xách lấy ra chiếc gương con lặng lẽ ngắm mặt mũi mình!
Phấn son đã nhòe đi vì nước mắt. Cô gái trong gương có vẻ nhuốm u buồn. Tim ai đó chợt nhói lên. (T)
"Thương em lắm, vợ ơi!" Thiếu Thời từ từ áp môi vào mặt gương, run run hôn lên mắt, lên mũi, lên môi cô gái ở trong đó.
Hôn đi rồi hôn lại. Hôn đến khi miệng tự thổ lộ: "Thục Uyển à! Anh yêu em!" Cô gái trong gương cười với anh nhưng nụ cười méo mó rất khó coi. Anh úp luôn mặt vào đó. Ghì chặt cái gương. Bỗng dưng khóc vì nhớ vợ. (5)
Thảo My lấy làm lạ. Con bé nhìn chằm chằm mẹ, rồi nhẹ nhàng lay vạt váy: "Mẹ ơi, mẹ có ổn không? Xe đến rồi ạ! Mình về nhà thôi mẹ! Từ giờ cứ mặc kệ bố đi!"
Giọng tỉ tê, nỉ non của con gái thức tỉnh tâm trí đang chìm đắm của Thiếu Thời. Anh lau khô khóe mắt, cất chiếc gương, rồi khom người bế con gái, nặng nề lên xe mà nghe tim đau như ngày nào hai cha con ra khỏi tòa án.
Thiếu Thời chìm vào trầm mặc. Trong xe im lặng. Chỉ có bác tài là thỉnh thoảng ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Hình ảnh người mẹ trẻ buồn buồn, gương mặt tèm lem phấn son và cô con gái nhỏ hiểu chuyện nép vào lòng mẹ làm bác chạnh lòng.Vậy mà...
Có một người không hề.
Lão gác chân hình chữ ngũ, ngã người dựa lưng vào thành sofa, sải hai cánh tay nhàn hạ, cười ha hả với thằng bạn thân trời đánh!
Thấy anh và con gái tiu nghỉu vào nhà, lão hất cằm hỏi câu muốn lột da mặt: "Hai mẹ con đưa nhau đi dạo phố ăn hàng à? Vợ con ai có phước thật đấy!" (3)
Thiếu Thời sao không nhận ra vợ đang khịa! Bởi anh ngửi được mùi dấm pha lẫn mùi mắm. Nhưng anh không hề hờn trách mà ngược lại còn thấy thương vợ rất nhiều. Vì anh thừa biết: vợ con anh không có phước. (15)
Tâm trí anh đang tập trung găm đứa ngồi sát bên cạnh vợ. Mắt anh trừng trừng vào nó. Một giây sau phi tới xách cổ áo Phúc Minh: "Ai cho cậu theo vợ tôi vào nhà, hả?"
"???" Phúc Minh nghệch mặt không hiểu gì. (8)
Người đàn ông cao lớn thoáng chốc hết hồn liền đứng bật lên, gỡ lấy tay cô gái, rít vào tai chồng: "Sếp - em - đấy! Nể mặt chút coi!"
Nét mặt sa sầm của Thiếu Thời dần giãn ra. Anh thu tay: Vì vợ anh nhịn!
Mia nó!
"Qua kia!" Thiếu Thời thô lỗ quất phát vào lưng thằng bạn chỉ sang phía đối diện. Rồi mình hiển nhiên ngồi xuống cạnh vợ.
Để đảm bảo dán mông vợ cố định, anh ngoắc tay cô con gái còn mãi ngớ ra nhìn đau đáu mặt bố tỏ vẻ khó tin vào mắt.
"Thảo My à, qua ôm bố đi con!"
Con bé lúc này dường như tin bố về sớm là có thật. Nó khoanh tay cúi đầu chào khách, rồi chạy qua trợ giúp mẹ. Thảo My xà ngay vào lòng bố, ôm cổ nhõng nhẽo: "Bố à, hôm nay bố về sớm thế? Nhưng sao bố không gọi điện để mẹ và con phải vất vả đến cơ quan đón bố?" (T
"Đón làm gì? Khi nào về bố về!"
"Nhưng mẹ muốn đón bố về cùng ăn bữa tối dưới nến! Đẹp và nhiều món ngon lắm bố!" Con bé trụt xuống khỏi người bố, rồi nắm tay bố và mẹ: "Mau ăn thôi! Con đói lắm rồi!"
Thục Uyển liếc trộm lão chồng.
Cô từng nấu rất rất nhiều bữa ngon. Từng rất rất nhiều lần ngồi đợi lão về cùng ăn bữa cơm tối. Nhưng lão tuyệt nhiên không muốn ăn chung.
Hừ hừ...
Cô vuốt tóc con: "Bố dùng cơm nhà hàng với chú Minh rồi! Con và mẹ ăn đi nha! Bố có công việc bàn với chú ấy chút!"
Cô quay sang ra lệnh cho lão chồng: "Hai mẹ con xuống ăn rồi cho con ngủ đi!"
"Còn em?" Thiếu Thời hấp tấp cầm tay giữ vợ.
Thục Uyển nhìn bộ mặt nôn nóng của lão. Cô đá mi, nhích mép: "Ôn kỉ niệm với bạn chút!"Ôn kỉ niệm? Ôn cục shit!
Thằng đó với anh không có gì để ôn! Nó là đang cơ hội, thảnh thơi vào nhà ngắm vợ bạn.
Nói không sai mà!
Thiếu Thời quay sang chỉ vào mặt tên đàn ông từ nãy giờ vẫn luôn dán mắt vào mặt anh: "Phúc Minh, cậu lượn gấp cho tôi!"
"Lượn là lượn thế nào? Chồng em mời anh tối nay ngủ lại tâm sự cả đêm!"
Thục Uyển vỗ ngực, thẳng lưng: "Đúng đấy! Tối nay không say không ngủ!
Em mau lo con cái rồi tẩy trang đi. Vợ với chả con, trét phấn son kiểu gì không biết! Định làm xấu mặt chồng hả?" Cô đẩy lưng lão chồng và con gái xuống phòng ăn: "Cơm nước rồi dưỡng da, ngủ nghỉ đi ha! Đừng quản chuyện đàn ông!" Cô lắc lắc ngón trỏ trước mặt lão: "Em không có cửa!" (29
".." Thiếu Thời đần mặt ra. Có miệng cũng như không. (2
"Nhìn em làm gì? Bộ lạ lắm hả? Bao năm qua chẳng phải anh luôn nói với em vậy à? Giả vờ tổn thương gì chứ?" (2)
Cô quay sang Phúc Minh hất đầu: "Vào phòng tôi!"
Ui trời!
Thục Uyển à, em đã đi đâu? Tan ca rồi sao không về nhà? Trong biển người xô bồ ngoài kia, anh biết tìm em nơi nào? Vợ ơi! Vợ à!!!
Anh thật muốn thò tay cào cấu tim gan. Xem tim mình có máu đỏ không? Gan
có làm bằng thép không? Sao nỡ để tháng năm trôi qua trong lạnh lùng đơn bóng? Nhưng sực nhớ ra...thân xác này là của vợ! Lòng chợt cồn cào một nỗi nhớ... (5)
Dưới ánh đèn đường, cô gái nhỏ mở chiếc túi xách lấy ra chiếc gương con lặng lẽ ngắm mặt mũi mình!
Phấn son đã nhòe đi vì nước mắt. Cô gái trong gương có vẻ nhuốm u buồn. Tim ai đó chợt nhói lên. (T)
"Thương em lắm, vợ ơi!" Thiếu Thời từ từ áp môi vào mặt gương, run run hôn lên mắt, lên mũi, lên môi cô gái ở trong đó.
Hôn đi rồi hôn lại. Hôn đến khi miệng tự thổ lộ: "Thục Uyển à! Anh yêu em!" Cô gái trong gương cười với anh nhưng nụ cười méo mó rất khó coi. Anh úp luôn mặt vào đó. Ghì chặt cái gương. Bỗng dưng khóc vì nhớ vợ. (5)
Thảo My lấy làm lạ. Con bé nhìn chằm chằm mẹ, rồi nhẹ nhàng lay vạt váy: "Mẹ ơi, mẹ có ổn không? Xe đến rồi ạ! Mình về nhà thôi mẹ! Từ giờ cứ mặc kệ bố đi!"
Giọng tỉ tê, nỉ non của con gái thức tỉnh tâm trí đang chìm đắm của Thiếu Thời. Anh lau khô khóe mắt, cất chiếc gương, rồi khom người bế con gái, nặng nề lên xe mà nghe tim đau như ngày nào hai cha con ra khỏi tòa án.
Thiếu Thời chìm vào trầm mặc. Trong xe im lặng. Chỉ có bác tài là thỉnh thoảng ngước mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Hình ảnh người mẹ trẻ buồn buồn, gương mặt tèm lem phấn son và cô con gái nhỏ hiểu chuyện nép vào lòng mẹ làm bác chạnh lòng.Vậy mà...
Có một người không hề.
Lão gác chân hình chữ ngũ, ngã người dựa lưng vào thành sofa, sải hai cánh tay nhàn hạ, cười ha hả với thằng bạn thân trời đánh!
