Đang ngủ ngon sau hơn ba mươi giờ bay ê cả người, Thục Uyển bị đánh thức bởi tiếng ai đó cứ giục bên tai: "Thục Uyển, dậy xem chú rể nè!"
"Rể dâu gì? Tránh ra cho Thời phu nhân ngủ!" Cô huơ tay vả vào cái miệng đang lải nhải.
Một bàn tay to nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô.Thục Uyển có cảm giác lòng bàn tay mình chạm vào cái gì đó mềm mềm ấm ấm. Mức độ mềm mại, ấm nóng này nếu cô đoán không nhầm thì đó là một đôi môi!
Thục Uyển gắng gượng cơn buồn ngủ nhướn mi. Cô muốn xem gã biến thái nào rủ cô xem chú rể và dê cụ sàm sỡ cô? Không biết có phải cô ngủ mơ không mà gã vừa thả dê đó lại biến thành Thiếu Thời. Anh trong bộ vest màu thiên thanh trẻ trung, lịch lãm, tay cầm bó hoa cưới cười với cô rất đỗi ngọt ngào.
Đập vào đại não Thục Uyển: Nam thần của cô đang chuẩn bị cưới vợ!
Vậy cô dâu là ai?
Cô tỉnh ngủ tức thì, chộp lấy cánh tay anh, ánh mắt xao động: "Thiếu Thời, anh làm chú rể à?"
Anh nhướn mày: "Ừm!"
"Vậy...còn em..."
Anh bắt lấy cằm cô, ngắm nghía các kiểu, mím môi đắn đo bày ra vẻ đang tập trung suy nghĩ.
Thục Uyển càng nôn nóng, cô sắp phát khóc: "Chúng ta cùng trải qua nhiều chuyện như thế kia mà, bộ anh không yêu em chút nào hả?"
Thấy cũng tội mà thôi cứ kệ!
Thiếu Thời ánh mắt chưa hề rời gương mặt xinh xắn vì ủy khuất mà ấm ức càng đáng yêu, anh im lặng.
"Chồng à, em thương anh nhiều lắm đó!"
"Nhiều bao nhiêu?"
"Nhiều như..." như gì nhỉ? Thục Uyển tập trung tìm sự vật biểu thị cho ý nhiều. Cô muốn anh biết rằng, tình cảm cô dành cho anh nhiều không kể siết, không thể đong đếm được. Đầu đang loát, bên tai chợt nghe tiếng sóng đổ bờ. Ánh mắt cô vụt sáng như ngàn sao đêm hè, chỉ tay ra cửa sổ: "Nhiều như nước biển ngoài kia!"
Anh đổ người dòm sát mặt cô: "Có thật không?"
"Thật!" Cô gật đầu, ánh mắt quấn chặt vào mặt anh chờ mong cơ hội làm bà Thiếu.
"Vậy có muốn làm cô dâu của anh không?"
Đây là ước mơ cháy bỏng trong tim cô. Thục Uyển gật đầu cái rup: "Muốn lắm!"
Đáy mắt Thiếu Thời ba phần hài lòng, bảy phần như ba, anh đứng thẳng lưng: "Vậy bà Thời hãy nghe ông Thời hỏi đây: Bà có bằng lòng vui vẻ cho ông Thời tất cả những gì bà có không?"
Thục Uyển giơ mười ngón tay tán thành: "Bằng lòng!"
"Chồng muốn gì vợ cũng chiều chứ?"
"Chiều hết!"
"Nhớ đó nha!" Anh đưa ngón tay út đòi cô móc ngoéo.
Hai ngón tay út quấn nhau. Hai ngón cái liền đóng dấu. Thiếu Thời chỉ cần nhiêu đó. Anh cười phá lên, khom người bế vợ: "Vậy em còn chần chờ gì nữa! Mau làm cô dâu gả cho anh thôi nào!"
Cưới chồng mà Thục Uyển cứ ngỡ mình chạy lũ. Anh phụ cô rửa mặt, đánh răng cho nhanh. Rồi vội vàng thay quần áo. Sau đó hối hả bế cô đến một căn phòng.
Lúc này Thục Uyển mới biết, đây là phòng trang điểm cô dâu.
Mọi chuyện như một giấc mơ. Đến khi ngắm mình qua gương, Thục Uyển vẫn chưa tin cô dâu xinh đẹp, rạng ngời trong gương kia là cô.
"Vợ à, em đẹp lắm!" Thiếu Thời hãnh diện ngắm nghía vợ không no con mắt. Anh nhận ra: Đời anh sẽ bại trận trong tay cô gái yêu kiều như tiên nữ giáng phàm này.
Tự nhiên anh có cảm giác muốn giấu vợ! Để hàng trăm đôi mắt trai trẻ ngoài kia nhìn vợ, anh thấy lo lo cho thân già của mình.
Đang lo, tay tổ chức sự kiện lại ló đầu vào phòng hối: "Sắp đến giờ làm lễ, mời cô dâu chú rể về vị trí!"
"Hẹn gặp em ở lễ đường nha!" Thiếu Thời bịn rịn nói nhỏ vào tai vợ: "Bước trên thảm đỏ, ánh mắt chỉ hướng về chồng thôi nghe!"
Thiếu Thời này, từ hôm hoán đổi thể xác bị nhiễm tính bánh bèo của VỢ thì phải? Cứ nhây nhây, bám bám như cái bóng!
"Em biết rồi chồng!" Cô vỗ vai anh cái, rồi đẩy lưng chồng ra cửa.
Vừa lúc đó, một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn cũng tiến về phía cô.
"Bố!"Thục Uyển nhận ra người đang ngồi trên chiếc xe ấy.
Người đàn ông nhìn cô mỉm cười, ánh mắt kiềm nén xúc động khẽ gật đầu, giơ khuỷu tay mời cô: "Bố đưa con vào lễ đường! Chuyện khác chúng ta nói sau ha!"
Thục Uyển nén lại bao điều muốn hỏi, cô đẩy xe cho bố cùng tiến đến nơi cử hành hôn lễ.
Nơi tổ chức lễ là một bãi biển. Đại dương xanh ngát, cát vàng mịn màng.
Sân khấu cưới kết thắm màu hoa hồng đỏ. Nắng mai lung linh nhảy múa mừng vui trên bờ vai tròn của Thục Uyển.
Giữa bao la đất trời, trong tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng nhạc cưới từ đàn dương cầm du dương như tiếng suối, trong trẻo như ánh trăng khuya dìu bước chân cô.
Phần xúc động, phần hồi hộp làm tim Thục Uyển đập nhanh dữ dội. Cô hơi run, bước chân chùng lại. Người đàn ông áp bàn tay có những ngón chai sần lên tay cô, ánh mắt ông điềm tĩnh, giọng trầm ấm: "Con cứ ngẩng cao đầu bước về phía chồng, có bố ở đây! Bố sẽ trao tay con vào tận tay Thiếu Thời!"
Cô cười với bố, hít sâu một hơi, tự tin bước đi trên thảm đỏ, tiến vào lễ đường.
Hoa cưới tung bay rơi trên tóc, đậu trên làn váy cưới trắng một màu tinh khôi. Bố cầm tay cô đặt vào tay Thiếu Thời: "Thay bố yêu thương, chăm sóc Thục Uyển!"
Anh nhìn người đàn ông một hồi lâu rồi gật đầu thật mạnh: "Bố hãy yên tâm! Thục Uyển là cả sinh mạng đời con!"
"Rể dâu gì? Tránh ra cho Thời phu nhân ngủ!" Cô huơ tay vả vào cái miệng đang lải nhải.
Một bàn tay to nhanh chóng bắt lấy bàn tay cô.Thục Uyển có cảm giác lòng bàn tay mình chạm vào cái gì đó mềm mềm ấm ấm. Mức độ mềm mại, ấm nóng này nếu cô đoán không nhầm thì đó là một đôi môi!
Thục Uyển gắng gượng cơn buồn ngủ nhướn mi. Cô muốn xem gã biến thái nào rủ cô xem chú rể và dê cụ sàm sỡ cô? Không biết có phải cô ngủ mơ không mà gã vừa thả dê đó lại biến thành Thiếu Thời. Anh trong bộ vest màu thiên thanh trẻ trung, lịch lãm, tay cầm bó hoa cưới cười với cô rất đỗi ngọt ngào.
Đập vào đại não Thục Uyển: Nam thần của cô đang chuẩn bị cưới vợ!
Vậy cô dâu là ai?
Cô tỉnh ngủ tức thì, chộp lấy cánh tay anh, ánh mắt xao động: "Thiếu Thời, anh làm chú rể à?"
Anh nhướn mày: "Ừm!"
"Vậy...còn em..."
Anh bắt lấy cằm cô, ngắm nghía các kiểu, mím môi đắn đo bày ra vẻ đang tập trung suy nghĩ.
Thục Uyển càng nôn nóng, cô sắp phát khóc: "Chúng ta cùng trải qua nhiều chuyện như thế kia mà, bộ anh không yêu em chút nào hả?"
Thấy cũng tội mà thôi cứ kệ!
Thiếu Thời ánh mắt chưa hề rời gương mặt xinh xắn vì ủy khuất mà ấm ức càng đáng yêu, anh im lặng.
"Chồng à, em thương anh nhiều lắm đó!"
"Nhiều bao nhiêu?"
"Nhiều như..." như gì nhỉ? Thục Uyển tập trung tìm sự vật biểu thị cho ý nhiều. Cô muốn anh biết rằng, tình cảm cô dành cho anh nhiều không kể siết, không thể đong đếm được. Đầu đang loát, bên tai chợt nghe tiếng sóng đổ bờ. Ánh mắt cô vụt sáng như ngàn sao đêm hè, chỉ tay ra cửa sổ: "Nhiều như nước biển ngoài kia!"
