Rất nhanh người đàn ông ấy được đưa đến.
Ngay từ lúc nghe tiếng bước chân vội vã, Thục Uyển đã hướng ánh nhìn về đó. Lần thứ hai gặp mặt này, cô đủ bình tĩnh để quan sát người đó nhiều hơn.
Dù rất choáng, nhưng cô cũng phải công nhận rằng: cô là một bản sao, sao y chang bản chính! (2
Không biết có phải tình thâm phụ tử nên tâm linh tương thông không? Giây phút cô nhìn ông, ông cũng nhìn cô.
Trái tim Thục Uyển nhói lên đau điếng. Cũng may cô đang ở trong cơ thể Thiếu Thời. Nếu không, thật lòng cô cũng chẳng biết đối mặt sao? Vui mừng đoàn tụ?
Đã hai mươi ba năm rồi, trong tâm trí cô chỉ có mỗi hình ảnh mẹ. Ba tuổi đã mồ côi. Bà ngoại buôn gánh bán bưng nuôi cô khôn lớn. Những tưởng hai bà cháu sẽ nương tựa vào nhau, bà sẽ ở thêm bên cô vài năm nữa. Không ngờ bệnh đau do tuổi già lao lực đã mang bà rời xa cô mãi mãi. Để lại trên cõi trần này một Thục Uyển tứ cố vô thân. Nếu Thiếu Thời không đồng ý với bà cưới cô, không cho cô một mái nhà, không cho cô cơ hội làm vợ anh và làm mẹ con gái anh...thì cô vẫn còn là một kẻ cô độc. Lầm lũi một mình nơi xóm nước nổi chông chênh. (5)
Người thân hiện tại đối với cô chỉ có bà nội anh, anh và cô con gái nhỏ. Còn đối với người cha từ trên trời rớt xuồng kia, cô chưa có tình cảm gì.
Dù vậy, giây phút ông lướt qua cô bước vào cánh cửa phòng cấp cứu, trái tim cô cũng biết đau.Lòng Thục Uyển xáo trộn. Cô dựa lưng vào tường, cố gắng hít thở tìm lại bình tĩnh.
"Bố, mặt bố tái lắm! Bố có ổn không? Hay bố cũng vào trong cho bác sĩ khám nha!"
Thục Uyển thương lắm Thảo My. Con bé như món quà vô giá mà ông trời ban tặng cô. Nhờ có con mà năm tháng làm vợ không lạnh lùng chăn đơn gối chiếc.
Có thể đối với các cô vợ khác, niềm vui của họ là: Bên trái có chồng, bên phải có con.
Nhưng đối với cô, phòng trên có chồng, bên cạnh có con. Vậy là đã tạm đủ, tạm vui. Bởi, tình yêu không thể cưỡng cầu. Chuyện ái ân càng không thể cưỡng ép.
Tuy có đôi lúc chạnh lòng nhưng là do cô quá tham lam thôi! Trải qua biến cố sinh li tử biệt lần này, cô càng trân quý, ao ước có lại những tháng bình an trước đây.
Chỉ cần anh mạnh khỏe. Chỉ cần con gái vui vẻ. Người làm vợ hờ như cô cũng khỏe mạnh, vui lây.
Cô bế con, hôn lên gò má trắng hồng thơm tho mùi sữa: "Bố không sao! Ở đây không tốt cho người già và trẻ nhỏ, bố bảo chú Minh đưa hai bà cháu về nghe?"
Thảo My giấy trong vòng tay cô: "Con không muốn về! Con muốn chờ mẹ!"
Biết người trong kia bao giờ mới tỉnh mà chờ? Vượt Quỷ môn quan, chưa lúc nào dễ dàng đối với người mang nhóm máu hiếm.Rủi có chuyện gì? Cô làm sao một lúc lo được hết đây?
"Thảo My ngoan, nghe lời bố ha!"
Con gái phụng phịu không vui nhưng vẫn phải gật đầu nghe theo lời bố và bà cố về nhà.
Thục Uyển ngồi bệt xuống nền tựa lưng vào tường hướng mắt về cánh cửa phòng cấp cứu.
Một khắc chờ đợi dài như một kiếp người. Sức trong người dần hút cạn sau những giờ mòn mỏi thấp thỏm, âu lo.
Bên trong...
Các bác sĩ chạy đua với thời gian cứu người.
"Bệnh nhân sốc mất máu, ý thức lơ mơ, khó thở, mạch nhỏ khó bắt, huyết áp tụt, vết thương ở ngực trái chảy nhiều máu!"
"Bác sĩ, đã tìm được người có cùng nhóm máu!"
Trong phòng mổ, hai ê kíp cấp cứu: kíp phẫu thuật và kíp gây mê nhanh chóng thực hiện vừa gây mê hồi sức vừa phẫu thuật.
Bác sĩ tiến hành kẹp các mạch máu đứt cầm máu tạm thời. Ít phút sau, tình trạng chảy máu được khống chế.