Thấy anh và con gái tiu nghỉu vào nhà, lão hất cằm hỏi câu muốn lột da mặt: "Hai mẹ con đưa nhau đi dạo phố ăn hàng à? Vợ con ai có phước thật đấy!" (3)
Thiếu Thời sao không nhận ra vợ đang khịa! Bởi anh ngửi được mùi dấm pha lẫn mùi mắm. Nhưng anh không hề hờn trách mà ngược lại còn thấy thương vợ rất nhiều. Vì anh thừa biết: vợ con anh không có phước. (15)
Tâm trí anh đang tập trung găm đứa ngồi sát bên cạnh vợ. Mắt anh trừng trừng vào nó. Một giây sau phi tới xách cổ áo Phúc Minh: "Ai cho cậu theo vợ tôi vào nhà, hả?"
"???" Phúc Minh nghệch mặt không hiểu gì. (8)
Người đàn ông cao lớn thoáng chốc hết hồn liền đứng bật lên, gỡ lấy tay cô gái, rít vào tai chồng: "Sếp - em - đấy! Nể mặt chút coi!"
Nét mặt sa sầm của Thiếu Thời dần giãn ra. Anh thu tay: Vì vợ anh nhịn!
Mia nó!
"Qua kia!" Thiếu Thời thô lỗ quất phát vào lưng thằng bạn chỉ sang phía đối diện. Rồi mình hiển nhiên ngồi xuống cạnh vợ.
Để đảm bảo dán mông vợ cố định, anh ngoắc tay cô con gái còn mãi ngớ ra nhìn đau đáu mặt bố tỏ vẻ khó tin vào mắt.
"Thảo My à, qua ôm bố đi con!"
Con bé lúc này dường như tin bố về sớm là có thật. Nó khoanh tay cúi đầu chào khách, rồi chạy qua trợ giúp mẹ. Thảo My xà ngay vào lòng bố, ôm cổ nhõng nhẽo: "Bố à, hôm nay bố về sớm thế? Nhưng sao bố không gọi điện để mẹ và con phải vất vả đến cơ quan đón bố?" (T
"Đón làm gì? Khi nào về bố về!"
"Nhưng mẹ muốn đón bố về cùng ăn bữa tối dưới nến! Đẹp và nhiều món ngon lắm bố!" Con bé trụt xuống khỏi người bố, rồi nắm tay bố và mẹ: "Mau ăn thôi! Con đói lắm rồi!"
Thục Uyển liếc trộm lão chồng.
Cô từng nấu rất rất nhiều bữa ngon. Từng rất rất nhiều lần ngồi đợi lão về cùng ăn bữa cơm tối. Nhưng lão tuyệt nhiên không muốn ăn chung.
Hừ hừ...
Cô vuốt tóc con: "Bố dùng cơm nhà hàng với chú Minh rồi! Con và mẹ ăn đi nha! Bố có công việc bàn với chú ấy chút!"
Cô quay sang ra lệnh cho lão chồng: "Hai mẹ con xuống ăn rồi cho con ngủ đi!"
"Còn em?" Thiếu Thời hấp tấp cầm tay giữ vợ.
Thục Uyển nhìn bộ mặt nôn nóng của lão. Cô đá mi, nhích mép: "Ôn kỉ niệm với bạn chút!"Ôn kỉ niệm? Ôn cục shit!
Thằng đó với anh không có gì để ôn! Nó là đang cơ hội, thảnh thơi vào nhà ngắm vợ bạn.
Nói không sai mà!
Thiếu Thời quay sang chỉ vào mặt tên đàn ông từ nãy giờ vẫn luôn dán mắt vào mặt anh: "Phúc Minh, cậu lượn gấp cho tôi!"
"Lượn là lượn thế nào? Chồng em mời anh tối nay ngủ lại tâm sự cả đêm!"
Thục Uyển vỗ ngực, thẳng lưng: "Đúng đấy! Tối nay không say không ngủ!
Em mau lo con cái rồi tẩy trang đi. Vợ với chả con, trét phấn son kiểu gì không biết! Định làm xấu mặt chồng hả?" Cô đẩy lưng lão chồng và con gái xuống phòng ăn: "Cơm nước rồi dưỡng da, ngủ nghỉ đi ha! Đừng quản chuyện đàn ông!" Cô lắc lắc ngón trỏ trước mặt lão: "Em không có cửa!" (29
".." Thiếu Thời đần mặt ra. Có miệng cũng như không. (2
"Nhìn em làm gì? Bộ lạ lắm hả? Bao năm qua chẳng phải anh luôn nói với em vậy à? Giả vờ tổn thương gì chứ?" (2)
Cô quay sang Phúc Minh hất đầu: "Vào phòng tôi!"
Ui trời!
Danh sách chương