Anh đổ người dòm sát mặt cô: "Có thật không?"
"Thật!" Cô gật đầu, ánh mắt quấn chặt vào mặt anh chờ mong cơ hội làm bà Thiếu.
"Vậy có muốn làm cô dâu của anh không?"
Đây là ước mơ cháy bỏng trong tim cô. Thục Uyển gật đầu cái rup: "Muốn lắm!"
Đáy mắt Thiếu Thời ba phần hài lòng, bảy phần như ba, anh đứng thẳng lưng: "Vậy bà Thời hãy nghe ông Thời hỏi đây: Bà có bằng lòng vui vẻ cho ông Thời tất cả những gì bà có không?"
Thục Uyển giơ mười ngón tay tán thành: "Bằng lòng!"
"Chồng muốn gì vợ cũng chiều chứ?"
"Chiều hết!"
"Nhớ đó nha!" Anh đưa ngón tay út đòi cô móc ngoéo.
Hai ngón tay út quấn nhau. Hai ngón cái liền đóng dấu. Thiếu Thời chỉ cần nhiêu đó. Anh cười phá lên, khom người bế vợ: "Vậy em còn chần chờ gì nữa! Mau làm cô dâu gả cho anh thôi nào!"
Cưới chồng mà Thục Uyển cứ ngỡ mình chạy lũ. Anh phụ cô rửa mặt, đánh răng cho nhanh. Rồi vội vàng thay quần áo. Sau đó hối hả bế cô đến một căn phòng.
Lúc này Thục Uyển mới biết, đây là phòng trang điểm cô dâu.
Mọi chuyện như một giấc mơ. Đến khi ngắm mình qua gương, Thục Uyển vẫn chưa tin cô dâu xinh đẹp, rạng ngời trong gương kia là cô.
"Vợ à, em đẹp lắm!" Thiếu Thời hãnh diện ngắm nghía vợ không no con mắt. Anh nhận ra: Đời anh sẽ bại trận trong tay cô gái yêu kiều như tiên nữ giáng phàm này.
Tự nhiên anh có cảm giác muốn giấu vợ! Để hàng trăm đôi mắt trai trẻ ngoài kia nhìn vợ, anh thấy lo lo cho thân già của mình.
Đang lo, tay tổ chức sự kiện lại ló đầu vào phòng hối: "Sắp đến giờ làm lễ, mời cô dâu chú rể về vị trí!"
"Hẹn gặp em ở lễ đường nha!" Thiếu Thời bịn rịn nói nhỏ vào tai vợ: "Bước trên thảm đỏ, ánh mắt chỉ hướng về chồng thôi nghe!"
Thiếu Thời này, từ hôm hoán đổi thể xác bị nhiễm tính bánh bèo của VỢ thì phải? Cứ nhây nhây, bám bám như cái bóng!
"Em biết rồi chồng!" Cô vỗ vai anh cái, rồi đẩy lưng chồng ra cửa.
Vừa lúc đó, một người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn cũng tiến về phía cô.
"Bố!"Thục Uyển nhận ra người đang ngồi trên chiếc xe ấy.
Người đàn ông nhìn cô mỉm cười, ánh mắt kiềm nén xúc động khẽ gật đầu, giơ khuỷu tay mời cô: "Bố đưa con vào lễ đường! Chuyện khác chúng ta nói sau ha!"
Thục Uyển nén lại bao điều muốn hỏi, cô đẩy xe cho bố cùng tiến đến nơi cử hành hôn lễ.
Nơi tổ chức lễ là một bãi biển. Đại dương xanh ngát, cát vàng mịn màng.
Sân khấu cưới kết thắm màu hoa hồng đỏ. Nắng mai lung linh nhảy múa mừng vui trên bờ vai tròn của Thục Uyển.
Giữa bao la đất trời, trong tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng nhạc cưới từ đàn dương cầm du dương như tiếng suối, trong trẻo như ánh trăng khuya dìu bước chân cô.
Phần xúc động, phần hồi hộp làm tim Thục Uyển đập nhanh dữ dội. Cô hơi run, bước chân chùng lại. Người đàn ông áp bàn tay có những ngón chai sần lên tay cô, ánh mắt ông điềm tĩnh, giọng trầm ấm: "Con cứ ngẩng cao đầu bước về phía chồng, có bố ở đây! Bố sẽ trao tay con vào tận tay Thiếu Thời!"
Cô cười với bố, hít sâu một hơi, tự tin bước đi trên thảm đỏ, tiến vào lễ đường.
Hoa cưới tung bay rơi trên tóc, đậu trên làn váy cưới trắng một màu tinh khôi. Bố cầm tay cô đặt vào tay Thiếu Thời: "Thay bố yêu thương, chăm sóc Thục Uyển!"
Anh nhìn người đàn ông một hồi lâu rồi gật đầu thật mạnh: "Bố hãy yên tâm! Thục Uyển là cả sinh mạng đời con!"
Danh sách chương