Kiểm tra tổn thương, chụp CT scanner lồng ngực: "Phát hiện một mảnh dị vật dạng kim khí nằm trong khoang màng phổi trái."
Qua nội soi, các bác sĩ thành công lấy ra dị vật.Giây phút cánh cửa phòng cấp cứu mở, nghe cô y tá thông báo: "Phẫu thuật thành công!" Trái tim đang nhảy điên cuồng của Thục Uyển cuối cùng cũng dịu lại.
Cô ôm luôn Đội trưởng Lâm khóc hu hu.
Cảnh này quá bình thường khi một cô gái chân yếu tay mềm trải qua cú sốc quá đau thương. Nhưng người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng hơi ngại. Vì hai tên đàn ông đều cao to nhưng một người thì tâm hồn quá mỏng manh, yếu đuối.
Đồng đội Đội trưởng Lâm: "Sếp Lâm và sếp Thời liệu có phải là một đôi BL?"
Đồng nghiệp của Thiếu Thời: "Hèn gì hai sếp luôn đi đôi phá án!
Hai bên đồng nghiệp ngộ ra. Họ như phát hiện chân lý mới, cười khúc khích mừng sau lưng hai người. (2)
Tiếng cười của họ làm Thục Uyển cảnh giác. Cô thầm chửi: Lão Lâm đúng là dê xồm! Sơ hở là lợi dụng ôm cô, vuốt ve lưng cô! (3
Cô đẩy mạnh lão một phát. Rồi đi tìm cô y tá trực xin xỏ: "Cho tôi vào nhìn chồng...vợ tôi một xíu nha!"
Cô y tá đang dán mắt vào màn hình máy tính, cô ấy chỉ tay ra cửa.
Nhưng Thục Uyển đang dáo dác tìm Thiếu Thời ở ba dãy giường phòng Hồi sức - Cấp cứu. Nên chẳng để ý.
"Này, anh...!"
Thục Uyển vẫn không biết cô y tá đang gọi mình, cô mãi kiếm một thân ảnh nhỏ nhoi nằm dưới lớp ga trắng bóc kia."Anh kia! Mau ra ngoài!"
Chắc chắn là không phải nói cô rồi!
Cộc cộc cộc...
Tiếng đầu bút bi gõ liên tục xuống mặt bàn làm Thục Uyển quay lại. Thấy cô y tá nhìn mình chằm chằm, cô cười với cô ấy cái.
"Cho tôi...nhìn vợ...chút nha!"
"Anh...anh cứ tự nhiên!"
Đúng là đẹp trai cũng có lợi của đẹp trai!
Ngay từ lúc nghe tiếng bước chân vội vã, Thục Uyển đã hướng ánh nhìn về đó. Lần thứ hai gặp mặt này, cô đủ bình tĩnh để quan sát người đó nhiều hơn.
Dù rất choáng, nhưng cô cũng phải công nhận rằng: cô là một bản sao, sao y chang bản chính! (2
Không biết có phải tình thâm phụ tử nên tâm linh tương thông không? Giây phút cô nhìn ông, ông cũng nhìn cô.
Trái tim Thục Uyển nhói lên đau điếng. Cũng may cô đang ở trong cơ thể Thiếu Thời. Nếu không, thật lòng cô cũng chẳng biết đối mặt sao? Vui mừng đoàn tụ?
Đã hai mươi ba năm rồi, trong tâm trí cô chỉ có mỗi hình ảnh mẹ. Ba tuổi đã mồ côi. Bà ngoại buôn gánh bán bưng nuôi cô khôn lớn. Những tưởng hai bà cháu sẽ nương tựa vào nhau, bà sẽ ở thêm bên cô vài năm nữa. Không ngờ bệnh đau do tuổi già lao lực đã mang bà rời xa cô mãi mãi. Để lại trên cõi trần này một Thục Uyển tứ cố vô thân. Nếu Thiếu Thời không đồng ý với bà cưới cô, không cho cô một mái nhà, không cho cô cơ hội làm vợ anh và làm mẹ con gái anh...thì cô vẫn còn là một kẻ cô độc. Lầm lũi một mình nơi xóm nước nổi chông chênh. (5)
Người thân hiện tại đối với cô chỉ có bà nội anh, anh và cô con gái nhỏ. Còn đối với người cha từ trên trời rớt xuồng kia, cô chưa có tình cảm gì.
Dù vậy, giây phút ông lướt qua cô bước vào cánh cửa phòng cấp cứu, trái tim cô cũng biết đau.Lòng Thục Uyển xáo trộn. Cô dựa lưng vào tường, cố gắng hít thở tìm lại bình tĩnh.
"Bố, mặt bố tái lắm! Bố có ổn không? Hay bố cũng vào trong cho bác sĩ khám nha!"
Thục Uyển thương lắm Thảo My. Con bé như món quà vô giá mà ông trời ban tặng cô. Nhờ có con mà năm tháng làm vợ không lạnh lùng chăn đơn gối chiếc.
Có thể đối với các cô vợ khác, niềm vui của họ là: Bên trái có chồng, bên phải có con.
