Gã chọn một bàn bên góc phải. Ngồi chưa được mười phút đã nhổm mông đứng lên đảo mắt tìm kiếm. Gã tháo đôi mắt kính hầm hè nhìn ra cổng, rồi lôi điện thoại, giọng hằn học:

"Mày giỡn mặt tao hả?"

"Nào dám! Nhìn về góc trái!"

Rất nhanh một đôi mắt cú quấn chặt vào ánh mắt Thiếu Thời. Gã tiến về bàn anh.

"Cứ tưởng pháp y Thời là một tên đại ma vương hay một nữ cường bạo. Hóa ra chỉ là con thỏ trắng!" Gã cười sau ba phút quan sát kĩ lưỡng anh.

"Là gì không quan trọng! Quan trọng là lí do khiến một quý ông đạo mạo như anh muốn gặp pháp y?"

Gã sững lại một phút, rồi nhìn chằm chằm mặt anh: "Mày nói vậy có ý gì?"

Anh nhướn mày: "Chẳng có ý gì. Bởi, từ trước đến nay chỉ có hai loại người cần gặp tôi" Thiếu Thời giơ lên hai ngón tay: "Một là thi thể, hai là kẻ chuẩn bị thi hành án!"

Tia mắt gã sắc lạnh.

Thiếu Thời thong thả khuấy nhẹ ly cafe: "Anh không cần phải nhìn tôi thể đâu? Cũng không cần phải rào trước đón sau làm gì? Cứ nói rõ điều anh muốn!"

"Okay! Vậy tao nói luôn!

Thi thể nam cạnh con suối là mày khám nghiệm?"

"Phải!"

"Nguyên nhân là gì?"

"Xin lỗi, đây là nghĩa vụ của giám định viên!"

Gã nóng giận đập bàn: "Vậy tao đếch cần biết mày đã kết luận gì? Nhưng giờ sửa lại chớt do trượt chân ngã. Mày có ngay 200.000 đô."

Thiếu Thời dựa lưng ra thành ghế, khoanh tay nhìn đối phương. Đưa ra yêu cầu rõ ràng như vậy...liệu gã có phải là hung thủ? Theo kết quả điều tra của cảnh sát, cách mười ngày xảy ra án mạng, nạn nhân tham gia tour du lịch cùng hai Việt kiều. Một người là James Nguyễn, hai là Tom Võ, bạn trai gã. Cả hai đều định cư tại bang A, Mỹ, là đối tượng tình nghi số 1 gây nên cái chớt cho nạn nhân. Lực lượng chức năng đang truy tìm. Tuy nhiên, nghi phạm vẫn như chim trời cá nước.

Vất vả thả lưới một thời gian, mong sao hôm nay bắt được cá!

"Án đã lập! Tôi khuyên anh: Hãy đầu thú để được hưởng khoan hồng! Bởi lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó lọt. Nếu có tâm, dùng số tiền hối lộ đó đền bù mất mát cho người nhà nạn nhân

"Mày nhờn mặt tao hả?" Gã bất ngờ lao tới túm cổ áo Thiếu Thời.

Một vệt sáng lóe lên từ bàn tay đang nắm cổ áo anh. Anh nhìn gã: "Mưu sát tôi cũng chẳng giải quyết được vấn đề anh cần. Đã vậy, án còn chồng lên án. Ba mũi thuốc khỏe đó, anh không thoát được đâu!

Nghe lời tôi, thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải để giảm nhẹ trách nhiệm hình sự."

"Giảm nhẹ con khỉ! Tao còn lạ đếch gì chiêu trò dụ dỗ của tụi mày. Nói, có sửa kết luận không?"

"Đã quá trễ!"

Đôi mắt gã long lên tia hiểm ác, ấn mạnh vật sắc vào cổ anh: "Nếu vậy hôm nay là ngày giỗ của mày!"

"James! Anh đừng làm thế?" Một người đàn ông lao nhanh vào quán, quỳ trước mặt gã: "Em xin anh hãy nghĩ đến tương lai của chúng ta. Đừng nhúng tay vào tội lỗi nữa!" (T

Gã bất lực nhìn người đàn ông mới đến, ánh mắt dần thương tâm: "Tom, anh sẽ làm tất cả để cứu em! Chỉ cần tên pháp y chóa này sửa lại kết luận thì em sẽ thoát tội. Chúng ta đàng hoàng trở về nước!" Chứ đưa nhau trốn chui trốn nhủi từ bữa giờ, gã chịu không nổi nữa. Càng nán lại đợi tình hình, linh cảm đường về nhà càng thu hẹp lại. Núp một nơi tồi tàn chờ thời, ngày đêm cầu mong tên pháp y làm bừa phán ẩu không bằng tự mình mở đường về nước cho cả hai. Nên hôm nay, gã quyết định mạo hiểm. Quyết định làm liều. T

Tên Tom nhìn anh, rồi nhìn sang gã bạn trai: "Nhưng anh uy hiếp nhầm người rồi! Mart nói, pháp y của trung tâm này là một Đại ma vương, không những phá án như thần mà còn nổi tiếng là một người đàn ông máu lạnh! Anh ấy dặn đi dặn lại em, nói anh làm việc cẩn trọng!"

"Hȧ?"

Gã sững sờ. Tay đang dí vật sắc vào cổ anh cũng lợi dần ra.

Chỉ một giây chớp nhoáng, Thiếu Thời đã khóa cổ tay có vật sắc nhọn gắn ở chiếc nhẫn ngọc của gã. Khiến gã đau thét lên một tiếng.

"Á!"

Tiếng thét của gã làm người đang quỳ dưới đất đứng bật lên. Hắn lập tức tung đấm, đá giải cứu người tình.

Hai tên đàn ông cao to. Thân thể bé nhỏ của vợ không phải là đối thủ.

Mịa, đám anh em chớt bầm! Kế hoạch đã lên, mồi đã thả. Vậy mà...không thấy hộ giá bắt cá!

Bốp!!!

Thiếu Thời ăn thêm một cú đấm. Có nguy cơ thất thủ.

Đúng lúc đó, cảnh sát ập vào nhanh tay khống chế hai gã đàn ông đánh tay đôi với vợ pháp y Thời.

Vị Đội trưởng Đội hình sự nhìn anh: "Giỏi lắm! Bản lĩnh như chồng!" Anh ấy giơ ngón tay cái. Một cái gật đầu coi như đã hiểu. Chỉ có hai gã đàn ông bảnh bao bị gô đi vẫn không hiểu: vì sao mình bị tóm nhanh như thế? Bốn ánh mắt như mang theo bốn lưỡi dao găm cố quét về phía anh trước khi bị cảnh sát lôi ra xe.

Nó mang theo một lời thách thức: Hãy đợi đấy! 1

Nói không lo sợ là anh dối lòng. Lần này, tâm anh thật sự nao núng.

Thiếu Thời giơ tay nhìn đồng hồ. Còn năm phút nữa mới đến 7 giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện