"Thục Uyển, con gái bố! Con thấy trong người thế nào?" Người đàn ông ngoại lai đôi tay run run cầm lấy bàn tay Thiếu Thời, nước mắt lăn dài trên đôi má phong trần: "Tha lỗi cho bố! Bố đã làm con đau. Bố thật đáng chớt!"
Thiếu Thời ngỡ ngàng nhìn sững vào người có gương mặt rất giống vợ. Có lẽ nào...
"Ông thật sự là...bố của Thục Uyển!"
Ông ta cảm động, gật đầu: "Ờ, bố là bố con! Một người bố tồi! Đã tổn thương con hết lần này đến lần khác!" Huhuhu..."Lẽ ra...bố không đủ tư cách để xuất hiện trước mặt con. Nhưng bố rất nhớ con, Thục Uyển à! Hai mươi ba năm qua, bố chưa ngừng tìm kiếm con một giờ nào. Thật trớ trêu...bố lại gặp con trong tình cảnh này!" Huhuhu...
Thiếu Thời chẳng biết mở lời như thế nào? Vì chỉ ít phút trước, Đội trưởng Lâm đã dặn riêng: "Thục Uyển, dù ông ta là bố cô và đã thành khẩn khai báo để đổi lấy 5 phút vào thăm con. Nhưng cô cũng đừng chủ quan vì ông ta vốn là F0"
Thiếu Thời bất động để mặc người đàn ông ôm mình khóc. Đang khóc ngon lành, ông ta chợt im bặt, đưa tay quẹt khô nước mắt, vội vàng thò tay vào cổ lôi ra một sợi dây chuyền.
Ánh mắt đắm chìm vào mặt dây một hồi rồi ngẩng khuôn mặt ướt đẫm đưa sợi dây đến trước mặt anh: "Con gái, đây là bảo vật bố đặt riêng dành tặng con. Nó là toàn bộ tiền thưởng bố thắng liên tiếp trong năm giải đấu. Bố những tưởng sẽ tự tay đeo nó vào cổ con khi con gái bố chào đời. Nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt khiến bố trễ hẹn. Nay bố trao nó lại cho con.
Nghe bố dặn nè, trong hai giọt ngọc lam có ẩn chứa thân thế con. Rủi bố có mệnh hệ nào, con hãy soi hình trái tim mang hai giọt ngọc lam này dưới ánh lửa xanh, con sẽ biết được nguồn cội.
Và...nhớ chôn bố cạnh mẹ con!" Sau thời gian dài ẩn thân để tìm đứa con gái thất lạc. Nay đã gặp con rồi. Ông phải trở về bên cạnh vợ. Ông đã để vợ chờ đợi trong cô đơn sầu khổ quá lâu rồi!
Ông ta thì đắm chìm thương cảm cho số phận bi thương gia đình nhỏ của ông. Nên nào để ý ánh mắt Thiếu Thời đang giãy giụa cả một miền đau.
Thật không thể ngờ mà!
Ai bảo Trái Đất ngoài kia to lớn lắm? Riêng anh, có thấy nó rộng lớn gì cho cam? Ngược lại, nó quá nhỏ bé. Nhỏ đến mức, anh chưa kịp bước chân truy tìm kẻ thù thì người ta đã đứng sẵn trước mặt anh! ( 35
Thiếu Thời thật muốn túm cổ áo ông ta, đấm cho ông ta vài ngàn đấm cho thỏa nỗi hờn căm, uất hận năm nào!
Nhưng ngay khi ánh mắt vừa lóe lên tia lửa báo thù thì trước mắt anh, bóng người thương đã kịp trở về. Thục Uyển đang nhìn anh hớn hở, nở nụ cười rất đẹp chào chồng.
Đôi mắt tứa máu hận của anh dần dịu lại. Hai nắm đấm lập tức buông thả. Anh cười với vợ. Để mặc người đàn ông đeo sợi dây chuyền vào cổ cho anh.
Khi đã xong xuôi. Ông ta mỉm cười trong nước mắt. Áp hai bàn tay chai sần lên má anh. Đôi mắt chan chứa tình thâm phụ tử. Rồi xoay người đi nhanh về phía người đàn ông cao to vừa vào. Ông ta vội vàng buông lời cầu xin: "Tôi xin cậu đừng nói mọi chuyện cho con gái tôi biết!"
"Đừng nói chuyện gì cơ?" Thục Uyển ngạc nhiên nên buộc miệng hỏi lại thật lớn.
Khiến người đang ngồi trên giường bệnh nhân trong một giây quên luôn vết thương chưa cắt chỉ phi thân xuống giường đưa tay kéo mạnh người đang ông đang quỳ ra thẳng hành lang. Anh nói vào tai ông ta: "Thiếu Thời đã mất tất cả trí nhớ ở quá khứ. Bố không cần gợi lại. Bởi bố có nói, Thiếu Thời cũng chẳng biết bố nói gì!"
Thiếu Thời nói xong ngầm ra dấu cho Đội trưởng Lâm. Do đó, lúc Thục Uyển theo ra đến nơi cũng vừa hay hết giờ.
Ông ta trở về trại tạm giam mang theo một câu hỏi lớn: Chuyện này ông nên vui hay buồn? Vui vì Thiếu Thời đã quên đi mối thù cha mẹ. Buồn vì con gái ông đang sống với một người tạm khuyết bộ nhớ. Rủi một mai phần kí ức đau lòng phục hồi và biết được con gái của kẻ thù là vợ mình thì liệu con gái ông có làm vật thế mạng?
Càng nghĩ ông càng lo lắng.
Trong khi đó, Thục Uyển lấy làm thắc mắc: Không biết giữa chồng và người bố mà ông trời vừa ban cho cô kia có bí mật gì? Khiến Thiếu Thời phải vội vàng quên luôn việc cơ thể đang trọng thương để ngăn điều người ấy dặn dò?
Vết thương ở ngực anh vì chuyện này mà rỉ máu. Làm cô bị vị bác sĩ cho ăn bài ca cổ giáo huấn tội làm chồng vô tâm, bất cẩn!
Còn Thiếu Thời thì có mối lo khác: Làm cách nào để chặn kín bí mật năm xưa từ miệng ông bố vợ oan gia? Bởi, sự thật kinh hoàng này mà đến tai một cô gái vốn thiện lương, hay nghĩ nhiều như Thục Uyển...
Anh thật không dám tưởng tượng đến hậu quả!
Không! Anh tuyệt đối phải lấp kín bí mật đó!
Anh quay sang làm nũng với vợ: "Chồng à, vợ thèm bát súp gà?"
Người đàn ông đang yêu thương chải mái tóc dài, tết đuôi sam cho cô gái, cười rất đỗi ngọt ngào: "Anh nấu cho em!"
Cả hai nhìn nhau cười. Trong đôi mắt nhau là cả một trời yêu thương, nuông chiều.
Thục Uyển đỡ Thiếu Thời lên giường, đắp lại cho anh tấm chăn, rồi ân cần dặn dò: "Anh nhắm mắt ngủ một lát. Thức dậy sẽ có ngay món súp!"
Thiếu Thời ngỡ ngàng nhìn sững vào người có gương mặt rất giống vợ. Có lẽ nào...
"Ông thật sự là...bố của Thục Uyển!"
Ông ta cảm động, gật đầu: "Ờ, bố là bố con! Một người bố tồi! Đã tổn thương con hết lần này đến lần khác!" Huhuhu..."Lẽ ra...bố không đủ tư cách để xuất hiện trước mặt con. Nhưng bố rất nhớ con, Thục Uyển à! Hai mươi ba năm qua, bố chưa ngừng tìm kiếm con một giờ nào. Thật trớ trêu...bố lại gặp con trong tình cảnh này!" Huhuhu...
Thiếu Thời chẳng biết mở lời như thế nào? Vì chỉ ít phút trước, Đội trưởng Lâm đã dặn riêng: "Thục Uyển, dù ông ta là bố cô và đã thành khẩn khai báo để đổi lấy 5 phút vào thăm con. Nhưng cô cũng đừng chủ quan vì ông ta vốn là F0"
Thiếu Thời bất động để mặc người đàn ông ôm mình khóc. Đang khóc ngon lành, ông ta chợt im bặt, đưa tay quẹt khô nước mắt, vội vàng thò tay vào cổ lôi ra một sợi dây chuyền.
Ánh mắt đắm chìm vào mặt dây một hồi rồi ngẩng khuôn mặt ướt đẫm đưa sợi dây đến trước mặt anh: "Con gái, đây là bảo vật bố đặt riêng dành tặng con. Nó là toàn bộ tiền thưởng bố thắng liên tiếp trong năm giải đấu. Bố những tưởng sẽ tự tay đeo nó vào cổ con khi con gái bố chào đời. Nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt khiến bố trễ hẹn. Nay bố trao nó lại cho con.
Nghe bố dặn nè, trong hai giọt ngọc lam có ẩn chứa thân thế con. Rủi bố có mệnh hệ nào, con hãy soi hình trái tim mang hai giọt ngọc lam này dưới ánh lửa xanh, con sẽ biết được nguồn cội.
Và...nhớ chôn bố cạnh mẹ con!" Sau thời gian dài ẩn thân để tìm đứa con gái thất lạc. Nay đã gặp con rồi. Ông phải trở về bên cạnh vợ. Ông đã để vợ chờ đợi trong cô đơn sầu khổ quá lâu rồi!
Ông ta thì đắm chìm thương cảm cho số phận bi thương gia đình nhỏ của ông. Nên nào để ý ánh mắt Thiếu Thời đang giãy giụa cả một miền đau.
Thật không thể ngờ mà!
Ai bảo Trái Đất ngoài kia to lớn lắm? Riêng anh, có thấy nó rộng lớn gì cho cam? Ngược lại, nó quá nhỏ bé. Nhỏ đến mức, anh chưa kịp bước chân truy tìm kẻ thù thì người ta đã đứng sẵn trước mặt anh! ( 35
Thiếu Thời thật muốn túm cổ áo ông ta, đấm cho ông ta vài ngàn đấm cho thỏa nỗi hờn căm, uất hận năm nào!
Nhưng ngay khi ánh mắt vừa lóe lên tia lửa báo thù thì trước mắt anh, bóng người thương đã kịp trở về. Thục Uyển đang nhìn anh hớn hở, nở nụ cười rất đẹp chào chồng.
Đôi mắt tứa máu hận của anh dần dịu lại. Hai nắm đấm lập tức buông thả. Anh cười với vợ. Để mặc người đàn ông đeo sợi dây chuyền vào cổ cho anh.
Khi đã xong xuôi. Ông ta mỉm cười trong nước mắt. Áp hai bàn tay chai sần lên má anh. Đôi mắt chan chứa tình thâm phụ tử. Rồi xoay người đi nhanh về phía người đàn ông cao to vừa vào. Ông ta vội vàng buông lời cầu xin: "Tôi xin cậu đừng nói mọi chuyện cho con gái tôi biết!"
"Đừng nói chuyện gì cơ?" Thục Uyển ngạc nhiên nên buộc miệng hỏi lại thật lớn.
Khiến người đang ngồi trên giường bệnh nhân trong một giây quên luôn vết thương chưa cắt chỉ phi thân xuống giường đưa tay kéo mạnh người đang ông đang quỳ ra thẳng hành lang. Anh nói vào tai ông ta: "Thiếu Thời đã mất tất cả trí nhớ ở quá khứ. Bố không cần gợi lại. Bởi bố có nói, Thiếu Thời cũng chẳng biết bố nói gì!"
Thiếu Thời nói xong ngầm ra dấu cho Đội trưởng Lâm. Do đó, lúc Thục Uyển theo ra đến nơi cũng vừa hay hết giờ.
Ông ta trở về trại tạm giam mang theo một câu hỏi lớn: Chuyện này ông nên vui hay buồn? Vui vì Thiếu Thời đã quên đi mối thù cha mẹ. Buồn vì con gái ông đang sống với một người tạm khuyết bộ nhớ. Rủi một mai phần kí ức đau lòng phục hồi và biết được con gái của kẻ thù là vợ mình thì liệu con gái ông có làm vật thế mạng?
Càng nghĩ ông càng lo lắng.
Trong khi đó, Thục Uyển lấy làm thắc mắc: Không biết giữa chồng và người bố mà ông trời vừa ban cho cô kia có bí mật gì? Khiến Thiếu Thời phải vội vàng quên luôn việc cơ thể đang trọng thương để ngăn điều người ấy dặn dò?
Vết thương ở ngực anh vì chuyện này mà rỉ máu. Làm cô bị vị bác sĩ cho ăn bài ca cổ giáo huấn tội làm chồng vô tâm, bất cẩn!
Còn Thiếu Thời thì có mối lo khác: Làm cách nào để chặn kín bí mật năm xưa từ miệng ông bố vợ oan gia? Bởi, sự thật kinh hoàng này mà đến tai một cô gái vốn thiện lương, hay nghĩ nhiều như Thục Uyển...
Anh thật không dám tưởng tượng đến hậu quả!
Không! Anh tuyệt đối phải lấp kín bí mật đó!
Anh quay sang làm nũng với vợ: "Chồng à, vợ thèm bát súp gà?"
Người đàn ông đang yêu thương chải mái tóc dài, tết đuôi sam cho cô gái, cười rất đỗi ngọt ngào: "Anh nấu cho em!"
Cả hai nhìn nhau cười. Trong đôi mắt nhau là cả một trời yêu thương, nuông chiều.
Thục Uyển đỡ Thiếu Thời lên giường, đắp lại cho anh tấm chăn, rồi ân cần dặn dò: "Anh nhắm mắt ngủ một lát. Thức dậy sẽ có ngay món súp!"
Danh sách chương