Nhưng đối với cô, phòng trên có chồng, bên cạnh có con. Vậy là đã tạm đủ, tạm vui. Bởi, tình yêu không thể cưỡng cầu. Chuyện ái ân càng không thể cưỡng ép.
Tuy có đôi lúc chạnh lòng nhưng là do cô quá tham lam thôi! Trải qua biến cố sinh li tử biệt lần này, cô càng trân quý, ao ước có lại những tháng bình an trước đây.
Chỉ cần anh mạnh khỏe. Chỉ cần con gái vui vẻ. Người làm vợ hờ như cô cũng khỏe mạnh, vui lây.
Cô bế con, hôn lên gò má trắng hồng thơm tho mùi sữa: "Bố không sao! Ở đây không tốt cho người già và trẻ nhỏ, bố bảo chú Minh đưa hai bà cháu về nghe?"
Thảo My giấy trong vòng tay cô: "Con không muốn về! Con muốn chờ mẹ!"
Biết người trong kia bao giờ mới tỉnh mà chờ? Vượt Quỷ môn quan, chưa lúc nào dễ dàng đối với người mang nhóm máu hiếm.Rủi có chuyện gì? Cô làm sao một lúc lo được hết đây?
"Thảo My ngoan, nghe lời bố ha!"
Con gái phụng phịu không vui nhưng vẫn phải gật đầu nghe theo lời bố và bà cố về nhà.
Thục Uyển ngồi bệt xuống nền tựa lưng vào tường hướng mắt về cánh cửa phòng cấp cứu.
Một khắc chờ đợi dài như một kiếp người. Sức trong người dần hút cạn sau những giờ mòn mỏi thấp thỏm, âu lo.
Bên trong...
Các bác sĩ chạy đua với thời gian cứu người.
"Bệnh nhân sốc mất máu, ý thức lơ mơ, khó thở, mạch nhỏ khó bắt, huyết áp tụt, vết thương ở ngực trái chảy nhiều máu!"
"Bác sĩ, đã tìm được người có cùng nhóm máu!"
Trong phòng mổ, hai ê kíp cấp cứu: kíp phẫu thuật và kíp gây mê nhanh chóng thực hiện vừa gây mê hồi sức vừa phẫu thuật.
Bác sĩ tiến hành kẹp các mạch máu đứt cầm máu tạm thời. Ít phút sau, tình trạng chảy máu được khống chế.
Kiểm tra tổn thương, chụp CT scanner lồng ngực: "Phát hiện một mảnh dị vật dạng kim khí nằm trong khoang màng phổi trái."
Qua nội soi, các bác sĩ thành công lấy ra dị vật.Giây phút cánh cửa phòng cấp cứu mở, nghe cô y tá thông báo: "Phẫu thuật thành công!" Trái tim đang nhảy điên cuồng của Thục Uyển cuối cùng cũng dịu lại.
Cô ôm luôn Đội trưởng Lâm khóc hu hu.
Cảnh này quá bình thường khi một cô gái chân yếu tay mềm trải qua cú sốc quá đau thương. Nhưng người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng hơi ngại. Vì hai tên đàn ông đều cao to nhưng một người thì tâm hồn quá mỏng manh, yếu đuối.
Đồng đội Đội trưởng Lâm: "Sếp Lâm và sếp Thời liệu có phải là một đôi BL?"
Đồng nghiệp của Thiếu Thời: "Hèn gì hai sếp luôn đi đôi phá án!
Hai bên đồng nghiệp ngộ ra. Họ như phát hiện chân lý mới, cười khúc khích mừng sau lưng hai người. (2)
Tiếng cười của họ làm Thục Uyển cảnh giác. Cô thầm chửi: Lão Lâm đúng là dê xồm! Sơ hở là lợi dụng ôm cô, vuốt ve lưng cô! (3
Cô đẩy mạnh lão một phát. Rồi đi tìm cô y tá trực xin xỏ: "Cho tôi vào nhìn chồng...vợ tôi một xíu nha!"
Cô y tá đang dán mắt vào màn hình máy tính, cô ấy chỉ tay ra cửa.
Nhưng Thục Uyển đang dáo dác tìm Thiếu Thời ở ba dãy giường phòng Hồi sức - Cấp cứu. Nên chẳng để ý.
"Này, anh...!"
Thục Uyển vẫn không biết cô y tá đang gọi mình, cô mãi kiếm một thân ảnh nhỏ nhoi nằm dưới lớp ga trắng bóc kia."Anh kia! Mau ra ngoài!"
Chắc chắn là không phải nói cô rồi!
Cộc cộc cộc...
Tiếng đầu bút bi gõ liên tục xuống mặt bàn làm Thục Uyển quay lại. Thấy cô y tá nhìn mình chằm chằm, cô cười với cô ấy cái.
"Cho tôi...nhìn vợ...chút nha!"
"Anh...anh cứ tự nhiên!"
Đúng là đẹp trai cũng có lợi của đẹp trai!
Danh sách chương